Triển Ngưng đạp bước chạy vào phòng học, vừa đến chỗ ngồi, giáo viên Ngữ Văn kẹp lấy giáo án vừa đi đến.
Thứ Hai, tiết đầu tiên vốn là của chủ nhiệm lớp, vừa đúng hôm nay thay đổi.
Trong lòng Triển Ngưng vui ngất trời, lấy sách giáo khoa che lại, bên dưới tiến hành nghiệp lớn sao chép.
Tôn Uyển liếc qua, lập tức phát hiện vùng đất mới, “Wow, bài tập của nương nương lại ở chỗ của cậu? Hai người khi nào thì trở thành bạn bè hoạt động cách mạng?
Triển Ngưng không để ý tới cô, cẩn thận bôi xóa, sửa đổi đối chiếu bài.
Nửa tiết trôi qua, Triển Ngưng rốt cuộc cũng lăn qua lăn lại xong. Cô nhìn chằm chằm vào bảng đen, cùi chỏ khẽ thúc cái người đang ngủ gà ngủ gật cùng bàn.
"Ai, cậu cùng anh chàng cuồng theo dõi kia thế nào rồi?”
Tôn Uyển có chút mơ màng, ngây người mấy giây sau mới hoàn toàn nghe rõ câu hỏi, “À, ngày hôm qua cùng nhau đi quán Internet chơi game vài tiếng đồng hồ, kỹ thuật anh ta không tồi.”
"......" Triển Ngưng, “Hừ, cậu thật là vui vẻ.”
Hết giờ học, đại biểu Số Học như thường lệ ở đằng kia thúc giục, không có cách nào, cùng một đức hạnh với chủ nhiệm lớp, chết không đền mạng. Mỗi Chủ Nhật bọn họ đều trôi qua sống không bằng chết.
Vừa ra bài tập Số Học, so với mấy môn khác cộng lại lượng bài tập càng nhiều hơn, có thể hoàn thành mới là kỳ tích.
Triển Ngưng ném sách bài tập của mình đến trước mặt Tôn Uyển dưới ánh mắt chờ mong của cô bạn, lại cầm sách bài tập của Tống Dương ra ngoài, khi đi ngang qua vị trí của hắn thì bỏ trên bàn hắn.
Con mọt sách đang chuẩn bị cho tiết học sau, trong lớp học ồn ào thì hắn trông thật yên ắng.
Tống Dương nhìn thấy sách bài tập liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào hộc bàn, động tác có biên độ rất lớn, rõ ràng là có tật giật mình, làm cho bạn học trước sau đều quay sang nhìn hắn.
Có thể chưa bao giờ làm cho người khác đột ngột chú ý, tai Tống Dương lập tức đỏ cả lên, cả người căng cứng kỳ cục.
Có người cợt nhã cười cười: "Tống nương nương, bạn bị làm sao vậy? Cái mông bị nổ hay sao?”
Tống Dương yếu ớt “Mình…mình….mình……” mấy tiếng, lại nhất thời không nghĩ ra lời phản bác, đẩy gọng kính thành thật lựa chọn trầm mặc.
Triển Ngưng quét mắt chung quanh một cái, đoán chừng là Tống Dương quá im lìm, khi dễ cũng không có cảm giác thành tựu, rất nhanh mọi người liền dời đi chú ý.
Triển Ngưng đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái trên bàn của hắn, “Lớp phó học tập, thanks!”
Tống Dương lập tức lắc đầu giống như trống lắc.
_______KẹoĐắng::::dđlqđ_______
Không bao lâu sau chính là kỳ thi giữa kỳ, Triển Ngưng hồ đồ trôi qua, thành tích vẫn tương đối có thể lấy ra khoe.
So sánh với cô thoải mái, Triển Minh Dương liền thảm hơn một chút, cũng không phải là nói đứa nhỏ này rất kém, toàn lớp hơn 40 người, thành tích ổn định trong top 10, không nói rất giỏi, cũng không phải quá kém.
--- ------
Thường ngày Triển Minh Dương chưa boa giờ vì thành tích mà phiền não, nhưng rất đáng tiếc, lần này bên cạnh cậu lại là một quyển sách giáo khoa di động sống sờ sờ, môn nào cũng rất giỏi, không chỉ đứng nhất toàn lớp, còn đứng nhất toàn cấp.
Như vậy so sánh, Triển Minh Dương thực có chút thê thảm, chênh lệch nghiêm trọng. Ngữ Văn rõ ràng bò đến giới tuyến đạt tiêu chuẩn, Triển Hoài Nam vẫn tức giận mà quyết định đưa con trai vào trường luyện thi đứng đầu.
