Ánh Sao Chiều

Chương 10



Mark đang ngủ thật say, một phần do những ly rượu nho anh uống với Jimmy và Coop, thì nghe như có tiếng chuông điện thoại reo. Anh giật mình thức giấc ngỡ như mình tưởng tượng. Đêm vừa rồi anh đã uống nhiều và biết nếu mình mở mắt ra, cơn nhức đầu trầm trọng sẽ kéo đến ngay, nên vẫn nhắm mắt cố ngủ tiếp. Nhưng tiếng chuông vẫn reo. Anh mở mắt nhìn thấy đã 4 giờ sáng, xoay người rên khẽ, rồi chợt nhận ra là không phải mình đang nằm mơ. Chuông điện thoại reo thật. Anh tự hỏi không biết ai gọi điện thoại cho mình vào giờ này. Mắt vẫn nhắm, Mark đưa tay chụp lấy máy. Cơn nhức đầu đã bắt đầu đến.

- A lô – Giọng nói khàn khàn của anh vang lên trong khi cả căn phòng như đang quay cuồng. Trong một lúc anh chỉ nghe trong máy tiếng khóc nức nở. – Ai đó? – Anh cho là có ai đó đã gọi nhầm số, nhưng rồi chợt tỉnh hẳn mắt mở lớn. Jessica, con gái anh gọi từ New York.

- Jessica đấy à? Con gái bé bỏng của bố bình yên chứ? Có chuyện gì xảy ra vậy? – Anh nghĩ chắc có chuyện gì khủng khiếp đã xảy đến cho Janet hay cho Jason. Nhưng con bé chỉ khóc nức nở như một con thú bị thương, hay một đứa bé có con chó vừa bị chết – con nói cho bố nghe đi, Jess. Chuyện gì vậy? – Anh đâm ra hoảng hốt.

- Chuyện má… - con bé lại nức nở.

- Má bị thương hay sao? – Anh ngồi dậy, có cảm tưởng như bị ai dùng một viên gạch đập vào mặt. Nhỡ cô chết rồi thì sao? Ý nghĩ đó làm anh thấy đau nhói. Dù Janet đã bỏ anh ra đi, Mark vẫn còn yêu cô. Và nếu cô chết, chắc anh sẽ đau lòng đứt ruột.

- Má có bạn trai! – Jessica kêu lên. – Hai đứa con gặp ông ta tối qua. Ông ta là một người hoàn toàn ngu ngốc. - Ở California mới tảng sáng, nhưng anh biết ở New York đã 7 giờ rồi.

- Bố chắc không phải thế đâu; con yêu – Mark cố tỏ thái độ vô tư, nhưng thâm tâm anh thấy nhẹ nhõm khi biết Jessica không thích ông ta. Mark thù ghét kẻ đã phá hủy gia đình anh, và cướp đoạt Janet. Làm thế nào một người đã làm những chuyện ấy lại có thể là người tốt được. Phỏng đoán của Mark là thế, và rõ ràng Jessica cũng nghĩ vậy.

- Bố ơi, ông ta là người khó ưa. Ông ta cứ làm ra vẻ con người tốt, và ông sai bảo má làm như má thuộc về ông ấy vậy. Má bảo mới gặp ông ta cách đây mấy tuần nhưng con không tin. Con biết má nói dối. Ông ta cứ nói những chuyện hai người làm cách đây 6 tháng, một năm và má cứ làm như không hiểu ông ta nói gì. Bố có nghĩ vì vậy mà má muốn chúng con dời lên New York không? – Cả một cái trần nhà như sụp đổ trên đầu Jessica. Và Janet quả là điên rồi khi nói dối con cái. Anh từng tự hỏi không biết cô sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, và vào lúc nào. Vậy là cô đã làm chuyện đó rồi, và cứ nghe tiếng nức nở của Jessica, thì cô đã giải quyết nó một cách tồi tệ.

- Jess, bố không biết. Con phải hỏi má chuyện đó.

