Rất lâu rồi cô chưa nằm mơ, bình thường cô thường nhắm mắt vào đêm tối, mở mắt ra đã là sáng sớm tươi đẹp. Ngày nào cô cũng ngủ ngon, nhưng đêm nay, quá khứ ập đến cuồn cuộn như sóng biển, cô đứng trên bờ, không nhìn rõ phong cảnh phương xa, cả người ướt sũng.
Cô không biết mình nảy sinh tình cảm với Đường Dật từ bao giờ, giống như việc cô ghét tính cách cổ quái của anh, mối tình thầm lặng không một ai biết. Ánh mắt cô lúc nào cũng nhìn về phía anh, ban đầu chắc chắn là trêu chọc, nhưng không biết nó đã thay đổi từ lúc nào.
Cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt tập trung cầm bút viết bài, có thể ngửi được mùi dầu máy ở tiệm sửa xe, mùi bánh rán ở quán cơm, nhưng nhiều nhất chính là hương xà phòng thơm mát.
Trái tim đập càng lúc càng mạnh, cô bắt đầu dồn hết tâm trí thể hiện sự tồn tại trước mặt Đường Dật. Ví dụ như đến tiệm sửa xe tìm anh, ngồi xổm bên cạnh nói chuyện phiếm, lặng lẽ quan sát thân hình vạm vỡ dưới lớp áo bẩn.
Cô cố tình kéo dài câu: “Em chán quá –“
“Chán thì về nhà làm bài tập đi.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó cúi người tiếp tục làm việc.
Hà Ngâm giả vờ mắt điếc tai ngơ, nhìn anh chằm chằm như cũ, khiến anh không được tự nhiên. Cô mừng thầm, nhìn anh bằng đôi mắt đầy sao, khóe miệng cong cong, gương mặt rạng rỡ.
Ông chủ tiệm sửa xe hỏi Đường Dật, “Cô gái ngày nào cũng tới đây là ai? Bạn gái em à?”
Đường Dật lạnh nhạt đáp: “Là em gái được chiều tới sinh hư.”
Lúc đó anh học lớp 11, cô học lớp 10. Đường Dật học nghề tại tiệm sửa xe, ông chủ quý mến, tin tưởng giao chìa khóa cho anh. Anh thường làm việc đến đêm mới về, sau đó lại lọ mọ nghiên cứu bài tập.
Âm thanh phòng bên vẫn lọt vào tai cô như trước, nhưng cô cho rằng đó chính là lời hát ru hay nhất. Cô có thể dễ dàng khắc họa hình bóng và động tác của anh, ngay cả giấc mơ cũng dịu dàng như mưa rơi xuống nước hồ mùa thu.
Hà Ngâm thức dậy vào 9 giờ sáng hôm sau, cửa phòng không đóng, rèm cửa kéo kín làm ánh sáng không thể chiếu vào, điều đó chứng tỏ Đường Dật đã vào đây.
“Dậy rồi à?” Anh cúi đầu thay giày.
“Ừm, sao anh không gọi em?”
“Vẫn sớm, ngủ thêm lúc nữa cũng được, anh đã liên hệ với thợ phá hóa, anh ta bảo trưa nay sẽ tới.” Anh đi về phía sofa, cất đồ trên bàn vào ngăn tủ rồi đặt bữa sáng lên, “Đánh răng chưa? Bữa sáng anh để trên bàn.”
Hà Ngâm đáp “Em đánh rồi”, sau đó mở túi đồ ăn ra, bên trong có một đĩa cơm cuộn Quảng Đông, sữa đậu nành, quẩy và sủi cảo.
Thấy cô đứng yên không có bất kì động tĩnh gì, Đường Dật hỏi: “Sao vậy? Anh có mua bánh bao đâu.”
Cô lấy lại tinh thần, ngây người nói: “Em hơi ngạc nhiên, không ngờ đến tận bây giờ anh vẫn nhớ kĩ vậy.”
Đường Dật mua toàn đồ cô thích, cô không thích ăn bánh bao, từ trước đến giờ đều không thích, thậm chí còn không thích những thứ có chữ “bao” như bánh bao nhân rau, bánh bao kim sa, bánh bao rán, bánh bao hấp, tất cả mấy tên đó đều bị cô loại khỏi danh sách lựa chọn.
Trước kia Đường Dật cho rằng cô kén ăn, nhưng lâu dần cũng quen, thỉnh thoảng mẹ Hà Ngâm không có nhà, anh sẽ ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cô.
Hai người ngồi trên bàn ăn, anh luôn ăn xong sớm nhưng lại không thể rời đi, bởi vì Hà Ngâm thường giữ chặt anh, bắt anh đợi cô để cùng đến trường.
