Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 43: 43: Tình Cảm Chân Thành




"Vú Trần, lại phải làm phiền vú rồi." Đổng Văn Văn vào đến cửa nhà họ Âu, nhìn thấy Vú Trần đang bận rộn lau chùi, cô từng hứa rời đi sẽ quay lại thăm vú ấy nhưng lại chưa từng thực hiện.

"Cô Đổng không phiền, cô tới tôi rất vui sao có thể thấy phiền." Vú Trần cầm lấy bàn tay Đổng Văn Văn mừng rỡ, rất lâu rồi chưa thấy cô ấy tới bà cứ nghĩ bọn họ đã kết thúc rồi.

"Sao không phải là phòng này?" Âu Thời Phong đem hành lý của Đổng Văn Văn vào trong phòng anh để, cô thắc mắc căn phòng cũ không phải ở rất tốt hay sao?
"Phòng này giường rộng hơn." Âu Thời Phong giọng nói chứa đựng đầy ẩn ý.

Dù sao bọn họ cũng ngủ sẽ ngủ chung, ở cùng một phòng sẽ tốt hơn, anh thấy chỗ mình là thỏa mái nhất, có lăn lộn cũng không sợ bị ngã.

.

Truyện Đô Thị
"Cũng đươc, vậy anh sang phòng kia đi." Đổng Văn Văn cả người nhức mỏi đi đến giường lớn lắm xuống, đuổi chủ cũ rời đi.

"Anh biết em hiểu ý anh." Anh tiến tới ngồi xuống bên cạnh, ngả người tới gần gương mặt mang theo nét tinh nghịch của cô.


"Em chỉ hiểu là anh đang muốn nhường phòng cho em." Đổng Văn Văn sợ anh lại động thủ với mình, nhanh chóng với lấy chiếc gối ở gần che lên trên cơ thể mình đề phòng.

"Xuống ăn cơm đã, anh đâu phải người thích bóc lột sức lao động của người khác." Hành động đáng yêu này của cô khiến anh buồn cười, cúi xuống nhấc bổng cả người Đổng Văn Văn cùng chiếc gối lớn lên.

"Thả em xuống, trong nhà còn người lớn anh đừng làm bừa." Ở đây đâu phải có mỗi mình bọn họ, để mọi người nhìn thấy cảnh này mặt mũi cô biết để đi đâu.

"Không trêu em nữa." Anh đặt cô xuống, bàn tay lớn tìm kiếm bàn tay nhỏ của cô nắm chặt, cùng nhau đi xuống dưới nhà.

"Bố mẹ anh tại sao không tới đây ở." Căn nhà này rất lớn, ngoài mẹ anh có ghé qua một lát rồi đi còn lại cô chưa từng thấy ai tới, thường nhà chính cả gia đình phải ở mới đúng.

"Bọn họ chủ yếu làm việc ở nước ngoài, nếu có trở về cũng ở căn hộ ở gần công ty." Âu Thời Phong gắp miếng gan ngỗng đặt vào bát Đổng Văn Văn, kiên nhẫn nói cho cô nghe chuyện nhà mình.

Từ nhỏ tới giờ bố mẹ anh đều rất ít khi ở nhà, khi anh càng lớn họ càng đi nhiều hơn, một năm số lần gặp có khi chỉ đến trên đầu ngón tay, bỏ anh ở lại đây một mình lâu dần cũng thành quen, lớn lên đi du học rồi về nước, anh cảm thấy căn nhà này đối với mình có rất nhiều kỉ niệm không muốn ra bên ngoài sinh sống, cứ như vậy bao năm qua đều ở đây.

Người như anh cũng có lúc cô đơn đến vậy, có mọi thứ trong tay nhưng lại thiếu đi tình cảm gia đình, bỏ lỡ mất quãng thời gian đẹp đẽ ở bên cạnh bố mẹ.

Ăn cơm xong Đổng Văn Văn cuộn tròn trên ghế sofa nghịch điện thoại, Âu Thời Phong đứng ở ngoài ban công nghe điện thoại lâu lâu lại để ý xem người phụ nữ của mình đang làm gì?
"Có muốn ra ngoài đi dạo không? Anh đưa em đi." Sợ Đổng Văn Văn buồn chán anh nói chuyện xong đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, ôm lấy cô vào lòng.

"Anh không đi làm không sợ công ty phá sản à?" Đổng Văn Văn điều chỉnh lại tư thế thỏa mái, dựa cả người vào anh, cầm lấy ngon tay anh chơi đùa.

"Dù có phá sản anh cũng không nghèo được." Bọn họ anh có không tới công ty cả tháng cũng không dám lơ là công việc, lương Âu Thời trả cho họ đâu phải là ít, tài sản của anh rất nhiều có phá sản cũng giàu hơn người khác.

