Trùng hợp Tô Tử Khiêm cũng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò: Người đàn ông ấy là ai? Tại sao vừa rồi lại nắm tay Tiểu Luật?
Mấy người như vậy cứ đứng ở trước cửa nhà hàng, bầu không khí có chút lúng túng.
“Xin chào, Tôi là Tô Tử Khiêm.”
Cuối cùng, vẫn là Tô Tử Khiêm đưa tay ra, phá vỡ sự im lặng.
Đường Tố liếc nhìn bàn tay người đàn ông, cánh tay đang buông thõng từ từ chuyển động nhưng không phải duỗi ra bắt tay anh ta mà đút tay trở vào trong túi áo khoác.
“Theo nghiên cứu gần đây nhất của các nhà khoa học người Mỹ, bình quân trên tay mỗi người có hơn một trăm năm mươi loại vi khuẩn. Nếu một đôi tay chưa rửa thì có thể lên đến tám trăm ngàn vi khuẩn, ngoài trừ vi khuẩn còn có các loại nấm, thậm chí là mầm độc. Vì lý do an toàn, nếu không cần thiết thì miễn được thì miễn.”
Tô Tử Khiêm: “…”
Hứa Luật: …
Tại sao cô lại đưa người này đi cùng vậy?!?
Lần này hẹn hò Hứa Luật vốn dĩ chỉ muốn đi một mình, nhưng, một tiếng trước đây, trong khu biệt thự của Đại học Y có màn này.
***
Khi ấy, Hứa Luật đang từ trên phòng mình bước xuống lầu, Đường Tố cũng đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
“Ồ! Tối nay anh cũng có hẹn sao?”
Nhìn một thân áo sơ mi đen phối quần âu, bên ngoài khoác chiếc áo gió, khí khái hừng hực, mang đậm nét phong cách của Giáo sư Đường. Không hề che giấu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ngắm anh. Trời sinh vóc dáng đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.
Y phục thẫm màu càng tôn lên nước da trắng ngần của anh, ngũ quan cân đối. Anh cho hai tay vào túi áo khoác, dáng người thẳng tắp, tao nhã.
“Ừm!”, anh đáp rồi liếc nhìn cô đi từ trên lấu xuống: “… Cùng cô!”
“Hả??? Cùng tôi?”
Hứa Luật không hiểu câu nói này của anh.
Đường Tố nhàn nhạt giải thích: “Nếu tối qua cô đã giảng giải rất cặn kẽ chuyện muốn trở thành người bạn cùng ‘Đồng cam cộng khổ’, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức. Cùng cô đi đối phó với bữa tiệc khó xử kia.” Nói xong, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn Hứa Luật: “Tại sao cô mặc như ‘Góa phụ áo đen’ thế này, muốn đến đó độc chết bọn người kìa sao?” … Thật đúng là cô không muốn gặp người ta mà!
Hứa Luật bị anh ví thành ‘Góa phụ áo đen’, gương mặt bất giác tối xầm lại.
Quần áo mùa đông trong tủ quần áo cô không nhiều. Lần trước đi mua sắm cùng Cố Sanh toàn mua đồ mùa thu và chớm đông, đồ đó mà mặc ra đường buổi tối sẽ lạnh chết.
Cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, đầm đen, tất dài màu đen, đôi boot màu đen … Trong tay còn ôm theo túi xách màu đen, phối với chiếc áo măng-tô đen.
Được rồi! Đúng là đen thui … nhưng mà …
Ánh mắt cô chuyển sang anh: “Tôi mà là ‘Góa phụ áo đen thì anh là gì?” … nhìn anh đi, cũng diện một cây đen đó thôi.
Đường Tố nhếch mày, không thèm trả lời, đi tới cô, khoát tay: “Xin mời!”
Hứa Luật vẫn hơi bực vì từ ‘Góa phụ áo đen’ của anh: “Không cần anh đi theo, tôi đi một mình!”
