Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma

Chương 11: Ngoại Lệ Của Ác Ma - Chương 11 Nơi còn hơn cả địa ngục



Kiều Ân dần thoát khỏi tác dụng của thuốc mê, toàn thân ê ẩm tỉnh dậy. Gượng người ngồi dậy cô thấy cô lại đang ở trong phòng kín.

Nhưng khác với lần trước, khi cô bước lại gần cách cửa, chạm nhẹ cách cửa liền hở ra.

“Ra là không khóa...”

Cô khẽ đẩy cửa bước ra, có mùi rất kinh tởm sộc thẳng vào mũi cô khiến cô vội bụm miệng lại ho sặc sụa.

Mùi của máu tanh trộn lẫn với mùi của thuốc giảm đau nồng nặc cứ thoang thoảng trong không khí.

Khung cảnh hỗn độn lúc đó khiến cô kinh sợ một phen, rùng mình lùi lại.

Đột nhiên, có một cánh tay to lớn chạm nhẹ vào vai cô, từ từ đẩy cô lên phía trước đám đông.

Cô quay sang muốn nhìn xem người đang đứng đằng sau mình là ai. Ra đó là Thẩm Minh.

Anh gầm lên một tiếng đám đông đang hỗn độn cũng trở nên có trật tự hơn. Họ đồng loạt cúi đầu chào anh.

“Thành viên mới, sẽ tham gia quyết đấu vào 2 tháng nữa”

Vừa dứt lời đám đông xung quanh liền xì xào bàn tán những lời khiếm nhã.

“Con gái á? Vào đây làm gì nhỉ để khóc à?”

“Lão đại mang đồ chơi mới đến cho chúng ta đấy!”

“Đùa à? Còn 2 tháng là quyết đấu rồi cô ta vào đây để nộp mạng à?”

Những lời bình phẩm không hay, những lời khiếm nhã, tục tĩu về cơ thể cô đã bị Thẩm Minh nghe được, anh nhẹ giọng cảnh báo rồi rời đi ngay lập tức.

“Cẩn thận cái miệng đi!”

Cứ thế, cô đã bị vứt vào nơi còn tệ hơn cả địa ngục.

Một tên háo sắc nọ đến khoác vai cô, hắn cởi trần làm da thị hắn tiếp xúc với vai cô khiến cô rùng mình.

“Em gái, nói thật đi em được lão đại đưa vào đây cho tụi anh chơi đúng không?”

Kiều Ân ra sức đẩy hắn ra. Vừa thoát được một tên thì lại có vài tên phiền phức khác đến làm phiền cô.

“Giả vờ cái gì? Ngon như vậy...không làm nghề thì phí quá”

“Này! Không lo luyện tập à? Hay là tụi bây chỉ muốn làm kẻ bại trận dưới chân tao?” – Một người có vết sẹo lớn trên mặt lên tiếng giải vây cho cô.

Có vẻ lời nói của hắn rất có uy lực. Hắn chỉ nói một câu mà cả đám không ai dám ho hé thêm một tiếng nào nữa. Sau đó hắn đi lướt qua người cô nói thầm.

“Cô cũng vậy chỉ xứng làm con mồi cho tôi thôi!”

Không biết tên điên Thẩm Minh đang nghĩ gì mà lại mang cô vào đây sống với lũ đàn ông man rợ này.

Vật lộn cả ngày với lũ man rợ trong trại, dù huấn luyện viên dạy rất dễ hiểu nhưng cô lại chẳng có mấy cơ hội để tập luyện vì tất cả các thiết bị và không gian để luyện tập đều bị chiếm cả rồi.

Mãi đến tối, khi không còn ai ở sân tập nữa cô mới có thời gian để tập luyện vì quyết tâm trả thù cho em trai.

Quả thật cô rất có năng khiếu với việc luyện võ, những động tác khó nhằn mà huấn luyện viên đã chỉ, cô chỉ việc nghe mà đã có thể thực hiện nó một cách dễ dàng, còn nhiều đòn đánh khác mà những thanh niên khỏe mạnh trong trại phải tập luyện lâu ngày mới có thể thực hiện được mà lại bị cô sao chép rất thành công chỉ với việc nhìn.

Kiều Ân tập luyện đến mệt rã rời, mồ hôi nhễ nhại, cô nằm lăn ra sân, hít thở gấp gáp lấy lại sức. Đột nhiên tiếng vỗ tay làm cô giật mình đứng bật dậy thủ thế.

“Tuyệt quá đi! Đúng là người mà lão đại đã đích thân đưa vào nhỉ?”

Ra là tên mặt sẹo hồi chiều đã nói đỡ cho cô. Nhưng sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây?

Kiều Ân không nói lời nào chỉ dùng ánh mắt cực kì cảnh giác để nhìn hắn.

“Em làm anh sợ quá đó...”

“Đừng nhìn anh với anh mắt đó chứ” – Đột nhiên gằn giọng

Không biết từ khi nào, hắn đã đứng trước mặt cô, một tay hắn đã nắm cái cổ mảnh khảnh của cô gọn trong bàn tay.

Kiều Ân dù có bất ngờ trong phút chốc nhưng đã dùng nắm đấm vung thẳng lên mặt hắn khiến hắn choáng nhẹ.

Dù vậy đòn đánh của cô chỉ như muỗi cắn đối với hắn. Ngược lại điều này đã làm hắn hưng phấn hơn bao giờ hết. Hắn nắm cổ của Kiều Ân vật mạnh xuống đất. Với đòn đánh không hề nhẹ đó đã khiến cô ọc ra máu. Hắn vẫn chưa buông tha cho cô mà bàn tay hắn vẫn còn ghì mạnh cổ cô vào nền đất.

Kiều Ân ra sức vùng vẫy còn hắn thì cứ như con quái vật khát máu. Hắn cười lớn cúi mặt nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ahh~ nhìn gương mặt này đi thật quyến rũ biết bao...” – Hắn quệt một ít máu nơi khóe miệng cô rồi đưa vào miệng mình thưởng thức.

“Tởm thật đấy” – Cô cười khinh nhìn hắn.

“Thế à? Xin lỗi vì làm cô em thất vọng nhé! Anh vốn là người tởm thế đấy!”

Hắn kéo nhẹ phần áo ở cổ cô ra, hít một hơi sâu rồi dùng ánh mắt thích thú nhìn Kiều Ân. Khi định hôn cô thì hắn bị cô đá một cú vào vùng hạ bộ khiến hắn buông tay ra theo phản xạ.

Thoát được khỏi vòng tay ác quỷ ấy, cô vội chạy về phòng. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn theo cô rồi nhếch mép quay trở về phòng của mình.

Trở về phòng mình, Kiều Ân ngồi sụp xuống đất, thở dốc, hoảng sợ đến mức rơi nước mắt. Cô lẳng lặng khóc nấc lên trong phòng phần vì sợ, phần vì tủi thân.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.