Anh Rể Nhỏ

Chương 11



Một ngày trước giao thừa, Tuấn Kiệt lái xe chở Trì Trụ quay về quê nhà.

Con đường cao tốc này, Trì Trụ vốn đã đi qua vô số lần. Nhưng không có một lần nào mà anh mang theo tâm tình vui sướng cả.

Lúc Tiểu Mẫn còn sống, cả hai đều không dám quay trở về trở về nhà trên con đường này.

Ngày Tiểu Mẫn đi rồi, bỏ lại một mình anh phải chịu đựng nỗi bi thống, tang thương này, thì cũng vẫn có mỗi con đường này đã từng chứng kiến qua, khoảnh khắc cả hai người đã bị âm dương cách trở vĩnh viễn, cho nên, anh cũng đã xem con này này trở thành một người bạn tri âm của mình.

Tầm mắt luôn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, Trì Trụ vẫn đang  tự mình chìm đắm trong tâm sự.

Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn anh, hỏi:

– Có muốn nghe nhạc không?

– A? Cũng được.

Trì Trụ uể oải đáp.

Lần này, đến một chút lòng tin, anh cũng đều không có.

Sắp phải đối mặt với ba mẹ Lạc, không chỉ là thần kinh căng thẳng, mà anh còn có cả nỗi sợ hãi.

Tuấn Kiệt ấn xuống nút mở, lập tức vang lên tiếng rè rè từ loa radio trên xe. Tiếp theo, liền phát ra một bài nhạc của Trần Bách Cường, từng ca từ u buồn lại đơn thuần liền du dương bay vào trong tai của cả hai.

Đây vốn là bài hát mà Trì Trụ thích nhất.

Nhưng giờ khắc này, dù có nghe vào tai thì cũng không khiến cho tâm tình của anh thả lỏng hơn được chút nào cả.

Thật sự là cậu muốn anh cùng đi gặp mặt mà trực tiếp nói chuyện thẳng thắn mối quan hệ giữa hai người với ba mẹ Lạc sao?

Làm thế này, có phải là đã quá mạo hiểm hay không đây?

Mà, cậu cứ khư khư cố chấp đối với anh như vậy liệu có đáng hay không đây?

Ở trên xe trong suốt cả dọc đường đi về quê, anh đều đang suy nghĩ đến mấy điều này, vừa nghĩ đến thì thân thể của anh lại không tự chủ được mà run rẩy lên.

– Làm sao vậy?

Tuấn Kiệt ân cần hỏi han anh.

– Không có gì. Chỉ là có chút lạnh thôi.

Trì Trụ tìm cớ.

– Lạnh sao? Vậy để em chỉnh điều hòa ấm lên thêm một nấc nữa đi

– Đừng, đừng. Như vậy là rất tốt rồi. Nhiệt độ quá cao, thì anh lại có chút ngột ngạt.

– Có phải là thân thể của anh đang không khỏe hay không vậy?

Tuấn Kiệt đưa tay đến, sờ sờ cái trán của Trì Trụ,

– Nếu không, để cho chắc, để em đưa anh đi bệnh viện khám xem có bị gì không đi?

Trì Trụ uể oải bắt lấy bàn tay của cậu, nhắc nhở:

– Em lo lái xe cẩn thận đi. Anh không sao đâu.

Anh chỉ là có chút do dự, không, nên nói là cực kì do dự.

Anh muốn nói với Tuấn Kiệt là, “anh có thể không đi đến đó có được không”. Nhưng mà, chính miệng anh đã hứa với cậu rồi, bây giờ, làm sao lại có thể nuốt lời lại đây.

*

Tuấn Kiệt cũng mơ hồ cảm thấy Trì Trụ đang không mấy dễ chịu.

Trực giác báo cho cậu biết là Trì Trụ đang lo lắng cho việc sắp phải gặp mặt gia trưởng.

Nhìn bộ dạng của Trì Trụ đang tự miễn cưỡng bản thân đến như vậy,  khiến cho cậu cũng có chút tự hoài nghi bản thân mình chèo kéo anh đi cùng, là đúng hay là sai rồi đây.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui.

Trì Trụ vốn đã quyết định ‘nhắm mắt đưa chân’ mà đi cùng cậu về quê, còn không phải là vì anh đang hi sinh tự tôn của mình vì cậu hay sao.

Nếu không phải vậy, thì anh vẫn còn đang sống yên ổn, khỏe mạnh ở thành phố S. Mà chuyện cũ năm xưa cũng đã phủ đầy bụi từ lâu, mọi người vốn đều đang sống tường an vô sự.

Chỉ là hiện tại, cậu lại ép anh phải đối mặt lại với quá khứ đã bị chôn vùi một lần nữa. Cậu lại chỉ vì để cho chính bản thân mình được yên tâm, thoải mái, thì liệu có phải là đã quá ích kỷ đối với anh rồi hay không đây?

