Phượng Đình Khiêm túm lấy cổ áo Vũ Ninh, giơ tay lên định gửi tặng một nắm đấm lên má cậu thì bị một bàn tay bí ẩn chặn lại. Ra là Giang Lục Thịnh, phe trung lập luôn im lặng từ nãy giờ đã bắt đầu lên tiếng.
“Đủ rồi đó! Mục đích của cuộc họp này chắc không phải để cãi nhau đâu nhỉ?”
“Nếu bây giờ còn gây sự thì Black Blood sớm sẽ ghé thăm từng nhà như cái cách họ làm 19 năm trước thôi!” – Phụng Vân Miêu tiếp lời.
Nghe vậy, lão ta ôm cục tức vào người, ngồi yên vị trên ghế của mình. Trước khi quay trở lại vị trí của mình còn không quên lườm Vũ Ninh một cái rồi mới chịu tách ra.
Thấy mọi thứ đã ổn định trở lại, Phụng Vân Miêu cất lời.
“Nếu thông tin Black Blood quay trở lại được xác thực rồi thì chúng ta cũng nên tính tới bước tiếp theo để chống lại chúng chứ nhỉ?”
“Không phải Hoa Nhuận cũng đã bị chúng ta tóm rồi sao? Đến cả hắn còn bại trận thì tên cầm đầu mới này có đáng sợ hơn Hoa Nhuận là bao?” – Phượng Đình Khiêm nóng nảy lên tiếng.
“Cũng chưa chắc! Black Blood hiện tại vẫn còn là ẩn số. Thẩm Minh, cậu có dự định gì không?” – Phụng Vân Miêu đáp trả.
Thẩm Minh yên lặng lắng nghe từ nãy đến giờ không nói lời nào, chỉ muốn lắng nghe mọi người tranh luận, nhưng bị chỉ đích danh thế này thì phải lên tiếng thôi.
“Miêu tỷ nói rất đúng, chúng ta vẫn chưa có một thông tin cụ thể nào về chúng hết. Tại sao lại biến mất mấy chục năm nay rồi lại xuất hiện vào lúc này? Mục đích của chúng là gì?”
“Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng Black Blood hiện tại đã mạnh hơn 19 năm trước rất nhiều!"
Sở dĩ anh có nhận định chắc nịt như vậy là vì chúng có thể bất ngờ tấn công vào biệt thự dưới sự giám sát của anh một cách không kiêng dè gì. Hơn nữa, anh hoàn toàn không có cảm nhận gì về sự hiện diện của chúng. Điều mà Black Blood của 19 năm trước không bao giờ làm được.
“Vậy khả năng chúng quay trở lại thời hoàng kim là hoàn toàn khả thi đúng không?”
“Không phải là không có khả năng. Nhưng với điều kiện phải bước qua xác Hứa Thẩm Minh này trước đã”
“Trước mắt thì, tôi chỉ có thể khẳng định một điều, chúng sẽ không làm gì trong thời gian sắp tới nên không cần lo lắng quá.”
“Làm sao cậu dám chắc chuyện đó?”
“Bởi vì cuộc tấn công trước đó vào địa bàn của tôi chỉ là để thăm dò và khiêu khích tôi. Điều đó chứng minh bọn chúng chưa hoàn toàn nắm được thông tin của chúng ta và cũng không chắc chắn phần thắng khi tấn công trực diện. Nên mới sử dụng cách hèn hạ này!"
“Hơn nữa, bọn họ vừa bại trận dưới tay thuộc hạ tôi, cho nên thời gian này chúng cần phải coi lại tình hình của bản thân và tìm cách để chống lại tôi đã.”
Lời nói của Thẩm Minh cũng làm xua tan tâm trạng lo lắng, bất an đang cuộn trào trong lòng họ đi phần nào. Nhưng vẫn cần thứ gì đó mạnh hơn để làm giảm hẳn cảm giác bất an đó đi. Vừa hay lúc này Phụng Vân miêu đã đưa ra một ý kiến càng làm mọi người an tâm hơn.
“Nếu cậu đã nói vậy thì bọn tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Nhưng tôi có một ý kiến."
“Miêu tỷ cứ nói”
"Tôi nghĩ chúng ta cần phải gia tăng cảnh giác và củng cố lực lượng của mình để đối phó với bất kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào từ tổ chức bí ẩn đó”
“Đó cũng là một ý hay. Tôi sẽ thực hiện một cuộc điều tra kỹ lưỡng để tìm ra nguyên nhân cuộc chiến vừa qua. Trong thời gian sắp tới tôi sẽ không tham gia vào cuộc họp. Vậy nên, nhờ Miêu tỷ giúp em quản lí một thời gian nhé”
“Không thành vấn đề!”
Nói rồi anh rời đi ngay lập tức. Dường như anh rất có sự tin tưởng và tín nhiệm người được anh gọi là Miêu tỷ này.
Thế thì vị này là ai? Có gì mà khiến anh tin tưởng và có phần kính trọng như vậy?
Phụng Vân Miêu, là chủ gia tộc họ Phụng thì ai cũng biết rồi. Ngoài ra, còn nổi danh là người phụ nữ duy nhất có thể đảm nhiệm chức vụ chủ của một gia tộc lớn. Cô đi lên bằng thực lực, bằng sự kiên cường, mạnh mẽ, cô đã chinh phục được ngôi vị này một cách vinh quang khiến mọi người phải thán phục, không một ai dám phản đối.
Người trong giới ưu ái gọi cô bằng cái tên Miêu tỷ biểu thị sự kính trọng. Phải nói sau Thẩm Minh thì cô cũng là người có quyền lực nhất nhì trong tất cả gia tộc trên đất nước này. Khác với Thẩm Minh khi lên làm chủ gia tộc có rất nhiều tai tiếng và không phải ai cũng ủng hộ anh, còn với cô, các gia tộc lớn nhỏ trên đất nước ai cũng phải nể mặt cô mấy phần.