Ánh Sáng Nhạt

Chương 2



“Ha ha ha ha ha ha ha —-“

Lục Phồn Tinh đấm thùm thụp lên mặt bàn, cười điên cuồng. “Tuyệt diệu a–” cười xong lại rung đùi đắc ý bình phẩm,”Mấy câu này của anh thật là hay.’Tuổi thơ thế nào? Nếu giống như cô thế này, thật xin lỗi, quả thực không có.’, hahaha, tuyệt diệu a. Đẹp trai, mấy câu anh này của anh rất chi là tàn bạo. Sau này có người hỏi tôi, ‘Ngươi có biết liêm sỉ không?’ Tôi sẽ nói, loại liêm sỉ nào? Loại mà ngươi nói, quả thực không có. Ha ha ha ha —-“

Cười một trận vô cùng điên cuồng xong, cô mới phát hiện người đàn ông đeo kính gọng bạc trước mặt từ đầu tới cuối vẫn bất động thanh sắc nhìn mình, trên môi nở nụ cười như có như không.

Cô thè lưỡi: “Ngại quá, kích động quá….Đẹp trai, anh còn câu thoại kinh điển nào không, nói tôi nghe xem?”

“Cô nên đi xem Châu Tinh Trì [8].”  Người đàn ông thản nhiên mở miệng đề nghị.

“Anh Tinh Tinh à? Tôi có xem. Tôi mỗi lần cầm đũa trên tay sẽ không kìm lòng được……” cô cười hắc hắc, cầm đôi đũa gõ vào cái bát, “Tiểu nhân vốn ở ven thành Tô Châu, gia đình có nhà có ruộng, cuộc sống vui vẻ khôn cùng, ai ngờ Đường Bá Hổ kia, cấu kết quan phủ, trời không có mắt, đoạt của ta nhà lớn, chiếm của ta ruộng đồng, ông nội ta đến tranh cãi với hắn, lại bị hắn một côn đánh chết, bà nội ta mắng hắn ức hiếp người dân lương thiện, lại bị hắn bắt đến Đường phủ, cưỡng gian một trăm lần a một trăm lần–ông chủ, bát này ông mua không tốt, âm cao không chính xác, âm trung không ngọt, âm thấp không trầm, tóm lại một câu, chính là không đủ thông thấu nha~”

Lúc này, ông chủ đầu bóng lưỡng đại khái đã xúc động đến mức muốn chạy vào bếp vác dao phay ra. NND [9],  người ta là mở quán ăn, lại không bán âm thanh với chả nhịp phách, cần thông thấu làm con tôm?! [10]

Người đàn ông nhìn ông chủ cười cười tỏ ý xin lỗi.

Người đàn ông….Hả, cô vì sao phải gọi anh ta là người đàn ông?

Cô gặp anh ta vào lúc anh ta suy sụp nhất, anh ta gặp cô trong dáng vẻ của một kẻ ăn mày, anh ta mời cô đi ăn cơm, khả năng bới móc và giả điên của cô đủ để dọa tất cả những người lại gần chạy mất,vậy mà anh ta vẫn ngồi y nguyên ở chỗ này, làm người ta cảm thấy bọn họ dường như đã quen nhau cả đời, chính là bọn họ đến cái tên của đối phương cũng còn không biết.

“Đẹp trai, phải xưng hô với anh như thế nào?” Cô cắn cắn cái đũa, ngồi thẳng lên, cười cười lại nhớ tới hai lần xin anh ta chữ ký mà chưa được, “Hay là đẹp trai, anh là người nằm vùng, ba năm lại ba năm, cho tới bây giờ đã là chín năm rồi, tên không thể tùy tiện nói ra?”

Người đàn ông cười lắc đầu, lấy cái đũa chấm vào bát nước, ở trên mặt gỗ lim viết loáng thoáng ba chữ Hành thư [11]rồng bay phượng múa.

“Lôi–Húc–Minh–” theo đường đi của chiếc đũa, cô đọc ra từng chữ từng chữ, sau đó cái mũi nhăn nhăn lại đầy ghét bỏ, nói lầm bầm, “Ba chữ à, chào hỏi quá khó khăn, không bằng thế này, thử xem cách gọi nào thuận tiện? Ví dụ như Tiểu Minh, A Minh, Minh Nhi…..”

“Cô có thể gọi tôi là Lôi.” Anh bỏ đũa xuống, lấy khăn tao nhã lau tay.

Vẻ mặt cô hơi cứng lại, sau đó có vẻ như đã hiểu rõ chuyện gì, ý cười bỡn cợt hiện lên nơi đáy mắt, từng chút từng chút tràn lên mặt, rất giảo hoạt, rất giảo hoạt cười, bả vai run run cười: “Cô ấy — tôi nói cái nữ diễn viên kia của anh — gọi anh như vậy phải không?”

Anh cũng không thèm nhìn cô, dường như nhìn chiếc đũa đồng trước mặt xuất thần, vẻ không bằng lòng.

