Gần đây quan hệ giữa tôi và Nguyên Bảo có phần căng thẳng hơn trước. Tôi ngày càng ít về nhà dùng cơm tối, không biết vì sao cứ mỗi lần sắp bước vào cửa là tôi lại tưởng tượng đến cảnh một đôi giày đen đặt ngay ngắn trước thềm.
Nguyên Bảo thì vẫn là một người chồng mẫu mực, ngày nào cũng gọi điện hỏi tôi có về nhà ăn cơm không, mà hầu hết đáp án nhận được là không. Anh ta luôn để phần cơm và đồ tráng miệng cho tôi, thậm chí nếu lúc tôi về mà anh ta chưa vào phòng làm việc thì ngay lập tức tôi sẽ được phục vụ như khách vip ở nhà hàng.
Hoàng Nam không xuất hiện ở nhà tôi nữa, hoặc là những lúc anh ta xuất hiện thì tôi không biết. Nhưng tôi cũng chẳng còn sức quan tâm, việc duy nhất bây giờ tôi muốn làm là cố kiếm cho thật nhiều tiền, sau đó sẽ biến khỏi căn nhà này, từ nay về sau cùng bọn họ không liên quan gì hết.
Văn phòng luật mà tôi làm việc được mời tham gia một buổi tiệc lớn, toàn các nhân vật có máu mặt trong lĩnh vực kinh tế và chính trị. Mặc dù tôi chỉ là người mới nhưng dự tiệc không có phụ nữ đẹp thì chẳng khác nào đến Tết trong nhà không có hoa. Vì thế mà cái kẻ quanh năm chỉ được tham gia giải quyết việc ly hôn như tôi cuối cùng cũng được tham gia một bữa tiệc toàn các khách hàng kinh tế tiềm năng.
Phải biết rằng ngành nào cũng có sự cạnh tranh, những người khác trong văn phòng đương nhiên sẽ không muốn tạo cơ hội cho tôi tranh giành miếng cơm với họ nên bình thường không hề giới thiệu hay để tôi tiếp cận các khách hàng lớn bên mảng kinh tế.
Bữa tiệc này thật sự là món quà của ông già Noel từ ống khói rơi xuống.
Dưới ánh đèn quán bar hay các bữa tiệc xa hoa, màu sắc khiến bạn thu hút nhất thường là đỏ và trắng. Ban đầu tôi định chọn chiếc váy dạ hội đỏ cổ rộng, hở một phần vai, chân váy xoè tạo cảm giác tha thướt. Thật sự là chiếc váy này rất đẹp, tôi mặc nó cũng đẹp đến mức tôi không nỡ cởi ra. Nhưng mà… tôi đến bữa tiệc đó để mở rộng quan hệ, tìm kiếm khách hàng, không phải để quyến rũ đàn ông.
Thử đi thử lại vài bộ, tôi quyết định chọn chiếc váy liền ngắn màu trắng có những nếp gấp trên thân. Chiếc váy này kết hợp với ngọc trai chắc chắn sẽ vô cùng hoàn hảo, tuy rằng không rực rỡ như màu đỏ nhưng lại trang nhã tinh tế, kín đáo hơn nhiều so với chiếc lúc nãy, chí ít là khách hàng sẽ chú tâm vào việc nói chuyện với tôi hơn là nhìn vào ngực tôi.
Lúc tôi thanh toán tiền, nhân viên cửa hàng tiếc rẻ nói:
- Trời ơi, chị mặc chiếc váy đỏ đẹp quá đi mất, nhìn cứ như diễn viên điện ảnh ấy, sao chị không mua, phí quá!
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười với cô ta.
Nổi bật nhất một bữa tiệc không phải là vấn đề tôi quan tâm, nếu tôi tiến vào đó với dáng vẻ của một nữ hoàng quyến rũ thì thay vì có thể tìm vài khách hàng tiềm năng tôi sẽ trở thành mục tiêu chú ý của các quý bà quý cô. Tệ hơn, họ hoàn toàn sẽ suy diễn theo hướng tôi là thứ ngực to não teo đang cố gắng quyến rũ chồng họ, cho nên tốt nhất cứ là một cô nàng kín đáo nhẹ nhàng thì tốt hơn.
