Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 5: 5: Cho Tôi Số Của Cô Đi




Cô tới giờ vẫn không hiểu nổi vì sao mẹ cô lại hiền lành như vậy, nín nhịn tất cả những việc làm của Bạch Ngạn, người đàn ông phụ bạc như vậy tới lúc chết mẹ vẫn luôn trông ngóng ông ta có thể một lần tới thăm mình.

Nếu là cô một là cùng bọn họ đồng quy vu tận, hai là lấy hết những gì thuộc về mình, chứ không bao giờ để người đàn bà rắn độc như Ngọc Diêu Diêu được toại nguyện.

Hôm nay là 25, theo lịch hàng tháng cô đi tới ngân hàng gửi tiền tiết kiệm, từ khi mẹ mất cô hàng tháng đều dành ra một khoản tiền gửi vào ngân hàng, Đổng Văn Văn cho rằng cuộc sống này đôi khi tiền rất quan trọng lúc ốm đau bệnh tật, nếu không có tiền sẽ rất khổ sở, như hồi đó mẹ bị bệnh có những lúc chỉ muốn có 100 ngàn để mua thuốc cho mẹ cũng không thể có được.

Đến lúc mẹ cô ra đi, cô và mẹ vẫn chưa thể cùng nhau ăn bữa cơm nào trọn vẹn cả.

Nhìn số tiền trên sổ ngày càng tăng lên có lẽ đây là hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời này của cô.

"Đổng Văn Văn thật khen ngợi nha, không ngờ nghề đổi thân thể lấy tiền như cô, cũng kiếm được nhiều tiền như vậy" Ngọc Diêu Diêu tới ngân hàng tình cờ nhìn thấy Đổng Văn Văn giọng liền châm biếm.

"Bà Ngọc đó sao, thật ngại quá tôi còn thua xa bà, tôi chỉ có ít tiền này thôi sao bằng bà sau một đêm có nhà lầu xe hơi chứ" Đổng Văn Văn nhìn thấy bà ta đã muốn xông đến đập cho bà ta một trận rồi, đây còn đi châm chọc cô sao, bà ta đây là bắt nạt người quen rồi à, cô cũng không chịu thua, cố ý nói to để cả ngân hàng nghe thấy.


"Cô loại không biết xấu hổ, không được dạy dỗ đàng hoàng" Ngọc Diêu Diêu bị một đống con mắt đổ dồn vào nhìn, thẹn quá hóa giận quát lớn.

"Bà Ngọc đừng cậy chỗ đông người tôi không làm gì được bà, nói chuyện nên biết giữ mồm một chút, bà nói tôi không được dạy dỗ, tôi không được dạy dỗ còn hơn cái loại như bà có cha mẹ đàng hoàng còn đi cướp chồng người khác" Đổng Văn Văn không kiêng kị người xung quanh tiến lại gần Ngọc Diêu Diêu, ánh mắt như muốn bóp chết bà ta, nói cô thì may ra cô sẽ nhịn nhưng một khi đã động đến mẹ cô thì cũng đừng trách Đổng Văn Văn này ác.

"Mày..

Mày cứ chờ đấy" Ngọc Diêu Diêu bị thái đội của cô làm cho hoảng sợ lùi lại phía sau vài bước, giọng run run chỉ tay vào mặt cô nói.

"Tôi ở nhà chờ bà đấy, mời đến chơi." Đổng Văn Văn đi về chỗ cầm lấy tờ hóa đơn giao dịch, nhìn bà ta bằng ánh mắt thách thức.

"Mẹ thôi đi, tự nhiên sao lại động vào nó làm gì?" Bạch Văn Linh từ bên ngoài đi vào thấy mẹ mình và Đổng Văn Văn đang cãi nhau, liền tới bên mẹ khuyên ngăn.1
"Văn Linh con bảo mẹ làm sao nuốt được cục tức này chứ, con biết nó vừa nói gì với mẹ không nó dọa mẹ đấy." Ngọc Diêu Diêu thấy con gái tới vẻ mặt như tìm thấy chỗ dựa, liên tục mách với con gái.

"Mẹ đây là chỗ đông người, con với Âu Thời Phong vừa được báo trí rầm rộ đưa tin, ra ngoài ai mà chẳng nhận ra chứ, mẹ bớt giận đi, chỗ đông người cùng nó đôi co làm gì?" Bạch Văn Linh nhìn xung quanh mọi người đang thì thầm nhìn mình, trong lòng liền không vui, cô ta sắp được gả cho gia đình hào môn rồi, nếu để chuyện này nói đến tai bố mẹ Âu Thời Phong thì thật không hay.