Người có da mặt dày như cô, đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ lạnh lùng xa cách của anh hù dọa. Không nói gì chính là cam chịu nha.

“Hắc hắc hắc hắc,” cô híp mắt cười, dáng vẻ giống như rất đồng tình, phút chốc lại phun ra một câu cự tuyệt, “Tôi từ chối.”

Anh lúc này mới quay đầu, bĩnh tĩnh liếc mắt nhìn cô.

Cô thân thiết nhướn người tới gần anh: “Nếu tôi nói tôi muốn anh không đeo kính anh có làm không?”

“Cho tôi một lý do.”

“Không có lý do gì.” Cô khoát khoát tay tỏ vẻ không có gì cả, ngồi trở lại, “Anh sẽ không làm, nên tôi cũng sẽ không làm.” Cô không phải người trong lòng kia của anh,anh cũng không phải người cô quen biết kia, bắt chước ra sao cũng không thể thay thế, bọn họ cũng không mong muốn thay thế.

Anh đã hiểu, gật gật đầu: “Vậy tùy cô.”

“Đang đang đang đang, tên của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vô địch viết lên lóe sáng đây.” Cô lên sàn diễn, mở đầu cực kỳ phô trương, bày lên trên mặt bàn một tờ giấy màu vàng, cầm bút rất nghệ thuật viết viết vẽ vẽ mấy nét chữ hết cả nửa ngày mới chuyển qua, “Tôi phúc hậu hơn anh, viết chữ là phải vừa đẹp vừa rõ ràng.”

Ở giữa tờ giấy là ba chữ lớn “Lục Phồn Tinh”, phía dưới còn viết một dãy số, chữ Q in bên phải vẽ thành hình một cái đầu mặt có tàn nhang tóc tết bím.

“Đây là……” Anh chỉ vào dãy số trên tờ giấy.

“Số di động của tôi.” Báo chí nói ăn mày dùng di động quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ. Cô nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Không phải lúc nào cũng gọi được.” Lúc hết tiền cô cũng không có cách nào cam đoan di động sẽ gọi được. [12]

“Tôi lấy số di động của cô để làm gì?” Anh mơ hồ có chút không vui.

“Gọi cho tôi a.” Cô rất thản nhiên mời.

“Lục tiểu thư, tình cảm giữa chúng ta hình như chưa sâu sắc đến mức đó.” Tiếng nói của anh trầm ấm, làm người ta say mê như rượu, lời nói ra vẫn nho nhã lịch sự, câu chữ lại lạnh như băng.

“Tùy anh thôi. Anh muốn lưu lại dãy số này hay không là việc của anh.” Cô cười hì hì, hồn nhiên như chẳng có chuyện gì.

Anh mỉm cười, ý cười lại không chạm tới đáy mắt, đem tờ giấy trả lại: “Cảm ơn, không cần.”

Thật cố chấp. Lục Phồn Tinh bĩu môi, xem ra phải dùng đến tuyệt chiêu, giọng nói thay đổi, đầy ắp thâm tình: “Lôi, em đời này sẽ không bao giờ quên anh.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt anh trở lên trống rỗng, giống như bị sét đánh trúng.

Cô nở nụ cười, biết mình đã thành công, giọng nói vừa rồi của cô chắc chắn có chín phần tương tự người phụ nữ kia, mới có thể làm xuất hiện vẻ sững sờ như bị sét đánh này của anh.

Ánh mắt hoa đào sau gọng kính bạc kinh ngạc nhìn cô, con ngươi mờ mịt, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần, ánh mắt vội vàng thay đổi, ho khan vài tiếng nhằm che dấu: “Cô không hề giống cô ấy chút nào.”

“Giống hay không mình anh biết là được rồi.” Cô cười đùa đẩy tờ giấy trở lại, dường như đoán trước anh sẽ cự tuyệt, “Có thể nghe rất nhiều lời nói khác a, em yêu anh, em thích anh, em yêu anh chết mất linh tinh a, chỉ cần anh muốn, anh có thể nghĩ ra, tôi không có gì là không nói được.” Hấp dẫn anh ta, hấp dẫn anh ta, ra vẻ hấp dẫn anh ta, haha.

Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay cô, vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt anh bình thường, nhưng cô biết anh đang đấu tranh, mỉm cười chờ đáp án của anh.

Thật lâu sau, thật lâu sau, anh cuối cùng lại đẩy trả lại: “Lục tiểu thư, tôi không có hứng thú với việc tìm người thế thân để sưởi ấm.”

Cô nở nụ cười ấm áp: “Vậy thật sự là quá tốt, tôi cũng không có hứng thú.”

Trong chốc lát, bầu không khí hơi cứng lại.

“Anh nhất định là người làm ăn.” Lục Phồn Tinh nhăn mũi, cực kỳ bất mãn. Thật khó hầu hạ, bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, vậy mà còn không mắc câu.