- Có phải vì vậy mà má bỏ bố không? – Câu hỏi thật khó mà trả lời vào lúc này, mà anh cũng không muốn trả lời, nhất là với hơi rượu còn vương nặng trong đầu. Anh đang phải chịu một cơn nhức đầu kinh khủng – Bố có nghĩ là má có bồ không? Có phải vì vậy mà má thường hay đi New York khi bà ngoại ốm và sau khi bà mất không?

- Má con bảo rất lo lắng về bà ngoại. Bà đã bị ốm trong một thời gian lâu, và má con cần có ở đấy để săn sóc bà – Anh thật tình mong là rồi Janet sẽ thẳng thắn và thành thật với con bé trong phần còn lại của câu chuyện. Nếu không, Jessica sẽ không bao giờ tin cô. Chẳng thể trách nó được, và chính anh cũng không còn tin cô nữa.

- Con muốn trở lại Califonia – Jessica nói thẳng thừng. Con bé vẫn còn sụt sịt, nhưng không khóc nữa.

- Con cũng vậy, - Jason chen vào. Thằng bé đang nghe trên đường dây phụ không khóc nhưng giọng có vẻ hoang mang.

- Con ghét ông ấy lắm bố à. Bố chắc cũng không ưa ông ta nổi đâu. Đúng là một gã không ra gì.

- Chà! – New York vẫn không cải tiến được ngôn ngữ của các con. Các con phải bàn luận một cách bình tĩnh tất cả những chuyện ấy với má, không phải trong cơn nóng giận nhất thời. Bố thật không muốn nói ra điều này chút nào, nhưng các con phải cho ông ấy một cơ hội chứ. – Bảo chúng phải vồn vã với con người mà má chúng bồ bịch, chắc chắn là điều rất khó xảy ra. Với anh, chắc chúng cũng có thái độ đó nếu anh tìm được một người đàn bà muốn bắt bồ bịch. – Có thể rồi ông ấy sẽ trở thành một con người rất tốt, dù má có quen biết ông ấy bao lâu. Và nếu ông ấy quan trọng với má con, có lẽ các con phải quen với ông ta thôi. Các con không thể lấy quyết định dứt khoát trong 5 phút được – Mark đang cố tỏ ra mình không quá thiên vị, vì lợi ích của chúng, cũng như Janet nữa. Nhưng chúng không nghe. Chăm dầu thêm lửa để đối người mà má chúng yêu thương, đã bỏ anh vì ông ta, cũng chỉ làm chúng khổ sở thêm. Nếu Janet lấy Adam, chúng sẽ phải chấp nhận ông ta, không còn lựa chọn nào khác.

- Bọn con đã ăn tối với ông ấy bố à – Giọng Jason có vẻ bất mãn – ông ta làm như muốn sai bảo má làm gì cũng được, còn má thì chỉ lẳng lặng làm theo lời ông ấy thôi. Khi ông ấy ra về, má la mắng chúng con, rồi má khóc. Con nghĩ chắc má thích ông ấy.

- Có lẽ vậy – Mark buồn bã đáp.

- Bố, con muốn về nhà – Jessica nói, vẻ thống khổ. Nhưng còn nhà đâu mà về, nhà đã bán đi rồi. – Con muốn về lại trường cũ và ở với bố.

- Con cũng vậy – Jason phụ họa.

- Nhân nói đến chuyện này, bộ các con không phải đi học ngay bây giờ sao? - Ở New York bây giờ cũng gần 7 rưỡi, và anh nghe loáng thoáng Janet đang bảo gì chúng. Anh không chắc lắm, nhưng nghe như cô đang lớn tiếng với chúng. Nếu biết hai đứa đang nói chuyện với anh, chắc cô còn lớn tiếng hơn nữa, nhưng có lẽ cô không biết. Không biết Janet có biết được là anh đang ở đầu máy điện thoạt mà mấy đứa con đã gọi cho anh không?

- Bố bàn với má để bọn con về lại Califonia nhé? – Jessica hạ giọng xuống, xác nhận điều anh nghi ngờ là Janet không biết chúng đang nói chuyện với ai.

