Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 65: 65: Ngoại Truyện




Quán bar mà Âu Thời Phong xây dựng hơn nửa năm trước đã đi vào hoạt động, Đổng Văn Văn phải lôi kéo mãi Kiều Tuyết mới chịu đi qua giúp mình quản lý quán, cô một tuần chỉ ghé qua một hai lần, còn hầu hết thời gian còn lại dành trọn cho mặt trời nhỏ nhà mình.

Đổng Văn Văn vừa ra bên ngoài giải quyết một số công việc quan trọng, vừa trở về nhà đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Âu Thời Phong.

"Văn Văn vừa rồi con gọi ba đấy." Thấy vợ đi vào, Âu Thời Phong không giấu nổi niềm vui khi lần đầu tiên được nghe tiếng gọi ba từ con gái.

Đổng Văn Văn nghe anh nói, chẳng thấy gì là ngạc nhiên cả, bình tĩnh đi tới chỉ vào con gấu bông bên cạnh con gái.

"Tư Nghi đây là cái gì?"
Mặt trời nhỏ cũng rất phối hợp với mẹ bập bẹ môi: "Ba ba."
Âu Thời Phong lúc này không biết giấu mặt đi đâu, quê đến lỗi không tả nổi, hơn một tuần nay anh đi công tác thành ra bỏ lỡ mất rất nhiều thứ rồi.

Nhìn khuôn mặt buồn bã của Âu Thời Phong, Đổng Văn Văn an ủi: "Con quấn anh như vậy, câu đầu tiên khi con biết nói chắc hẳn sẽ dành cho anh thôi."

So với Đổng Văn Văn con gái quấn lấy Âu Thời Phong hơn, có bố sẽ không cần mẹ nữa, nhiều lúc cô còn thấy chạnh lòng, sinh con gái ra để làm gì? Cuối cùng bị con cướp mất cả chồng.

Ý định có con trai được nung nấu trong lòng Đổng Văn Văn bao lâu, giờ con gái cũng đã cứng cáp, cô cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp nhất.

Buổi tối hôm đó Đổng Văn Văn bất ngờ chủ động dụ giỗ Âu Thời Phong, khiến anh không thích ứng, bình thường cô đều lấy lý do chăm con mệt anh vừa động vào đã lầu bầu không vui, hôm nay lại nhiệt tình đến vậy, dù có nghi ngờ nhưng anh khó có thể cưỡng lại mê lực chết người đó.

"Sao hôm nay em lại nhiệt tình vậy?" Sau cơn kích tình qua đi, Âu Thời Phong ôm Đổng Văn Văn vào ngực, lúc này mới lên tiếng hỏi khúc mắc trong lòng.

Đổng Văn Văn hơi thở mệt mỏi yếu ớt: "Em muốn sinh con trai."
Anh khẽ cười "Con gái rất tốt mà, đâu nhất thiết phải có con trai."
"Con gái thích anh như vậy, sau này nó sẽ đứng về phía anh." Con trai không phải rất thích ở bên cạnh mẹ sao? Đổng Văn Văn sẽ không nói rằng mình ghen tị với anh nên muốn sinh con trai đâu.

Âu Thời Phong điều chỉnh lực ở tay gõ lên đầu Đổng Văn Văn, cô gái này đã làm mẹ người ta rồi mà cách suy nghĩ vẫn còn trẻ con như vậy.

"Tuần sau cả nhà chúng ta đi du lịch nhé, anh đã đặt phòng khách sạn, chúng ta đi đến bãi biển mà em muốn tới."
Âu Thời Phong bật điện ngồi dậy, không phải cô vẫn luôn muốn được một lần ngồi trên biển ngắm mặt trời lặn sao? Anh muốn đưa cô đi tất cả những nơi mà cô muốn tới, nhân lúc còn khỏe làm những việc mình thích, chờ con cái lớn biết tới bao giờ?
"Tuần sau? Là chờ qua đám cưới của Trần Liêm à?" Đổng Văn Văn nhích người dựa vào thành giường nhẩm tính, cái tên luật sư Trần kia ngoài miệng thì nói không muốn Hà Hiểu Lam bên mình chịu khổ, thế mà lại cùng người ta lên giường, phát hiện có bầu mới chịu cưới.

Theo đuổi một người đàn ông suy nghĩ không thành thật rất mệt mỏi, như Âu Thời Phong lúc đầu cô cứ nghĩ anh là người đứng đắn, ở một thời gian mới biết tất cả chỉ là giả dối, anh chỉ đang cùng cô chơi trò mèo vờn chuột mà thôi.