Lôi Húc Minh dựa người ra sau, toàn bộ sức nặng đều đặt trên lưng ghế, hai bàn tay tự nhiên giao nhau trên đùi, cũng không cho cô đáp án ngay: “Sao lại nói như vậy?”

Cái này còn phải hỏi tại sao nữa ư?

“Trên người anh có mùi của con buôn.” Lục Phồn Tinh quạt quạt trước mũi như thật, cứ như trước mặt toàn mùi khó ngửi. Cô nói đầy vẻ khinh thường: “Loại người giống như anh, chắc chắn gặp chuyện gì tốt cũng đều cảm thấy trong đó có cạm bẫy, loại người giống như anh, tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện có lợi đột nhiên xuất hiện, cho nên gặp được người không hề có mục đích gì cũng cảnh giác sợ mình mắc mưu.”

Cô cứ mở miệng là “Loại người giống như anh”, rõ ràng đã hoàn toàn định tội anh rồi.

Anh vẫn ngồi yên lặng,  thản nhiên mỉm cười chờ xem cô còn chuẩn bị nói cái gì.

“Nhưng mà, hắc hắc,” cái mũi vừa rồi còn ngang ngược, ánh mắt vừa rồi còn trợn trừng, một tiếng “Nhưng mà” cô lập tức cười như một đóa hoa, đóa hoa loa kèn đầy vẻ nịnh nọt, “Tôi quả thật có mục đích nha.”

Trong mắt anh hiện lên hai chữ “Qủa nhiên”, khóe miệng cười châm biếm.

“Đừng hiểu lầm, mục đích này không có quan hệ gì đến thân thể cũng như tình cảm của lão nhân gia ngài….” cô nghĩ nghĩ, lại chữa lại, “Được rồi, cũng chỉ cùng thân thể anh có một chút quan hệ mà thôi….”

“Ông chủ,tính tiền.” Anh lấy ví ra, rút ra mấy tờ tiền.

Chơi thật không vui, lời nói rung động như vậy mà cũng không đả động được anh ta. Anh ta chả có tẹo phản ứng nào. Lục Phồn Tinh mếu máo: “Tôi cũng chỉ hy vọng khi tôi thỉnh thoảng cung cấp phục vụ tình cảm tốt đẹp cho anh, anh gặp lại tôi có thể vô tư chân thành.”

“Vô tư chân thành thế nào?” Anh bình tĩnh hỏi, đem tiền bỏ lại vào ví.

“Thật vô tư chân thành!” Hứng thú vui đùa của cô lại nổi lên, nhưng mà anh dưới ánh mắt “Bố mày kiên nhẫn có hạn, lập tức nói vào trọng điểm cho tao” của anh, thành thật mở miệng, “Không đeo kính là được rồi. Anh biết không, muốn đứng nhìn anh lúc bị người ta đánh rất dễ dàng, nhưng mà kính mắt vừa bị đánh rớt cái, liền quá khó khăn.”

Cô chỉ là muốn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy khuôn mặt đã chôn sâu trong trí nhớ kia, lâu lắm rồi không thấy, sau này chỉ sợ cũng không thấy được dung mạo đó nữa….

“Thành giao.” Tinh thần cô vừa suy sụp, anh lập tức đã rút tờ giấy dưới ngón tay cô ra.

Grừ! Người đàn ông này!

“Anh thường xuyên làm con gái lúng túng như vậy sao?” Cô đột nhiên nhớ tới sự lạnh lùng xa cách của anh ta ban nãy lúc nghĩ cô đối với thân thể và tình cảm của mình có ham muốn.Tuy rằng bình thường anh ta cũng chẳng cho người ta cảm giác gần gũi không khoảng cách, nhưng mà vào lúc đó, bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách với anh ta rất xa rất xa.

Anh biết cô muốn hỏi cái gì: “Không để người khác có những mong đợi phi thực tế là nguyên tắc làm người của tôi. Đi thôi.” Anh đứng dậy, hơi hơi vuốt cằm trả lời, cùng cô một trước một sau rời khỏi quán.

“Mới là lạ, tôi thấy anh chính là con cáo già. Đàn ông các anh ai mà chẳng như vậy, lúc lấy được cái gì hay chiếm được lợi ích gì của người khác thì luôn cho rằng người ta bị như vậy là đáng đời.”

“Đàn ông cũng có người như vậy, nhưng không phải ai cũng giống nhau.”

“Haha,” cô cười một tiếng, tỏ rõ vẻ hoài nghi, “Có người đàn ông nào hiểu được thế nào là sự hoà hợp giữa tâm hồn và thể xác, thịt dâng đến tận miệng, ai chịu bỏ qua chứ?” Trên sách đều viết như vậy nha.

“Con người cũng có người ăn chay. Không phải ai cũng có suy nghĩ giống với người bình thường, trong mắt người này đó là thịt trong mắt người khác có lẽ lại là thạch tín.” Đi đến đường lớn, anh dừng lại, một tay vẫn để trong túi quần, một tay đón xe, cũng không nhìn cô, dáng vẻ không định giải thích gì thêm, “Tôi phải đi làm. Cô trở về như thế nào?”

