Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 8: Chỉ có lợi dụng, không có tình cảm



Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện trên tay Đường Hiển Dương bưng bát canh gà, hình như anh ta đang muốn lên tầng, Nguyễn Thư mới hiểu rằng, có lẽ anh ta không phải đang đợi cô.

Nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng của cô, anh ta lập tức ngừng lại: “Thư!”

“Là Tiểu Thư về rồi sao?” Vương Dục Phân đang đi ra từ phòng bếp, bày ra vẻ mặt của bác dâu cả, mang vẻ trách móc nặng nề với Nguyễn Thư: “Không phải trước đó đã thấy con về nhà rồi sao? Có chuyện gì mà lại ra ngoài rồi? Hiển Dương đã đợi con rất lâu đó. Nó đưa Diệu Phù về, hình như cơ thể của Diệu Phù không thoải mái lắm. Bác thấy trong nồi có canh gà thừa lại nên đã múc cho một bát, Hiển Dương đang chuẩn bị đưa lên cho Diệu Phù.”

Nguyễn Thư cũng bày ra vẻ mặt của cháu gái, dịu dàng nói: “Cảm ơn bác dâu cả.”

Nói xong, cô quay lại Đường Hiển Dương: “Chúng ta ra đây nói chuyện.”

Không chờ Đường Hiển Dương trả lời, cô đã bước ra cửa, rõ ràng không cho Đường Hiển Dương cơ hội từ chối.

Đường Hiển Dương đặt bát canh gà lên bàn gần đấy, vội vàng đi theo cô ra cửa.

Vốn tưởng rằng cô định nói chuyện ở bệnh viện với anh ta, kết quả cô vừa mở miệng đã hỏi là: “Anh có nói chuyện kia với bác dâu cả của tôi không?”

Nguyễn Thư có để ý lúc nãy Vương Dục Phân nhắc đến Lâm Diệu Phù rất nhiều lần.

Đường Hiển Dương không biết là bị bối rối hay là bị doạ đến nỗi, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, lắc đầu: “Bà ấy quả thật rất nhiệt tình, chủ động hâm nóng lại canh gà, hỏi anh tình hình của Diệu Phù, cũng hỏi tại sao anh lại đưa Diệu Phù về.”

Ngừng một chút, cuối cùng anh ta cũng không nhịn nổi: “Thư, anh vẫn chưa ngốc đến mức nói cho bác dâu cả của em chuyện ngoài ý muốn của anh và Diệu Phù đâu.”

Đương nhiên Nguyễn Thư biết Đường Hiển Dương không ngốc như vậy, hơn nữa cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cô chỉ lo Đường Hiển Dương buột miệng hoặc là đã vô tình lộ chân tướng rồi nhưng không biết mà thôi.

Vốn dĩ cô định để Đường Hiển Dương kể kỹ lại một lần nữa cuộc nói chuyện của anh ta với Vương Dục Phân, nhưng lúc này lại thấy biểu cảm và giọng nói của anh ta không tốt lắm, cô nghĩ một chút, vẫn nuốt lại lời nói, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao hai người muộn như vậy mới về?”

“…Bụng của Diệu Phù vẫn luôn không thoải mái, anh lo xảy ra vấn đề, vì vậy ở lại bệnh viện thêm một lúc để quan sát.” Giọng của Đường Hiển Dương rầu rĩ: “Anh gọi cho em thì em tắt máy rồi.”

Nguyễn Thư không trả lời, biểu cảm cũng không nhìn ra được vui hay buồn.

Đường Hiển Dương rút từ trong túi của mình ra chiếc nhẫn bị cô trả về trước đó, cầm tay cô lên.

Nguyễn Thư không phản kháng, tuỳ ý để anh ta đeo nhẫn lại cho cô lần nữa.

“Thư, hai người chúng ta quen nhau từ cấp 3 đến bây giờ, bao nhiêu năm rồi, tình cảm của anh dành cho em như thế nào, em biết rất rõ.” Hai tay của Đường Hiển Dương đặt trên hai bả vai của cô, biểu cảm nghiêm túc mà chân thành giải thích và xin lỗi cô: “Diệu Phù là em gái của em, từ trước đến nay cũng là em gái của anh. Buổi tối hôm đó anh thật sự vì phát sốt, thần trí không rõ, vì vậy…vì vậy…mới xem cô ấy thành em…”

Nói đến nước này, sắc mặt của Đường Hiển Dương hơi u ám một chút, cẩn thận nhìn biểu cảm của Nguyễn Thư vẫn vô lo như trước, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Hiển Dương.” Nguyễn Thư im lặng rất lâu cuối cùng cũng mở miệng, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn, chậm rãi hỏi: “Anh nhịn rất vất vả đúng không?”

“Không phải! Không có!” Đường Hiển Dương thề thốt phủ nhận, lập tức đối diện với ánh mắt như đã nhìn thấu mọi chuyện của Nguyễn Thư, anh ta hơi khó xử, gật đầu: “Phải…có một chút.”

“Nhưng thật sự cũng không vất vả như vậy. Đàn ông bọn anh có cách giải quyết của đàn ông bọn anh.” Anh ta rất nhanh lại bổ sung thêm một câu, giống như sợ xúc phạm đến cô vậy.

Nguyễn Thư bỗng tiến lên một bước, ôm lấy Đường Hiển Dương.

Chủ động và nhiệt tình đến bất ngờ, khiến Đường Hiển Dương hơi sửng sốt, đúng lúc anh ta định ôm lại Nguyễn Thư thì giọng nói dịu dàng của cô cất lên ở bên tai anh ta.

