Ads
Nếu đúng thế thì
sao? Chuyện này còn sao trăng gì nữa, tôi có phải trâu bò đâu mà nhai lại.
- Cao
Phi, nói một cách nghiêm túc thì anh là người đàn ông không tồi, nhưng nếu được
lựa chọn tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh.
- Em
còn giận tôi chuyện năm đó?
Tôi lắc đầu.
- Không,
tôi thật sự không oán giận gì anh nữa.
Lòng tin cũng giống
như tấm gương, nếu đã vỡ một lần, cho dù khéo léo ghép lại như thế nào cũng
không thể toàn vẹn như ban đầu. Mà điều kiện quan trọng nhất của tình yêu và
hôn nhân chính là tin tưởng.
- Cao
Phi, tôi không yêu anh.
Đây chắc là lý do dễ
hiểu nhất. Thật ra thì chuyện tình cảm có hàng trăm cách giải thích, nhưng
chung quy lại vẫn chỉ là yêu hay không yêu.
Cao Phi nhíu mày,
trầm giọng nói:
-
Không nhất thiết phải yêu mới kết hôn. Có rất nhiều người sống chung rồi
mới có tình cảm.
- Tôi
không phải những người đó.
- Vậy
em yêu ai? Richard Ngô à?
- Phải,
tôi yêu anh ấy.
- Em thật
sự muốn ở cạnh anh ta, ngay cả khi anh ta chẳng thể cho em cuộc sống đầy đủ
sao, từ khi nào mà em lại biến thành người phụ nữ dùng trái tim để suy nghĩ
thay vì cái đầu vậy?
Đối với câu hỏi của
Cao Phi tôi chưa biết nên trả lời như thế nào. Anh ta nói đúng, tôi bây giờ có
vẻ khá giống mấy cô gái mới lớn sẵn sàng lao đầu vào tình yêu mà không suy nghĩ
thiệt hơn.
Tôi biết không phải
tất cả các cặp vợ chồng trước khi lấy nhau đều có tình cảm yêu đương. Đôi khi
chỉ là đến tuổi đấy, gặp được một người phù hợp thì kết hôn, sống qua ngày là
được. Người ta ai cũng sợ cô đơn, sợ rằng đến một ngày nào đó không có ai bên cạnh.
Thế nên mới là bạn đời mà không phải là người yêu cả đời.
Nhưng tôi không làm
được, hoặc có lẽ hiện tại tôi vẫn chưa chán nản đến mức chỉ muốn tìm một người
để sống chung.
Có thể tôi ngây thơ
và giáo điều, nhưng tôi thật sự không tưởng tượng nổi sẽ để một người đàn ông
mình không yêu chạm lên cơ thể mình, hôn mình, làm tình cùng anh ta...
- Diệp
Thư, em vẫn ương bướng như ngày nào.
- Anh không thấy là sau nhiều năm tôi đã trở
nên mềm mỏng hơn, biết điều hơn à?
- Tôi
chỉ thấy em vẫn giống trước đây, thà tự mình chịu khổ cũng không tìm đến tôi.
Mười năm trước tôi
không tìm đến Cao Phi, đó không phải là ương bướng mà là tự trọng. Còn hiện tại,
thật ra tôi đã nhờ đến anh ta rất nhiều.
Việc trả thù Thuỵ
Du... có lẽ ngay từ đầu chỉ là một cái cớ. Cao Phi chẳng qua chỉ mượn lý do đó
nhằm tiếp cận tôi một cách hợp lý.
- Lúc
anh tỉnh lại trong bệnh viện anh thật sự gọi tôi đến là vì Thuỵ Du à?
- Điều
đó có thay đổi quyết định của em không? –Cao Phi nhướn mày hỏi tôi.
À, dĩ nhiên là
không, bất kể anh ta gọi tôi vì nguyên nhân gì, kể cả anh ta có yêu tôi chết đi
sống lại nên mới bịa ra sự tích phản bội đau lòng đó để lôi kéo tôi thì kết quả
vẫn sẽ như thế này, không yêu chính là không yêu.
-
Không! –Tôi trả lời dứt khoát.
- Thế
thì tôi cũng chẳng muốn mất công nói cho tốn nước bọt.
Không phải chứ, đến
nước bọt mà cũng tiếc, đúng là người càng giàu càng keo kiệt.
Cao Phi đột nhiên đưa
tay xoa đầu tôi làm tóc tôi lộn xộn hết cả. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Em
đã dễ chịu hơn chưa?
- Dễ
chịu cái gì?
Cao Phi lắc đầu, vẻ
mặt như kiểu ai cũng hiểu chỉ mình cô không hiểu.
- Đã dứt
khoát lựa chọn rồi, không cần phân vân nữa, chẳng phải là dễ chịu hơn sao? Có một
số việc cho dù em đắn đo bao lâu thì em vẫn sẽ lựa chọn như vậy, thế thì không
cần thiết phải suy nghĩ nhiều.