“Không cần lo lắng.” Cô cười hì hì, dang hai tay làm động tác bay bay, “Tôi sẽ bay.”

“Bay cao một chút, đoạn đường này nhiều nhà cao tầng, đừng có đụng vào phá hoại chúng nó.” Anh tùy tiện phụ họa một câu, mở cửa taxi, ngồi lên.

Lôi Húc Minh ngồi trên taxi ngoái đầu nhìn về phía sau.

Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ đứng đó nhìn theo chiếc xe đang xa dần của Lục Phồn Tinh, anh hiểu được cô vô cùng cô đơn, lạnh lẽo. Anh biết, cô lại đang thông qua anh ngắm nhìn người kia.

Người phụ nữ mà anh yêu, cũng từng nói rằng lúc không đeo kính anh nhìn rất giống một người, một người mà cô từng yêu.

Buổi tối hôm đó, cũng một câu giống như vậy, khóa lại bước chân anh.

Không cần nghĩ nhiều.

Anh xoa xoa mặt, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhớ đến từ hôm đi xem mắt đến giờ cũng chưa về nhà, vì thế quay về nhà hàng dặn dò nhân viên xong, anh liền lái xe về nhà hầu hạ dưới gối cha mẹ.

Đáng tiếc lúc đang hầu hạ, anh còn ngáp lên ngáp xuống, hai ông bà nhìn vậy, bắt anh lên phòng mình ở khi còn trẻ nghỉ ngơi cho tốt.

Anh gần như đặt người lên giường cái là ngủ ngay, đến tận khi có tiếng gõ cửa mới bị lôi ra khỏi cơn mơ.

Mở mắt ra, căn phòng trang trí xa lạ làm anh mất một giây tự hỏi mình đang ở đâu.

Ánh sáng lờ mờ làm cảm giác về thời gian của anh trở lên lộn xộn, không biết mình cuôí cùng đã ngủ bao lâu, bây giờ rốt cuộc là sớm hay muộn.

“Con ra đây.” Anh nặng nề trả lời, tùy tay tóm lấy cái áo ngủ, vừa đóng cúc áo vừa ra mở cửa phòng.

“Chị họ con với chồng nó đến, xuống gặp đi, tiện thể ăn cơm chiều xong lại ngủ tiếp.” Đinh Ái Nhiên đưa tay vuốt vài sợi tóc vểnh lên của con.

“Vâng, mẹ, con thay quần áo xong sẽ xuống ngay.” Lôi Húc Minh mỉm cười nói.

“Đều là người nhà cả, cần gì phiền phức như vậy.” Đinh Ái Nhiên phản đối.

“Nhanh thôi mà.” Anh xoay ngược mẹ lại hộ tống bà tới đầu cầu thang, về phòng thay áo sơmi rồi mới đi xuống.

Đinh San San vừa thấy anh đi xuống liền nở nụ cười: “Bác, bác khách khí như vậy làm cái gì, cứ để Tiểu Lôi nó ngủ, cháu với A Vĩ cũng chỉ đi ngang qua vào thăm hỏi một chút thôi, đi ngay bây giờ, Tiểu Hân còn đang ở nhà với bảo mẫu.”

Đính Ái Nhiên vỗ vỗ tay chị: “Lâu lắm rồi mới gặp, tuy bây giờ hai đứa đã chuyển đến Hàng Châu, nhưng mà cũng chẳng đến đây được mấy lần.”

Đinh San San là họ hàng bên đằng mẹ đẻ của Đinh Ái Nhiên, nhà vốn ở Ôn Châu, do Lục Vĩ thăng chức được điều tới đây, lên mới cùng nhau chuyển tới nơi này.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lôi Như Đông: “Sắc mặt chị họ dạo này rất tốt.” Lúc nói câu này, ánh mắt liếc nhìn Lục Vĩ một cái, xem như là thăm hỏi.

Lục Vĩ là chồng thứ hai của Đinh San San, dáng vẻ mạnh mẽ, hơn năm mươi tuổi, nhìn qua người ta còn tưởng mới bốn mươi. Lúc trước khi Đinh San San bị chồng cũ hành hung, là Lục Vĩ ở trên tòa án giúp chị thoát khỏi căn nhà tàn khốc đó, cũng từ đó mà sinh ra tình cảm.

Nghe nói lúc đó Lục Vĩ còn đang bị trói buộc bởi người vợ không có tình cảm, Đinh San San vì anh ấy náo loạn tới mức tự sát. Chuyện tình của hai người này đi đến được ngày hôm nay phải nói là muôn phần trắc trở. Vì chuyện Đinh San San tự sát, vốn họ hàng Lục Vĩ cũng có lời ra tiếng vào, nhưng mà thấy bọn họ bây giờ đã có con, cuộc sống lại hạnh phúc, liền đều tự mình lựa chọn quên đi.