- Không. Cả hai đứa con phải để vụ này ở đấy đã. Hiện còn quá sơm, chẳng nên vội. Bố muốn hai con bình tĩnh lại và cố để hiểu lẽ phải. Ngay bây giờ thì bố muốn các con đi học. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện này sau.

Cả hai đều tỏ vẻ khổ sở khi phải gác máy, và lần đầu tiên trong hai tháng nay, Jessica bảo nó yêu thương anh. Nhưng Mark biết đó là vì lúc này nó đang ghét má nó. Rồi ra, cơn giận sẽ nguôi dần đi, có thể chúng còn yêu cả Adam khi biết rõ ông ta hơn. Janet bảo ông ta là người tuyệt vời. Nhưng trong thâm tâm Mark vẫn hy vọng chúng chán ghét Adam, vì muốn trung thành với anh. Cảm nghĩ đó anh cho là tất nhiên, nếu xét đến những gì Janet đã làm đối với anh.

Mark nằm trên giường suy nghĩ sau khi gác máy điện thoại, tự hỏi mình sẽ làm gì. Trong lúc này, chẳng làm gì cả, anh quyết định thế. Cứ ngồi yên xem sự việc xảy ra rồi tính. Anh lăn qua giường cố dỗ giấc ngủ lại, nhưng đầu nhức như búa bổ, cùng với nỗi lo âu về mấy đứa con khiến anh cuối cùng cũng phải gọi điện thoại cho Janet. Cô dường như cũng khổ sở không kém lũ con lúc sáng sớm.

- Em hài lòng vì anh đã gọi, - giọng cô có vẻ ngạc nhiên – Mấy đứa nhỏ gặp Adam tối qua, và chúng đã đối xử với anh ấy rất tệ.

- Anh không ngạc nhiên. Thế còn em? Hãy còn quá sớm để chúng chấp nhận chuyện em hẹn hò dan díu với ông ấy. Và có thể chúng còn ngờ là em đã quen biết ông ấy trong một thời gian dài.

- Jason cũng đã nói thế với em. Anh không cho con bé biết chứ? – Giọng cô nghe có vẻ hoảng sợ thật sự.

- Không, nhưng anh nghĩ là thế nào rồi em cũng nên nói ra. Bằng không thì em hoặc ông ấy, một trong hai người cũng sẽ vô tình tiết lộ vào một lúc nào đó khiến chúng có thể suy đoán ra. Hai đứa nó đã ngờ vực rồi đấy, khi nghe những lời ông ta nói.

- Sao anh biết được? – Cô như giật mình khi nghe nói. Mark bèn quyết định nói thật.

- Hai đứa gọi cho anh. Chúng có vẻ khổ sở.

- Bữa ăn tối còn dang dở thì Jessica đã bỏ chạy vào phòng đóng sập cửa và khóa lại, còn Jason thì không hề hé môi nói với anh ấy, hay với em câu nào. Jessica bảo nó ghét – Mark như nghe được nước mắt đang chảy trong giọng nói của Janet.

- Nó không ghét em. Nó chỉ thấy khổ và tức giận. Còn nghi ngờ em nữa. Và nó đúng. Hai chúng ta đều biết điều đó.

- Đâu phải chuyện của nó! – Janet nói vẻ giận dữ.

- Có thể là không phải, nhưng nó lại không nghĩ thế. Có lẽ em nên chờ xem tình hình rồi mới đưa ông ta lại – Cô không muốn nói cho Mark biết là Adam đã làm áp lực bắt cô phải giới thiệu cho mấy đứa nhỏ, và cô đã phải chiều theo ý muốn của ông ta. Cô cũng cho là chưa phải lúc, nhưng ông ta bảo không chịu ở trong tình trạng lén lút lâu hơn nữa. Nếu cô quả thật muốn tính chuyện nghiêm chỉnh với ông ta, thì phải để cho ông ta gặp chúng. Và kết quả đã là một thảm họa. Cô và Adam đã cãi nhau dữ dội. Sau đó ông ta giận dữ bỏ đi, sập mạnh cửa lại. Một buổi tối với bao nhiêu chuyện khổ tâm.

