Ánh Sáng Yêu Thương

Chương 3



Cô theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xa lạ nhưng quen thuộc kia.

Ngũ quan vẫn quen thuộc như vậy, chỉ thuộc về người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô. Nhưng tại sao lại như vậy? Làn da trắng nõn không biết từ bao giờ trở thành màu xám, vừa lạnh vừa cứng, phía trên có hoa văn kim loại hình bướm u tối, trải rộng từ phần cổ của anh lên đến mặt. Đôi mắt của anh đỏ rực, đặc biệt là đôi con ngươi đỏ thẫm đến độ như sắp nhỏ ra máu.

Cho tới bây giờ, tất cả bí mật anh che giấu, phảng phất đều lộ ra ở giây phút này, làm người ta không dám suy đoán.

Gió lớn nổi dậy, phía sau lưng anh, một đôi cánh cực lớn đã sải ra, Hạ Vi Quân nghe thấy âm thanh khủng khiếp của xương cốt nứt toác, máu thịt tách rời trên người anh. Mà từ tay truyền đến, vốn là hơi ấm của lồng ngực anh, nay đã cứng rắn như kim loại.

Bụi đá cát bay, làm cho tầm nhìn của Hạ Vi Quân cũng mờ mịt. Trong mơ hồ, cô nghe thấy anh gầm rống như con dã thú. Sau đó, cơ thể cô như bay lên... Anh ôm lấy cô, bay xuyên qua hõm đá và đống cột nhà một cách khó khăn.

Tứ chi của anh như dùng đồng sắt đúc thành, đâm thủng từng cây cột một, mỗi một người được anh cứu, đều mở to mắt nhìn người đàn ông kì dị; mỗi lần anh quạt đôi cánh của mình, sức lực lớn đến mức đủ để càn quét mọi thứ, chôn vùi những gì gây trở ngại đến mọi người.

Vi Quân tựa hồ đặt mình vào vai diễn trong phim. Cô chưa từng gặp phải trận động đất nào lớn đến vậy. Còn người đàn ông cô yêu sâu đậm, dũng cảm bước ra, cứu cô khỏi biển lửa. Nhưng mà Lâm Đông, anh là ai?

Song không có thời gian để chứng thực.

Bởi vì sự cố gắng sau khi biến thân của Lâm Đông, vẫn không đủ để cứu hết mọi người. Tiếp đó lại là một trận động đất kinh hoàng, những âm thanh thâm trầm vang lên, truyền đến bên tai của tất cả mọi người. Đó là âm thanh kết cấu khung sườn của tòa lầu bị đập nát!

Tòa nhà sắp sập! Mẹ Hạ vừa rồi được Lâm Đông cứu, đang ngồi trên bãi cát, bỗng hét lớn: "Mau dắt con bé đi!"

"Mẹ!" Vi Quân giơ hai tay về phía bà, nhưng căn bản là không thể với tới.

Đúng lúc này, một bờ môi giá lạnh bỗng hôn lên dòng nước mắt trên mặt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hoa văn u tối bằng kim loại trên mặt anh, cùng đôi mắt đỏ thẫm phát ra ánh sáng rực rỡ!

"A..." Tiếng rống mãnh liệt vang lên, phảng phất truyền đến từ nơi sâu nhất trong cơ thể anh, Hạ Vi Quân nghe thấy âm thanh của vật gì đó nổ tung.

Mọi thứ, dừng lại rồi.

Đây là hiệu quả của sức mạnh mà loài người không thể nào đạt được. Mắt nhìn bờ tường và cột nhà sụp đổ, trong khoảnh khắc này đã vi phạm hoàn toàn mọi góc độ của vật lý học, cứng đờ xiêu vẹo; tất cả mọi thứ rơi xuống, trôi nổi trong không trung.

Trong bầu không khí mà người thường không thể dùng mắt nhìn thấy, một sức mạnh cực kỳ to lớn đang đối kháng với cơn động đất.

"Đi!" Lâm Đông cắn răng rống lên một từ này, tất cả những người vẫn còn trấn tĩnh, lập tức phản ứng, sợ chết khiếp nhưng vẫn cố xông ra ngoài. Mẹ Hạ nhìn con gái một lát, rồi gật đầu với Lâm Đông, sau đó cũng xông theo ra ngoài.

Khi mọi người đã chạy ra hết, Lâm Đông ôm chặt Vi Quân, dùng tốc độc không tưởng mà bay ra khỏi cửa sổ gần nhất. Cùng một khoảnh khắc, cả tòa nhà sụp đổ hoàn toàn!

Trong trận động đất lớn lần này, cả huyện của nhà nông vui vẻ dường như trở thành miền đất bằng phẳng. Chỉ duy nhất tòa lầu đó, có số người thoát chết nhiều nhất.

Tất cả những người còn sống đều bận rộn tìm cứu viện, hai ba ngày sau, mới bắt đầu lan truyền những lời đồn kỳ lạ.

