Ánh Sáng Của Tôi

Chương 2: Chương 2




Cậu ta đúng là khinh người quá đáng mà.
Điều này khiến cho tôi thấy tổn thương vô cùng, sau đó con bạn thân liền tới an ủi tôi.
“Nó kêu mày là đồ trẻ con, vậy thì không phải là đang coi mày là bé cưng hay sao?”
Tôi: "..."
“Mày đừng có xàm xí nữa.”
Tuy nói vậy nhưng khuôn mặt tôi lại không khỏi nóng lên vì ngại, lại có thêm tinh thần để tiếp tục nghĩ cách để cưa cẩm được “anh người iu”.
4.
Ngày thứ 108 tôi mặt dày đem bữa sáng tới cho Châu Mộ, cuối cùng cậu cũng không nhịn nổi nữa mà hỏi.
“Lý Triều Triều, cậu thi qua CET cấp bốn chưa?”
“… lần sau đi.”
Tiếng Anh chính là điểm yếu của tôi, điều này cũng không phải là cậu không biết.
Còn nhớ ngày thi tuyển sinh đại học, tôi phải mất mấy tháng ôn tập để vớt vát điểm kiểm tra tiếng Anh chỉ vỏn vẹn 70 điểm của mình.

Số điểm này so với tổng điểm 550 của tôi thì đúng là cũng hơi gay go đấy nhỉ???
“Vậy thì đợi khi nào cậu thi qua, lúc ấy hãy nói chuyện với tôi.”
Châu Mộ trả lại đồ ăn sáng cho tôi sau đó quay người trở lại phòng học.

“...”
Tôi ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.
Lại thêm một lần bị phũ nữa hic…
Với cái trình độ này của tôi mà đòi qua CET cấp bốn sao? Haha, chờ kiếp sau đi…
Vấn đề này có khác gì với mấy lời kiểu như “chờ cổ phiếu của công ty A hoàn vốn thì chúng ta lại ở bên nhau nhé?” đâu chứ?
Nhưng tôi vẫn một mực không chịu từ bỏ.
Ai kêu có một hôm tôi đã mơ mình trúng xổ số cơ chứ, mà chuỗi số đó lại chính là mã Morse* được xăm trên eo của Châu Mộ.

Vì thế nếu muốn trở nên giàu có thì tôi nhất định phải chiếm được cậu.
(*) Mã Morse: Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dots và dash.
Ít nhất thì khi có được Châu Mộ rồi, tôi sẽ biết được mã số ấy, sau đó đá cậu cũng chưa muộn.
5.
Buổi tối, tôi ôm máy tính xem mà không ngừng rơi nước mắt.
Châu Mộ đột nhiên gọi điện tới.
“Đã nói rồi, đừng có tặng đồ cho tôi, cậu không thấy phiền à?”
“Hả?”
Tôi trầm mặc suy nghĩ mất hai giây.
Bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi mình có đặt một bộ đồ lót trên Taobao, bấm vào xem thì thấy địa chỉ không có sai mà...
Chế.t mọe, người nhận hàng: Châu Mộ :(((
Ôi thôi xong! Đặt nhầm mất rồi, tôi khók trong lòng tỷ chút…
Ai bảo tôi và Châu Mộ lại có chung địa chỉ cơ chứ.
Nhục! Quá nhục!!!
“Tôi không có định tặng cho cậu đâu.

Thật đấy! Cậu đừng có mở ra, cuối tuần tôi sẽ về lấy.” Tôi nghẹn ngào lên tiếng.
“Ai thèm mở?”
“Cậu...”
“...” Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới nói tiếp: “Sao cậu lại khóc?”
Liên quan gì đến cậu chứ.

“Chuyện của con gái ấy mà, cậu không cần quan tâm đâu.”
“Lý Triều Triều...” Châu Mộ nói được một nửa liền thở dài: “Sao cậu lại cứ cố chấp như vậy?”
Tôi: "..."
Tôi lại làm sao?
Ngay cả khi xem tivi tôi cũng không có quyền được khóc à?
“Khóc lóc khổ sở như vậy, cậu thật sự không từ bỏ tôi được sao?”
“Được thôi, tôi không thích cậu nữa rồi.” Tôi dứt khoát nói.
“...” Châu Mộ sững sờ mất một giây: “Tôi đã nghe câu này 108 lần rồi.”
!!!
“...”
Tôi nhất thời không nói lên lời.
Bị chiếm thế thượng phong, trong lòng tôi không thoải mái chút nào.
*Chiếm thế thượng phong: chiếm ưu thế.
“Nhớ rõ như vậy, có phải cậu cũng thích tôi không?” Tôi hỏi.
“Tắt đây.”
Châu Mộ bất ngờ cúp máy.
6.
Tôi rất muốn gọi lại để mắng cậu một trận.
Nhưng cậu đã nói nếu tiếng Anh của tôi chưa qua được cấp bốn thì không được liên lạc với cậu.
Nếu không thì sẽ block tôi.

Đúng là đồ kênh kiệu! Hứ!
Tôi lật qua lật lại tờ lịch để bàn, còn có 20 ngày nữa là thi rồi.
Chờ tôi qua được, tôi nhất định sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.
Học thuộc được một nửa từ mới thì mẹ gọi tôi lên lầu.
“Gọi con làm gì?”
“Dì Lưu kêu con lên thử quần áo.

Dì ấy vừa mới đi du lịch về, còn mua cho con mấy bộ đồ đấy.”
“Con không muốn.” Tôi trực tiếp từ chối.

“Dì Lưu đâu có mua cho con, con biết thừa là dì ấy mua đồ mới nên mới cho con mấy đồ cũ mà dì ấy không cần nữa thôi.”
Dì Lưu chính là mẹ của Châu Mộ.
Mẹ tôi là người giúp việc của gia đình họ, còn ba tôi thì làm tài xế.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.