“Night and Blood” là cái tên mang vẻ đẹp của bóng đêm và máu, là sự quyến rũ của hơi thở đến từ địa ngục và sự u ám, tịch mịch của loài hoa mang mùi vị của máu.
Có lẽ là sự kết hợp hỗn độn đầy tinh xảo giữa đen và đỏ, lại tựa như vẻ đẹp của sự suy đồi và vụn vỡ, của những đóa hoa tường vi nở rộ trong đêm tối.
Một vẻ đẹp vĩnh hằng mà yêu dã!
Mỗi sự vật đều có ý nghĩa của riêng nó, có thể nhìn thấy và cảm nhận được hay không đều xuất phát từ tâm hồn trìu tượng của những người đến từ thế giới nghệ thuật và thiết kế cũng là một môn học từ nghệ thuật mà sinh ra, cho nên mỗi tác phẩm xuất sắc được ra đời, dù đơn giản hay diễm lệ, dù u tối hay thuần khiết thì vẻ đẹp tạo nên điểm nhấn của nó chính là ý nghĩa mà người thiết kế đã bỏ ra trong lúc sáng tạo nên.
Vì vậy, trong giới nghệ thuật, ngươi có thể ăn cắp ý tưởng nhưng vĩnh viễn không thể diễn đạt trọn vẹn vẻ đẹp của nó.
Không thể không nói, những câu lời này của Tiểu Kha, Hạ Tử Nhiên rất tán thưởng, cho nên mỗi tác phẩm cậu nhóc thiết kế cho mình, cô đều không ngần ngại mà mặc vào.
Chiếc váy ngày hôm nay cũng vậy, mang phong cách và hơi thở u tối của bóng đêm và sự diễm lệ, diêm dúa của máu đỏ, là chiếc váy có hai màu sắc mà cô thích cấu thành, cho nên cô cũng không bận tâm gì nhiều mà mặc luôn đến trường.
Lúc sáng nay khi mặc thử còn thấy có chút không thoải mái, còn tưởng phần ngực váy vốn là thiết kế như vậy nên không mấy để ý. Không nghĩ tới hiện tại liền có loại tình huống như vậy xảy ra!
Trong lúc Hạ Tử Nhiên đang cẩn thận suy nghĩ lại kết cấu của chiếc váy thì lúc này trong đầu Dạ Hàn đang thầm phỉ nhổ chính mình không biết bao nhiêu lần, dù chưa ăn thịt heo thì ít nhất anh cũng đã từng thấy heo chạy qua đường. Mẹ kiếp, thế mà lại đỏ mặt, con mẹ nó, mày đỏ mặt, nói lắp cái shit hả???
Tự phỉ nhổ xong, Dạ Hàn quay đầu lại nhìn về phía Hạ Tử Nhiên, gương mặt đỏ chín như trái táo đỏ lúc nãy đã sớm hỗn độn trong gió mà bay đi, chỉ đề lại là nét mặt bình tĩnh, lạnh nhạt như chưa có gì xảy ra.
Vốn định mở miệng nói chuyện thì lúc này, một luồng ánh mắt thâm thúy, đăm chiêu suy nghĩ, như có như không hướng về phía mình khiến cho Dạ Hàn cảm thấy rùng mình, không rét mà run.
Hướng theo tầm mắt của Hạ Tử Nhiên nhìn xuống, khuôn mặt vốn đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thong dong của Dạ Hàn lúc này bỗng lấy một tốc độ nhanh chóng đến khoa trương mà đỏ ửng lên một cách đầy kì lạ.
Bầu không khí thoáng chốc đã trở nên ngột ngạt và mờ ám mà kẻ nào đó vẫn chưa chịu rời ánh mắt đi, dường như nhận thấy ra được điều gì đó mà mình đang tìm kiếm, ánh mắt ai kia lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, giọng nói cũng theo đó mà ra: “Ừm, hiểu rồi, hiểu rồi. E hèm, cái đó, tôi muốn hỏi anh một câu, ừm, à, … anh, cái đó, phương diện kia, có phải hay không…ừm, lên rồi hả?”
Dạ Hàn: “…”
Hạ Tử Nhiên: “Oài, lên thật hả, sao anh lên nhanh vậy? Định lực thật là kém nha! Chắc không phải còn là trai tân đó chứ?”
Dạ Hàn: “…”
Hạ Tử Nhiên: “Ách, là trai tân thật sao? Nhìn anh còn trẻ như vậy… chắc không phải anh thích đàn ông đó chứ?”
Dạ Hàn: “…”
Hạ Tử Nhiên: “Nha, vậy là đúng như tôi đoán rồi sao, chậc, thật ra anh không cần phải cố ý nín nhịn vì sợ người khác nghị luận, đàm phán đâu, người Mĩ rất phóng khoáng và tự nhiên trong quan hệ về đồng tính, vì vậy nếu anh đã được sắp xếp đến đây thì có thể buông thả lửa tình một chút cũng không sao.”