Tự do của Triển Minh Dương vì vậy mà chấm dứt, sau này phần lớn thời gian đã trở thành cậu cùng Trình Cẩn Ngôn ở cùng một chỗ. Đối với người bạn này cậu rất buồn bực, có chút bị đè nén, không có thứ hạng cách giữa, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Hiện tại thời gian là 8:50 phút, cách thời gian huấn luyện kết thúc còn kém 10 phút, Triển Ngưng ngồi chờ ở cửa ra vào lớp Taekwondo.
Bên trong đứa bé cao cao thấp thấp không đều, linh tinh xen lẫn mấy bé gái, thống nhất mặc trang phục huấn luyện màu trắng, theo động tác của huấn luyện viên mà đồng loạt đá chân.
Trình Cẩn Ngôn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã học được đâu ra đó, tư thế đúng tiêu chuẩn nhất trong đám người. Huấn luyện viên chỉ vào cậu nói gì đó, một đám nhỏ trong nháy mắt đều chuyển ánh mắt đến trên người cậu.
Sau đó là Trình Cẩn Ngôn đích thân làm mẫu, giống như châu chấu ở đằng kia nhảy lên nhảy xuống.
Chương trình huấn luyện vừa kết thúc, Trình Cẩn Ngôn mang cả người đầy mồ hôi nhanh chóng xách cặp sách chạy ra ngoài.
Phía sau cậu còn kéo theo một cái đuôi mập mạp, có chút cố hết sức, từng cái nhấc chân làm thịt trên người run lên bần bật.
Triển Ngưng nhấc cằm nói: “Cậu chạy cái gì? Đằng sau còn có người tìm kìa.”
Phác Hạo rất nhanh chạy tới trước mặt, hô hô thở phì phò, mắt nhỏ ý vị đảo quanh trên người Trình Cẩn Ngôn, biểu tình thoạt nhìn có chút rụt rè.
"Trình Cẩn Ngôn, cái này, là tôi tặng cho bạn.” Phác Hạo giơ tay ra, bên trên là một cái Cửu Liên Hoàn.
Trong lòng Triển Ngưng lập tức trầm trồ khen ngợi cậu nhóc này, nhóc con này đúng là có chút hơi mập mạp, nhưng mà đầu óc rất thông minh, làm việc quá trôi chảy rồi.
Trình Cẩn Ngôn khẽ dựa gần vào Triển Ngưng, ngẩng đầu lên: “Chị, chúng ta về nhà thôi.”
Triển Ngưng xem kịch vui không chê nhiều việc nói: “Không vội, cậu trước xử lý việc này đã.”
Phác Hạo bởi vì những lời này mà được khích lệ, lúc mở miệng lại giọng cũng lớn hơn một chút, “Trình Cẩn Ngôn, bạn cầm đi, tôi biết rõ bạn thích nhất chơi cái này, cho nên đã lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua cho bạn, chúng ta không phải là bạn bè sao.”
Triển Ngưng thuận miệng nói: “Đúng đấy, không phải đều là bạn bè sao, người ta đã mua cho cậu rồi, cậu cứ nhận đi thôi, ngày mai cậu lại mời hắn ăn đùi gà.”
Phác Hạo lập tức nhếch miệng cười lên: "Tôi rất thích ăn đùi gà."
Đụng phải một người không đáng tin cậy gọi xui xẻo, đụng phải hai người không đáng tin cậy này thuần túy chính là mệnh.
Trình Cẩn Ngôn nghiêm mặt thối, cậu cũng không thích cái tên mập mạp này, lớn lên xấu không nói, trên người lúc nào cũng có một mùi lạ, cậu ước gì cách người này càng xa càng tốt. Nhưng mà Triển Ngưng không những không nghe được tiếng lòng cậu, ngược lại còn ở đằng kia thêm dầu vào lửa, điều này làm cho Trình Cẩn Ngôn có loại cảm giác Triển Ngưng đang giúp đỡ người khác khi dễ cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có vài phần uất ức.
Yên tĩnh một lúc lâu, Phác Hạo lại nhỏ giọng gọi cậu một tiếng, “Trình Cẩn Ngôn, cầm đi.”
Trình Cẩn Ngôn liên tiếp lui sát vào bên cạnh Triển Ngưng, đầu uốn éo nghiêng một bên, độ cong gần như muốn vặn xuống.
Triển Ngưng đưa tay chọc chọc trên đầu cậu, “Này, thích chơi thì cầm lấy, cầm xong chúng ta liền về nhà.”
Trình Cẩn Ngôn không lên tiếng.
Triển Ngưng lại chọc cậu một cái: "Này!"
Cuối cùng một cọng rơm rốt cuộc bị đè đứt, Trình Cẩn Ngôn gần như không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên nhìn cô, lớn tiếng nói: “Em chính là không muốn!"