Thời tiết thuận lợi thì không sao, nhưng nếu trời đột nhiên đổ mưa, Hà Ngâm sẽ đòi che chung ô, cánh tay của anh đặt cạnh tay cô. Đường Dật cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ, ánh mắt lơ lửng như người trên mây và nụ cười không thể kiểm soát của Hà Ngâm. Lúc đó trong lòng Đường Dật cũng bắt đầu đổ mưa tí tách, tiếng vỗ trong lòng còn to hơn cả tiếng mưa va vào ô.
Đường Dật cũng nhớ tới chuyện trước đây, anh lấy đồ trong túi ra, ngỏ ý ăn xong sẽ dẫn cô đi dạo.
Mưa tuyết bên ngoài đã tạnh, tuy nhiên lớp tuyết trên mặt đất vẫn dày đặc. Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài.
Thật ra cảnh vật trong trấn không thay đổi quá nhiều, nhà vẫn là nhà, cửa hàng vẫn là cửa hàng, đường nhựa vẫn là đường nhựa.
Gần giữa trưa, ngoài đường khá nhiều người, họ giẫm lên tuyết, đi dọc theo con đường dài.
Đi được một đoạn, Hà Ngâm đột nhiên chỉ vào tấm biển “Quán cơm A Kiến”, hào hứng nói: “Này, em nhớ kia là quán anh làm, món sườn rán giòn ở đấy là món ngon nhất em từng được ăn.”
“Ừ, có điều đổi chủ rồi, giờ không còn ngon như trước.” Ông chủ A Kiến chỉ hơn anh vài tuổi, bỏ học kiếm tiền, mở một quán cơm ở trấn, tay nghề nấu ăn khá tốt, tính tình cởi mở nên việc kinh doanh tương đối thuận lợi. Ngoài ra A Kiến có có một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp.
Anh ấy đối xử với Đường Dật rất tốt, thỉnh thoảng Hà Ngâm đến tìm Đường Dật, anh ấy còn mời cả hai ở lại ăn cơm.
Hà Ngâm có vẻ tiếc nuối, cô hỏi: “A Kiến chuyển đi đâu?”
“Mẹ anh ấy ốm, anh ấy bán quán cơm, đến Bắc Kinh tìm bác sĩ.”
“Vậy bạn gái anh ấy thì sao?”
“Bỏ rồi.” Anh nói một cách nhẹ nhàng, biểu cảm lạnh lùng bình thản, như thể chuyện trước kia chỉ là sương mù không nên nhắc tới, phất tay một cái là mất, thậm chí không cần quay đầu nhớ lại.
Nghe vậy, vẻ mặt Hà Ngâm cũng lạnh hơn. Cô mím chặt môi, không biết đang nhớ tới điều gì.
Hai người im lặng đi cạnh nhau, cố gắng duy trì khoảng cách.
Điện thoại của Hà Ngâm đột nhiên vang lên, cô ấn nút nghe điện thoại.
“Dạ, vâng… Mẹ đổi khóa mà không bảo con, con vừa phải gọi người đến phá khóa.”
“Tối qua ạ, con ở chỗ của anh Đường Dật.”
“Không phải, không đâu, thật sự không…”
Đầu bên kia điện thoại vẫn đang huyên thuyên gì đó, Hà Ngâm ra vẻ bất đắc dĩ, vô thức nhìn Đường Dật, vừa hay bị anh bắt gặp, mặt cô chợt cứng đờ, vội vàng di chuyển tầm mắt.
Đường Dật thấy tóc mai của cô đang bay lơ lửng, lại nghe thấy cô nói với đầu dây bên kia: “Mẹ đừng nói linh tinh, con đang bận, bao giờ về con sẽ kể cho mẹ nghe sau.”
Một đôi mặc đồng phục chạy vụt qua, Đường Dật đỡ Hà Ngâm, kéo cô tới trước mặt mình. Bờ vai Hà Ngâm chạm vào ngực anh khiến anh rung động, Hà Ngâm vẫn gầy như trước, cùng lắm cũng chỉ tăng được 10 cân, cổ tay không khác gì dây đồng hồ của anh, không cẩn thận chắc chắn sẽ đứt.
“Cẩn thận.” Anh cau mày nhắc nhở.
Anh buông tay, hỏi bâng quơ: “Dì gọi à?”
“Vâng.” Cô vén tóc ra sau tai, nhìn con đường lát đá xám xịt, hỏi, “Mẹ em hỏi thăm anh.”
“Dì vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, suốt ngày nhảy nhót tưng bừng.” Cô suy nghĩ rồi bổ sung: “Bao giờ rảnh anh nhớ về thăm bà ấy.”
Đường Dật mím môi, mãi mới nói được một chữ, “Ừ”
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Đường Dật dọn khỏi nhà cô, anh không thể coi ba mẹ Hà Ngâm là ba mẹ mình, cũng không thể coi Hà Ngâm là em gái mình, cô vĩnh viễn không thể làm em gái của anh.