- Em sẽ phải làm gì bây giờ? – Giọng cô đầy âu lo.

- Hãy chờ. Hãy nhẹ nhàng với chúng. Cho chúng thời gian.

Cô không muốn cho Mark biết là Adam muốn dọn đến ở ngay, không muốn chờ đến lúc hai người thật sự lấy nhau. Và cô không chắc mình ngăn ông ta được, vì không muốn mất ông ta, hay mất các con. Cô thấy mình bị lôi kéo đủ hướng.

- Không dễ như anh nói đâu, Mark, - giọng cô có vẻ than vãn, làm như mình là nạn nhân của nội vụ.

- Và đừng làm hỏng mấy đứa con chúng ta trong tiến trình này – Mark cảnh cáo cô – Làm thế nào em lại có thể mong anh tỏ ra thông cảm trong vấn đề này? Tụi nhỏ cũng vậy thôi. Sự thật là em quả đã phá vỡ cuộc hôn nhân của chúng ta vì ông ấy, và sớm muộn gì mấy đứa nhỏ cũng biết chuyện này. Làm sao chúng nuốt trôi được- Với Mark cũng khó nuốt vô cùng, nhưng anh đã yêu và vẫn còn yêu Janet. – Chúng có quyền giận, giận cả em và Adam – Anh chỉ có thể phát biểu vô tư đến thế. Anh rất ghét thấy mình lúc nào cũng là kẻ chủ trương hòa hoãn, nhưng hình như anh luôn luôn nhìn sự việc từ nhiều khía cạnh, không chỉ riêng phần mình thôi. Đó là một trong những điểm rất mạnh của anh, mà cũng là một trong những thất bại nữa, trái hẳn với Janet.

- Vâng, có lẽ thế. Nhưng em không chắc anh ấy hiểu được điều đó. Anh ấy không có con, không hiểu được trẻ con.

- Vậy có lẽ em nên tìm một người nào khác, như anh đây chẳng hạn – Janet không trả lời và Mark thấy mình vừa nói một câu thật điên rồ - Dư vị của những ly rượu nho, rượu mạnh, và những cơn nhức đầu vẫn còn tác động mạnh, khiến anh chưa rời khỏi giường ngủ được. Một buổi sáng với bao nhiêu chuyện!

- Em nghĩ rồi chúng ta cũng sẽ bình tĩnh lại – Janet hy vọng thế, vì Adam muốn chúng thích ông ấy, và thấy bị xúc phạm trước lối xử sự vừa rồi của chúng. Ông ta đã đe dọa cô về vụ này, và chắc sẽ không tha thứ nếu chúng không chịu chấp nhận ông.

- Em hãy giữ liên lạc với anh – Nói xong anh gác máy rồi nằm trên giường thêm hai tiếng đồng hồ nữa.

Không sao ngủ lại được, vì đầu hãy còn vô cùng đau nhức. Gần 9 giờ anh mới dậy và hơn 10 giờ đến văn phòng làm việc. Đến trưa thì mấy đứa nhỏ lại gọi. Chúng vừa ở trường học về nhà, và nhất mực đòi qua sống với anh. Mark bảo chúng không chuyện gì phải hấp tấp, muốn chúng bình tĩnh lại và ít nhất cũng có thông cảm với má chúng. Nhưng Jessica nhất định bảo nó ghét má, và sẽ không bao giờ nói chuyện nếu má lấy Adam.

Nó nằng nặc nói:

- Tụi con muốn qua sống với ba.

- Nhưng nếu ba cặp với một người đàn bà khác mà con không ưa thì sao? Con không thể trốn tránh mãi những chuyện như thế Jessica à.

- Bố có bồ bịch với ai à? – Giọng con bé có vẻ sửng sốt. Nó chưa hề nghĩ đến một viễn cảnh như thế. Jason cũng thế.