Triển Ngưng bị cậu rống đến sững sờ, nhìn đôi mắt đối phương nhanh chóng phiếm hồng đột nhiên trở nên xấu hổ.
Cô chỉ là cảm thấy thú vị, cũng không có ý muốn làm cậu khóc.
Trình Cẩn Ngôn nhanh chóng quay đầu. Con trai mà khóc là biểu hiện mềm yếu, cậu rất nhanh chớp chớp mắt, làm cho bản thân nhìn có vẻ dọa người.
Triển Ngưng sờ sờ cái mũi nói với Phác Hạo, “Cậu ta không muốn thì thôi vậy, tự em cầm chơi đi.”
Mặt Phác Hạo thất vọng, lầm bầm lầu bầu nói: “Nhưng mà em là mua cho Trình Cẩn Ngôn mà.”
Triển Ngưng: “Cậu ta không chơi, cám ơn em, lần sau sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Nhưng hình như ngay cả đồ ăn ngon cũng không thể an ủi tâm hồn bị thương của Phác Hạo, cậu nhóc ở đằng kia cúi đầu không lên tiếng.
Triển Ngưng níu lấy quai đeo cặp của Trình Cẩn Ngôn đi ra ngoài, đi đến đầu cầu thang, trước mặt có một người đàn ông trung niên đi qua, giày tây, thân hình cường tráng, cái bụng bự có thể so với phụ nữ có thai 5 tháng.
"Hạo Hạo!" Tiếng rống mười phần có lực, “Ngây ngốc ở đó làm gì? Ba chờ con rất lâu rồi, đầu óc bị đập vào đâu rồi có phải hay không?”
Triển Ngưng nhìn về phía sau, Tiểu Mập Mạp nhanh chóng quay người chạy vào phòng học, động tác so với vừa rồi nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Người đàn ông hùng hùng hổ hổ đi qua, đứng trước cửa rống lên vài tiếng, thái độ cực kỳ ác liệt.
_______KẹoĐắng~````dđlqđ_______
Sau khi lên xe bus Trình Cẩn Ngôn liền lao thẳng đến vị trí gần cửa sổ, rõ ràng tâm tình vẫn chưa khôi phục l ại, không muốn phản ứng đến Triển Ngưng.
Triển Ngưng càng không sẽ không chủ động tìm không thoải mái.
Trình Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng không tim không phổi in trên cửa kính thủy tinh của Triển Ngưng, khó chịu dùng sức trừng mắt.
Hai người so đấu bảo trìn trầm mặc, rất nhanh liền đến trạm dừng.
Mặc dù ven đường có đèn chiếu sáng, nhưng buổi tối khuya vẫn có những góc chết đen thui, cảnh tối lửa tắt đèn khó tránh khỏi xảy ra chút chuyện.
Trình Cẩn Ngôn một mình bước nhanh đi ở phía trước, bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang coi như phía trước có tường sắt chắn cũng không thể ngăn được cậu.
Triển Ngưng không nhanh không chậm đi ở phía sau, đã tiến vào tiểu khu, cũng không lo lắng có nguy hiểm gì.
Một lát sau, bóng dáng nhỏ nhắn phía trước liền lảo đảo ngã nằm trên mặt đất.
Đến gần mới phát hiện trên mặt đất có một tảng đá lớn, Trình Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, một tay ôm đầu gối, một tay dụi mắt.
Triển Ngưng ngồi chồm hổm ở bên cạnh, nhìn cậu một hồi, “Ngã đau? Buổi tối vốn không nên đi nhanh như vậy, cậu làm gì chạy nhanh giống như muốn đi đầu thai thế?”
Trình Cẩn Ngôn hít hít mũi.
"Được rồi, đừng khóc, về nhà thoa một chút thuốc thì tốt rồi."
"......"
Triển Ngưng: "Có đi hay không?"
Nước mắt Trình Cẩn Ngôn hình như càng chảy dữ tợn hơn, tần suất dụi mắt càng tăng dần.
Triển Ngưng treo ngược giọng uy hiếp, “Nếu không đứng dậy tôi liền đi đó! Một mình cậu ở lại đây, đợi lát nữa có người lạ đến ôm cậu đi tôi cũng mặc kệ.”
Đối phó đứa nhỏ khóc đến uất ức muốn sống muốn chết, cách làm của Triển Ngưng quả thực có chút tàn nhẫn.
Cô không dụ dỗ còn chưa tính, thế nhưng lại dọa thêm?