Anh không phải kiểu người ham học, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc học đại học, bởi vì tiền học đối với anh quá cao, đã vậy còn không biết rõ lợi ích sau này. Vì thế sau khi học xong cấp 3 và trả hết tiền, anh quyết định bước chân ra ngoài xã hội.
Anh được một người bạn giới thiệu vào làm tại công ty đại chúng, tiền lương cũng ổn. Sau khi nghỉ việc, anh về trấn Dân mở một cửa hàng bán đồ da thủ công.
Xe hơi đậu kín hai bên đường, cửa hàng nào cũng kéo cao cửa cuốn, cổng chợ liên tục có người ra người vào.
Đường Dật hỏi cô: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Hà Ngâm cho rằng anh sẽ xuống bếp nấu cơm, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tìm đại một quán cơm trên trấn đi, em mời anh ăn, hai ngày nay em làm phiền anh quá.”
Câu này không có ý gì khác, cô thật sự cảm thấy mình đã làm phiền Đường Dật, vừa phải nhường phòng vừa phải mua bữa sáng cho cô. Đường Dật nghe vậy nhìn cô thật lâu, một lúc sau chậm rãi hỏi: “Hà Ngâm, em nhất định phải khách sáo vậy à?”
Cổ họng Hà Ngâm như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra lời, không thể hình dung được cảm giác chua xót trong lòng.
Con người phải thay đổi như thế nào, mới có thể lạnh lùng xa cách đến vậy.
Mười năm trước họ chưa từng nghĩ đến việc rót nước phải nói cảm ơn, mua đồ ăn sáng sẽ thấy phiền. Hà Ngâm không hiểu, Đường Dật cũng vậy.
Học kì 1 năm Hà Ngâm học lớp 10, do sự phân chia ban xã hội và tự nhiên nên có thêm mấy bạn mới chuyển đến, Trần Tân Dịch cũng là một trong số đó. Chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, tay lúc nào cũng cầm theo một quả bóng rổ, cậu và Hà Ngâm là bạn cùng bạn, sau này trở thành bạn thân.
Không lâu sau đó, Đường Dật phát hiện chủ đề Hà Ngâm nói chuyện thường liên quan đến cuộc sống hàng ngày của Trần Tân Dịch.
Khi ấy mùa hè vẫn chưa kết thúc, trời oi nóng, khó chịu, trước cửa tiệm sửa xe có hai cây đa cao lớn um tùm, kẽ lá có thể che khuất ánh nắng. Hà Ngâm mặc đồng phục học sinh thấm đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp ngồi cạnh Đường Dật.
Ông chủ thương xót đưa cho cô chiếc ghế nhỏ và quạt hương bồ để cô có thể thoải mái nói chuyện với Đường Dật.
“Anh Đường Dật, em biết kết quả thi giữa ki rồi, ngoại trừ bài viết văn bằng tiếng Anh, còn lại em đều đạt điểm tối đa.”
Đường Dật đang mải sửa xe, không hề ngẩng mặt lên: “Ừm, giỏi lắm.”
“Sao anh trả lời qua loa thế.”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô thêm lần nữa.
Hà Ngâm tỏ vẻ không hài lòng, nhưng đầu lại nhớ đến kẹo bơ cứng, quả thật rất ngọt.
Cô nói: “Anh còn nhớ bạn cùng bàn của em không? Trần Tân Dịch, người em từng kể với anh ấy, vốn tiếng Anh của cậu ấy quá có lỗi với gương mặt. Mỗi lần thấy có người tỏ tình với cậu ấy, em nghĩ cậu ấy chưa bao giờ được nổi 50 điểm, sao lại có nhiều người thích đến vậy?”
Đường Dật hờ hững hỏi: “Em cũng thích cậu ta?”
Hà Ngâm giật mình, cười híp mắt hỏi lại: “Em thích ai mà anh không biết à?”
Giọng điệu của cô bình thản như đang nói đùa, nhưng mặt lại ửng đỏ, trán đổ đầy mồ hôi. Cô hy vọng Đường Dật có thể bước ra khỏi thế giới của mình và tiếp nhận cô.
Nhưng Đường Dật không trả lời vấn đề của cô, chỉ dùng khuỷu tay sạch sẽ chạm vào tay cô, nhẹ nhàng nói: “Mau về đi, chú dì đang đợi em về ăn cơm.”
Anh cầm cờ lê vặn chặt lốp, cánh tay săn chắc, dầu mỡ dính đầy quần áo cũng không ngăn được sự quyến rũ của anh.
Hà Ngâm cảm thấy mình như biến thành chim bay trên trời, tất cả những nơi bị anh chạm vào đều mọc cánh và bay lên cao.
Anh là Achilles, tự trang bị vũ khí, đánh đâu thắng đó, còn cô muốn trở thành gót chân của anh.