“Thật sao?” Đinh San San cười rất vui vẻ, “Hôm nay lúc chị đi xã giao với A Vĩ, người ta cũng nói như vậy.”

Lục Vĩ nở nụ cười: “Em a, người ta tùy tiện nói như vậy, tưởng thật sao.”

Lại hàn huyên vài câu chuyện trong nhà, hai người liền cáo từ.

Đinh Ái Nhiên nấu cho Lôi Húc Minh một bát mì.

Anh ăn mì, cảm giác được Lôi Như Đông đang đọc báo hình như có ló đầu ra khỏi tờ báo nhìn mình vài lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Anh ăn một ngụm mì cuối cùng, đeo kính lên: “Ba, làm sao vậy?”

“Ăn xong rồi?” Lôi Như Đông bỏ tờ báo xuống, tháo kính lão, “Muốn ra vườn hoa đi dạo với ba một lúc không?”

“Vâng.” Lôi Húc Minh cung kính trả lời.

Ở vùng ngoại thành này, buổi tối đúng là thời gian tốt nhất để đi dạo. Độ ẩm không khí lớn, đã trên mức trung bình, mà vùng này nhiều vườn hoa, vì thế mùi cây cỏ, hương hoa lan tỏa ngập tràn trong không khí.

Lôi Như Đông đầu đội mũ rơm, mặc áo T-shirt trắng, ống quần xắn cao, cho dù ai cũng không thể nhận ra bác nông dân này là gian thương ba năm trước đã rút lui khỏi thương trường.

Lôi Húc Minh buồn cười kéo kéo cái mũ rơm: “Ba, mùa hè đã qua rồi, hơn nữa bây giờ là buổi tối, ba còn đội cái mũ này làm gì chứ?”

“Đừng đụng.” Lôi Như Đông tránh khỏi tay con, “Mẹ con nói, buổi tối cũng có tia tử ngoại, muốn ba cẩn thận phòng chống ánh nắng.”

Biết lời nói của mẹ đối với ba là thánh chỉ, Lôi Húc Minh thức thời rụt tay lại.

“Đến đây, giúp ba tưới hoa.” Lôi Như Đông đưa một cái gáo gỗ qua. Lôi Húc Minh cầm lấy. Hai người đàn ông rất ăn ý liền phân chia khu vực, đi chăm sóc hoa.

Lôi Như Đông dừng tay, dường như hồi tưởng cái gì đó, có chút cảm thán: “Con trai a, lần trước chúng ta cùng nhau tưới hoa là vào lúc nào?”

Lôi Húc Minh đứng thẳng dậy, đẩy đẩy kính: “Con quên mất rồi. Hình như đã là mười mấy năm về trước rồi.”

“Đúng vậy…..”Lôi Như Đông thở dài, “Khung cảnh ấy sau này không thấy nữa, từ khi hai đứa con trưởng thành, cũng không hay về nhà.”

“Trong khoảng thời gian này, anh bận….”

Lôi Như Đông khoát tay: “Không phải ba giận các con. Dạo này nhà hàng thế nào?”

“Rất tốt.”

“Con trai a, kiếm tiền cũng có mức độ thôi, không cần quá liều mạng…”

“Ba, con sẽ có chừng mực.” Lôi Húc Minh nhanh chóng mở miệng, hiển nhiên không muốn nói nhiều đến đề tài này.

“Nói thật…” Người cha già trầm ngâm, “Năm đó, con có trách ta….”

“Ba, sao ba lại nghĩ như vậy?” Lôi Húc Minh biết cha mình lại nghĩ tới chuyện trước kia.

Năm đó, cha mẹ quen nhau ở Phượng Hoàng đẹp như tranh vẽ, yêu đương cuồng nhiệt, kết hôn chớp nhoáng, về sau mỗi ngày đều trồng hoa, vẽ tranh, cuộc sống đều dựa vào sản nghiệp tổ tiên. Sau đó có một thương nhân yêu mẹ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được tình cảm, đã dùng thủ đoạn lừa mất toàn bộ gia sản của tổ tiên. Vì thế, cha mẹ đã phải sống những ngày tháng nghèo rớt mồng tơi. Anh thôi học đàn dương cầm, không tham gia các cuộc thi, mà anh trai thậm chí bỏ học để phụ giúp chi phí trong nhà.

“Ba làm sao có thể không nghĩ như vậy, nếu trước đó ba thực tế hơn, bớt lãng mạn đi một chút, cuộc sống của anh em con sẽ không khổ như vậy. Đặc biệt là con, anh con bây giờ được đi theo nghề nhiếp ảnh mà nó thích, con lại phải từ bỏ đàn dương cầm…..”

