Tịch Ngưng đi tới phía chàng trai đó, cười ôn hoà, giọng nói mềm mại hỏi:''Xin chào, có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh được không?''
Thương Mộ Nghiêm đứng đó nhìn bóng lưng của cô.
Trong đầu bất tri bất giác nhớ tới lời nói của Tịch Khương trước đây, anh ta từng nói cô học trường nữ sinh, cơ hội tiếp xúc với nam giới theo nghĩa nào cũng là rất thấp, lại nói cô chuyển trường vì một nam sinh theo đuổi, khi đó ngay cả anh cũng đều có suy nghĩ là cô không thể học tập tại môi trường có quá nhiều nam sinh.
Nhưng bây giờ khi thấy cô thoải mái nói chuyện với chàng trai lạ, Thương Mộ Nghiêm hơi nhíu chân mài lại, hơi khó hiểu về lý do thật sự cô chuyển trường.
Chàng trai đó là người rất tốt bụng và nhiệt tình, hơi ngại xoa đầu mũi:''Tôi không biết sử dụng loại máy ảnh đắc tiền này.''
Anh ta là một sinh viên năm đầu của nhiếp ảnh gia, nhìn loại máy ảnh của cô gái trước mặt đã biết là loại không hề rẻ tiền,
Tịch Ngưng cảm thấy không phải vấn đề gì phải chê cười, hướng dẫn anh ta cách sử dụng nó, giọng nói Tịch Ngưng rất hay, vừa dịu dàng lại có chút ngọt ngào, ai khi nghe thì luôn có cảm xúc thoải mái và dễ chịu.
Tịch Ngưng nhìn anh ta, thầm thì nói bằng giọng rất thần bí:''Một lát nếu em có nhìn anh ấy, dù anh ấy có nhìn em, hay không nhìn em thì làm phiền anh chụp giúp em thêm vài tấm nữa nhá.''
Anh chàng đó nhìn ra ý tứ của cô, rất hào sảng đồng ý.
Tịch Ngưng đi tới đứng cạnh anh, cong môi với anh:''Làm phiền anh Mộ Nghiêm rồi ạ.''
Tịch Ngưng lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng khi đối diện với con trai, cũng là lần đầu tiên chủ động muốn xin chụp ảnh chung với người khác giới, Tịch Ngưng sửa soạn lại tóc mình, hơi hơi bước gần hơn với anh.
Cô nhìn vào ống kính, nhớ lại nụ cười trong gương khi tìm độ cong đẹp nhất, cô cũng cong môi cười xinh đẹp.
Sau vài cái sáng đèn, Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn lên anh, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ảm đạm, từ máy ảnh nhìn xuống gương mặt cô.
Ánh sáng lại một lần nữa chiếu lên.
Tịch Ngưng nhận lại máy ảnh, đáy mắt không che giấu được sự tò mò, cô ấn vào nút phím trên màn hình, trong đôi con ngươi nhảy ra những bức ảnh của hai người, còn có cả bức ảnh cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Tịch Ngưng ngước lên nhìn chàng trai vừa giúp đỡ mình, mắt cô cong lên:''Cảm ơn anh trai.''
Cả hai chuẩn bị bước vào gara thì bước chân cô hơi ngừng lại, cô đưa mắt nhìn Thương Mộ Nghiêm:''Vậy anh Mộ Nghiêm về trước đi, em đi mua đồ ăn cho Tịch Khương với Tịch Khải rồi sẽ về sau.''
Thương Mộ Nghiêm trầm tư, sau đó nhàn nhạt nói:''Tôi đi với em.''
Cả hai đi ra quán ăn ven đường, Tịch Khương từng nói rất thích những món thịt nướng ở đây, cô mua hai phần thịt xiêng nướng và hai phần bún bò đem về.
''Tịch Khương bảo em mua?''
Động tác bước chân cô vẫn không ngừng lại, cô nhìn anh, lắc đầu, đáp:''Em không về tới nhà an toàn thì anh ấy sẽ không ngủ đâu, nên khi chủ nhật anh ấy được về lại nhà em rất ít ra ngoài vào buổi tối. Cả Tịch Khải cũng vậy, biết em ra ngoài quá khuya cũng sẽ nhắn cho em vài tin, cả hai anh em bọn họ rất thích ăn đêm, em mua một chút điểm tâm cho họ vì họ đã đợi em về.''
Thương Mộ Nghiêm nghe lời cô nói, trầm tư trong giây lát.