Dạ Hàn cảm thấy từng gân xanh đang gồng mình nổi lên trên trán anh, mí mắt đang giật liên hồi mà khóe miệng anh thì đang co rút từng đợt như đang biểu thị cho cái mặt đang đơ ra vì tốc độ suy nghĩ phi lozic của cô gái nhỏ trước mặt.
Vì không muốn tiếp tục nghe thêm mấy câu hỏi mang tính chất chiều sâu của tư duy nữa, nên Dạ Hàn nhanh chóng nhảy trước một bước, chặn giọng Hạ Tử Nhiên lại: “Không có, tôi thích phụ nữ.”
Hạ Tử Nhiên khẽ nhướng mày, trong đôi mắt vụt qua một tia ý cười nhàn nhạt liền biến mất nhanh chóng, dường như nhanh đến mức ngay cả một người nhạy bén như Dạ Hàn cũng không nắm bắt kịp, giọng cô sâu kín hỏi: “Vậy hả? Thế tại sao anh chưa khai trai? Anh đừng có nói dối.”
Dạ Hàn đỏ mặt, ho khan một tiếng: “Không phải, chỉ là tôi thích sống cuộc sống tự do thêm vài năm nữa nên mới sống một mình.”
Hạ Tử Nhiên gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt song đôi con ngươi lại lộ ra mấy phần giảo hoạt không hề cân xứng với tính cách cô: “Bộ không có lúc anh có nhu cầu về phương diện đó sao?”
Dạ Hàn: “…” Cô có thể hay không đừng hỏi nữa được không, chỉ là không may cơ thể có phản ứng thôi mà, có nhất thiết phải hành hạ tinh thần người khác như vậy không hả?
Nhưng mà thật đáng tiếc Hạ Tử Nhiên hoàn toàn không nghe thấy tiếng cầu xin của Dạ Hàn, cô vẫn điềm nhiên mà nói tiếp: “Nha, nếu anh có nhu cầu mà bận quá thì cũng không cần phải lo đâu, thời đại đang phát triển mà.
Đợt này, trên mạng đang lan truyền tin tức rất nhiều đàn ông độc thân kết hôn với búp bê tình dục đó. Anh có cần không, để tôi nhờ bạn đặt giúp cho, mẫu nào cũng có.”
Dạ Hàn: “…Tôi không thích cái đó. Bạn học Hạ Tử Nhiên, nếu bạn còn tiếp tục hỏi nữa, tôi chắc chắn sẽ không nương tay với bạn trong bài thi khảo hạch tháng tới đâu.” Đúng vậy, không thể để bị chèn ép mãi được, phải nổi dậy, cậy quyền!
Hạ Tử Nhiên: “…” Nha, con giun xéo lắm cũng quằn, quả là định luật tự nhiên của Trái Đất, không thể thay đổi, luân lí tuần hoàn a.
Nhìn dáng vẻ nhịn cười đầy khoa trương của cô gái nhỏ, bỗng Dạ Hàn cảm thấy thật khó nói nên lời.
Lúc mới nhìn thấy cô, cảm nhận của anh là ở khí chất trầm tĩnh và tịch mịch của cô, dù chỉ qua một bóng lưng lấp lóa đứng trên ban công thì vẫn có thể nhận ra được sự cô độc cùng lãnh đạm và xa cách từ cô.
Khi đó, trong đầu anh chỉ có một chữ, đẹp! Không cần biết cô gái trước mắt liệu có đẹp hay xấu, tốt hay ác, chỉ riêng về khí chất đã là một loại vẻ đẹp hiếm có, bởi ngoài cái cô độc cùng u tối còn có sự kiêu ngạo cùng bất kham, song lại đầy lạnh nhạt và hờ hững, tựa như mọi thứ đều không lọt vào mắt cô, lại cũng có thể là đã nắm giữ mọi thứ ở trong tay, lúc đó, cô là một vị nữ hoàng bước ra từ vương quốc bóng đêm. Đều không nói rõ được là đâu nhưng có lẽ bởi vì ánh mắt cô quá lạnh nhạt, hờ hững và dường như có một lớp sương mù dày đặc bao phủ, che lấp đi những cảm xúc chân thực của cô mà anh không cách nào phán đoán chính xác được.
Cho đến tận lúc nhìn thấy cô, trước là ngỡ ngàng vì vẻ đẹp động lòng người của thiếu nữ trước mặt, sau lại là cảnh giác bởi sự nguy hiểm cô cố ý để lộ ra trong lời nói. Mà tiếp đó thì càng sửng sốt hơn khi cô nói ra thân phận của mình, khiến anh lần nữa quan sát kĩ từng đường nét trên khuôn mặt cô để sau cùng là nhận ra quả thật là Nhiên Nhiên hồi bé của anh – người mà anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn, vị hôn thê bé nhỏ của Dạ Hàn anh.
