Anh Rung Động Được Không

Chương 62: 62: Chắc Chắn




Vậy mà cũng đã đến ngày thi cuối kỳ rồi đấy.

Không nói đến cũng biết người lo nhất là cô- Lâm Bội Sam,Bội Sam cô học không tốt lắm.

Khoảng một tháng trước anh đã phải gấp rút ôn tập cho cô.

Có người yêu là một học bá thật tốt.

" Ơ lại không đi?Nè Khải Liêm,bây giờ mày thật sự không có tinh thần tập thể đấy.

Dù gì cũng vừa thi xong đã vậy có lẽ cũng là bữa cuối của lớp 12 rồi.

Không lẽ… không lẽ người yêu mày quấn lấy mày 24/24 vậy sao?"
Một người bạn trong lớp nhìn anh mà than thở, dạo này Cố Khải Liêm không còn tha thiết gì với bọn họ.

Mọi người đều biết anh đã có người yêu nhưng đừng nói là hai người vậy mà định quấn lấy nhau không rời.

Mà theo bọn họ thấy chính Khải Liêm anh mới bám người như vậy.

Bội Sam nào có biểu hiện như vậy.

Bọn họ cũng chưa từng nghĩ anh trùm của bọn họ lại vì một người con gái mà thay đổi hoàn toàn như vậy.

Thật là…
" Ây za anh thật sự không đi sao? Nghe nói quán nước đối diện có nhân viên nữ mới đấy, ngon nghẻ lắm còn chất lượng nữa.

Dù sao cũng nên có không gian riêng chứ, đừng bám chị dâu nhiều như vậy.


" Nghe đến vậy anh liếc mắt xéo nhìn vào người anh em kia của mình.

Lạnh lùng mà nói.

" Ha…nó xinh hơn vợ tao không?"
" Không… tất nhiên là không.

" Lời nói dối lòng đó cậu bạn cũng thốt ra được.

Làm sao mà bằng chứ, Lâm Bội Sam cô chỉ là cô gái bình chỉ có một chút xíu ưu nhìn,lấy đâu ra bằng người ta.

Thật bất ngờ đại ca của họ sao lại nhìn trúng chị dâu nữa.

“Vậy đúng rồi.

Những đứa độc thân như mày sao hiểu được thú vị của một người có vợ như tao.

Tao cũng muốn đi lắm…nhưng mà phải uống rượu thắng tao thì đi.


" Thôi thôi,vậy mày ở nhà luôn đi.

" Mặt ai nấy đều xụ xị? Ai,ai uống qua được anh? Còn làm mình làm mẩy này thì muốn đi, muốn đi lắm.

100% là đâu có muốn đi.

Khinh bỉ.


…thật khinh bỉ mà hiazzz.

Cố Khải Liêm sắp lên chiếc xe yêu quý để phóng nhanh về nhà với hai bảo bối thì một đàn em nữa vẫn không buông tha cho anh.

“Này,anh…anh thật sự nghiêm túc rồi sao đại ca? Dù sao chúng ta cũng mới 18 thôi, còn… còn trẻ lắm.

Nếu bố mẹ anh mà biết thì?”
Cố Khải Liêm im lặng vân vân cửa xe,cả bọn cũng có chút hoảng nhưng lại cũng lo lắng cho anh mà nói tiếp, dù gì cũng là anh em chơi với nhau.

“Đúng rồi đấy,nhìn là biết chị dâu cực kỳ cực kỳ thích mày.

Mày cũng nhìn ra mà, mày có chắc bạn thân như thế nào không đấy.


Nghe đàn em người nó một câu dài như vậy, Cố Khải Liêm có chút hơi sững người, hình ảnh có một người đang ở nhà chờ anh về ăn cơm cùng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Nó thật yên bình.

Chắc chắn không?
" Tao chắc chắn.

" Cố Khải Liêm một mạch phóng xe, để lại đám người đứng đó vẫy tay chào tạm biệt một lúc mới rời đi.

Thật là… không chắc chắn sao?Dù có như thế nào đi nữa anh và cô mãi mãi là của nhau không thay đổi.

Còn mẹ? Bà ấy đã đồng ý rồi mà,vui còn không hết.

Từ hôm ở bệnh viện,thấy máu trên người cô chảy không ngừng.

Tâm trí anh đã biết anh thuộc về ai rồi,thấy cô như vậy anh như muốn chết đi vậy nếu thực sự thiếu cô,anh không biết là mình có sống được không nữa.

Cố Khải Liêm ít đi chơi hơn trước, có thể nói là ở nhà với Bội Sam 24/24 không muốn rời.

Cứ nghĩ đến hai người quan trọng đối với mình ở nhà trông ngóng mình trở về anh thực sự không còn tâm tư để ý đến ăn chơi đàng đi3m bên ngoài nữa rồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.