Gia Bảo nghe thấy lời Trần Hy Hy vừa nói, khuôn mặt anh tuấn lộ thần sắc lúng túng:
“Cái này... Ách... Thái tử phi... Thực ra là huynh trưởng của Hàn Nhi cô nương đã tử trận trên sa trường trong trận chiến với quân Khuyển Nhung, trong nhà cũng không còn ai cả. Lần trước rời thành Khiên Hạ, cô ấy đã chạy theo quỳ xuống xin đi theo chúng ta về kinh thành, lý do vì nơi này khiến cô ấy quá thương tâm khi nhớ đến người thân. Một vài huynh đệ thấy cô ấy đáng thương nên đã đồng ý. Lúc ấy ty chức thấy điện hạ và Thái tử phi còn đang bàn chiến sự ở kinh thành nên không tiện báo cáo.”
Trần Hy Hy nghe xong, đôi mắt nhìn Gia Bảo càng phát lạnh, môi hồng cũng cong lên mang theo ý mỉa mai:
“Các ngươi có lòng tốt đến thế, ta rất cảm phục đấy.”
Cái lý do của nàng ta lãng xẹt đến vậy mà các ngươi cũng có thể tin được cơ à?
Trường hợp này nên gọi là gì, “dại gái” chăng?
Mày kiếm Gia Bảo hơi nhíu, rõ ràng lời của Thái tử phi là đang khen nhưng sao y nghe ra cả ý vị trào phúng nhỉ?
“Thái tử phi quá lời. Nếu người cảm thấy không thoải mái, ty chức sẽ cho người an bài Hàn Nhi rời đi.”
“Thôi được rồi.” Trần Hy Hy thở dài một tiếng, cũng đã đi được một nửa chặng đường rồi, giờ mà làm như vậy chỉ thêm tốn thời gian. Có điều, nàng nâng mi dài nghiêm túc nhìn Gia Bảo, đè nặng thanh âm nói: “Lần sau không được tùy tiện như vậy nữa. Đây mới chỉ là một Hàn Nhi, lỡ như có thêm khoảng mười người, trăm người như Hàn Nhi, các ngươi chẳng lẽ cũng sẽ bỏ qua quân pháp mà làm thế sao? Hiện giờ bốn bề chúng ta đều là địch, các ngươi có từng nghĩ kẻ gian sẽ lợi dụng chiêu này để trà trộn vào quân doanh ám sát Thái tử không?”
Gia Bảo bị những lời này làm cho sững sờ.
Y thật đáng chết, vậy mà lại không nghĩ đến tình huống này có thể xảy ra.
Dường như Gia Bảo đang cố tìm lấy một lý do bào chữa cho sai lầm của mình, nhưng thiếu nữ đã nâng bước, vén mành đi thẳng vào doanh trại.
Nàng không quên, Triệu Minh cần phải rửa vết thương.
Cảm thấy đằng sau có một trận gió nhẹ lướt qua, Gia Bảo mới từ trong mớ suy nghĩ kia sực tỉnh, y vội lấy lại tinh thần theo vào trong.
Lúc Trần Hy Hy tiến vào thì quân y đang tháo vải băng ở vết thương cho Triệu Minh. Thấy người mang nước đến là nàng, tròng mắt đen thẫm của hắn chỉ lóe một chút kinh ngạc, nhanh đến nỗi khiến nàng không kịp bắt lấy.
Nàng đi vòng ra sau người hắn, sau đó đặt khay nước sạch trên tấm gỗ gần đó.
Quân y bấy giờ mới thấy nàng, Trần Hy Hy trông y muốn khom người hành lễ, lập tức đưa tay cản lại.
Tầm mắt nàng chuyển đến vết thương sau lưng Triệu Minh. Đêm qua trong hang động nàng vẫn có thể nhìn ra thương tích này rất nặng, nhưng hôm nay miệng vết thương đã khép lại, cứ như thể đã được điều trị gần nửa tháng.
Tốc độ hồi phục như vậy, tất nhiên khiến nàng kinh ngạc.
Nếu nói do cơ địa Triệu Minh có khả năng phục hồi nhanh hơn người thường, thì tại sao vết thương trước ngực lần trước mãi không tốt lên?
