Cô bé phục vụ cầm tờ thực đơn rời đi, trong gian phòng nhỏ đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Uống chén trà trước, món ăn lên ngay thôi.”
Hứa Luật lấy hai cái tách rót trà vào. Loại quán ăn xuềnh xoàng này đương nhiên không thể so sánh với mấy nhà hàng lớn với các vật phẩm tinh xảo. Nước trà một màu trắng trắng, uống lên chẳng có chút mùi vị.
Anh ngồi ở trên chiếc ghế nhựa, bàn tay thon dài cầm chiếc tách rẻ tiền, miệng tách còn bị mẻ một miếng. Hứa Luật cảm giác hình ảnh này quả thật có chút không trung thực. Cô ngước mắt nhìn bộ âu phục trên người anh, toàn là hàng hiệu.
Vốn nghĩ đưa anh đến quán ăn nghèo nàn này anh sẽ bài xích, còn không muốn bước chân vô khu này đến nửa bước, vậy mà giờ đây … trông anh rất phiêu diêu tự tại.
Cứ ngồi yên thế này chờ thức ăn có vẻ không hay … Hứa Luật suy nghĩ tìm đề tài tán gẫu: “Tại sao anh lại đến đại học Y dạy học?”
Theo cô tính tình Đường Tố căn bản không chuyên về giảng dạy cho lắm.
“Đường Tu nói tôi tới!”
“Đường Tu?”
“Là gia huynh.”
Thì ra anh còn có anh trai.
Hứa Luật chú ý cách anh dùng từ của anh. ‘Gia huynh’ là từ ngữ xưng hô của người xưa, bây giờ rất ít người dùng, ngày nay người ta thường gọi là: anh, đại ca, lão ca …
“Không nghĩ đến anh còn có anh trai!”
Người đàn ông này nhìn không giống có anh hoặc em trai.
Đường Tố nhướng mày nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp: “Đường Tu chê tôi không thể nào hạ cái IQ cao ngất chết tiệt của tôi xuống đi giảng giải cho người khác.”
Thật là độc, không hổ danh là anh em! Hứa Luật thầm nghĩ, nhà họ Đường này chuyên ‘sản xuất’ đàn ông miệng quạ à???
“Vì vậy, anh đến Đại học Y dạy chỉ để chứng minh cho anh trai mình biết anh có thể làm được?”
“Ừ!”, Đường Tố đan hai tay vào nhau, chống cằm, “Chỉ cần tôi làm được, Đường Tu hứa sau này sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa!”
Nghe có vẻ như là một người anh gia trưởng, can thiệp quá mức vào sinh hoạt cá nhân của em trai. Theo tính cách ương ương dở dở của Đường Tố, khả năng chuyện này cũng ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của anh.
Hứa Luật đoán có thể do khi còn nhỏ dưới sự ‘áp bức’ của anh trai đã biến anh thành người có tính cách quái gở như bây giờ.
Đường Tố nhướng mày, nhìn hàm răng nhỏ nhỏ trắng tinh đặt trên vành tách, trông giống như chú chuột nhỏ.
Nghĩ đến chuột, trong đầu Đường Tố tuôn ra một đống thông tin liên quan đến chuột: theo các nhà nghiên cứu chuột là một trong những nguyên nhân gây ra các căn bệnh truyền nhiễm. Bản thân chuột mang theo rất nhiều loại vi khuẩn, ký sinh trùng gây bệnh. Một con chuột có thể chứa đến hai trăm loại vi khuẩn, trong đó có thể kể đến những loại gây hại cho con người như khuẩn salmonella, khuẩn tularemia, khuẩn Bacillus anthracis*, bệnh dại, sốt xuất huyết, trùng xoắn ..
