Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma

Chương 15: Ngoại Lệ Của Ác Ma - Chương 15 Được nghỉ ngơi 1 ngày



Kiều Ân lờ mờ tỉnh dậy, toàn thân cô ê ẩm, có nhiều vết băng bó khắp cơ thể.

“Ơ tỉnh rồi hả?”

“Vâng”

“Cái tên ma đầu đó, sao có thể đánh con gái người ta ra nông nổi này chứ?”

“Chị...đưa em vào nhà ạ?” – Kiều Ân thắc mắc.

“Em thực sự không nhớ gì à? Là lão đại bế em vào đây đó!”

Đột nhiên hai tai cô đỏ bừng lên, giọng nói cũng bắt đầu cà lăm.

“B...bb...bế vào...ạ?”

“Nghĩ lại thì...cảnh đó lãng mạn lắm nha. Giống như tổng tài lạnh lùng và cô vợ bé nhỏ trong truyện vậy!” – Vừa nói hai mắt Linh Yên sáng rực lên.

Nghe vậy, Kiều Ân đã vội bác bỏ:

“Không...không phải vậy đâu ạ! Nhớ đến cảnh ở sân tập em còn sợ đây này làm gì lãng mạn tới vậy được”

“Hầy...cũng phải. Nói ai thì tôi tin chứ tên ma đầu đó theo chủ nghĩa cấm dục thì chắc còn lâu mới có chuyện này xảy ra”

“Chủ nghĩa cấm dục?”

Như gãi đúng chỗ ngứa, Linh Yên lại tiếp tục luyên thuyên nói xấu Thẩm Minh. Không biết từ bao giờ tin đồn Thẩm Minh theo chủ nghĩa cấm dục đã lan truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong tổ chức.

Có lẽ tin đồn này tồn tại vì từ bé đến lớn, xung quanh anh phụ nữ lảng vảng, muốn câu dẫn anh nhiều không đếm xuể. Nhưng lạ thay anh chưa một lần nào động chạm, nói chuyện, thậm chí còn không có ý định muốn tiếp xúc với họ. Đàn ông khi đứng trước nhiều cám dỗ như vậy mà không xa đọa thì thật khó tin.

“À phải rồi lão đại có nói hôm nay em được nghỉ ngơi một ngày đấy. Còn bắt đầu từ ngày mai buổi huấn luyện của em chính thức bắt đầu.”

Tập luyện với tên ác ma đó chính là một cực hình, mà giờ đây hắn còn là huấn luyện viên của cô nữa chứ. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sởn gai óc.

“Còn nữa...chị đã mua hết đồ dùng cá nhân cho em rồi đấy, cả quần áo nữa. Chị cũng không biết sở thích hay số đo của em như nào nên đã mua theo số đo của chị...chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Vâng...em cảm ơn nhé”

Hiện tại thì Kiều Ân vẫn chưa được tự do đi lại vì vẫn đang trong quá trình đào tạo, nên Thẩm Minh đã nhờ Linh Yên mua giúp cô một vài nhu yếu phẩm.

“Ừm còn một vấn đề nữa...nhà bây giờ chỉ còn quản gia, giúp việc và em thôi, mọi người đều đi làm nhiệm vụ hết rồi chắc lâu mới về...cố lên nhé!”

“Cố lên nhé?” – Kiều Ân có chút thắc mắc hỏi lại nhưng chỉ nhận được nụ cười thân thiện của Linh Yên.

Do vẫn còn dư âm từ trận đấu ngày hôm qua, hiện tại thì cô rất mệt mỏi nên đã nằm xuống ngủ thêm một giấc nữa.

CỐC CỐC CỐC

Cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, có một giọng nói vọng vào.

“Cô Kiều Ân, tôi vào được chứ ạ?”

Được sự chấp thuận của cô, một người đàn ông có vẻ đã lớn tuổi với quần áo chỉnh tề, phong thái nhã nhặn, trên tay cầm một khay thức ăn tiến vào. Có lẽ ông ấy là quản gia của nhà này.

