Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 95: Hai kẻ gây án



Đi đến nhà họ Trịnh.

Bấm chuông cửa, đợi một lúc lâu sau cánh cửa mới hé ra một khe hở rất nhỏ, Trịnh Hiểu Hồng đứng nơi khe cửa, đưa một mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Mẹ Trịnh nhỏ giọng nói: “Hiểu Hồng, mẹ đây. Mẹ về rồi, con mau mở cửa đi!”

Ánh mắt Trịnh Hiểu Hồng dừng trên người Hứa Luật một hồi lâu, sau đó mới e dè mở cửa ra.

Trong phòng rèm cửa kéo kín, không mở đèn, tia sáng mờ mờ. Trịnh Hiểu Hồng mái tóc dài đến eo, tóc mái che quá lông mày, đứng phía sau mẹ Trịnh, thỉnh thoảng đưa mắt lén nhìn Hứa Luật, ánh mắt ngây dại.

“Hiểu Hồng đừng sợ, Hứa Luật không phải là người xấu!”, mẹ Trịnh kéo tay Trịnh Hiểu Hồng, đồng thời kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa: “Hứa Luật có vài điều muốn hỏi con, con phải thành thật trả lời.”

Trịnh Hiểu Hồng vẫn nhìn Hứa Luật bằng ánh mắt cảnh giác, ngồi trên sofa bất giác co rúm người lại.

Hứa Luật mỉm cười, cố gắng biểu hiện cho cô ta thấy thiện ý của mình: “Hiểu Hồng sợ tôi sao?”

Chờ một lúc, Trịnh Hiểu Hồng mời chậm rãi lắc đầu: “Cô không phải người xấu!” Sau đó cúi đầu nghịch mái tóc dài của mình.

Hứa Luật: “Ừm! Tôi không phải người xấu, tôi đến bắt người xấu cho cô.”

Trịnh Hiểu Hồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Luật.

Nhìn vào ánh mắt ấy khiến Hứa Luật thầm sợ hãi: “Hiểu Hồng, cô có thể nói cho tôi biết … Có mấy kẻ xấu?”

Trịnh Hiểu Hồng cúi đầu, im lặng cả buổi mời dè dặt lên tiếng: “Hắn về rồi đúng không? Hắn đã nói hắn sẽ về mang tôi đi … Hắn nói hắn nhất định sẽ quay về.”, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luật lộ ra nụ cười ảm đạm: “Tôi sớm đã nên chết đi … Trái lại sống so với chết còn thống khổ hơn …”

“Hiểu Hồng, con không được nói như vậy!” mẹ Trịnh ngắt lời cô ta.

“Mẹ …. Con đã nói từ trước … Hắn nhất định sẽ quay về … Các người có cản cũng không được.” Trịnh Hiểu Hồng không khống chế được tâm trạng, quay về hướng mẹ Trịnh gào thét: “”Không ai có thể ngăn cản được … Con sống thế này người không ra người, quỷ không ra quỷ … còn không bằng để con chết đi thì hơn …”

Bốp!!!

Mẹ Trịnh tát mạnh một cái, cắt đứt tất cả những tiếng thét chói tai của Trịnh Hiểu Hồng.

“Mẹ …”

Một cái tát của mẹ khiến Trịnh Hiểu Hồng như mê như tỉnh, kinh ngạc nhìn bà ta. Mẹ Trịnh viền mắt hồng hồng: “Hiểu Hồng, có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con … Không ai được phép làm tổn thương con.”

Sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Hứa Luật ở bên cạnh cũng không khỏi bùi ngùi đau xót. Di chứng vụ án năm đó mang đến cho gia đình này … không cách nào xóa sạch.

Một lúc lâu sau, Trịnh Hiểu Hồng mới bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu, rời khỏi lồng ngực của mẹ, nói với bà: “Mẹ! Con muốn nói chuyện riêng với Hứa Luật!”

Mẹ Trịnh nhìn cô ta có chút không yên lòng.

“Yên tâm đi … con không sao rồi!”, Trịnh Hiểu Hồng thanh âm nghẹn ngào.

Mãi cho đến khi mẹ Trịnh đi vào phòng, Trịnh Hiểu Hồng mới đưa mắt nhìn Hứa Luật một lần nữa, , nở nụ cười u buồn: “Dọa cô sợ rồi!”

Hứa Luật: “Cô vẫn ổn chứ???”

“Ừm!”, Hứa Luật cúi đầu, “Chính cô đã trông thấy tận mắt, lúc tốt lúc xấu.” Cô ta khẽ nở nụ cười, thanh âm uể oải: “Tôi không muốn thấy mẹ tôi lo lắng. Tôi khó chịu, mẹ tôi cũng rất đau lòng. Các người có chuyện gì cứ hỏi, đừng tiếp tục làm phiền mẹ tôi nữa.” Cô ta nhắm mắt, cuộn mình nơi sofa trong góc phòng.

Nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, Hứa Luật không đành lòng gợi lại ký ức đau buồn kia: “Trịnh Hiểu Hồng …”, cô ngừng một chút: “Nếu không phải có chuyện, ngày hôm nay tôi cũng sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của cô … Tôi chỉ muốn hỏi … năm đó ….”

Trịnh Hiểu Hồng giơ tay ôm đầu, cúi gằm mặt, ngăn chặn câu hỏi của Hứa Luật: “Không biết … Tôi không biết gì hết …” Chuyện năm đó cô ta không muốn nhớ lại nữa.

“Trịnh Hiểu Hồng!”, Hứa Luật ngồi xuống bên cạnh cô ta, kéo tay, an ủi cô ta: “Cô bây giờ rất an toàn. Không cần sợ hãi, hắn đã chết, không còn ai có thể tổn thương được cô!”

Ở khoảng cách gần thế này, Hứa Luật mới phát hiện cô ta gầy đến mức kinh hãi, người trắng bệch, xanh xao, như đã từng rất lâu chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

“Tôi biết chuyện này với cô mà nói rất khó khăn .. Thế nhưng, bên ngoài có một người dựng lại vụ án năm đó … Thậm chí … còn muốn vượt qua Trương Tùng …”

Hứa Luật chú ý khi nhắc tới Trương Tùng, cô ta run bắn lên một cái: “Chúng tôi cần cô giúp đỡ … Nếu không bắt được tên hung thủ kia, chắc chắn còn có rất nhiều người bị hại.”

“Vượt qua????”, Trịnh Hiểu Hồng tròng mắt hoe đỏ, nhìn Hứa Luật tựa như không hiểu ý nghĩa của từ ngữ này.

“Đúng!”, Hứa Luật nói ra suy luận của Đường Tố, “Hắn muốn vượt qua Trương Tùng, vì hắn cho rằng Trương Tùng năm ấy là kẻ thất bại.”

Hứa Luật cảm giác Trịnh Hiểu Hồng muốn bóp nát tay cô, giống như muốn cô truyền cho cô ta chút sức mạnh và dũng khí để có thể đối mặt với sự hoảng sợ vô hình kia.

“Không!”, Trịnh Hiểu Hồng lắc đầu, “Làm sao có chuyện này …”

Hứa Luật cầm tay, cổ vũ cô ta: “Vì thế chúng tôi cần cô hỗ trợ để ngăn hắn lại.”

“Tôi … tôi không muốn nghĩ đến”, ngữ khí run rẩy, cô ta rút tay về, tiếp tục nghịch mái tóc dài của mình: “Nhắm mắt vào là trông thấy … Hắn ở đó … rất gần tôi … dường như đứng ngay trước mặt tôi … nói với tôi … Hắn sẽ quay về tìm tôi …”

Hứa Luật sợ cô ta lại lâm vào tình trạng hoảng loạn, u mê, liền vội vã cắt ngang: “Trịnh Hiểu Hồng! Cô đừng kích động, tỉnh táo nghe tôi nói … Bây giờ cô hít thở thật sâu … cố gắng giữ cho mình tỉnh trí một chút …”

Trịnh Hiểu Hồng hít thở mấy lần, trạng thái kích động cũng dần ổn định: “Được … được!”

Rõ ràng ngữ khí còn chút run rẩy nhưng ánh mắt hiện tại cũng bình tĩnh không ít. Hứa Luật có chút kinh ngạc, tuy rằng nhìn Trịnh Hiểu Hồng là người nhút nhát nhưng cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng khiến Hứa Luật cảm giác giống như dũng sĩ muốn chiến đấu đến cùng.

Rất tốt.

Chính là như vậy!

Hứa Luật trong lòng thở phào nhẹ nhõm; nếu ẩn sâu bên trong, Trịnh Hiểu Hồng vẫn là kẻ yếu đuối, thì thật sự cô không biết cách phải đi bước kế tiếp như thế nào --- chỉ sợ tác động lên thần kinh mẫn cảm của cô ta … khiến cô ta hoảng sợ.

“Trịnh Hiểu Hồng!”, Hứa Luật mở miệng hỏi, “Hôm nay tôi muốn đến hỏi cô … Vụ án năm đó, Trương Tùng có đồng bọn hay không?”

Trịnh Hiểu Hồng hô hấp ngưng trệ, đưa mắt ngơ ngác nhìn Hứa Luật: “Tôi … Tôi không rõ lắm … Hình như có … mà cũng hình như không … Tôi không nhớ ra được … Hình như có một người ở đó … Tôi không nhớ ra được …”

Giọng Hứa Luật trì hoãn: “Đừng gấp gáp, đừng kích động. Bây giờ cô làm theo tôi --- Nhắm mắt lại! Đúng rồi, nhắm mắt lại. Đừng nghĩ gì nữa … Hãy thả lỏng …”

Hứa Luật dùng thanh âm dịu dàng hướng dẫn cô ta.