- Không. Nhưng cứ cho là một ngày nào đó ba sẽ có, và có thể con sẽ không ưa cô ấy.

- Bố không bỏ má vì một cô nào đó mà con cho là má đã bỏ bố vì ông Adam – Mark nhận ra rằng nếu anh không biết sự thật đó rồi thì đây quả là một tin tức tàn nhẫn đối với anh. Bọn trẻ quả chẵng hề ngần ngại khi tung ra những quả bom tai hại như thế. Anh không muốn cho chúng biết sự thật, nhưng cũng không muốn dối chúng.

- Con sẽ bỏ nhà đi, nếu bố bắt chúng con sống với ai.

- Jess, con đừng dọa bố. Như thế là không công bằng. Con cũng đã lớn, chắc cũng biết làm thế là không được. Con sẽ giúp em con giải quyết vụ này. Chúng ta sẽ bàn mọi chuyện khi cùng đi nghỉ lễ. Có thể đến lúc ấy con sẽ nghĩ khác. Có thể con sẽ thích ông ấy.

- Không bao giờ - Con bé quyết liệt nói.

Hai tuần lễ kế đó, trận chiến vẫn tiếp diễn liên tục với những giọt nước mắt, những đe dọa, những cú điện thoại gọi vào lúc nửa đêm. Adam quả là điên rồ khi bảo chúng là ông muốn đến sống với chúng và má chúng. Vào lúc Mark qua New York đón hai đúa đi nghỉ lễ, thì cả hai đã thật sự mở trận chiến toàn diện với má nó. Suốt mấy ngày nghỉ, chúng chỉ bàn đến chuyện này. Còn Janet thì bị kẹt với Adam. Ông ta bảo cô, nếu không để ông đến ở, tức là cô đã chọn con thay vì ông. Ông ta bảo mình đã chờ quá lâu rồi, giờ ông muốn lập một cuộc sống mới với cô và lũ trẻ. Nhưng mấy đứa nhỏ không muốn có ông ta và kết quả là chúng cũng không muốn có Janet nữa. Cuối kỳ nghĩ lễ ấy anh đã ngồi bàn chuyện với Janet, bảo không biết làm thế nào để dàn xếp cho chúng ở với cô. Jessica đã dọa sẽ nhờ một luật sư bảo vệ quyền lợi trẻ em và yêu câu tòa án phán quyết để nó được gởi qua sống với bố. Con bé đủ lớn, không những để làm việc đó mà còn có thể làm cho tòa lắng tai nghe nó nữa; cả Jason cũng vậy.

- Anh thấy em đang nắm trong tay một vấn đề lớn rồi đó. – Mark thành thật bảo Janet – Hiện giờ thì không có cách nào để làm xuống thang tình hình này. Để chúng về lại LA cho đến cuối niên học được không? Lúc ấy em có thể ngồi lại để dàn xếp với chúng. Nhưng mọi việc chắc sẽ tồi tệ thêm nếu em buộc chúng phải ở lại đây. Chúng không muốn nghe hay muốn thỏa hiệp gì cả. – Janet đã xử lý toàn bộ nội vụ rất vụng về, nên đang phải chịu hậu quả với những hành động của mình. Cả hai đều biết vậy. Cô đang bị xâu xé giữa hai phĩa trái nghịch nhau, trung thành với Adam và trung thành với mấy đứa con, hai hướng hoàn toàn đối nghịch.

- Anh sẽ gửi chúng về lại với em cuối năm học chứ. Cô có vẻ hoảng hốt thực sự. Janet không muốn mất con, cũng không muốn mất Adam. Ông ta không chỉ bảo là muốn cưới cô ngay sau khi dấu mực trên tờ giấy li dị khô, mà còn muốn cô có con với ông ta nữa, một hay hai đứa. Cô cũng chưa dám nghĩ đến chuyện cho chúng biết chuyện này, dự tính sẽ dàn xếp sau. Ngay giờ thì chúng đang dọa sẽ bỏ đi trở về lại với bố.