Mà trên thực tế Triển Ngưng cũng không phải là người không biết an ủi người khác. Hôm nay nếu đổi lại là Triển Minh Dương nằm trên mặt đất, cô không nói hai lời liền ôm người vào trong ngực che chở, bảo vệ cẩn thận như quả tim nhỏ.
Nhưng Trình Cẩn Ngôn không giống, cô thủy chung không cách nào coi cậu là đứa nhỏ 7 tuổi bình thường mà đối đãi, người này để cho cô lưu lại ký ức thật sự là quá tệ, muốn cô nhắm mắt giả vờ đối tốt với cậu, kỹ thuật sống này độ khó quá cao, theo như tâm lý thừa nhận như bây giờ, dù sao cô cũng không làm được.
Không làm được kết quả chính là Trình Cẩn Ngôn vò mẻ lại sứt miệng, đột nhiên há to miệng gào khóc, tiếng khóc quả thực có thể xuyên thủng màn nhĩ người khác.
Trình Cẩn Ngôn là thật sự uất ức, cậu chưa từng đụng phải người không coi cậu ra gì như Triển Ngưng. Cậu tự nhận là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, bất luận phương diện nào cũng rất tài giỏi, thậm chí trước mặt Triển Ngưng còn cố gắng gấp bội, cậu không hiểu vì cái gì cô lại không thích mình.
Cái vấn đề này từ khi ngày đầu tiên tới Triển gia đến bây giờ cậu đều luôn tự hỏi, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ đáp án nào.
Ngày ngày tháng tháng tích lũy, tại buổi tối hôm nay, trước thái độ qua loa có lệ lạnh nhạt của Triển Ngưng một lần nữa làm cho Trình Cẩn Ngôn rốt cuộc bùng nổ.
Trình Cẩn Ngôn khóc tương đương kinh thiên động địa, miệng há mở thật lớn, hơn nữa không hề có chút dấu hiệu dừng lại.
Thời gian càng lâu, có người mở cửa sổ thò đầu ra nhìn quanh.
Triển Ngưng liếc mắt nhìn, “Đừng khóc nữa, cậu khóc như vậy đợi lát nữa mẹ tôi nhìn thấy lại còn tưởng rằng tôi làm gì cậu.”
Nhưng mà lời nói không đau không nhột này đối với tình huống hiện tại quả thật không có chút tác dụng nào.
Ngây ngốc đợi hồi lâu, Triển Ngưng cũng có chút không nhịn được, lại lần nữa mở miệng như bị thiếu nợ, “Không được khóc nữa! Cậu lại khóc nữa tôi sẽ nhét nắm đấm vào trong miệng cậu có tin hay không?”
Tiếng khóc trong nháy mắt dừng lại, Trình Cẩn Ngôn tựa hồ không nghĩ tới đến lúc này mà Triển Ngưng lại có thể nói ra loại lời thiếu não như vậy, một giây sau liền mở miệng nói.
"Em đi!" Triển Ngưng bị cậu làm cho đau não.
Cũng trong lúc đó, Lý Tri Tâm từ tiểu khu đi ra, chủ yếu là thấy hai đứa nhỏ về trễ hơn rất nhiều so với ngày thường, bà có chút không yên tâm.
Kết quả mới vừa ra tới chỉ thấy một đứa ngồi trên đất khóc rống, một đứa ngồi chồm hổm bên cạnh.
"Hai đứa đây là xảy ra chuyện gì?” Lý Tri Tâm vội vàng chạy chậm tới, một tay bế Trình Cẩn Ngôn lên, đau lòng nói, “Khóc thương tâm như vậy, làm sao vậy hả? Ngã bị thương hay là bị người khác khi dễ?”
Trình Cẩn Ngôn ghé vào trên đầu vai Lý Tri Tâm, đột nhiên giơ tay chỉ Triển Ngưng, “Chị là đồ xấu xa!"
Triển Ngưng: "......"
Lý Tri Tâm bỗng nhiên chuyển hướng nhìn sang con gái, “Tối nay con đã làm gì em?”
Mặt Triển Ngưng vô tội, “Con không có làm gì cậu ta, là tự cậu ta té ngã có liên quan gì đến con?”
Nhưng mặc kệ Triển Ngưng giải thích thế nào, Trình Cẩn Ngôn trước sau đều nói một câu kia, trước mặt Lý Tri Tâm triệt để cáo trạng.
Lý Tri Tâm cũng không có tâm tư rối rắm chuyện thật giả trong này, vỗ nhẹ sau lưng Trình Cẩn Ngôn dụ dỗ nói: “Chị hư liền để chị làm chuyện bù đắp lại, để chị cõng con có được không?”
Triển Ngưng: "......"
Trình Cẩn Ngôn chưa nói đồng ý, cũng không có cự tuyệt, tiến khóc dần nhỏ lại.