“Ba.” Lôi Húc Minh không muốn nghe ba tự trách, vờ như đang ngắm vườn hoa trước mặt, “Hoa nở thật đẹp, giống hệt như năm đó. Anh cả rất hạnh phúc, cưới người phụ nữ mà anh yêu, làm công việc mà anh thích, con cũng rất hạnh phúc. Tiếp nhận sự nghiệp của ba, vui vẻ kiếm tiền, lại có đàn dương cầm như một thú vui. Đàn dương cầm buồn tẻ như vậy, nếu lấy nó làm công việc, chỉ sợ con đã sớm chán, ba biết không.”

Không, ông không biết, ông chỉ biết đứa con này làm người luôn một lòng kiên định đến cùng, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Nhưng nó nếu đã nói như vậy, dù có nói thêm gì, cũng chỉ làm nó thêm buồn phiền mà thôi, đời này, là ông mắc nợ nó…Những lời vốn muốn nói đều nuốt lại, Lôi Như Đông tháo mũ rơm tùy tiện vứt trên mặt đất, phẩy tay: “Ngồi đi.” Tự ông ngồi xuống trước.

Con dế mèn càng kêu càng to.

Ánh trăng như những dải lụa, tầng tầng lớp lớp trải xuống thế gian. Ánh sáng cùng khung cảnh vườn hoa đan cài vào nhau, tất cả cây cối hoa cỏ đều trở thành bức điêu khắc tuyệt luân.

“Khi còn nhỏ, hai đứa con thích nhất là chạy đến đây chơi, bắt đóm đóm này bọ cánh cứng này, thường xuyên chơi đến nửa đêm không chịu về.” Lôi Như Đông bỗng nhiên bùi ngùi, nhìn chúng từ một đứa trẻ dần dần trưởng thành mà cảm thấy thật thần kỳ.

Lôi Húc Minh mỉm cười: “Con nhớ rõ. Cũng vì như vậy mà ngày nào nhìn thấy quần áo của con với anh cũng làm mẹ đau đầu.”

“Đúng vậy.” Lôi Như Đông nhớ tới vẻ mặt nhíu mày nhìn quần áo bọn trẻ của vợ, cũng ha hả cười, “Sau đó ba kiên quyết bắt hai đứa bay giúp ba chăm hoa.”

“Vâng, anh vì vậy mà suýt chút nữa trốn nhà đi, nói nam tử hán đại trượng phu đã nói không chăm hoa sẽ không chăm hoa.”

“Ha ha ha ha.” Lôi Như Đông cười phá lên, đứa lớn khi ấy mới tám tuổi, con quỷ nhỏ đó mới tám tuổi đã đòi trốn nhà đi, cổ ngữ nói ba tuổi đã già thật là có đạo lý.

“Lúc đó không giống bây giờ, ba khi đó trồng toàn thược dược.” Lôi Húc Minh nhắm mắt, gió thổi thật thoải mái, thật muốn cứ nằm mãi như thế này.

“Còn nhớ lời ba nói lúc đó không?”

“Nhớ.” Lôi Húc Minh hồi tưởng, mỉm cười, “Ba nói hoa cũng giống như người, đều có tình cảm. Nếu thật sự muốn trồng tốt một loại hoa, thì chỉ được phép trồng một mình nó, đối với nó toàn tâm toàn ý, một lòng kiên định, giống như đối với người yêu vậy.”

“Đúng vậy......”Lôi Như Đông lấy mũ rơm quạt quạt, “Có đôi khi ba nghĩ, có phải ba quá nghiêm khắc với hai đứa bay không, từ nhỏ đã dạy hai đứa như vậy có phải sai lầm rồi không?”

Lôi Húc Minh cúi đầu cười cười, vội vàng vào đề tài chính như vậy sao?

“Anh con đã nói chuyện của con cho chúng ta biết….”

“Ba, ba có hối hận vì cả đời chỉ yêu mẹ không?” Anh đột nhiên hỏi.

“Không.”

“Con cũng không, cho dù là yêu một người mà kết cục như bây giờ.”

“Nhưng mà anh con nói con căn bản là không cố gắng….”

“Ba, con không muốn can thiệp vào tình cảm lưỡng tình tương duyệt. Tình yêu cũng không phải vô song, tất cả tình cảm đều rất mỏng manh, không nên thử thách nó. Đúng, con biết với điều kiện của con, nếu cố chấp can thiệp, có thể làm cô ấy có cảm giác, nhưng mà như vậy cũng chỉ làm cô ấy phiền lòng mà thôi. Trong thế giới tình cảm, ba người rất chật chột, con tình nguyện đứng xa một chút.”

“Phải phải rồi.” Lôi Như Đông áy náy gật đầu. Không can thiệp tình cảm lưỡng tình tương duyệt… Chuyện của ông và Ái Nhiên năm đó,quả nhiên vẫn ảnh hưởng đến nó a….

Không đành lòng nhìn dáng vẻ khó xử không biết nói gì của ba, Lôi Húc Minh từ từ mở miệng: “Ba, ba mẹ không cần lo lắng, cùng lắm thì con đồng ý với ba mẹ, tuy rằng con không chủ động đi tìm người có thể làm con yêu, nhưng mà nếu gặp gỡ, con nhất định sẽ nắm thật chặt.”