Khác xa với đám cưới đơn giản của vợ chồng Đổng Văn Văn, Hôn lễ Trần Liêm được tổ chức tại một khách sạn năm sao nằm ngay giữa trung tâm thành phố.

"Anh ta cả ngày giả nghèo khổ, hóa ra chỉ là lừa người." Đổng Văn Văn đứng bên ngoài nhìn vào đã thấy mùi tiền vương khắp nơi, từ trang trí cổng lớn đến thảm đỏ để quan khách bước vào, đã biết Trần luật sư có bao nhiêu giàu có.


"Giá thuê luật sư không rẻ đâu." Âu Thời Phong ôm con gái trên tay, bên cạnh là Đổng Văn Văn không ngừng trách móc Trần Liêm giấu giàu, ỉ mình nghèo mà keo kiệt.

Trần Liêm trong bộ trang phục màu xanh lam, bên cạnh là cô dâu Hà Hiểu Lam, cả hai đang trong thời gian mới nhận định đối phương, đâu đó vẫn còn cảm giác e thẹn ngại ngùng.

"Cô Bạch cảm ơn hai người đã tới."
"Trần Liêm anh muốn chết à?"
Nếu hôm nay anh ta không phải là chú rể, Đổng Văn Văn sẽ không ngại mà bóp chết người đâu, đã nói với anh ta tới mỏi mồm mà vẫn cố gọi là sao? Đây gọi là thèm bị mắng à?
"Thời Phong anh ta bắt nạt em." Âu Thời Phong vừa cho con gái đu uống nước, giờ mới quay lại, Đổng Văn Văn tìm được người cứu viện, vội vàng tố cáo.

Âu Thời Phong không nể mặt ngày vui của chú rể, cao giọng nói: "Mai anh cho văn phòng luật của anh ta phá sản."
"Tôi mới mở còn chưa lấy lại vốn đấy, anh đừng dọa tinh thần thế có được không?" Trần Liêm nhăn mặt, văn phòng anh ta mở còn chưa đi vào hoạt động đã bị uy hiếp phá sản, quá độc ác rồi.

Đám cưới thế kỷ của Trần Liêm trùng với ngày Hoa Kế Đạt đi công tác, suốt quá trình diễn ra lễ cưới anh ta liên tục gọi video cho Đổng Văn Văn, bắt cô phải giơ điện thoại cho mình xem cô dâu chú rể, làm cô nửa chừng phải giả vờ máy hết pin mới lừa được anh ta tắt máy, tốt bụng có mà đến cơm cũng chẳng được ăn.

"Ngọc Diêu Diêu là bà?"
"Cô nhận nhầm người rồi."

Đi vào nhà vệ sinh trong lúc rửa tay Đổng Văn Văn bỗng nhìn thấy Ngọc Diêu Diêu trong gương, trên người bà ta là bộ trang phục tạp vụ khách sạn, từ bao giờ bà ta lại khổ sở phải đi làm thuê thế này? Hơn nữa còn chối mình không phải Ngọc Diêu Diêu, bà ta có bịt kín hơn nữa cô còn không nhầm được, nói gì tới phơi mặt ra ngoài.

Không biết bà ta tới thăm con gái chưa? Cái loại phụ nữ ôm tiền theo trai bỏ mặc chồng con chẳng có tương lai tốt lành đâu, có khi bà ta bị trai lừa tiền nên mới phải hạ mình làm công việc này kiếm sống.

Ở đời đừng nên làm việc độc ác làm gì, bà ta gián tiếp hại chết mẹ cô, giờ cuộc sống khác gì như đã chết có khi còn nhục nhã hơn.

"Đi thôi."
Đổng Văn Văn ra ngoài nhà vệ sinh thấy con gái cùng chồng đợi mình ngoài cửa, hạnh phúc cầm lấy bàn tay nhỏ của con, chính ra so với bọn họ cô quá hạnh phúc rồi, trước kia không có thì bây giờ đã được bù đắp bằng một gia đình khác.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một khoảng trời, Đổng Văn Văn ngồi dựa vào Âu Thời Phong nhìn ngắm mặt trời từ từ biến mất trên mặt biển, trong lòng là cô con gái ngủ đang ngủ say.

"Mẹ ơi giờ con đang rất hạnh phúc, cảm ơn mẹ đã ở bên con, che trở cho con hết một đời.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.