Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma

Chương 8: Ngoại Lệ Của Ác Ma - Chương 8 Mầm móng thù hận



Không lâu sau, cứ ngỡ mọi chuyện đã tốt đẹp, cứ ngỡ cô có thể yên bình cùng em trai sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ.

Nhưng không, thượng đế lại đặt ra cho cô một thử thách bắt cô phải vượt qua nó.

Như mọi ngày cô bắt đầu ra khỏi nhà vào buổi sáng để đi làm đến tối muộn mới trở về.

Khi trở về căn nhà không có một chút ánh sáng, đèn không bật, cửa không đóng, căn nhà cũng trở nên im ắng hơn bình thường.

Trong lòng Kiều Ân lóe lên một tia bất an tìm khắp căn nhà cũng không thấy bóng dáng Kim Lý đâu.

Không đúng đáng lẽ giờ này Kim Lý phải đang có mặt ở nhà chứ...chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong lòng cô hiện ra hàng vạn câu hỏi không có ai giải đáp.

Lo sợ đã có chuyện gì không hay đã xảy ra với em trai mình cô vội vàng đến trụ sở cảnh sát gần nhất.

“Được rồi! Cô cứ về nhà bình tĩnh đợi tin tức của trụ sở cảnh sát tuyệt đối đừng trở nên kích động”

Cô ngoan ngoãn trở về nhà đợi, đợi đến mất ăn mất ngủ. Cả người trở nên bơ phờ, thiếu sức sống.

RENG RENG

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô bừng tỉnh,

“Xin chào! Đúng ạ tôi là Kiều Ân”

“Chúng tôi đã tra ra thông tin và cần cô tới trụ sở một chuyến để xác minh vài thứ”

Cảnh sát sau khi xem máy quáy an ninh gần nhà cô thì có nhìn thấy một người phụ nữ cùng một người đàn ông cao lớn khá khả nghi lảng vảng quanh nhà của cô khá lâu rồi.

Trùng hợp thay, từ ngày Kim Lý mất tích thì cũng không còn thấy hai người này xuất hiện nữa.

“Chờ đã tôi biết cô ta! Cô ta là Từ Lục Nhan đàn chị của tôi khi còn học ở nước M”

“Tốt! Mong cô trả lời thành thật những câu hỏi của tôi đẻ sớm thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Cô và cô ấy có quan hệ thế nào?”

“Không tốt!”

“Không tốt thế nào?”

“Là dạng một sống một chết!”

“Cảm ơn cô đã hợp tác, cô có thể về rồi”

Nghe vậy có lẽ vị cảnh sát kia cũng đã chắc chắn cô ta chính là nghi phạm số một của vụ mất tích này.

Chàng cảnh sát trẻ tra thông tin của Lục Nhan trên hệ thống thì có một phát hiện bất ngờ

Thấy anh bất ngờ như vậy cảnh sát chính đảm nhận vụ án mất tích này đùa cợt: “Sao thế? Là con ông lớn? Là bà trùm? Hay con cảnh sát trưởng có gì ngạc nhiên vậy?”

“Không...không tra được....là thông tin trống”

Giây trước còn nói giọng đùa cợt giây sau gương mặt liền trở nên xanh xao

“Cái miệng chó này của tôi...thật sự là người của mấy ông lớn sao?”

“Thế có điều tra nữa không ạ?”

“Không điều tra nữa...cậu là người mới cậu không hiểu!”

Những người có thông tin trống thường là thuộc hạ của các ông lớn trong thế giới ngầm. Ban đầu thông tin vẫn là người bình thường sau khi đầu quân làm việc cho các ông lớn thì thường sẽ bị xóa sạch thông tin trước đây như thế.

Có một vài quy tắc ngầm trong giới cảnh sát truyền miệng nếu thấy trông tin trống tuyệt nhiên không được tiếp tục điều tra nếu không sẽ có kết cục không tốt.

“Tin vớ vẩn gì thế? Tôi không tin đâu. Cái gì mà ông lớn chứ? Nếu chỉ vậy mà không điều tra nữa thì cảnh sát chúng ta còn giá trị gì nữa không?”

“Ầy! Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên điều tra tiếp. Trước đây cũng có một cảnh sát rất giống cậu. Hơn nữa rất tài năng, thật sự rất giỏi nhưng cậu ta cũng phớt lờ lời nhắc của tiền bối giống cậu vậy...Kết quả....”

Cậu cảnh sát trẻ nghe xong cũng tò mò hỏi tiếp.

“Kết quả thế nào?”

“Thảm lắm...Cậu ta bị thanh sắt công trình xây dở xiên qua người. Sau khi điều tra thì phát hiện là thanh sắt rơi ra do xây dựng lỏng lẻo nhưng công trình đó là do đội ngủ chuyên nghiệp thực hiện dễ rơi ra như thế à?”

