Tịch Khương nương theo ánh mắt của cô, thấy cô đang nhìn về hướng Thương Mộ Nghiêm, trong mắt anh ta có chút ngơ ngác nhưng rất nhanh lại như bừng tỉnh ra.
Vỗ tay rồi kéo Tịch Ngưng vào lòng:''Giới thiệu với các cậu, em gái tôi, Tịch Ngưng. Còn đây là bạn chung KTX của anh, đây là Trịnh Uân, bên cạnh là Phó Giao Hi và cuối cùng là..''
Đột nhiên giọng Tịch Ngưng chậm rãi vang lên:''Là Thương Mộ Nghiêm.''
Thương Mộ Nghiêm ''…''
Tịch Khương kinh ngạc nhìn cô.
Lời nói đến bên môi bỗng nhiên khựng lại trong tích tắt, Tịch Khương hoang mang nhìn cô:''Hả? Sao em..''
Tịch Ngưng cười khẽ giọng nói điềm tĩnh:''Vừa nãy không phải đã có nhắc đến sao?''
Tịch Khương im lặng hai giây, sau đó hiểu ra rồi lại thoải mái mỉm cười. Hai đàn anh Trịnh Uân và Phó Giao Hi rất nhiệt tình chào hỏi cô, chỉ có Thương Mộ Nghiêm ngồi trong góc vẫn không nói tiếng nào.
Tịch Ngưng thấy đồng hồ đã gần mười giờ, cũng không ngồi xuống bàn mà muốn rời đi ngay. Nhưng Tịch Khương không biết vì sao vô cùng thích cô em gái này, vẫn cứ ôm chặt lấy cánh tay cô không buông, ''Cả tuần nay anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?''
Tịch Ngưng nhíu mày cúi đầu nhìn Tịch Khương đang ôm chặt cánh tay mình.
Ánh mắt không gợn sóng, lãnh đạm nói:''Cũng bình thường.''
Bỗng chốc, khoé môi Tịch Khương không thể tiếp tục cười được nữa, tâm tình cũng bị cô làm cho tụt cảm xúc từ từ ỉu xìu xuống trong tích tắt. Tịch Khương buông cánh tay Tịch Ngưng ra lườm cô một cái. Lại nghe thấy tiếng cười của Trịnh Uân và Phó Giao Hi vang vọng bên tai.
Thương Mộ Nghiêm cảm thấy nhàn chán, đứng dậy rời đi.
Tịch Khương vì tức mà không chú ý đến Thương Mộ Nghiêm, bị trêu tới mức đỏ cả mặt, đuổi Tịch Ngưng về sớm.
Tịch Ngưng đút tay vào túi áo, sau đó cũng chào tạm biệt xoay người rời đi.
Trước khi đi xa Tịch Khương còn nói thêm một câu:''Đến nhà nhắn tin thông báo cho anh.''
Tịch Ngưng không quay đầu lại, dùng tay ra dấu “OK”
Tịch Ngưng chạy bước nhỏ theo sau Thương Mộ Nghiêm, khi nãy cô và anh đi song song nên cô không phát hiện ra, không ngờ nhìn từ xa thì trong anh gầy gò ốm yếu nhưng khi đến gần bờ vai lại to lớn đến thế.
Bước chân Thương Mộ Nghiêm ngừng lại, quay đầu nhìn cô, Tịch Ngưng giữ khoảng cách với anh chừng ba bước chân. Thấy anh dừng, cô cũng dừng.
Thương Mộ Nghiêm cau mày, bước chân lại bước đi, chỉ có đều là lần này đã đi nhanh hơn.
Tịch Ngưng cũng chạy bước nhỏ theo tốc độ của anh, đến cuối cùng Thương Mộ Nghiêm không nhịn được, cau mày nhìn cô, giọng điệu vẫn đều đều nhàn nhạt nhìn lúc mới gặp:''Theo tôi làm cái gì?''
Tịch Ngưng ngước lên nhìn Thương Mộ Nghiêm, cười cười nhìn anh:''Em có đi theo anh đâu.''
Thương Mộ Nghiêm liếc cô một cái sắc lẹm.