"Nghe lời con hôm nay mẹ bỏ qua cho nó" Bà Ngọc đưa tay vỗ nhẹ tay con gái, nín nhịn cục tức này xuống, dù sao bà giờ trong tay cũng có tất cả rồi trước sau gì cũng khiến nó phải bỏ bộ mặt kiêu căng kia xuống.

Một màn mẹ con nhà Ngọc Diêu Diêu kia thì thầm to nhỏ, Đổng Văn Văn đều thu vào trong mắt, không ngờ cô cùng Bạch Văn Linh lại chảy chung dòng máu dơ bẩn đó, nhìn khuôn mặt cô ta có khi mẹ cô ta ăn ốc ở đâu bắt Bạch Ngạn đổ vỏ thì đúng hơn đấy.

"Văn Văn, Âu tổng gọi em, phòng VIP 2." Buổi tối đi làm vừa đến quán A Từ đã chờ cô ở cửa dặn dò.

"Vậy việc của em." Đổng Văn Văn ái ngại nhìn anh ta nói.

"Yên tâm anh tự có sắp xếp, em vào đi, Âu tổng chờ em một lúc rồi đấy." A Từ dẫn cô đi tới phòng, còn tốt bụng giúp cô mở cửa.

"Âu tổng, hôm nay anh đi một mình sao?" Đổng Văn Văn bước vào phòng nhìn xung quanh chỉ có mình anh ta, ánh mắt ngạc nhiên hỏi.


"Sao tới muộn vậy, còn làm chỗ khác nữa sao?" Âu Thời Phong nhìn Đổng Văn Văn đứng đó tỏ thái độ không hài lòng, ai nói đến bar cứ phải đi đông người chứ.

"Không có, em hôm nay đi đường gặp chút chuyện nên tới muộn." Đổng Văn Văn đi lại gần, chủ động rót rượu vào ly cho Âu Thời Phong.

"Là dùng hương hoa nhài sao?" Lúc cô đưa rượu qua, vừa lúc Âu Thời Phong cúi xuống, mũi anh ta chạm phải tay cô, gửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên cánh tay cô.

"Dạ là mùi hoa nhài." Đổng Văn Văn nhanh chóng thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Âu Thời Phong nghe cô nói xong liền im lặng, cầm lấy ly rượu cô rót đưa lên miệng uống, một lúc sau trợt lên tiếng: "Cho tôi số điện thoại của em đi." Thấy cô nhìn mình ánh mắt nghi ngờ liền nói thêm: "Lúc nào tới tôi sẽ gọi".

"Dạ Vâng số điện thoại của em là 09.." Cô đọc một nửa thì dừng lại, không thấy Âu Thời Phong lấy điện thoại ra lưu lại, vậy bắt cô đọc số để làm gì chứ.

"Sao không đọc tiếp?" Thấy cô dừng lại anh quay mặt sang hỏi.

Đổng Văn Văn đành tiếp tục đọc hết dãy số của mình, kệ anh ta vậy.

Nhìn anh ta cô lại nhớ đến mẹ con nhà Bạch Văn Linh kia, không biết anh yêu cô ta vì điểm gì, đối với cô thà cùng mẹ cô ta đấu khẩu còn tốt hơn cùng cô ta một chỗ, cả con người phủ một lớp giả tạo dày đặc.


"Năm nay bao nhiêu tuổi?" Âu Thời Phong thấy cô ngồi im đặt ly rượu trong tay xuống bàn vu vơ hỏi.

"Dạ em 22".

Cô nhẹ đáp.

Âu Thời Phong thoáng cười: "Đủ tuổi uống rượu rồi, cùng tôi uống đi".

nói xong tự cầm lấy chai rượu rót cho cô một ly, đẩy đến trước mặt cô "Những cô gái tiếp rượu tửu lượng rất khá".

"Em uống không tốt lắm, chỉ uống một ly liền say rồi." Cô nói vậy nhưng vẫn đưa ly rượu anh rót lên nhấp thử một chút: "Em chỉ uống một chút được không".

"Được." Âu Thời Phong gật đầu, hôm nay anh tâm trạng không tốt lắm, đang không biết đi đâu, liền nhớ ra chỗ này có một cô gái vô vị, nên mới một mình tới đây.1.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.