Nhưng mà, Tuấn Kiệt vẫn muốn thử một lần.

Cậu cũng đã tự cho mình một điểm giới hạn rằng, trong suốt chặng đường về quê này, chỉ cần Trì Trụ mở miệng nói, không muốn đi, thì chắc chắn là cậu sẽ không miễn cưỡng ép buộc anh nữa.

***

Trên quãng đường này, cả hai người đều rất ít mở miệng nói chuyện.

Tuấn Kiệt vẫn yên lặng lái xe.

Vì là ngày nghỉ lễ nên nơi cửa khẩu thu phí đều đang bị kẹt xe nghiêm trọng. Cho nên, chờ đến khi cả hai đến nhà họ Lạc, thì mặt trời cũng đã lặn xuống núi.

Mà, từ đầu đến cuối, Trì Trụ vẫn không hề mở miệng nói ra một lời muốn lui bước nào cả.

Cả hai vừa bước xuống xe, liền lấy ra một đống quà cáp, đều là do Trì Trụ chọn, toàn là tổ yến nhân sâm thuộc hàng cao cấp, do đám bàn bè làm ăn mua dùm.

Lúc mới mở cửa, ba mẹ Lạc vốn không biết là Trì Trụ cũng tới, tiếp theo, vừa nhìn về phía sau lưng của Tuấn Kiệt, mới thấy anh đang đứng ở đó.

Nhất thời, ba mẹ Lạc không khỏi sững sờ.

Đã rất lâu rồi, bọn họ vẫn chưa từng gặp lại Trì Trụ, không ngờ rằng, bộ dạng bây giờ của anh lại càng tiều tụy thành ra gầy gò đến vậy. Mà, ở trong ấn tượng, cái dáng vẻ thiếu niên Trì Trụ vừa cao to, lại ngạo mạn, luôn mang theo ánh mắt lộ ra hung hăng, xa cách người ngàn dặm kia, chỉ vừa mới qua mấy năm cũng đã thay đổi quá mức rồi đi.

Hiện giờ, mái tóc của anh cũng đã nửa bạc trắng, trong ánh mắt luôn tản ra hơi thở đau thương nhàn nhạt, không bao giờ tìm được sự phấn chấn như ngày xưa nữa rồi.

Ban đầu, mẹ Lạc vốn còn có chút không ưa nổi anh, chỉ là vừa thấy rõ dáng vẻ này của anh, thì ít nhiều gì cũng khiến cho bà động lòng trắc ẩn.

Sau khi trò chuyện, bọn họ mới biết hóa ra sau khi Tiêu Mẫn đi rồi, anh lại lâm vào cơn bệnh nặng. Thân thể của anh cũng không còn khỏe mạnh bằng lúc trước, không thể làm việc nặng như trước được nữa.

Cuộc đời này, thực sự là vô thường.

Mẹ Lạc cũng không hề biết được chuyện Tiểu Mẫn rời đi lại có thể để lại đả kích lớn đến vậy cho anh.

Từ đầu đến cuối, ba Lạc đều ngồi ở trên ghế salông, luôn nhìn tivi xem tin tài chính. Chỉ ngay khi Trì Trụ mới vừa vào cửa thì ông mới chuyển tầm nhìn, liếc mắt một cái nhìn đến anh, liền quay về, tiếp tục xem ti vi. Ông không thèm quan tâm đến gì nữa, ngược lại, khiến cho anh thả lỏng không ít.

*

Chung quy, ngay khi Trì Trụ bước vào nhà họ Lạc, thì anh không nhịn được mà nhớ tới Tiểu Mẫn. Vào ngày cuối năm đoàn viên thế này, lại không còn Tiểu Mẫn ở đây nữa rồi.

Ban đầu, anh đã luôn cho rằng ba mẹ Lạc đều là kẻ cay nghiệt, hám lợi, không tiếc hi sinh con gái ruột của mình là Tiểu Mẫn để lo cho Tuấn Kiệt. Thậm chí, khi đó anh còn rất hận ba người bọn họ. Mãi cho đến tận khi Tiểu Mẫn đi rồi, anh giữ liên lạc qua lại, thì mới biết, hóa ra ba mẹ Lạc cũng chỉ là ông lão bà cụ bình thường, vốn không hiểu được cách dạy dỗ đúng đắn lại hiểu cho con gái của mình mà thôi. Cho nên, việc Tiểu Mẫn bất ngờ qua đời, thì không có ai lại đau lòng hơn so với bọn họ cả.

Có thể là hiện tại, người cũng đã không còn ở đây nữa, cho nên, mọi hiềm khích lúc trước cũng đều đã tiêu tan, dù hai bên có tính toán so đo tiếp thì cũng đã vô dụng.