- Anh cũng chưa biết có được không. – Mark thấy thương hại cho cô. Anh cũng bị xâu xé giữa những tình cảm của chính mình. Cô đã làm anh suýt chết khi bỏ anh ra đi, và điều đó có lẽ tệ hại hơn hết là anh vẫn còn yêu cô dù không nó ra. Janet đã bị Adam hoàn toàn ám ảnh, chi phối đến độ không những đã làm hỏng cả cuộc hôn nhân của hai người mà còn làm đổ vỡ mối liên hệ với con cái. Theo Mark thì đó là một vụ đổi chác rất tồi tệ. Anh sẽ hy sinh tất cả vì con. Lũ trẻ biết thế nên đã muốn về sống với anh.

- Anh có thể đưa chúng về lại trường cũ của chúng không? – Janet cố chặn nước mắt hỏi, không ngờ sự việc lại xảy ra như thế này. Nếu biết, có lẽ cô chẳng bỏ Mark. Giờ thì Adam đã bám chặt cô, sẵn sàng mở một trận chiến toàn diện, buộc cô phải để ông ta và sống với mấy mẹ con.

- Anh không biết. Có lẽ được. Anh sẽ cố đưa chúng về trường cũ.

- Chỗ anh hiện ở có đủ rộng không? – Janet hầu như không còn chống đối ý kiến trên nữa, vì biết cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thôi không gặp gỡ Adam, hay giấu ông ta, không để gặp chúng, điều mà cô biết ông ta không chịu.

- Hoàn toàn thích hợp với chúng – Mark trấn an Janet, mô tả khu đất của trang viên. Cô đã khóc trong khi anh nói. Cô biết thiếu chúng cô sẽ vô cùng khổ sở, nhưng vẫn hy vọng là sau mấy tháng ở với Mark, chúng sẽ không còn quan tâm nhiều đến chuyện này nữa khi trở về lại.

- Để anh về tính xem thử, rồi gọi cho em biết sau.

Cả hai đứa nhỏ bám lấy anh, hỏi quyết định sau khi anh nói chuyện với Janet.

- Chưa có gì dứt khoát. Để rồi xem sao đã – Mark nghiêm nghị bảo chúng – Bố còn chưa biết có đưa các con về lại trường cũ được không đây. Nhưng trong khi chờ đợi, bố muốn các con phải tử tế với má. Đây cũng là nỗi khổ tâm đối với má các con. Má yêu các con.

- Nếu má yêu chúng con thì má đã không bỏ bố mà đi! – Jessica giận dữ nói. Trái tim con bé có mái tóc vàng hoe đã mang đầy những vết thẹo, và Mark không muốn làm nó tổn hại thêm. Anh không muốn vụ ly dị này hủy hoại luôn cả mấy đứa con, không bao giờ muốn.

Anh buồn bã bảo con:

- Jess, sự việc ở đời không phải lúc nào cũng đi theo một lối như thế. Con người thay đổi… cuộc sống thay đổi. Không phải lúc nào con cũng có được điều mà con nghĩ là sẽ có, hay làm những gì con nói sẽ làm. Cuộc sống bắt con phải thay đổi luôn lối đi của mình – Nhưng chúng chẳng muốn nghe anh và vẫn rất tức giận má chúng và người tình của bà.

Đêm ấy Mark bay về California, rồi dành cả tuần sau dàn xếp với trường cũ đề chúng về học lại. Hai đứa, rời trường chưa đầy ba tuần lễ, ở New York đã vào học một trường rất tốt nên cũng chẳng mất bài vở. Đến cuối tuần, trường của chúng ở LA đồng ý nhận hai đứa lại. Phần còn lại giải quyết dễ. Anh chỉ còn thuê một người giữ trẻ xem chừng chúng trong khi anh đi làm, và lái xe đưa chúng đến những buổi sinh hoạt thể thao sau giờ học. Đến cuối tuần lễ, anh gọi Janet báo cho cô biết kết quả.

