Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 9: Coi như bị chó cắn một phát



Vừa về đến phòng của mình, lúc cởi áo khoác, Nguyễn Thư mới phát hiện mình vẫn còn đeo nhẫn trên tay, quên chưa kịp trả cho Đường Hiển Dương.

Vào năm cuối tốt nghiệp đại học, chính Đường Hiển Dương đã cầu hôn tặng cho cô.

Chiếc nhẫn vô cùng đơn giản. Anh ta một chiếc, cô một chiếc.

Cái quan hệ vị hôn phu, vị hôn thê của hai người cũng chỉ có thể xác định qua tín vật như vậy, không mở tiệc đính hôn. Bởi vì cha mẹ của Đường Hiển Dương từ trước tới nay chưa từng đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.

Mà rốt cuộc tình cảm cô với Đường Hiển Dương là thế nào chứ?

Nói là người yêu, không bằng nói là một người bạn theo thói quen.

Lâm Diệu Phù nói không sai.

Cô quả thật…đã muốn mau chóng chia tay với Đường Hiển Dương từ lâu.

Nguyễn Thư lặng lẽ tháo nhẫn xuống.

Kích cỡ nhẫn không thay đổi, trái lại ngón tay cô mảnh khảnh hơn lúc trước một chút nên dường như có vẻ hơi rộng.

Ước lượng một chút, cô đi đến bàn trang điểm đang định tìm hộp nhẫn, lúc mở ra ngăn kéo nhỏ ra, không ngờ nhìn thấy nửa đoạn dây đồng hồ.

Ánh mắt Nguyễn Thư thoáng chốc lóe lên.

Màu đậm, da thật, dây đồng hồ của đàn ông.

Là buổi tối một tháng trước đó, lúc người đàn ông kia đang kích tình giữ chặt bàn tay, cô khó khăn kiên quyết kéo đồng hồ của anh lại.

Mặc dù là dây đồng hồ nổi tiếng, nhưng không phải số lượng có hạn, cũng không đặc trưng cho bất cứ cái gì. Cô từng cầm đến flagship store hỏi đồng hồ phù hợp với cái dây này. Nhân viên nói với cô, chỉ cửa hàng ở Hải Thành này đã bán ra hơn mười mấy cái đồng hồ này.

Hơn nữa Nguyễn Thư vốn dĩ không xác định được, người đàn ông kia có phải là người sống và lớn lên ở Hải Thành hay không. Dù sao số lượng người qua lại giữa Hải Thành và các thành phố khác mỗi ngày vô cùng lớn.

Ví dụ như tối hôm nay, cô từng nhìn thấy dây đồng hồ tương tự trên tay Phó Lệnh Nguyên.

Chuyện mò kim đáy bể, quả thật rất phí thời gian để làm, tạm thời cô cũng không đủ sức lực mà đi tìm tên phiền phức kia nữa.

May mà kịp thời phá thai. Cô chỉ có thể xem như bị chó cắn một cái.

Thu lại suy nghĩ, Nguyễn Thư đẩy ngăn kéo vào, sau đó lại lấy một hộp nhẫn từ trong một ngăn kéo khác, cất nhẫn vào.

Đêm nay, vì bụng vẫn hơi khó chịu nên cô mãi không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, mãi khi đồng hồ báo thức reo lên, đầu óc hỗn loạn, Nguyễn Thư miễn cưỡng định ngồi dậy, cuối cùng vẫn nằm xuống, bần thần một hồi rồi cầm lấy điện thoại lên muốn gọi điện cho trợ lý của mình, kết quả mí mắt càng nặng trĩu, không cẩn thận lại thiếp đi.

Đợi cô tỉnh dậy lần nữa vì tiếng rung “brừ brừ” không ngừng nghỉ của điện thoại bên tai.

“Alo.” Sau khi trả lời điện thoại, Nguyễn Thư mới phát hiện giọng của mình hơi khàn.

Trợ lý rõ ràng cũng nghe ra, quan tâm hỏi han: “Tổng giám đốc Nguyễn, cơ thể cô bị bệnh sao? Tại sao buổi sáng không thấy cô đến công ty?”

“Cậu nói việc chính trước.” Mặc dù cơ thể không thoải mái, Nguyễn Thư vẫn cố gắng xốc lại trạng thái công việc.

“Là phê duyệt của Cục Quản lý Dược phẩm xuống rồi. Vừa mới đến đó!” Giọng của trợ lý tràn đầy vui sướng.

Cùng lúc đó, Nguyễn Thư bình tĩnh nói: “Ừ, xuống rồi thì tốt. Ngày mai xuất hàng theo kế hoạch cũ.”

“Vâng!” Trợ lý vội vàng báo cáo không ngừng: “Toàn bộ đều đã sắp xếp xong rồi, hôm nay trước khi tan làm, tôi sẽ xác nhận lại lần cuối cùng!”

“Được.” Vừa trả lời, Nguyễn Thư vừa nhíu mày, bàn tay sờ trên trán của mình cảm giác hơi sốt, chợt hỏi: “Hôm nay trong công ty có chuyện gì cần tôi giải quyết không?”

Trợ lý ngập ngừng hai giây, giống như là đang soát lại lịch trình, sau đó mới trả lời: “Tạm thời không có.”

“Được. Nếu như có chuyện gì quan trọng, lập tức liên lạc ngay với tôi. Hôm nay tôi không đến công ty.”

Kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Thư chậm rãi đứng lên, đến phòng vệ sinh kiểm tra một chút, cô có chảy một chút máu, nhưng trong phạm vi bình thường của bác sĩ dặn dò. Sau khi lót băng vệ sinh, cô lại tìm thuốc hạ sốt uống hai viên, nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Cô rất ít khi bị bệnh, vì vậy nên cũng hiếm khi có cơ hội để ngủ quên trời quên đất như thế. Tỉnh dậy lần nữa vì tiếng rung của điện thoại, nhưng lần này không phải trợ lý gọi đến, mà là Mã Dĩ. Vừa nghe điện thoại thì chính là giọng điệu lạnh như băng của anh ta: “Bây giờ cách lúc tôi tan làm còn nửa tiếng nữa, nếu như trong nửa tiếng cô không đến phòng cố vấn của tôi, vậy từ sau không cần đến nữa.”

Nguyễn Thư hơi sửng sốt một chút, mới nhớ ra, hình như hôm nay là ngày cô đi khám bệnh, lập tức xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi quên nói cho anh hôm nay tôi không đến được.”

Mã Dĩ nghe vậy thì tức giận: “Nếu không phải vì cô ủ bệnh trong lòng, thì việc gì tôi phải mặt dày gọi điện nhắc nhở cô. Tôi thấy quan hệ bác sĩ bệnh nhân của chúng ta vẫn nên kết thúc tại đây đi.”

“Hôm qua tôi vừa đi phá thai.” Nguyễn Thư cố gắng nghe hết câu của anh ta, rồi mới thẳng thắn giải thích, lập tức ngăn cản hành động tàn nhẫn cúp máy của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.