Còn có thể gặp gỡ sao?

A, lời nói này đến anh cũng không tin.

Có người cả đời cũng không biết hương vị của tình yêu là gì, anh làm sao có thể may mắn đến mức hai lần được nếm trải nó.

Anh cuối cùng cũng không ở lại nhà qua đêm, quay lại thành phố lại đến nhà hàng nhà mình, chuẩn bị xử lý những công việc tồn đọng của buổi chiều.

“Biết Ung Chính chết như thế nào không?”

Lời nói bất thình lình làm Lôi Húc Minh ngẩng đầu khỏi máy tính, ngẩng đầu nhìn cửa – nơi phát ra tiếng nói, đã thấy Lôi Húc Dương ăn mặc kiểu dáng Tây Âu, áo sơ mi trắng không đóng ba cúc trên, trên cổ vắt mảnh cavat màu đen, quần đen bó sát người, lười biếng tựa vào cánh cửa.

“Là em hoa mắt sao, một ngày lại có thể gặp anh hai lần.” Lôi Húc Minh trả lời, đẩy cái đĩa có mấy cái bánh bích quy nhỏ ra bên ngoài, ý bảo Lôi Húc Dương tự lấy, xong lại chuyên chú xem ghi chép trên máy tính, “Anh, em không có hứng thú với người chết.”

“Anh mày cũng không có hứng thú.” Lôi Húc Dương nhún vai, đi qua bưng cái đĩa lên, “Chỉ là mày cứ tiếp tục như thế này, anh cảm thấy mày sắp được đi gặp ông ấy rồi.”

“Anh, anh cũng biết, ngày nào làm việc của ngày đó là thói quen của em.”

“Mày như thế là muốn anh mày tự hiểu ‘Hoan Trường’ chỉ có một mình mày là ông chủ.” Lôi Húc Dương đi đến trước sôpha, cầm điều khiển từ xa mở TV, 10 giờ tối, đúng là lúc có chương trình tin tức.”

“Chị dâu đuổi anh khỏi nhà sao? Lại có thể làm Lôi đại thiếu gia anh nhàn đến mức cuối cùng cũng nhớ ra mình cũng là ông chủ của ‘Hoan Trường’? Lôi Húc Minh lành lạnh châm biếm.

Ách-cái này không phải trọng điểm hôm nay anh tới đây được không. Lôi Húc Dương có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhớ ra mình hình như lâu rồi không để ý tới việc làm ăn của khách sạn: “Lôi nhị thiếu gia, chúng ta không bàn vấn đề này.”

Lôi Húc Minh xem xét xong những số liệu cuối cùng, buông chuột, quyết định cho anh trai mình một chút mặt mũi: “Được, vậy anh trai, anh muốn bàn luận cái gì?”

“Bàn chuyện tiểu tử ngươi có phải làm việc quá liều mạng rồi không?”

Lôi Húc Minh có chút buồn cười nhìn anh: “Anh, anh đang lo lắng cái gì? Sợ em một ngày nào đó hộc máu, ghé vào mặt bàn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại sao? Y học bây giờ tiến bộ hơn nhiều so với thời của Ung Chính.”

“Chị dâu mày rất lo lắng cho mày.” Lôi Húc Dương tùy tình hình tiếp cận. Đây là lời nói thật đi, là bã xã anh bắt anh tới. Hừ, nghĩ lại, bà xã của mình lại đi quan tâm đến người đàn ông khác, cho dù là em trai mình, vẫn là cảm thấy khó chịu. Anh hung hăng cắn một miếng bích quy, “Hương vị hoàn hảo. Mày không phải từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt sao?”

“Nhà bếp vừa mới đề cử món điểm tâm ngọt mới, vừa lúc anh giúp thử xem. “Lôi Húc Minh cụp mắt, ngón tay thon dài vô ý thức vuốt ve con báo đen trên bàn, lần thứ hai hơi tự giễu lên tiếng, “Em thất tình mà thôi cũng không phải bệnh nan y gì. Huống hồ em thất tình đã năm năm rồi.”

“Chính vì năm năm rồi mới làm cho người ta lo lắng. Huống hồ mới đây….buổi sáng lại thấy dáng vẻ không thích nói chuyện của tiểu tử ngươi.”

Vốn muốn phản bác, nhưng ngẫm kỹ lại lại thấy có lẽ anh đã nói đúng. Lôi Húc Minh thở dài, bả vai rũ xuống, dựa vào lưng ghế: “Được rồi, em thừa nhận, có.” Năm năm trước anh đã từ bỏ, nhưng mà trí óc và trái tim lại không thể thống nhất, đến bây giờ vẫn còn chưa điều chỉnh tốt, ý thức đã từ bỏ, trái tim vẫn mong đợi, đến tận bây giờ khi cô ấy đã đính hôn mới chịu hiểu rằng mình đã không còn cơ hội, mới chịu đả kích lớn, đả kích đến….chính anh cũng cảm thấy mình gần đây hơi kỳ quái.