Phương pháp này khá giống biện pháp thôi miên, nhưng không ở cấp độ cao như thôi miên. Nó chỉ có tác dụng dẫn dắt. Trong một số quá trình điều tra, đối với những nạn nhân có những chấn động tâm lý rất mạnh như Trịnh Hiểu Hồng rất cần dùng đến phương pháp này. Chuyện năm đó là ký ức không thể xóa nhòa, tiềm thức tự bảo vệ bản thân sẽ ảnh hưởng lên não bộ, từ chối gợi lại những hồi ức không tốt. Thế nhưng, không nghĩ đến không đồng nghĩa với việc sẽ quên. Giống như cô ta vừa kể, nhắm mắt là trông thấy hắn.

Mà Hứa Luật lúc này đây chỉ muốn gợi lại chi tiết nhỏ nhất trong vụ án.

Vì thế phương pháp dẫn dắt phải được thực hiện dựa trên cơ sở tình nguyện của người bị hại. Bởi vì chỉ có như vậy ý thức của họ sẽ không chống cự lại quá trình hồi tưởng, mới nhớ ra những tiểu tiết trong vụ án năm đó.

Hứa Luật: “… Nói tôi nghe … Cô nhìn thấy gì?”

Hai tay Trịnh Hiểu Hồng đan vào nhau: “Trong phòng tối lắm … Hắn ở đó, tay cầm dao, đang cười … Hắn đang cười …”, nhịp thở Trịnh Hiểu Hồng trở nên gấp gáp.

Hứa Luật lên tiếng: “Đừng nhớ đến hắn, chỉ cần nghĩ đến trong phòng có gì?”

“Gian phòng rất nóng … Có một cái quạt đang thổi … Bàn … Trên bàn có một bộ bình trà …”, cô nuốt nước miếng: “Còn có hai cái tách … có người nằm trên bàn dài … đều là máu …”

Hai cái?

Tâm trạng Hứa Luật hơi động.

“Trong phòng tắm có tiếng nước chảy … Có người bên trong đang rửa đồ.”

“Là Trương Tùng sao?”

“Không … Hắn đang ngồi trên sofa nhìn tôi …”

“Người ở trong phòng tắm dáng vẻ thế nào …”

Trịnh Hiểu Hồng: “Tối lắm … Không nhìn rõ … Tôi không nhìn thấy …”

“Bình tĩnh một chút!”, chí ít đã biết năm đó là do một nhóm người làm, sau khi Trương Tùng bị bắt tên đồng phạm đã đào tẩu …

“Đi ra … Người trong phòng tắm đi ra … Hắn bước đến, ôm lấy người kia …”

Ôm lấy?!?

Tình huống này nằm ngoài suy nghĩ của Hứa Luật, xem ra Trương Tùng và người kia quan hệ không bình thường? Là cái ôm giữa những người anh em ... hay là tình nhân???

“Rất trắng … Cánh tay rất trắng ….”, hơi thở Trịnh Hiểu Hồng gấp gáp, hai tay nắm thật chặt bàn tay Hứa Luật, rồi đột nhiên mở mắt ra.

“Trịnh …”

Cô ta đẩy Hứa Luật ra sau, sau đó lảo đảo chạy về phía phòng ngủ.

Hứa Luật không kịp đề phòng, bị cô ta đẩy suýt ngã, sau khi đứng vững, vội chạy đuổi theo, gõ cửa: “Trịnh Hiểu Hồng! Trịnh Hiểu Hồng! Mở cửa … cô mở cửa đi!”

Trong phòng mẹ Trịnh nghe động tĩnh cũng chạy ra ngoài, trông thấy Trịnh Hiểu Hồng khóa chặt cửa. Bà ta nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa ra.

“Hiểu Hồng …”

Trong phòng, Trịnh Hiểu Hồng đứng trước kệ sách.

Phòng ngủ cô ta không lớn. Cũng giống phòng khách, cửa sổ khóa chặt, kèm cửa kéo kín, cả phòng trông rất âm u. Trịnh Hiểu Hồng tóc tai bù xù, không ngừng lục tung sách trên kệ, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Hứa Luật cẩn thận từng li từng tí, nhỏ giọng: “Trịnh Hiểu Hồng?”

“Hắn ở đây … Hắn ở ngay đây …”, miệng Trịnh Hiểu Hồng không ngừng lẩm bẩm, “Tôi thấy hắn rồi … Tôi vừa trông thấy hắn …”, nói đến đây, ngữ khí cô ta trở nên sắc bén.

Hứa Luật hơi kích động: “Hắn? Ý cô nói là người ở trong phòng tắm sao?”

“Đúng … Hắn ở đây … Tôi đã từng thấy hắn … Tôi nhớ hắn ở đây!”, Trịnh Hiểu Hồng rất gấp gáp, quyển sách trong tay cô lật liên tục.

Sách …

Hứa Luật vội đảo mắt nhìn lên giá sách của Trịnh Hiểu Hồng, tầm mắt rơi vào những quyển sách được đặt kề nhau, đều được bọc mày đen, cô ta lấy ra một quyển, chỉ vào tấm ảnh phía trên đó.

“Là hắn ư?”

Tầm mắt cô nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tay Trịnh Hiểu Hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.