Salmonella: Bệnh nhiễm khuẩn salmonella là một bệnh nhiễm khuẩn đường ruột do vi khuẩn gọi là Salmonella gây ra. Nhiễm khuẩn có thể lây lan từ ruột vào máu trong cơ thể và các nơi khác trong cơ thể. Triệu chứng có thể tiến triển từ 12 đến 72 tiếng sau khi nhiễm khuẩn. Các triệu chứng thường kéo dài trong vòng từ 4 đến 7 ngày và có thể bao gồm: Tiêu chảy, Co thắt dạ dày, Đau đầu, Sốt, Nôn mửa, Mất nước (mất dịch cơ thể), đặc biệt ở trẻ sơ sinh và người già
Tularemina: tularemia là bệnh truyền nhiễm cấp tính do khuẩn francisella tularensis. Bệnh gặp ở nhiều loài động vật có vú và được truyền sang người bằng lây truyền trực tiếp hoặc truyền qua các vector là các loài côn trùng. Bệnh có đặc điểm lâm sàng là sốt, viêm hạch lympho ngoại vi và tổn thương nhiều cơ quan khác nhau như : mắt, phổi, đường tiêu hoá
Bacillus anthracis: Bệnh than là bệnh nhiễm khuẩn cấp tính, từ động vật lây sang người, do trực khuẩn than (Bacillus anthracis) gây ra.
Biểu hiện lâm sàng ở người là hội chứng nhiễm khuẩn-nhiễm độc toàn thân nặng, tổn thương thường gặp là ở da. Thể hô hấp và tiêu hóa ít gặp nhưng rất nặng với tỷ lệ tử vong cao.
Bệnh than là một trong những bệnh được xếp vào nhóm bệnh "đặc biệt nguy hiểm". Vi khuẩn than dễ được nghiên cứu sử dụng trong chiến tranh sinh học.
Tất cả những thông tin về chuột chạy chạy trong não. Đột nhiên anh vô thức nhớ đến tình cảnh khi bọn họ ở cửa ra vào, khoảng cách tiếp xúc giữa hai người khi ấy rất gần. Do trời phú cho anh có trí nhớ siêu phàm, ví như đã đọc qua sách thì không thể quên … ví như… có vài mùi hương, chỉ thoảng qua những anh vẫn có thể cảm nhận được rất rõ.
Con chuột không phải là loài tốt, chúng nó khiến người ta chán ghét, xua đuổi.
Nhưng mùi vị của Hứa Luật, anh không chán ghét, vì vậy ví Hứa Luật là chuột là không được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thông tin bay nhanh như gió, chạy qua chạy lại trong đầu Đường Tố, dĩ nhiên Hứa Luật không biết. Nhìn anh bỗng nhiên trở nên trầm mặc, vầng trán nhíu lại cô còn nảy sinh cảm giác đồng cảm, cô vô thức vỗ vỗ bờ vai anh động viên.
“Đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui … quá khứ rồi cũng qua thôi!”
Dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn của cô rất chân thành, hàng lông mi thật dài, con ngươi đen láy và trong vắt. Đường Tố tự dưng lại nghĩ đến những viên pha lê đen, sáng trong, phản chiếu ánh sáng. Mái tóc ngắn của cô khiến người đối diện cảm thấy khoan khoái, phấn chấn.
“À … nghĩ ra rồi!”
Ánh mắt lóe sáng, đột nhiên anh la lớn.
“Hả???”, Hứa Luật trừng mắt nhìn, “Nghĩ ra cái gì?”
“Vốn dĩ không phải là chuột, là tiểu bạch thử đúng hơn!”
Chuột bạch là loại động vật có vú, thuộc bộ gặm nhắm, có tổ hợp gien khá gần giống người, được dùng để thí nghiệm khảo sát độc tính, tính an toàn của các loại thực phẩm, mỹ phẩm, dược phẩm, vac-xin, các sản phẩm công nghiệp, các phát minh trong y học …
Trong nghiên cứu khoa học, chuột bạch quả thực là một cộng sự rất tốt.