Trừ phi...
Trần Hy Hy vừa nghĩ đến lý do này, con ngươi không giấu nổi sự sợ hãi.
Trước đây nàng từng đọc truyện cung đấu, có biết đến một loại thuốc có tác dụng như thuốc tăng lực. Thuốc này uống vào sẽ làm cơ thể dù yếu ớt thế nào cũng có thể trở nên khỏe mạnh như thường trong một khoảng thời gian nhất định.
Mà biểu hiện của Triệu Minh... rất giống với người uống loại thuốc đó.
Nhưng điều làm Trần Hy Hy sợ hãi chính là... mặc dù thuốc này có công dụng rất lớn nhưng tác dụng phụ đi kèm cũng không hề nhỏ. Đó là lý do vì sao thuốc này chỉ được dùng vào những giây phút cấp thiết nhất. Trong truyện nàng đọc, người uống loại thuốc này sau đó vì không thể chịu nổi tác dụng phụ mà mất mạng.
Nàng không muốn tin, nhưng khi đã loại bỏ được những giả thiết không thể, thì cái còn lại, dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật.
Nghĩ đến đây, Trần Hy Hy không thể bình tĩnh được nữa, nàng run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, sợ hãi hỏi:
“Thái tử... Nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao thương tích của người lại hồi phục nhanh đến vậy?” Vừa nói, ngón trỏ Trần Hy Hy liền khéo léo đặt sau tai hắn, hai mắt trong suốt của nàng cũng khóa chặt hai mắt sâu hút của hắn.
Con ngươi Triệu Minh nhìn nàng không chút gợn sóng, trước động tác của nàng chỉ kéo khóe môi tự nhiên đáp:
“Bản cung đã từng nói với nàng rồi mà.”
Trần Hy Hy lắc đầu: “Ta không tin... có phải... có phải...”
“Nàng đoán đúng rồi.” Triệu Minh mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn quân y: “Ngươi nói đi.”
Quân y thấy ánh mắt của Triệu Minh, liền cung kính hướng nàng giải thích:
“Thái tử phi... Vi thần đã kiểm tra vết thương của điện hạ, mặc dù sâu nhưng chỉ bị tổn thương phần mềm, hơn nữa trước đây điện hạ từng được truyền công lực, khả năng chịu đựng lại hơn người nên mới có thể hồi phục nhanh như vậy.”
Trần Hy Hy lập tức nhướn mày nghi hoặc: “Truyền công lực? Khi nào?” Từ khi nàng gặp hắn đến giờ cũng chưa thấy người nào truyền nội lực cho hắn.
Triệu Minh vuốt nhẹ mu bàn tay nàng, không nhanh không chậm nói:
“Nàng có lẽ không biết, thuốc lần trước bản cung dùng để cứu mạng nàng có hội tụ công lực thâm hậu của sư phụ. Nếu người có nội lực uống vào sẽ làm gân cốt dẻo dai hơn, với vết thương phần mềm như vậy muốn hồi phục nhanh hoàn toàn không phải chuyện khó.”
Trần Hy Hy thu ngón tay đặt sau tai hắn lại, nhịp đập động mạch ổn định, đồng tử không co dãn, hắn không nói dối.
Nhưng nếu như hắn muốn gạt nàng, với tâm tư kín kẽ của hắn, bài kiểm tra vừa rồi có tác dụng gì?
Trần Hy Hy cắn răng, trong đầu rối như tơ vò.
Tin hay không tin?
Triệu Minh, ta rất muốn tin chàng, thế nên... đừng lừa ta.
Chóp mũi Trần Hy Hy đột nhiên ngửi thấy mùi rượu, nhìn lại, hóa ra là quân y đang sát trùng cho hắn.
Đến khi đắp thuốc để băng lại, nàng vội ra hiệu cho quân y: “Để ta làm.” Nàng đón lấy băng gạc từ trong tay y.
Quân y hơi sững người, y đưa mắt nhìn Triệu Minh nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười nói:
“Lui ra ngoài trước đi.”