- Tất cả đều dàn xếp xong xuôi. Hai đứa có thể bắt đầu học vào thứ hai nếu muốn, nhưng có thể em muốn chúng ở lại thêm ít nhất cũng một tuần lễ nữa để con có cơ hội giải hòa. Tùy em muốn gởi chúng qua lúc nào cũng được.

- Cám ơn Mark. Cám ơn anh đã rất tử tế và chu đáo. Có lẽ em không xứng được thế. Chắc con sẽ nhớ nhung vô cùng – Cô lại bật khóc. Toàn bộ nội vụ đã là một nỗi thống khổ cho cuộc sống hai người, bây giờ lại cho máy đứa nhỏ của họ.

- Hai đứa chắc cũng nhớ em. Khi thôi không còn bực tức với em nữa, có thể chúng lại muốn về lại New York sau mùa hè.

- Em không chắc chuyện đó. Cả hai đứa đều không có cảm tình với Adam, còn anh ấy lại là người không biết uyển chuyển. Chắc anh ta khó quen với cách làm bố mẹ đám thanh thiếu nữ bây giờ, nhất là từ trước tới giờ anh ấy không có con.

Mark thấy tình thế xem ra rất khó xử và anh không mong ước địa vị Janet chút nào. Anh và hai đứa con đang cần sự dứt khoát, mà cô thì cứ lượn lờ như một quả bóng giữa họ. Trước đây chưa bao giờ cô xoay xở tốt trong những tình huống gay cấn, lúc nào anh cũng phải giải quyết mọi chuyện cho cô, ngoại trừ vụ ái tình với Adam. Đây là một vụ do mình cô tạo ra và đã làm rối tung cuộc sống của mọi người.

Janet báo cho con biết tin ấy vào ngày chủ nhật, và cả hai đều cho thấy chúng không hề luyến tiếc phải rời New York. Hai đứa đã reo lên vui mừng, và một tiếng đồng hồ sau Jessica đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để đi ngay ngày hôm sau. Chắc chúng sẽ hài lòng lắm, nhưng Janet đã bảo chúng phải ơ thêm một tuần nữa, và đến hè phải trở qua lại. Cô và Adam đã đồng ý lấy nhau vào tháng 7 sau khi giấy tờ ly dị làm xong, nhưng không bao giờ trở lại nữa. Chuyện này rồi cô sẽ nghĩ cách thu xếp sau.

Đây là một tuần lễ vô cùng khổ sở đối với Janet trước sự ra đi sắp đến của hai đứa con. Mark bảo Janet anh quyết định không thuê người giữ trẻ nữa, vì đã thu xếp được với người giúp việc cho ông chủ nhà để cô này chăm sóc mấy đứa, và anh sẽ tự mình lái xe đưa đến những nơi sinh hoạt của chúng, rút ngắn bớt giờ làm việc nếu cần.

Ngày thứ Bảy kế đó, cô đưa hai đứa ra phi trường, đứng ngơ ngẩn như người mất hồn nhìn Jessica và Jason lên phi cơ đi Califonia. Cả hai đều ôm mẹ trước khi rời đi. Jason còn ngần ngừ một lúc, vì dù không thích cô, nó vẫn thấy thương hại mẹ. Nhưng Jessica thì chẳng hề nhìn lại, hôn má nó xong, chào từ giã rồi bước thẳng một mạch đến cầu thang phi cơ. Nó chỉ mong sao đến Califonia để được gặp bố.

Quang cảnh phía bên kia chuyến bay lại là một cảnh vui mừng tột độ. Mark đã đứng chờ ở sân bay, và cả hai đứa con reo lên vui mừng khôn xiết. Anh ứa nước mắt khi ôm chúng vào lòng. Mọi việc rốt cuộc đã bắt đầu sáng sủa trở lại đối với anh. Anh đã mất Janet, mất luôn rồi, có lẽ do chính lỗi của anh hay có thể là không phải, nhưng anh đã có hai đứa con. Và đó đúng là mong ước của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.