Cảm giác có một người ở nhà đợi chờ đến chính anh cũng chưa từng cảm nhận được. Cả thời trung học lên đến đại học, năm nay là năm ba đại học của anh, nhưng anh chưa từng được ai đó đợi chờ.
Bỗng anh nhìn sang cô, tâm trạng lại trĩu nặng luôn.
Chỉ có duy nhất Tịch Ngưng..là từng đợi anh.
Tịch Ngưng là cô gái thông minh và tinh tế, đều sẽ suy nghĩ đến cho người khác một cách thấu đáo, từ lần đầu cô bắt chuyện với anh, anh cũng không có bất kì sự bài xích nào với cô, có lẽ chính là từ cái tính cách biết suy nghĩ cho người khác này, mà anh không cự tuyệt cô.
Không nóng tính mà điềm đạm làm việc, không có tính bốc đồng và hành động lỗ mãn nào, điểm này anh lại có chút thoải mái.
Anh từ đầu đã nhìn ra cô đang có tình cảm với anh, nhưng anh cũng không dám chắc suy nghĩ của mình liệu có đúng không. Trong hai tháng cô theo đuổi anh, cô không có động thái nào đề cập đến chuyện tình cảm.
Nếu là trước kia thì anh rất ghét khi bị người khác bày tỏ tình cảm thì bây giờ khi người đó là cô, cô không chính miệng bày tỏ tình cảm với anh, cũng không hỏi anh có thích cô không, trong lòng anh lại xảy ra sự mâu thuẫn khó chịu vô cùng
Vừa không thích được bày tỏ lại cảm thấy lo lắng vì cô không bày tỏ.
Thương Mộ Nghiêm đang trong lúc còn đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh đã đi tới đứng trước mặt ngăn cản bước chân của anh. Tốc độ của đôi chân anh vì thế cũng chậm lại rồi hoàn toàn dừng bước, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng không biết lại có suy nghĩ gì, trái tim đang bình ổn đột nhiên trở nên căng thẳng mà hơi tăng nhịp tim.
Anh khó hiểu hỏi:''Sao vậy?''
Đường nét gương mặt cô vừa sắc nét lại vô cũng tinh tế hài hoà, nên càng nhìn anh lại càng thấy cô đẹp tới mức không có điểm nào để chê.
Nhưng không hiểu từ khi nào, gương mặt ấy, nụ cười và đến cả giọng nói ấy đã khiến Thương Mộ Nghiêm có cảm giác càng nghe lại càng có cảm giác vô cùng thoải mái.
Tịch Ngưng đưa một tay vào trong túi xách, ngẩng đầu lên cười.
Tầm mắt anh nhìn chăm chú vào động tác cô, sau đó lại thâm trầm nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Từ trong túi, Tịch Ngưng lấy ra một thứ gì đó nắm trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt anh. Anh hạ tầm mắt xuống, nhìn vào viên đá Amethyst, trong mắt đều là sự khó hiểu.
Tịch Ngưng nhẹ cong môi, trong mắt đều là loại tình cảm nhiệt huyết:''Em có chút tin vào tâm linh, cũng luôn mang theo viên đá thế này bên người để nó bảo vệ em.''
Cô tiến lại gần anh:''Nó có tác dụng loại bỏ điều xấu cho chủ nhân của mình, mang lại cho chủ nhân mình một năng lượng vui vẻ, em hi vọng nó sẽ mang lại những điều tốt đẹp nhất cho anh, và Thương Mộ Nghiêm..'' Giọng cô hơi ngập ngừng, cô chân thành nhìn anh, cười rạng rỡ:''Chúc anh sinh nhật vui vẻ.''
Dưới trời tuyết đang rơi, Thương Mộ Nghiêm tầm mắt có tia dao động nhìn cô, viền mắt có lẽ là do gió hoặc là do nguyên nhân nào đó mà hơi phiếm hồng lên, người con gái trước mặt anh nở nụ cười xinh đẹp đơn thuần như hoa tuyết nhung, trái tim Thương Mộ Nghiêm đập liên hồi, anh như cảm nhận được không khí xung quanh đang dần đần ngưng động lại, cho đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Đã quá nhiều năm, từ ngày mẹ anh mất cho tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể tiến vào thế giới nội tâm của anh.
Sự kiên cố mà anh xây dựng, thế mà lại bị một cô nhóc này vô tình phá vỡ.
Dưới ánh trăng sáng đầy tuyết…
Cô như một ngôi sao, một tia sáng duy nhất vô cùng rực rỡ chiếu sáng trong màn đêm u tối của Thương Mộ Nghiêm.
Sáng cả vùng trời.