Tôi không hiểu Cao
Phi định làm gì, mục đích của anh ta hình như đã vượt xa sức tưởng tượng của
tôi.
- Thật
ra thì anh có ý gì?
- Không
có ý gì cả, trước đây từng làm những việc có lỗi với em. Bây giờ muốn bù đắp lại.
Thật ra thì lúc ở nhà tôi đã nói hơi quá, Richard Ngô không đến mức hai bàn tay
trắng đâu, anh ta cùng vài người bạn đã mở một công ty xuất nhập khẩu ở thành
phố H, quy mô hiện tại cũng tương đối, ít nhất sẽ không để em thiếu ăn thiếu mặc.
Chuyện gì thế này?
Vậy là lúc trước Cao Phi cố tình nói hoàn cảnh của Ngô Giang vô cùng thảm hại để
kích thích tôi à? Vừa rồi ở trong nhà anh ta đả kích Ngô Giang cũng là muốn chọc
tức tôi?
Kể cả những lời mờ
ám anh ta vừa nói...
- Anh
cố ý khiêu khích tôi để tôi lựa chọn ở bên cạnh Ngô Giang?
Cao Phi phì cười,
rút một điếu thuốc ra định hút rồi lại ném đi.
- Tôi không
thể chịu nổi bộ mặt đưa đám của em, mỗi lần nhìn thấy em là tôi mất cả khẩu vị
ăn uống. Tôi chẳng qua chỉ thúc đẩy một chút để em nhanh chóng quyết định thôi.
Hình như... tôi đã
bỏ lỡ mất điều gì đấy nên mới không đoán ra được suy nghĩ của Cao Phi.
Cao Phi hơi cúi người
xuống, bất ngờ hôn nhẹ lên trán tôi, hơi thở lành lạnh phả lên da thịt khiến
tôi bất giác lùi lại.
- Diệp
Thư, giữa chúng ta có lẽ đã thiếu mất một chút duyên phận. Người đàn ông đó thật
sự yêu em, vào những lúc tôi gây tổn thương cho em thì anh ta đều xuất hiện. Lần
đầu tiên, lần thứ hai... không phải tôi không muốn bù đắp cho em mà là em vốn
không cần đến tôi, lúc nào tôi cũng chậm chân hơn anh ta. –Giọng nói của Cao Phi
nhẹ nhàng nhưng lại nhuốm chút nuối tiếc. –Tôi nghĩ... có lẽ những gì đã bỏ lỡ
thì đúng là không thể quay lại. Năm đó em từng nói với tôi cho dù trước mặt là
ngõ cụt cũng không sao, cái gọi là ngõ cụt chẳng qua chỉ là con đường có bức tường
xây kín mà thôi. Nếu cảm thấy không thể từ bỏ, vậy thì leo qua, không leo qua
được thì phá tường.
Năm ấy Cao Phi bị bố
mình ép học Ngoại giao vì muốn anh ta theo con đường chính trị, mà những năm cấp
ba thành tích học tập các môn tự nhiên của Cao Phi cũng không tốt cho lắm, khó
mà tin được sau này anh ta lại học tài chính xuất sắc như vậy. Khi tôi mười mấy
tuổi đúng là rất dũng cảm, rất ngang bướng, rất có tinh thần, chỉ là sau nhiều
năm tôi đã không còn chí khí ngày đó nữa. Khi ấy tôi thật lòng khuyên Cao Phi
theo đuổi con đường mà anh ta muốn. Thật ra lúc đó ít tuổi nên tư tưởng của tôi
cũng có phần ngông cuồng.
Ý tưởng leo tường đập
phá đúng là tôi truyền cho Cao Phi. Tôi suy nghĩ rất đơn giản, nếu cố phá tường
rồi mà hoá ra đằng sau không phải khu vườn tuyệt đẹp với cây xanh trái ngọt mà
là bãi rác hôi thối cũng chẳng sao, chúng ta quay lại đi con đường khác là được.
Nếu không cố đến cùng đã bỏ cuộc, nhỡ một ngày nào đó tình cờ nhòm qua bức tường
thấy được thứ mà mình mơ ước đằng sau thì nhất định sẽ hối tiếc cả đời. Người lớn
đôi khi không tin tưởng vào con cái, cho rằng ước mơ không theo kế hoạch của bố
mẹ là viển vông, lãng phí thời gian. Nhưng mà tuổi trẻ sinh ra chẳng phải là để
lãng phí sao, nếu lúc còn trẻ không tranh thủ lãng phí nó thì khi đến già đâu
còn gì để phí.
Cho nên trước năm
mười bảy tuổi, tôi chính là một đứa ương bướng, không húc đầu vào tường đến sứt
mẻ thì không bỏ cuộc.
Bây giờ tôi không
còn đủ dũng cảm và nhiệt huyết đó nữa, nhưng tôi có lẽ vẫn còn niềm tin vào những
thứ đằng sau ngõ cụt, cho nên tôi không muốn từ bỏ.