Con chuột bạch Hứa Luật, Hứa Luật là tiểu bạch thử! Mất cả gần một phút anh mới nghĩ ra đáp án này.
Với kết quả ‘Tiểu bạch thử’ mà Đường Tố vừa nghĩ ra khiến anh cực kỳ thỏa mãn, đến mức, trên miệng cũng lưu lại ý cười.
“Tiểu bạch thử???”, Hứa Luật nghiêng đầu, âm thầm cân nhắc mấy từ này của anh … sao lại đến tiểu bạch thử rồi _ _ _ nhưng cô cũng không muốn bị anh cười nhạo vì phản ứng chậm chạp của cô … cô mà … đề tài vừa rồi của họ có liên quan gì đến chuột bạch?
Giả thần giả quỷ gì nữa đây?
Hứa Luật nâng tách, mượn chuyện uống nước để che giấu chuyện cô không theo kịp tiết tấu của đại thần, lại cắn cắn vành chén: “Tiểu bạch thử thật đáng yêu!”
Đường Tố nheo mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài, khiến người đối diện cảm thấy lạnh sống lưng, anh nhìn cô lăm lăm làm cô cảm thấy hồi hộp.
“Gì … gì … gì vậy?”
Đường Tố bình tĩnh uống ngụm trà, gật đầu: “Ừ … rất đáng yêu!”, một con chuột bạch như cô, thật đáng yêu!
Anh … anh … anh … lời này của anh ta là có ý gì?!?
Anh đang nói chuyện về con chuột … nhưng đừng có nhìn tôi chằm chằm được không?
Hứa Luật quýnh quáng, cảm thấy máu dồn hết lên mặt, gương mặt anh tuấn trước mắt quả là có lực sát thương cực lớn.
Cô bé phục vụ mang đến một phần cá hấp Tứ Xuyên rất lớn trở thành cứu cánh giúp Hứa Luật bớt lúng túng.
“Ha ha ha … ăn thôi. Món cá này ăn nóng mới ngon”, cô lấy đũa gắp cho anh một miếng cá nhỏ: “Anh thử xem!”
“Cám ơn”, Đường Tố lấy cái muỗng nhỏ, múc cho vào miệng, mùi cá tươi mới, hơi cay cay khiến anh vô cùng thích thú.
“Lần sau chúng ta có thể thử món cá nấu cải chua, cũng tuyệt lắm!”, Hứa Luật múc cho mình một miếng, quay lại đã thấy chén của anh trống rỗng.
Tốc độ này … quá nhanh đi.
Hứa Luật im lặng không lên tiếng, lấy đũa gắp cho anh thêm một miếng cá: “Tự động gắp đi nhé!”
Đường Tố đưa chén nhận miếng cá từ đũa Hứa Luật, động tác ưu nhã lại cho vào miệng.
“Trong này có dưa leo ngon lắm, ăn giòn giòn”, Hứa Luật cực lực đề nghị.
“Không thích ăn dưa leo!”
“Còn tàu hũ non”, Hứa Luật gắp cho mình một miếng tàu hủ: “Dinh dưỡng mà lại ngon!”
“Không thích ăn tàu hũ!”
“… huyết gà trong chén canh gà hầm khoai này cũng rất ngon, anh thử đi!”. Đây là món cô cực kỳ yêu thích.
“Không thích ăn huyết!”
“Đường Tố! Anh kén ăn quá đấy!” Khó nuôi.
Anh hùng hồn đáp lời: “Tôi tới là để ăn cá!”, cúi đầu lấy muỗng múc thêm muỗng cá vào miệng.
“Cá cá cá … ngoài cá anh không ăn được món khác sao?”, anh là mèo sao … nhưng mà mèo cũng biết ăn nhiều món mà.
Đường Tố cảm thấy kỳ lạ hỏi ngược lại cô: “Có cá ăn, tại sao phải ăn món khác?”