“Hiển Dương, anh không cần nhịn nữa. Nhịn được nhất thời, không nhịn được cả đời. Tiếp tục như vậy, không phải anh nhịn đến bị bệnh thì chính là như bây giờ, tôi phải đối mặt với việc anh ngoại tình. Vì vậy, chúng ta chia tay đi. Anh nên đi tìm một người phụ nữ bình thường sống qua ngày với anh.

“Tại sao em không thể là người phụ nữ bình thường? Em chỉ là có chướng ngại tâm lý!” Đường Hiển Dương bác bỏ lời của Nguyễn Thư: “Không phải em vẫn luôn tiếp nhận điều trị tâm lý sao? Sẽ tốt thôi! Rồi sẽ tốt thôi! Lần này là anh không đúng, anh chắc chắn có thể kiềm chế bản thân! Sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em nữa!”

“Hiển Dương…” Nguyễn Thư nhắm mắt lại. Bỏ chuyện anh ta lên giường với Lâm Diệu Phù ra, Đường Hiển Dương có bao dung với cô bao nhiêu đi chăng nữa, thì cô vẫn hiểu rõ. Nói cô không cảm động chút nào, đó là giả.

Nhưng tình cảm của hai người, không phải cứ cảm động thì có thể duy trì mãi được.

Nguyễn Thư buông Đường Hiển Dương ra, lộ vẻ mặt hơi mệt mỏi, mấp máy cánh môi: “Anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn. Mà tôi thì… ”

“Đừng nói nữa. Anh sẽ không chia tay với em.” Đường Hiển Dương gắt gao nắm chặt tay của Nguyễn Thư, nhanh chóng đổi chủ đề: “Ngày kia cùng ăn cơm với gia đình anh đi.”

Nguyễn Thư mím môi: “Hiển Dương, bố mẹ anh cũng không thích tôi. Dòng dõi thư hương, không thích nhất là loại người phụ nữ mang bao tiếng xấu như tôi.”

Đường Hiển Dương trầm lặng.

Sau đó Nguyễn Thư nói thêm một câu rất tàn nhẫn: “Anh hiểu rõ tình hình của tôi. Bây giờ tôi cần là một người chồng có thể giúp được tôi. Hiển Dương, anh có thể giúp được tôi cái gì?”

Biểu cảm của Đường Hiển Dương bắt đầu khó xử, sau đó lại cảm thấy khó hiểu: “Thư, không giành công ty không được sao? Gả cho anh, sống những ngày tháng ổn định không tốt sao?”

“Không tốt. Không tốt một chút nào.” Nguyễn Thư gỡ tay của Đường Hiển Dương ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chưa hiểu tôi sao? Muốn tôi cải tà quy chính vì đàn ông, không thể nào.”

“Hiển Dương, về đi. Nghĩ cẩn thận rõ ràng thêm. Tôi mệt rồi, vào trong trước đây.”

Nguyễn Thư không nhìn vẻ mặt của Đường Hiển Dương nữa, quả quyết quay người rời đi.

Lúc vào cửa, nhận ra Vương Dục Phân vẫn ở trong phòng khách, ngồi trên sô pha, ý tứ không rõ nhìn cô vừa mới vào cửa. Nguyễn Thư cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, cười nhạt với Vương Dục Phân: “Bác dâu cả ngủ ngon.”

Sau đó cô tiện tay bưng bát canh gà bị Đường Hiển Dương đặt ở trên bàn trước đó lên lầu trong ánh nhìn của Vương Dục Phân.

Sau khi lên lầu, Nguyễn Thư không hỏi không gõ cửa một tiếng nào, trực tiếp mở cửa phòng của Lâm Diệu Phù ra.

“Anh rể!” Cô ta thấy Nguyễn Thư, ý cười bên môi Lâm Diệu Phù cứng lại, trong nháy mắt chuyển thành vẻ xấu hổ và sợ hãi: “Chị…”

Trong chốc lát, Nguyễn Thư đi qua, đặt bát canh gà xuống tủ bên cạnh đầu giường của cô ta, không nóng không lạnh nói: “Mấy ngày tới đừng đi đâu, ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Tôi sẽ bảo thím Khánh hầm đồ bổ cho cô.”

“Chị…chị làm lành với anh rể đi…đừng cãi nhau vì em…” Trong mắt Lâm Diệu Phù tràn đầy nước mắt.

“Tôi không cãi nhau với anh ấy.” Nguyễn Thư nhẹ nhàng cười: “Tôi chỉ chia tay với anh ấy thôi.”

“Nhưng mà…” Cô chuyển chủ đề, đôi mắt đen nhìn Lâm Diệu Phù chăm chú: “Cho dù tôi chia tay với anh ấy, cô cũng không thể ở bên anh ấy.”

Đôi mắt lăn tăn ánh nước của Lâm Diệu Phù nổi lên từng gợn sóng, sắc mặt hơi trắng, giọng yếu ớt nói: “Nhưng anh ấy vốn dĩ là chồng sắp cưới của tôi. Là chị cướp anh ấy đi. Chị, tôi biết, chị đã sớm muốn chia tay với anh ấy rồi, chỉ là không có cơ hội và lý do phù hợp. Vì vậy tôi đã tạo cho chị cơ hội, tạo cho chị lý do.”

Nguyễn Thư đã mở cửa chuẩn bị ra ngoài nghe vậy hơi ngừng lại.

Lâm Diệu Phù lên án: “Chị, chị chính là loại phụ nữ như vậy. Rốt cuộc thì tất cả cũng chỉ muốn lợi dụng chị thôi, chưa từng có cái gọi là tình cảm đâu.”

Nguyễn Thư không trả lời, tiếp tục bước đi, dứt khoát rời khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.