''Anh chịu làm bạn với em sao?''
''Nói chuyện với em làm gì?''
Tịch Ngưng đứng ngược với ánh sáng, đằng sau cô như có hào quanh chiếu đến chói loá mắt, Thương Mộ Nghiêm im lặng, giọng trầm lặng hỏi:''Vì sao theo tôi?''
Tịch Ngưng cau mày:''Em đã bảo không theo anh, em đang đi trên đường thôi mà, đây là đường nhà họ Thương của anh mở sao? Em không thể đi sao?''
Thương Mộ Nghiêm mím môi kéo thành một đường dài, cuối cùng lại tiếp tục xoay người bước đi. Tịch Ngưng đứng tại chỗ nhìn anh, sau đó ở đằng sau Thương Mộ Nghiêm loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân nhỏ đang chạy ở phía sau, cũng chả quan tâm mà tiếp tục bước đi.
''Anh Mộ Nghiêm, anh trai em chung KTX với anh, có gì anh giúp đỡ anh ấy nhá?''
''…''
Tịch Ngưng nói tiếp:''Anh trai em tính khí lúc nóng lúc lạnh, nhưng lại là người sống rất nội tâm, đối với ai cũng nhiệt tình.''
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm khẽ liếc qua nhìn cô, sau đó lại cúi đầu che giấu sự trầm mặt trong mắt của mình.
Bước tới cổng trường, Tịch Ngưng đột nhiên gọi tên anh:''Anh Mộ Nghiêm.''
Thương Mộ Nghiêm đang định đi vào toà nhà KTX nam, nghe thấy tên mình thì chợt dừng lại, ánh mắt đen kịt quay lại nhìn cô:''Chuyện gì?''
''Em có thể xin WeChat anh không?''
Trong mắt không tia do dự, lập tức đáp,:''Tôi không đem di động.''
''Thế đem di động sẽ đồng ý kết bạn với em sao?'' Cô nhướng mày cười khẽ.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cũng không nói lời nào xoay người bước vào KTX.
Tịch Ngưng trở về Dinh Thự liền thấy Tịch Khải vẫn còn ngồi trên sofa ngoài phòng khách xem ti vi, cô vừa nhìn thấy em trai mình lại nhớ tới đoạn video mình vừa coi hồi sáng. Trong đoạn video, Tịch Khải dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú sạch sẽ đứng trước mặt một cô gái tỏ tình.
Điều đáng chú ý nhất chính là, đối với sự chân thành của Tịch Khải, cô gái đó đã lạnh lùng từ chối, cúi đầu chào rồi rời đi.
Tịch Ngưng cười, hạ người ngồi xuống solon, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Tịch Khải:''Có chuyện tỏ tình cũng thất bại sao?''
Nghe tới đây Tịch Khải lại nhớ tới chuyện hồi sáng, viền mắt vì kích động mà đỏ lên, trừng mắt hét lên đầy tức giận:''Hai, hai có thể đừng chọc em được không?! Hai đã chọc em suốt từ trưa tới giờ rồi đấy!''
Tịch Ngưng dùng ngón tay uốn xoăn đuôi tóc, vẫn còn rất vui vẻ:''Bạn nữ đó học giỏi hơn em, tự nâng trình lên đi.''
Tịch Khải gương mặt uỷ khuất:''Nhưng mà hạng một toàn khối em tranh không lại cậu ấy.''
Tịch Ngưng nhìn chỗ khác, lười nhác nói:''Thế thì bỏ đi. Một chút thành ý cũng không có, gặp là chị, chị cũng không thèm chú ý tới em.''
Tịch Khải thở dài:''Hai, hai nói xem. Cô ấy học rất giỏi, khối tự nhiên em lại học không vào.''
Tịch Ngưng hơi suy nghĩ, nghiêm túc đáp:''Học đâu khó như em nói đâu. Huống chi em đứng top năm khối xã hội rồi, có lẽ là vì bạn nữ đó thật sự không thích em hoặc không muốn sa vào chuyện tình cảm, nên là em đừng buồn quá, ít nhất em đã gặp đúng người để thích. Mắt chọn người xem như đã rất khá rồi.''