Đôi mắt Đường Tố trong vắt nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Nói dối. Bọng mắt thâm quần, tối qua ngủ không ngon. Chiều hôm nay, tổng cộng cô nhìn đồng hồ bốn mươi sáu lần. Tất cả chứng tỏ cô đang rất lo lắng, gần đến giờ hẹn cô càng lo”, anh hừ lạnh: “Xem bộ dạng cô như thế, thân là bạn hữu ngay thời điểm khó khăn tôi phải đưa tay tương trợ; đây là chuyện đương nhiên, cô không cần cám ơn.”
Anh nghiễm nhiên đưa từ ‘Đồng cam cộng khổ’ vận dụng rất linh hoạt.
Hứa Luật yên lặng.
Nếu như Tô Tử Khiêm thật sự đã tìm được một nửa của mình, cô nhất định sẽ chúc phúc. Chỉ là đến khi ấy, thân cô lẻ loi đối diện bọn họ có đôi có cặp, khó tránh khỏi cảm giác tủi thân.
Nếu anh muốn đi cùng … vậy thì đi cùng.
Hứa Luật kéo cánh tay anh: “Đi thôi!”
Rời đại học Y, lúc ấy đường phố vẫn chưa đông đúc. Sau khi cản cô không vượt đèn đỏ Hứa Luật vừa nói ra tên nhà hàng liền bị Đường Tố khăng khăng không cho đi. Anh một mực đòi đến Trung tâm thương mại thành phố Tân.
Kết quả nơi đầu tiên dừng chân không phải nhà hàng mà là đến một flagship store. Hứa Luật nhận ra thương hiệu này, là một thương hiệu thời trang rất nổi tiếng. Hầu hết quần áo của Đường Tố đều được mua ở đây.
* Flagship Store để chỉ các cửa hàng chính của hãng nổi tiếng, Flagship Store này thường nằm ở trong các khu mua sắm lớn, trung tâm thương mai lớn, các cửa hàng này chủ yếu nhắm vào các khách hàng có thu nhập cao với số lượng hàng hóa phong phú.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách đến cửa, ngay lập tức khuôn mặt tươi cười: “Xin hỏi! Anh chị mua gì ạ?”
Đường Tố chỉ chỉ ‘Quả phụ Hứa’ đứng bên cạnh.
Tất cả các nhân viên bán hàng đều được huấn luyện kỹ càng, cho dù nhìn hình tượng Hứa Luật không chút hòa hợp cũng không biểu hiện ra mặt. Cô ta mỉm cười lễ phép, giới thiệu mấy bộ y phục thích hợp với Hứa Luật với phong cách cực kỳ chuyên nghiệp.
Hứa Luật nhìn từng bộ trang phục quý phái, thật không biết phải chọn thế nào.
Hứa Luật chỉ vào một bộ màu đỏ trong tay cô bán hàng: “Bộ này được không?”. Kỳ thật cô đều cảm thấy mỗi bộ đều có nét đẹp riêng.
“Không làm ‘Góa phụ áo đen’ lại muốn biến thành Phượng Hoàng lửa à?” Sặc … bộ màu đỏ đó cũng thêu một con chim phượng rất tinh xảo.
Cô nhân viên bán hàng cúi đầu mỉm cười liếc nhìn con phượng trên bộ váy, đây là khuynh hướng hot nhất năm nay.
“Này … bộ kia … bộ kia cũng đẹp!”, Hứa Luật do dự chỉ vào bộ váy màu vàng.
“Chuối?”, anh nhướn mày, ồ một tiếng: “Có người nói chuối là loại quà tặng vô giá do Thượng Đế ban tặng. Dù nam hay nữ dùng đều được công nhận loại thực phẩm thiên nhiên mang lại hiệu quả tốt nhất. Đó cũng chính là một loại trái cây mang tính ám thị tình dục rất lớn. Cô cứ việc mặc nếu cô không ngại.” Anh nhún vai.
Tay cô nhân viên bán hàng đang cầm áo chợt run bắn một cái, rõ ràng là toàn quần áo đẹp, vậy mà bây giờ biến thành quả chuối, lại còn bị anh nói …
Khuôn mặt cô ta dần ửng đỏ, lén lén liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Đường Tố.