Anh chỉ biết tự trách mình, ngày trước vốn không đủ thông cảm mà hiểu cho Tiểu Mẫn, cho nên, đối với cái chết của cô ấy, anh nhất định là có trách nhiệm.

Anh vừa nghĩ như vậy, thì anh lại tự khống chế mình kéo dài khoảng cách với Tuấn Kiệt. Anh cố ý không nhìn vào ánh mắt của Tuấn Kiệt, càng không hề có hành động đụng chạm thân mật với Tuấn Kiệt. Anh lại bày ra bộ dáng chỉ như là một vị khách ghé thăm nhà bình thường, mà ngồi ở cạnh ba Lạc xem tin tức, lại xuống bếp vừa giúp mẹ Lạc rửa rau.

*

Thời gian, đúng là thật sự rất kỳ diệu. Có những người đã từng đối xử tồi tệ, thù địch với nhau như nước với lửa. Nhưng trải qua rất nhiều năm sau đó, bọn họ lại còn có thể ngồi cùng một bàn mà uống chén trà, trò chuyện với nhau.

Ai lại dám nói, già cả rồi thì lại không tốt đây.

Còn muốn đôi co gì nữa sao?

*

Trong lòng của Tuấn Kiệt lại không ngừng bồn chồn.

Những tháng ngày tốt đẹp ở trước mắt này, mọi người đều phải trải qua thật vất vả mới có được.

Thì, còn điều gì quan trọng hơn thế này nữa mà lại khiến cậu lại phải tự tay đẩy anh ra, cứ một mức muốn tái hiện lại một đoạn kí ức đau khổ khi xưa mà anh phải tự mình gánh chịu thêm một lần nữa đây?

Cậu nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng này của Trì Trụ cùng bầu không khí hòa hợp này, thì thực sự là cậu không muốn phá hoại một chút nào cả.

*

Động tác của mẹ Lạc rất là gọn gàng, cho nên rất nhanh, một bàn thức ăn phong phú đều đã được chuẩn bị kỹ càng.

Tuy Trì Trụ bị viêm tuyến tuỵ viêm đã khỏi hẳn, nhưng vẫn phải kiêng uống rượu bia.

Nhưng mà, trong một bầu không khí tốt như lúc này, thì anh cũng vẫn nên rót ra một chút rượu đỏ mà uống mừng với ba Lạc.

Mẹ Lạc lại mở miệng trách cứ anh, lo căn bệnh mãn tính kia lại càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Bà vừa mở miệng liền nhiều lời không dứt, lại phiền đến ba Lạc phải mở miệng mà chê bà dài dòng.

Thế là, cả nhà vừa bắt đầu đấu võ mồm vừa ăn cơm.

Mọi người đều luôn rất quý trọng những lúc náo nhiệt như thế này đi.

*

Ở dưới bàn ăn, Tuấn Kiệt đưa tay đến chộp lấy bàn tay của Trì Trụ, cảm nhận được thân thể của Trì Trụ đột nhiên cứng ngắc lại. Thì, Tuấn Kiệt biết, đây là dấu hiệu nói lên rằng, anh đang rất là sốt sắng.

Nhưng mà, cậu lại chỉ cười cười nhìn Trì Trụ.

*

Sau lần đó, cậu cũng không còn nhắc lại việc muốn anh ngả bài cùng với ba mẹ mình nữa.

Điều này có gì là quan trọng mà cứ nhất định cần phải nói ra đây?

Coi như đã làm rõ thì thế nào.

Dù ba mẹ có thể chấp nhận hay là không thể chấp nhận, thì ngoại trừ cả nhà đều phải huyên náo, hỗn loạn lên một trận, rồi lại tan rã trong không vui, thì còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Chỉ cần cậu tự biết bản thân mình yêu Trì Trụ, vậy thì được rồi.

Người ngoài biết cũng được, không biết cũng được. Bởi vì điều đó cũng đều không gây nên trở ngại gì đến quyết tâm được ở cùng với Trì Trụ bên nhau suốt quãng đời này của cậu cả.

Ba mẹ vẫn nên là an nhàn sinh sống ở quê nhà đi. Mà, sau này, lại để cho hai người cô quạnh không có cháu ẵm bồng, thì con chỉ biết nói rằng, con thật xin lỗi hai người, đều là do đứa con trai này vốn hư đốn, không nên thân mà thôi. Vì vậy, con nhất định sẽ tự đối mặt với hai người mà gánh vác hết mọi trách nhiệm, không muốn liên lụy đến anh ấy nữa.

Đến cuối cùng, Tuấn Kiệt chỉ đúc kết ra được một suy nghĩ như thế mà cũng chỉ kiên định theo đuổi suy nghĩ này mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.