Bầu trời trên đỉnh núi cũng tối tăm như đôi mắt của anh, mênh mông một mảnh.Anh đứng dậy, biểu cảm trước sau như một mà cất tiếng: "Anh đưa em về."

Hạ Vi Quân nhìn theo ánh đèn thành thị ở phía xa, nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn anh?"

Anh im lặng một hồi: "Anh... sẽ rời khỏi đây."

"Vậy em... thì thế nào?"

Anh kinh ngạc nhìn cô: "Em... đồng ý?"

Cô nói: "Anh rốt cuộc là ai?" Là người máy cơ mật của quốc gia nào? Hay là thần tiên? Yêu quái? Mặc dù cô trước giờ không tin vào thần thánh ma quỷ, nhưng bạn trai của mình lúc nãy ở trước mặt mình, từ dị thể biến trở lại thành hình người.

Anh lặng lẽ nhìn cô một hồi, ánh mắt hướng về ngôi sao mờ nhạt nào đó trên bầu trời.

Anh được đưa đến khi sóng điện từ trên Trái đất bắt được vào công lịch năm 1927, thân là đội trưởng cảnh vệ trẻ tuổi nhất ở phía đông Trái đất và tinh cầu Thái Hằng.

Tin tức trong sóng điện miêu tả về Trái đất đã gây nên hứng thú cực lớn với đội quân Thái Hằng. Tìm ra đủ loại kế sách, bố trí phi thuyền chờ ngày xuất phát. Còn anh là người tiên phong cách trái đất gần nhất, nhận lệnh đi thu thập tư liệu đồng thời định vị chính xác vị trí của Trái đất.

Dùng tốc độ bay cao nhất 1/10 ánh sáng, phi thuyền của anh bay suốt 70 năm, đáp cánh trên trái đất vào năm 1997. Còn Thái Hằng tinh cách trái đất 20 năm ánh sáng, đại quân nhanh nhất sẽ đáp cánh vào 130 năm ánh sáng sau đó.

Người của Thái Hằng tinh có hai loại gen Kim loại cùng Cầm tộc, mọi người đều có sức chiến đấu kinh người, anh còn là người cực xuất sắc trong số đó. Vốn dĩ, đội trưởng cảnh vệ sau khi nhận nhiệm vụ, chỉ cần chờ đợi. Bởi vì trường năng lượng trong người anh, có thể dẫn đường cho quân đội ở nơi xa một cách chuẩn xác. Vậy mà lại từ đâu chui ra một cô nhóc người trái đất dũng cảm, làm cho anh loạn tay loạn chân. Khi cô lần đầu tiên ôm anh vào lòng, anh mới phát hiện, bản thân kể từ nhiều ngày trước đã trúng tiếng sét ái tình của cô nhóc này rồi.

Đúng vậy, vị đội trưởng cảnh vệ từ nhỏ chỉ biết đến mệnh lệnh và chức trách, anh hùng chiến đấu nổi tiếng của Thái Hằng tinh, lại trúng tiếng sét ái tình của cô nhóc ở tiệm gà rút xương mỗi ngày đều nhìn lén anh, nụ cười của cô xán lạn như Hằng tinh.

Hạ Vi Quân đứng dậy, sắc mặt chuyển vàng: "Người ngoài hành tinh các anh... muốn xâm lược trái đất ư?"

Anh im lặng: "Theo sự bành trướng của hành tinh mẹ trong vũ trụ cho thấy, rất có khả năng là như vậy."

"Nhưng bây giờ anh đã nói bí mật này cho em biết!" Cô nói.

Lâm Đông cười nhạt: "Dù cho người trên cả trái đất này đều biết cũng không thể làm được gì. Trừ phi đại quân mất đi tín hiệu dẫn đường, thì may ra vẫn có tương lai lệch khỏi quỹ đạo."

Mà anh, là biển báo dẫn đường duy nhất.

"Nếu vậy, em có nguyện ý đi cùng anh không?" Lâm Đông nhìn lên bầu trời.

"... Em muốn về nhà." Cô thấp giọng nói.

Lâm Đông trầm mặc trong giây lát, sau một hồi mới khẽ gật đầu, đôi cánh phía sau lưng anh đã dang ra từ bao giờ.

Sau trận động đất, ánh mắt của người dân cả nước thậm chí đến toàn thế giới đều tập trung cho việc chống chấn động và cứu trợ, Vi Quân trở về thành phố, vẫn chưa thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Mẹ Hạ đã sớm trở về nhà, vừa nhìn thấy con gái, thì khóc lớn một trận. Tối đó, hai mẹ con cùng ngủ trên một chiếc giường, mẹ Hạ dè dặt hỏi: "Lâm Đông, nó..."

Vi Quân bỗng òa khóc: "Mẹ, anh ấy..."