Đổng Văn Văn nghe lời ngạo mạn anh nói, nhớ lại lần đầu tiên khi gặp người đàn ông này, anh giống như một vương tử lạnh lùng ngồi trong bóng tối, rất khó khó thể nắm bắt được tâm tư, thời gian trôi qua thật nhanh, chính cô cũng không thể ngờ tới có ngày mình lại đem trái tim trao cho anh.

"Anh đừng có tự tin như vậy, lúc nghèo thật đừng có mà khóc."
"Nếu có ngày đó em vẫn phải ở bên anh." Âu Thời Phong cúi xuống cắn nhẹ lên cái cổ thon gày của Đổng Văn Văn, anh không hỏi cô có ở bên mình hay không, mà chính là ép buộc không cho cô rời xa mình.

"Em còn lâu mới ở, em sẽ bỏ anh đấy." Tuy miệng nói như vậy nhưng bàn tay cô lại ôm lấy khuôn mặt anh nâng lên, khát khao hôn anh.


Nụ hôn này mang theo tất cả tình cảm của Đổng Văn Văn đặt vào trong đó.

Ngoài trời hôm nay rất đẹp, từng cơn gió mát dịu khẽ lùa qua những chiếc lá, mang theo cánh hoa nhỏ thổi qua khe hở của cửa sổ nơi trên nền nhà, mà bên trong căn phòng đôi nam nữ trẻ tuổi lại dành trọn thời gian quý báu, ngồi trên sofa chật hẹp nói chuyện yêu đương.

"Em muốn đi suối nước nóng." Đổng Văn Văn tựa cằm lên ngực Âu Thời Phong nói ra mong muốn của mình, trước kia cô đã từng muốn đi nhưng trong đó toàn những đôi nam nữ, một mình tới đó trông thật lạc lõng.

"Được, nghe theo em." Âu Thời Phong nhanh chóng đồng ý, ôm lấy Đổng Văn Văn ngồi dậy.

Chỉ cần nơi cô muốn tới, dù là nơi nào đi chăng nữa anh cũng đều tự nguyện đi cùng.

...!
"Thạch tổng đây là tư liệu gần đây của Hoa Kế Đạt."
"Nếu hắn ta đã muốn chết, vậy thì cho hắn sớm toại nguyện đi."
Thạch Lâm nhìn đống ảnh dưới bàn thư ký đem tới, đập mạnh tay xuống bàn.

Lão già Hoa Đắc dường như dự đoán được âm mưu của ông ta từ trước dùng mọi mối quan hệ đưa đứa con rơi này của mình ra nước ngoài.

Lâu nay ông ta luôn cho người theo dõi từng động tĩnh của Hoa Kế Đạt, một tuần trước người bên đó báo về hắn ta đã mất tích, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy bóng dáng ở đâu, nếu biết an phận may ra còn sống lâu hơn một chút, đằng này lại liều mạng quay về tìm cái chết.


Ông ta phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có được Hoa Thị, ngậm đắng nuốt cay nhịn nhục mới có được thành quả này, đâu phải người khác muốn giành là giành được.

"Dạ tôi sẽ cho người xử lý gọn gàng." Thư ký cúi người chào ông ta lui ra ngoài.

Hôm trước để mất dấu hắn ở khách sạn bọn họ đã bị mắng một trận hôm nay còn không thành công nữa e rằng bát cơm Hoa Hoa thị này khó có thể mà nuốt tiếp được.

"Văn Linh tôi nhớ em." Thạch Lâm trong lòng khó chịu cần tìm người giải tỏa tâm trạng cho mình, mà Bạch Văn Linh chính là đối tượng tốt nhất.

"Lão già chết tiệt." Bạch Văn Linh cầm điện thoại ném mạnh xuống giường, cô ta mới về nhà chưa được bao lâu lão ta lại gọi tới tìm, ông ta coi cô ta chẳng khác nào như đầy tớ mà sai bảo.

"Văn Linh canh gà con muốn ăn hầm xong rồi con đi đâu vậy?" Ngọc Diêu Diêu nghe thấy tiếng bước chân chạy ra đã thấy con gái đi ra tới cửa vội vàng đuổi theo gọi lại.

"Con không muốn ăn nữa." Bạch Văn Linh nói với mẹ xong, mở cửa ngồi vào trong xe rời đi.

"Bận cái gì mà đến canh cũng không kịp uống?" Dạo này Bạch Văn Linh cả người xanh sao không giống như trước da thịt hồng hào, Ngọc Diêu Diêu cứ thế đứng nhìn theo chiếc xe kia rời đi một lúc lâu vẫn chưa trở vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.