“Thứ lỗi cho tôi vì sự đường đột này, nhưng cũng trễ rồi cô có muốn dùng bữa không chủ nhân?”

“A..Chủ nhân á...ông cứ gọi cháu như bình thường được rồi ạ?”

“Không được ạ, tôi có quy tắc riêng của mình không thể sửa đổi mong cô bỏ qua.”

“Vâng...nhưng mà cháu không dùng bữa đâu cảm ơn ông nhé. Sau này cũng không cần chuẩn bị đâu ạ, cháu sẽ tự ăn khi đói.”

Quản gia nghe vậy thì cũng gật đầu rồi mang khay đồ ăn ra khỏi phòng.

“Được, vậy nếu người cần cứ gọi cho tôi thưa chủ nhân.”

Kiều Ân ngồi dậy, thở dài một hơi, nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, trời cũng đã xế chiều. Chắc có lẽ cô phải tốn kha khá thời gian mới thích nghi được với môi trường sống mới này.

Kiều Ân búi gọn tóc lên, sắp xếp lại đồ dùng cá nhân mà Linh Yên mua cho, cũng như trang trí lại căn phòng vì có lẽ từ giờ cô sẽ sống ở đây lâu dài đây.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì cũng khá hoàn hảo rồi chỉ có một vấn đề lớn nhất là quần áo. Tạng người của cả hai khá giống nhau nên vấn đề về số đo không quá lớn. Chỉ có điều phong cách ăn mặc của Linh Yên thực sự quá táo bạo đi, không phải hở trên thì cũng hở dưới, bộ nào cũng phải lộ một chút da thịt.

Loay hoay một lúc thì cũng đói rồi, định bụng xuống pha một ly sữa coi như là bữa tối. Nhưng cô lại bị thu hút bởi không gian quá đỗi sang trọng này.

Lúc trước vào đây, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô chưa thể khám phá kĩ căn biệt thự này, giờ có cơ hội tội gì mà không đi. Thế nên cô đã lượng một vòng quanh căn biệt thự. Dù đã đoán trước nhưng Kiều Ân vẫn không khỏi bất ngờ trước sự rộng lớn và sa hoa của căn biệt thự.

Mọi thứ trong căn biệt thự, từ phòng khách, phòng bếp, đến phòng ngủ đều được thiết kế rất tinh xảo. Ngoài ra còn có một số căn phòng bị khóa kín lại trông rất bí ẩn.

Cứ đi mãi, đi mãi, cô đã lạc vào một khu vườn lớn phía sau căn biệt thự. Đường đi được lót bằng những thanh ván gỗ nhỏ, hai bên trải dài những bông hoa thơm ngát và hàng cây xanh mướt.

Cuối đường, một cây anh đào lớn vươn cao, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Gió nhè nhẹ thổi qua, làm những cành cây kêu xào xạc, như một bản giao hưởng êm đềm.

Hạ tầm mắt xuống, là Kiều Ân đang đứng ngây người, nở một nụ cười nhẹ trước vẻ đẹp yên bình hiếm có này. Mái tóc dài cô tung bay nhẹ theo làn gió. Ánh chiều tà chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, làm cho cô càng trở nên xinh đẹp, rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Nhận ra gì đó, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình. Rồi ánh mắt trở nên đượm buồn.

Từ đầu đến cuối, trong vườn không chỉ có một người. Có một ánh mắt vẫn đang âm thầm dõi theo cô từ đầu đến cuối. Ra là Thẩm Minh, vừa nãy anh muốn tìm một nơi an tĩnh để nghỉ ngơi thì đã đi vào đây. Anh ngồi kế cửa sổ của căn nhà nhỏ trong vườn với dáng vẻ mệt mỏi, điềm tĩnh hơn mọi ngày, ánh mắt chỉ tập trung vào Kiều Ân ngoài vườn.

Gương mặt cô càng trở nên rạng rỡ dưới ánh chiều tà. Anh chỉ im lặng và ngắm nhìn, nhưng tâm trạng của anh hiện tại còn phức tạp hơn bất kì điều gì.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.