Cậu ta nghe xong thì rùng mình.

“Chưa hết đâu...cả nhà cậu ta gồm 3 người đều chết cháy trong nhà thực sự không thể nào trùng hợp thế đâu. Trong khoảng thời gian ngắn mà cả gia đình đều đi hết.”

“Đáng sợ thế à?”

Nghe thế cậu ta cũng bị dọa cho một phen rồi không dám điều tra tiếp nữa.

Đã 1 tuần rồi, nhưng vẫn không nghe thêm tin tức nào mới nữa cô cứ đi qua đi lại rồi lại nhìn vào điện thoại chừ cuộc gọi từ trụ sở cảnh sát.

Cô đã mất hết kiên nhẫn định đến trụ sở cảnh sát hỏi thử thì nhận được một bưu phẩm.

“Chào cô! Có người gửi cho cô một đơn hàng! Mời cô kí nhận ạ”

Sau khi kí nhận, cô thấy trên đó có một mảnh giấy nhỏ có ghi tên của Kim Lý cô vội vàng mở ra.

Vừa thấy được một nửa bên trong cô đã bị dọa sợ ngã ra đất. Mắt cô mở to miệng ú ớ không nói được gì. Nước mắt sớm đã trào ra.

Cô tự lừa bản thân rằng đó không phải là sự thật, lấy hết dũng khí đứng lên, tay run rẩy tiếp tục mở chiếc hợp ra.

Bên trong là một trái tim người còn dính một ít máu. Còn một thứ nữa là mặt dây chuyền nhỏ có hình của hai chị em mà Kim Lý luôn mang theo bên mình.

Cô nói to với hai hàng nước mắt chảy dài

“TÔI KHÔNG TIN! KHÔNG PHẢI....KHÔNG PHẢI ĐÂU MÀ”

Cô ôm chiếc hộp chạy vội đến đồn cảnh sát. Cảnh sát thấy vậy liền đem máu đi kiểm tra

Kết quả...quả tim đó thật sự là nhóm máu AB, xét về kích thước của quả tim thì nó thật sự là của một cậu bé 16 tuổi.

Nhận được kết quả, cô như cái xác không hồn lờ đờ đi đến bên cây cầu định bụng sẽ kết thúc cuộc đời mình ở đây. Vì giờ đây mục đích sống của cô đã biến mất.

“Tội nghiệp nhỉ?” Giọng Lục Nhan cất lên.

Kiều Ân quay đầu thì thấy quả thật đấy là Lục Nhan, cô ta mang áo khoác đen, đội mũ và bịch khẩu trang giấu mặt rất kĩ.

Giọt nước tràn ly, cô tức giận xông về phía Lục Nhan, bỗng cô khựng lại khi chỉ còn cách Lục Nhan 5cm

Ra là ả ta vẫn nhanh hơn một bước. Cô ta đã giấu một khẩu súng trong áo khoác, miệng của khẩu súng ấy hiện giờ đang chỉa thẳng vào bụng Kiều Ân khiến cô không dám di chuyển.

Lục Nhan cười lớn thu lại khẩu súng dùng tay bóp cổ cô.

“Thích quà của chị không? Đừng trách chị nhé! Chị chỉ tuân theo mệnh lệnh của ngài ấy thôi. Có trách thì trách em đã đắc tội với ngài ấy thôi!”

Kiều Ân ra sức giãy dụa, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lục Nhan.

“Rơi vào tay Hứa Thẩm Minh mà vẫn có thể an toàn trở về đúng là kì tích mà! Nhưng tiếc quá...chính vì mày an toàn nên em mày mới chết! Phải chi lúc đó mày chết đi thì em mày sẽ có kết cục khác rồi”

Khi đã chơi chán ả ta mới buông tay, dùng ánh mắt thương xót nhìn cô rời mới chịu rời đi.

Kiều Ân ngã khụy xuống đất, miệng thì cười nhưng hai hàng lệ cứ lăn dài trên gò má ấy. Cô cứ nức lên từng cơn không ngừng, phát ra những âm thanh đau đớn dần trở nên méo mó từ tận đáy lòng. Hơi thở Kiều Ân cũng dần trở nên khó khăn, tim cô như có một sợi tơ mỏng đang bị siết chặt, đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Nực cười nhỉ? Thời gian qua rốt cuộc cô đang cố gắng vì điều gì chứ? Lúc nào cũng luôn miệng bảo là vì em trai mà giờ đây chính cô lại là người gian tiếp tước đi sinh mạng của chính thứ mà cô thề cả đời sẽ bảo vệ.

Đôi mắt cô ngập tràn sự thù hận. Trong khoảng khắc ấy, tuy không có lời nói chỉ có nước mắt và âm thanh của nó nhưng có lẽ trong lòng cô đã được gieo rắc một mầm móng thù hận mong muốn trả thù bằng mọi giá.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.