Tiệc diễn ra ở khách sạn The Langham, quy tụ rất nhiều ngôi sao trong giới tài chính thành phố H. Tôi theo chân những người trong văn phòng đến chúc rượu với các khách hàng vip mà họ thấy trong buổi tiệc.
Suốt gần hai tiếng đồng hồ, tôi phát huy hết khả năng ngoại giao của mình, liên tục cười cười nói nói với rất nhiều người khiến cho cơ mặt cũng căng cứng. Cơ hội như thế này không nhiều, không tranh thủ thì đúng là đồ ngốc.
Tình cờ tôi gặp Nhã Chi –đồng nghiệp của Nguyên Bảo, cô ta kéo tôi ra một góc nói nhỏ.
- Chị Diệp Thư, gần đây con bé Kim Ngọc ở phòng marketing cứ suốt ngày tìm cách tiếp cận anh Nguyên Bảo nhà chị. Chị phải cẩn thận đấy, con bé đấy vừa nhìn đã biết là thứ hồ ly tinh xấu xa rồi!
Tôi ra vẻ gật gù tán thưởng với cô ta. Thật ra tôi muốn góp ý một chút, đấy là tôi ít tuổi hơn Nhã Chi nên cô ta không cần gọi tôi bằng chị, tất nhiên nguyên nhân là do tôi là vợ của sếp nên cô ta mới thích làm như chị em thân mật với tôi. Thứ hai là tôi đã gặp Kim Ngọc rồi, theo quan điểm cá nhân của tôi thì Kim Ngọc không giống hồ ly tinh cho lắm, trông cô ta rất dịu dàng hiền lành, y như thục nữ thời xưa.
Có điều thời buổi này thì chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong được, làm gì có con hồ ly nào lại treo biển tôi là hồ ly tinh đây để người ta biết đâu. Cứ hiền lành thân thiện đáng yêu như thiên sứ là rất đáng ngờ, tôi đã có kinh nghiệm về mặt này rồi, phải nói là kinh nghiệm sống để bụng chết mang theo.
Thứ ba, vấn đề ở đây là tôi chẳng quan tâm đến thông tin nóng hổi này, hơn ai hết tôi biết rõ Kim Ngọc không thể tạo ra gian tình gì với Nguyên Bảo được. Nếu Nhã Chi kể với tôi rằng gần đây chồng tôi hay đi với đồng nghiệp nam nào đó thì tôi còn để ý chút, à, mà thật ra người để tâm nhất sẽ là Hoàng Nam. Nếu anh ta nghe được tin tức có ai đang tán tỉnh Nguyên Bảo thì chắc sẽ nhảy dựng lên như Doraemon nhìn thấy chuột. Sau đó tôi dám đảm bảo Hoàng Nam sẽ biến thành một con khủng long bạo chúa chạy tới xé xác ăn thịt cái kẻ thứ ba kia.
Còn người làm vợ như tôi đây chỉ cần ngồi một chỗ làm tốt vai trò bình hoa của mình là được.
Tiếng xuýt xoa của mấy người xung quanh làm tôi chú ý.
Một cô gái xinh đẹp đi cùng người đàn ông đặc biệt tuấn tú vào buổi tiệc trông giống như một cặp ngôi sao điện ảnh. Hai cái tên vô thức hiện lên trong đầu tôi: Thuỵ Du và Cao Phi.
Chiếc váy đỏ cổ rộng để lộ ra bờ vai trắng mịn màng và đường cong như ẩn hiện đầy nóng bỏng. Chân váy dài xoè ra khiến cho mỗi bước đi của Thuỵ Du đều như lướt trên mây, tha thướt duyên dáng. Cô ta đích thực là người phụ nữ quyến rũ nhất đêm nay.
Trên đời này luôn có nhiều điều trùng hợp đến đáng ghét. Ví dụ như cái váy mà cô ta đang mặc chính là chiếc váy tôi đã bỏ qua ở cửa hàng. Lại thêm một ví dụ khác như cô ta và người đàn ông đi cùng đều là bạn cùng trường của tôi thời trung học. Và ví dụ đáng chú ý nhất là cô ta từng là bạn tốt của tôi, người đàn ông đi cùng từng là bạn trai của tôi, sau đó thì hai người họ gian díu sau lưng tôi. À, trong câu chuyện tình yêu của họ thì tôi đương nhiên là nữ phụ chỉ có một tác dụng duy nhất là làm câu chuyện thêm phần éo le và cảm động.