“Không bằng nghỉ ngơi một thời gian đi?” Lôi Húc Dương thoải mái tựa vào sôpha, hai tay giao nhau sau đầu, xem TV tùy tiện đề nghị.

“Qủa nhiên là con ngoan của ba.” Lúc trước ba cũng từng đề nghị như vậy, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng đã chọn giúp anh.

“Vậy mày nghĩ sao?”

“Là anh nghĩ sao mới đúng.” Lôi Húc Minh tháo kính, xoa xoa ấn đường, cảm thấy hơi mệt mỏi, “Anh cảm thấy anh có thể trở về quản lý ‘Hoan Trường’ không?” Nền giáo dục từ nhỏ làm cho anh rất khó từ bỏ tình cảm, nhưng tình cảm không như ý này lại không ngừng tra tấn anh, làm lý trí không ngừng kêu gào từ bỏ đi, từ bỏ đi, hai bên giằng co làm anh sắp kiệt sức.

Qủa thật nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, để cho chính mình từ bỏ, để cho chính mình quên đi, ít nhất không có một đám người chạy đến trước mặt anh nhắc nhở làm anh không quên nổi.

Lôi Húc Dương ngồi thẳng dậy, vẻ biếng nhác đã không còn trên mặt. Đúng a, sao lại không nghĩ đến vấn đề này, vốn định đề nghị để cho ba về quản lí, nhưng cuối cùng lương tâm lên tiếng làm anh từ bỏ ý định làm phiền ba, “Nếu không mày đến vườn bách thú chơi đi?” Như thế liền tiện cả đôi đường rồi.

Lôi Húc Minh cười lạnh nói: “Nhìn anh là đủ rồi, cần gì phải đi vườn bách thú.”

Tên em trai này thật là càng ngày càng biết cách đả kích người khác. Lôi Húc Dương sờ sờ mũi, cân nhắc chỗ khó của mình và chỗ khó của em trai.

“Được rồi, được rồi, mày đi đâu thì đi, cùng lắm thì tao cố gắng chống đỡ, chết thì chết, coi như bị quỷ đè.”

Lôi Húc Minh bị dáng vẻ chịu đả kích của anh chọc cười, môi im lặng cong cong lên.

Hai người nhất thời không nói chuyện, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào TV nãy giờ được coi là vật trang trí.

“Cuộc thi thiết kế Hoa Đông năm thứ mười đã kết thúc, ngôi vị quán quân lại lần nữa dừng chân ở Hàng Châu, sau đây nhà thiết kế Tina, người đoạt giải quán quân lần này sẽ phát biểu cảm tưởng…”

Lôi Húc Dương nhìn cô gái hăng hái trên TV híp mắt: “Cô gái này quả thật là rất đáng khen ngợi. Vài năm nay hình như cuộc thi nào cô ấy tham gia cũng đoạt giải, hình như bình thường còn nhận rất nhiều việc làm ăn, thật không biết cô ấy lấy đâu ra thời gian.”

“Không thừa dịp tuổi còn trẻ kiếm tiền thì đợi đến lúc nào?” Lôi Húc Minh thản nhiên nói. Báo chí đưa tin rất nhiều về Tina, nói cô là ánh sáng của Hàng Châu, là cô gái siêu cấp liều mạng.

“Cô ấy nếu quen biết mày, bọn mày nhất định có rất nhiều chuyện để nói. “Lôi Húc Dương cảm thán, hai cái máy kiếm tiền nói chuyện với nhau, “Lại nói tiếp, căn hộ mày đang ở cũng là cô ấy thiết kế phải không?”

“Trùng hợp.” Lôi Húc Minh sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn, dựng thẳng lên gõ gõ xuống mặt bàn để xếp tài liệu ngay ngắn, “Em mua là trứng, đối với gà mái không có hứng thú.”

Lôi Húc Dương tấm tắc lấy làm kỳ quái: “Lão Nhị, nếu có một ngày vì mấy câu mày nói mà mày bị người ta đánh chết, tao cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.”

Lôi Húc Minh ngoài cười mà trong không cười: “Anh cầu nguyện em lần này ra khỏi nhà sống sót trở về đi.”

“Mày định đi đâu?”

“Phượng Hoàng.” Nơi thổ phỉ hoành hành. Mảnh đất tượng trưng cho sự sống lại.

=============

[8] Châu Tinh Trì: diễn viên, đạo diễn Hồng Kông, được coi là diễn viên hài xuất sắc nhất hiện nay của điện ảnh Hồng Kông với biệt danh Vua hài

[9] NND: con bà nó

[10] con tôm = cái gì

[11] Hành thư (chữ Hành): lối viết được sử dụng phổ biến nhất khi viết tay, ngoài chữ Hành còn có chữ Khải và chữ Thảo.

[12] Ở TQ, phí điện thoại được tính đều cho cả người nghe và người gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.