Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh

Chương 53: 53: Khó Chịu Mỗi Khi Cô Dùng Nó Che Giấu Việc Bị Thương




Trời còn chưa sáng Lạc Anh đã tỉnh, vì chuyện hôm qua cô liền nảy ra ý nghĩ trong thời gian ở Hoắc gia cô sẽ tự mình xuống bếp làm tốt bổn phận của một người con dâu, một người ngoài như Đường Tuyết An còn làm được sao cô lại không làm được.

Lạc Anh một mình xuống bếp đã thấy vài nữ hầu đã bắt đầu cho việc nấu bữa sáng, nhìn bọn họ vô cùng tỉnh táo không có chút gì gọi là ngái ngủ trong khi bọn họ còn dậy sớm hơn cả cô, có lẽ đây đã là thói quen rồi, đây cũng là trách nhiệm của bọn họ.

“ Chào thiếu phu nhân, cô cần gì sao ạ? “, một nữ hầu nhanh nhẹn lên tiếng.

Lạc Anh xua xua tay: “ Không phải, tôi chỉ là muốn xuống bếp làm bữa sáng cho cả nhà, bình thường ở đây bữa sáng mọi người ăn gì, các cô giúp tôi làm được không?”
Lạc Anh dưới sự chỉ dẫn tận tình của nữ hầu cô đã có thể tự mình nấu được vài món vì là bữa sáng nên mấy món này trông rất đơn giản nấu cũng rất nhanh.

Hoắc gia rất quy tắt, ăn sáng cũng ăn từ rất sớm, từ năm giờ sáng mọi người cũng đã dần thức hết, Lý Trù thì dậy tưới cây, tỉa cỏ rồi đến chỗ bà nội mang trà cho bà, bó của Hoắc Kinh Vũ thì đọc báo rồi cho cá ăn ông ấy có nuôi một hồ cá rất lớn đều là giống cá có giá trị cao, mẹ của hắn thì giúp cô con gái mình làm tóc, chỉnh trang lo cho cô ta xong cũng đã hơn sáu giờ.


Lạc Anh đã hoàn thành xong món cuối cùng, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán mình rồi nhìn thành quả của mình mà mỉm cười đến mức quên cả cơn đau.

“ Thiếu phu nhân để tôi giúp cô bôi thuốc, vêt bỏng này có vẻ rất nặng ạ “
Lúc này Lạc Anh mới nhớ sực ra trong lúc làm trứng chiên cô đã bị bỏng trên mu bàn tay, vết bỏng chỉ mới sơ cứu qua nước bây giờ đã đỏ ửng lên bắt đầu nổi mụt nước, Lạc Anh nhíu mày vì rát, cô lắc đầu che tay đi còn dặn bọn họ không được nói chuyện này với ai.

Đi ra bàn ăn đã thấy bóng dáng của Tang Nhu và Hoắc phu nhân ngồi đó, bà ta đang thích thú vuốt mái tóc màu bạch kim dài đến mông của cô con gái mình, Lạc Anh âm thầm giấu đi bàn tay đang bị thương cất giọng nhỏ nhẹ: “ Chào mẹ ạ “.

Đợi mãi không thấy Hoắc phu nhân trả lời cô cũng im lặng rời đi, trở về phòng đã không thấy Hoắc Kinh Vũ đâu, cô lập tức tìm thuốc bôi còn sợ khi về phòng sẽ bị hắn phát hiện rồi lại mắng cho một trận.

Ở bên ngoài Hoắc Kinh Vũ lại chạy khắp nơi trong tứ hợp viện tìm cô, tìm đến nhà bếp khi nghe mấy nữ hầu nói lại chuyện rồi vội chạy về phòng, lúc nãy Lạc Anh đã thay một bộ đồ mới còn cố tình chọn cái áo tay dài để che đi vết bỏng, lần nào bị bị thương cô đều dùng cách này đến mức Hoắc Kinh Vũ không muốn cô mặc những cái áo thế này nữa, tay dài vừa bất tiện vừa khiến cho hắn khó chịu mỗi khi cô dùng nó để che giấu hắn việc cô bị thương.

Hoắc Kinh Vũ tông cửa đi vào thấy cô đang chải lại tóc hắn thở phào một hơi rồi đi lại ôm chặt lấy cô, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt: “ Đi đâu sao lại không nói anh biết, thức dậy không thấy em có biết anh sợ thế nào không? “.

“ Em chỉ là muốn tự mình xuống bếp vì em dậy sớm quá nếu gọi anh thì sẽ làm anh thức giấc còn gì, đừng lo lắng em có thể bị gì được chứ “, Lạc Anh hôn nhẹ lên nơi giữa hai lông mày hắn.

Lạc Anh thâm kéo lại tay áo mình, cô cũng thở phào vì Hoắc Kinh Vũ không biết cô bị thương, sau khi giúp người đàn ông trấn an lại hai người nắm tay nhau ra ngoài.