Thế đấy, sau vụ cái váy này thì tôi bắt đầu tin rằng Thuỵ Du có sở thích xài những thứ mà tôi từng thử.
Đánh giá một cách khách quan thì Cao Phi chưa chắc đã hợp với tôi hơn cô ta, nhưng cái váy dạ hội màu đỏ này thì rõ ràng tôi mặc đẹp hơn nhiều.
Tôi cố gắng tránh đi chỗ khác, kể từ ngày tốt nghiệp phổ thông tôi đã không gặp lại hai người đó, thật ra thì tôi đã mong suốt đời không phải chạm mặt bọn họ, nếu có thì tôi hy vọng khung cảnh sẽ như sau: tôi là thẩm phán của toà dân sự, còn bọn họ là một đôi ly hôn căm thù nhau đến chết đi sống lại đang tranh nhau con cái và tài sản.
Thực ra tôi đã tưởng tượng ra tình huống khác tuyệt hơn, đấy là sau khi đã đá tôi ra khỏi cuộc tình lâm ly tha thiết, một ngày nào đó Cao Phi sẽ bí mật qua lại với một đứa bạn thân bốc lửa nhưng thiếu não của Thuỵ Du (tôi đoán là anh ta thích kiểu đó mà cô ta thì có cả đống bạn như vậy), cho cô ta nếm thử cảm giác của tôi ngày trước. Hoặc ngược lại, Thuỵ Du có lẽ sẽ câu kéo chiến hữu của Cao Phi, nói chung kiểu gì cũng được, miễn sao làm bọn họ quằn quại một thời gian.
Tiếc là cuộc đời thường không như ta tưởng tượng. Nhưng theo tôi thì đó là viễn cảnh sớm muộn mà thôi. Tôi đã nhìn quá rõ bản chất thật của Thuỵ Du, cô ta là kẻ hai mặt xấu xa và tham lam, một đứa bạn phản trắc, lúc nào cũng ra vẻ mình là thiên sứ rồi nhân cơ hội đâm bạn mình một nhát. Còn Cao Phi, haiz…, một điển hình của những nam chính điên cuồng yêu phải người đàn bà xấu xa trong ngôn tình, dự là kết cục của anh ta sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Chuyện với hai người họ đã qua khá lâu nhưng tôi vẫn chưa loại bỏ được cảm giác chán ghét. Thường thì tôi chẳng nhớ gì đến họ, nhưng hễ họ xuất hiện là tôi khó chịu kinh khủng, giống như loài gián ấy, bạn không sợ chúng nhưng chẳng bao giờ thích thấy chúng, đương nhiên là càng không nhớ thương gì chúng, nhưng mà chỉ cần chúng chạy ra trước mặt bạn thì cảm xúc đầu tiên là căm ghét đến mức ngay lập tức dùng lọ xịt côn trùng cho chúng biến thành xác chết.
Thời đại học tôi cũng từng nghĩ liệu có phải vì tôi quá yêu Cao Phi nên mới không thể tha thứ cho họ không, bây giờ thì tôi biết đáp án là không. Tôi không còn yêu Cao Phi hay lưu luyến tình đầu, lý do thực sự tôi căm ghét họ có lẽ là vì bọn họ đã phản bội tôi vào thời điểm tôi khó khăn nhất, cảm giác cả thế giới quay lưng với mình vô cùng đáng sợ.
Có câu ghét của nào trời trao của ấy, ai mà ngờ được Cao Phi lại là khách hàng lớn của văn phòng tôi.
Tỉnh Thành rất nhiệt tình dẫn tôi đi chúc rượu Cao Phi, lại còn giới thiệu tôi là bông hoa xinh đẹp nhất văn phòng luật. Đúng là khoa trương, ở đó toàn đàn ông, tôi không phải bông hoa xinh đẹp nhất không lẽ là anh ta chắc.
Tôi nhã nhặn nở nụ cười với Cao Phi, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, có vẻ hơi bối rối. Thuỵ Du đứng bên cạnh cũng cười một cách rất máy móc, đại khái là cả hai người họ đều bị tôi làm mất hứng.
Ôi trời, nếu biết thế thì tôi phải chạy ra trước mặt họ từ sớm mới phải.