Khu vực thành phố chịu ảnh hưởng của trận động đất rất nhỏ, mọi thứ nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường. Vi Quân đã học hết khóa, cả ngày đều trốn trong tiệm. Nhưng thường có một số bạn học cũ gọi điện đến, cẩn trọng hỏi cô về chuyện của Lâm Đông. Cô dứt khoát không thèm bắt cả điện thoại.

Vẫn chưa đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào với cánh nhà báo về chuyện của Lâm Đông thì một tuần sau khi cô về nhà đã có người chủ động tìm đến trước cửa.

Đó là một đội cảnh sát, cùng vài vị viên chức, bao vây lấy Hạ gia trong đêm khuya tĩnh mịch. Nghe nói đó là viên chức của cục nào đó, bộ phận nào đó, ngạo mạn đòi bọn họ giao bạn trai của Vi Quân ra. Mặc dù viên chức tỏ rõ anh ta không tin vào chuyện yêu ma quỷ quái gì đó, nhưng bởi vì những người may mắn sốt sót đứng ra chỉ điểm, họ chỉ còn cách tìm tòi chân tướng sự việc.

Mặc dù không có thiện cảm với đám người này, Vi Quân cũng đem tất cả những gì mình biết mà kể tường tận cho họ nghe. Bọn viên chức cứng mặt không cười được nữa, biểu hiện có chút bán tin bán nghi. Người dẫn đầu nói: "Cô bé, bịa đặt có thể ngồi tù đấy!" Khiến mẹ Hạ tức giận đến mức không nói nên lời.

Đám viên chức đương nhiên không dám đăng tin lên báo, biện pháp đầu tiên họ nghĩ đến là phải bắt được Lâm Đông trước rồi hẵn tính tiếp.

Song khi họ bí mật điều tra hết hai tuần lại chẳng có manh mối gì. Đám viên chức chỉ còn cách đổi phương thức khác.

Cách của họ rất đơn giản nhưng cũng rất hiệu quả —— Ba ngày liên tiếp, kênh tin tức của tỉnh đưa tin cứu tế rất nhiều, đều chiếu đến cửa hiệu lâu năm của quán gà rút xương vô tình bị cháy. Nghe nói con gái duy nhất của chủ tiệm sau khi thoát chết khỏi trận động đất, đến nay đang được cứu chữa trong một bệnh viện nào đó.

Tin tức phát lên, vào buổi tối ngày hôm sau Vi Quân liền gặp được Lâm Đông.

Lúc đó là 11, 12 giờ đêm, Vi Quân khỏe mạnh hoàn toàn đang lăn qua lăn lại trên giường bệnh. Nữ cảnh sát ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, ngoài cửa còn có hai vị cảnh sát khác canh giữ, trong ngoài bệnh viện bố trí đầy tai mắt thăm dò.

Dưới sự phòng thủ hết sức cẩn mật này, Vi Quân mở to mắt nhìn Lâm Đông đẩy cửa phòng bệnh bước vào, gương mặt tuấn tú như điêu khắc xuất hiện trong màn đêm, đi đến trước mặt cô.

Nữ cảnh sát ngồi trên sofa không biết đã ngủ như chết từ lúc nào, không hề nhúc nhích, ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì.

Khoảnh khắc hai người đối mặt nhau, anh mới khẽ nói: "Ở Thái Hằng tinh, đưa tin tức giả sẽ bị ăn roi đấy!"

Trái tim Vi Quân hơi nhói đau: "Đâu đâu cũng có tai mắt, anh..."

Anh đánh gãy lời cô: "Vi Quân, em có muốn đi theo anh không?" Có muốn cùng một tên dị nhân người ngoài hành tinh là anh đây, phiêu bạt chân trời góc bể?

Cô giật mình: "Em..."

Đúng vào lúc này, chuông cảnh báo bỗng reo lên, ngoài cửa có người trầm giọng quát khẽ: "Ai đó?" Trái tim Vi Quân thắt chặt: "Anh mau đi đi!" Thế nhưng Lâm Đông vẫn làm như không có gì, ngại gì sau lưng chuông cảnh báo như sấm rống, sợ gì từ hành lang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, anh không hề nhúc nhích, cố chấp nhìn cô, đưa tay về phía cô, lặng lẽ chờ đợi.

Vi Quân ngắm nhìn gương mặt tĩnh lặng sâu xa của anh, bỗng rơi nước mắt. Đúng vậy, anh là người ngoài hành tinh, nhưng anh cũng là người thề non hẹn biển cùng cô đi hết cuộc đời này, anh còn cứu cô, cứu rất nhiều người nữa!

Bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo, nắm lấy lòng bàn tay rộng của anh. Đôi mắt của anh, lần đầu tiên phát ra hào quang sáng chói không gì sánh bằng.

"Người phụ nữ của anh, cám ơn em." Anh một tay kéo cô vào lòng: "Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.