Mọi người lúc này đã có mặc đông đủ, người nên hay không nên có mặt đều đã ngồi vào bàn hết rồi, Lạc Anh vừa ngồi xuống hầu nhân từ trong căn bếp đã lần lượt mang thức ăn ra.

Như thường lệ Hoắc Kinh Vũ lại gắp thức ăn vào bắt cho Lạc Anh đẩy ly sữa đến ngay trước mặt cô khi nào mọi thứ cho cô đều đã đầy đủ hắn mới cầm đũa lo cho mình, cảnh này lại khiến cho hai người phụ nữ nào đó thấy thật chướng mắt.


Tang Nhu đột nhiên đưa đũa về trước, nũng nịu gọi Hoắc Kinh Vũ: “ Anh hai, anh có thể gắp giúp em món đó không ạ, xa quá em không với đến “.

Hoắc Kinh Vũ không nhìn cô ta chỉ lạnh lùng đẩy đ ĩa thức ăn gần mình ra giữa bàn, ngồi trong bàn ăn không nghe mùi thức ăn lại ngửi thấy toàn mùi thuốc súng, boom đạn.

Lúc sau đột nhiên Hoắc lão phu nhân nắm lấy tay Lạc Anh lên tiếng: “ Hầu nhân đã nói lại bữa sáng hôm nay là do tiểu Anh bảo bối của bà nấu đúng không? “
Lạc Anh khẽ gật đầu, mọi sự chú ý đều dồn vào cô nhưng không phải với vẻ mặt bất ngờ bình thường mà còn kèm cả sự gièm pha, nghe xong ai cũng buông đũa cứ như không muốn ăn nữa, bố của Hoắc Kinh Vũ đặt mạnh đôi đũa xuống đứng phốc dậy vừa định xoay người đã bị bà nội lên tiếng: “ ngồi xuống, làm gì đó “.

Ông ta thở hắc một cái mệt mỏi đành ngồi xuống lại, ba người phụ nữ kia nhìn nhau rồi đảo mắt khó chịu, Lạc Anh liền không vui mà cúi mặt một lần nữa Hoắc Kinh Vũ lên tiếng ra mặt cho cô: “ Bà à ai không muốn ăn thì cứ để họ đi, họ đói chứ chúng ta có đói đâu mà bà phải lo ạ “.

“ Nghịch tử mày vừa nói cái gì đó?, đúng là càng ngày càng láo, không phải là muốn tự lập sao?, sao không đi luôn đi còn về đây?, mày có thế nào tao cũng không bao giờ chấp nhận mày đâu thằng ranh con “, ông ta gào lên chửi một trận rồi đá ghế rời đi.

Hoắc Kinh Vũ cũng không phải lần đâu nghe mấy câu chửi bới này lúc trước thậm chí bọn họ còn muốn chính tay gi3t chết hắn, mấy câu này thì có là gì, bọn họ không xem hắn là con thì hắn cũng không coi hai người đó là thân mẫu, hắn đã quá quen với chuyện này.


Bữa ăn sáng đang bình thường lại trở thành trận cãi vã rồi phần ai nấy rời đi.

Hoắc Kinh Vũ đứng nơi cửa kính hai đút trong túi quần ánh mắt sâu xa nhìn ra phần sân rộng ngoài kia, Lạc Anh đẩy nhẹ cửa đi vào nhìn hắn như vậy cô đau lòng biết bao, từ phía sau lưng ôm chặt hắn, nói khẽ: “ Chồng à, anh đừng buồn, bọn họ không thương anh, em thương anh “.

Hoắc Kinh Vũ cười nhạt rồi kéo cô ra trước mặt mình, vuốt v e khuôn mặt nhỏ
“ Đừng lo, anh không buồn, anh đã quen rồi “.

Lạc Anh bĩu môi xót xa với lời nói này của hắn, cô ôm lấy hắn rồi hôn mạnh, nụ hôn mang sự an ủi, thấu hiểu để dỗ dành người đàn ông của mình, Hoắc Kinh Vũ bị hôn bất ngờ liền nắm chặt hai bàn tay cô vô tình nắm phải chỗ bị thương, Lạc Anh buông mạnh đôi môi hắn cúi đầu nhăn nhó, lúc này Hoắc Kinh Vũ mới biết cô bị thương hắn bế cô đặt lên giường liền tay đi tìm thuốc, sắn tay áo người phụ nữ lên nơi bị bỏng đã đỏ cả bàn tay còn bị phồng lên trông xấu xí vô cùng, hắn giận giữ nhìn cô nhưng lần này không hiểu vì sao lại không mắng cô mà chỉ dịu giọng nói nhỏ: “ Lạc Lạc, lần sau bị thương hãy nói cho anh biết, anh sẽ không mắng em đâu “.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.