Gia Bảo nãy giờ đứng ở một góc cũng biết ý, bước chân liền theo quân y ra khỏi doanh trướng.
Chỉ còn lại hai người, Trần Hy Hy thành thục băng lại vết thương cho hắn. Vì thương tích ở lưng nên nàng phải băng từ phía sau ra trước. Mỗi khi băng đến miệng vết thương, nàng đều cẩn thận nhẹ tay hết mức có thể, tránh làm đau hắn.
Nàng không quên, vết thương kia chính là vì Trần Hy Hy này mà ra.
Băng bó xong, ánh mắt Trần Hy Hy mới để ý đến khí chất bất phàm của con người này. Nếu nhìn từ phía trước, chắc chắn sẽ bị dung mạo tựa trích tiên cùng thần thái tôn quý của nam nhân này hớp hồn. Hiện tại thay đổi điểm nhìn, vẫn là làn da sáng trong như bạch ngọc ấy, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác mông lung xa cách, tưởng như có với tay thế nào cũng không thể chạm đến hắn.
Trần Hy Hy thất kinh với cảm giác kỳ lạ này, không kịp suy nghĩ nhiều, nàng vội bật thốt lên:
“Thái tử!”
Nghe tiếng gọi gấp gáp của nàng, Triệu Minh có chút kinh ngạc quay đầu:
“Hử?”
Nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Trần Hy Hy bỗng nhận thức bản thân vừa hành động có phần thất thố. Nàng bị làm sao vậy chứ? Hắn vẫn đang ở đây, ngay trước mắt nàng cơ mà.
“Ta...” Trần Hy Hy cắn môi, trong đầu gấp gáp tìm lý do giải thích cho hành động vừa rồi.
Vậy mà đáng chết làm sao, tự dưng thời điểm này não bộ nàng dường như chậm xử lí thông tin, nhất thời một chữ cũng không thể thốt lên.
Trong lúc không biết phải làm thế nào, bất chợt Trần Hy Hy cảm thấy cả người thoáng bị kéo về phía trước. Nàng kinh hãi ngẩng đầu lên, không ngờ cùng lúc đó Triệu Minh cúi xuống, làn môi hai người liền vô ý chạm vào nhau.
Trần Hy Hy biết rất rõ, trên người nam nhân trước mắt chỗ nào cũng lạnh, duy chỉ có đôi môi này là ấm áp.
Có lẽ phần lớn phái nữ đều muốn dựa vào một người đàn ông có lồng ngực ấm áp, bởi lẽ sẽ cho họ cảm giác an toàn.
Nhưng ở bên cạnh Triệu Minh một thời gian, Trần Hy Hy nhận thức được rằng, hắn có ấm áp hay không đối với nàng không hề quan trọng.
Hắn vẫn là Triệu Minh.
Là Triệu Minh thông tuệ hơn người.
Là Triệu Minh đôi lúc giận dỗi như trẻ con.
Là người nàng không muốn gửi gắm tình cảm... nhưng không có cách nào chối bỏ sự thật rằng: hắn đã bước vào lòng nàng từ lúc nào.
Trần Hy Hy không biết tình cảm bản thân dành cho người nam nhân ấy sâu đến mức nào, chỉ biết nơi trái tim nàng vẫn luôn khao khát một ý niệm: nàng muốn sưởi ấm con người này.
Cả cơ thể, cả trái tim hắn.
Bởi thế, ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Hy Hy bỗng vòng hai tay lên cổ hắn, đôi môi hồng hé mở, chủ động hôn lên môi hắn.
Triệu Minh chỉ kinh ngạc một chút, nhìn hàng mi cong vút của thiếu nữ đang run run tựa cánh bướm, đáy mắt hắn hơi tối lại, liền sau đó nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng hôn đáp trả.
Răng môi quấn quýt, hơi thở của hai người đều mang vẻ tươi mát thanh khiết, giờ phút này hòa quyện vào nhau mang đến những đợt sóng cuộn trào.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau. Nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên bọn họ bỏ qua khoảng cách về thời đại, về thân phận, chân chính bộc lộ cảm xúc của đối phương.
Thừa nhận đi, Trần Hy Hy ơi, trong lòng ngươi có hắn!