Vốn ngỡ là tính cách cô dường như qua mười mấy năm sống rất trắc trở và khó khăn mà có lẽ đã trở nên lạnh lùng, trầm tĩnh và ít nói, không ngờ đến cô vẫn còn một mặt hài hước như vậy, dường như anh lại được nhìn thấy một Tiểu Nhiên ngây thơ, đáng yêu, hay biết trêu trọc, đùa vui với mọi người như hồi bé rồi.
Dường như nhận thấy Dạ Hàn đang lâm vào suy nghĩ miên man, Hạ Tử Nhiên liền tốt bụng gõ đầu anh chàng một cái cho tỉnh, giọng nói trong trẻo, mềm mại song vẫn mang theo hơi lạnh mà đi ra: “Anh nghĩ gì vậy? Không lẽ bị tôi đùa dai quá hóa ngu rồi đó hả?”
Sực tỉnh lại từ những kí ức đang chạy nhanh trong đầu, Dạ Hàn khẽ cười, một nụ cười dịu dàng, ấm áp như mười dặm gió xuân thổi qua, thoáng chốc khiến cho Hạ Tử Nhiên cảm thấy con người trước mắt thật không chân thực: “Bạn học Hạ Tử Nhiên, em nghĩ coi tôi có nên phạt em vì tội bắt nạt giảng viên mới trong ngày đầu tiên đến trường vào ngày mai trước cả lớp không nhỉ?
Hạ Tử Nhiên khẽ nhướng mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt nhưng lại vô tình lại nhẹ nhàng đi không ít: “Thầy nghĩ sao, thầy Dạ.” Hai chữ “thầy Dạ” cô đặc biệt nhấn mạnh.
Dạ Hàn vẫn giữ nụ cười dịu dàng như nước, nói: “Thầy nghĩ thầy cần lên kế hoạch cái đã, phạt em thì có lẽ cần rất nhiều nơron thần kinh đây. Được rồi, nói đi, em tìm thày có việc gì vậy mà chưa gì lúc nãy đã bổ nhào đến ôm thầy thắm thiết như vậy.”
Nghe thấy câu hỏi của Dạ Hàn, Hạ Tử Nhiên mới sực nhớ ra mục đích ban đầu của cô, mãi đùa quá tí nữa thì quên. Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Tử Nhiên liền trở nên sắc bén và tràn đầy lạnh lẽo, thoáng chốc, bầu không khí đã bị hơi lạnh bao trùm, tốc độ nhanh đến mức khiến Dạ Hàn phải sửng sờ: “Theo lí thuyết thì vết thương của anh đã có thể khôi phục dến 8 phần, dựa vào thể lực đó của anh, chắc chắn đã sớm giải quyết được nhệm vụ trước đó rôi, tại sao anh còn chưa trở về Dạ gia? Không lẽ anh còn mục đích gì khác nên mới đến học viện này?
Nhìn thấy gương mặt đã thu lại nét cợt nhã mà thay vào đó là sự lạnh lẽo và sắc bén của Hạ Tử Nhiên, Dạ Hàn liền nghĩ đến đều gì đó, anh không nói gì nhiều mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Là nhiệm vụ gia tộc, Dạ gia muốn mở rộng thị trường tài chính ở Mĩ nên cử tôi sang đây để điều tra tình hình và hướng phát triển, dây là nhiệm vụ vừa được đưa tới.”
Mặc dù biết câu trả lời của Dạ Hàn rất kín kẽ và phù hợp nhưng Hạ Tử Nhiên biết đó không hẳn là mục đích chính nhưng cô cũng không quan tâm và không cần quan tâm. Khẽ rũ mí mắt che lấp đi hàn khí trong đôi mắt mình, Hạ Tử Nhiên quay người bước đi. Cô đã có câu trả lời mà mình cần, không cần dây dưa ở đây thêm nữa.
Đúng lúc Hạ Tử Nhiên vừa quay người bỏ đi, Dạ Hàn liền gọi với lại, giọng nói cợt nhã, ma mị mang theo một tia ý cười đi ra: “Bạn học Hạ Tử Nhiên, chờ đã, khoan hãy đi vội chứ, chuyện em cứu tôi lần trước còn chưa kịp cảm ơn đàng hoàng, tử tế. Như thế này đi, trong mấy ngày khi dưỡng thương ở nhà em, tôi thấy hình như em không có thuê người giúp việc, trùng hợp là hiện tại tôi chưa mua được căn hộ nào ưng ý, ở khách sạn mãi thì không tiện, …”
Nghe thấy lời của Dạ Hàn, đôi mắt Hạ Tử Nhiên khẽ híp lại: “Cho nên?”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Hạ Tử Nhiên, Dạ Hàn khẽ nở một nụ cười yêu nghiệt: “Cho nên, bạn học Hạ à, em có thể cho tôi thuê phòng trọ, làm giúp việc trả ơn không? Thù lao chắc chắn không cần mà còn được khuyến mãi trong những bài thi sắp tới nha~”