Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 97



Crystal khoa trương hít vào một ngụm khí lạnh, ban đêm trong căn nhà yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Thân thể Nghi Hi nháy mắt cứng ngắc, chậm rãi quay đầu nhìn qua, Thẩm Nhất Lộ, Hồ Chính Chi còn có Crystal đều đang đứng ở cửa, cô bé ở phía sau cùng đã bụm miệng, vừa nhìn bọn họ lại nhìn mẹ, con mắt đen nhánh trừng được vừa to vừa tròn.

Cô ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lập tức nhìn sang Lê Thành Lãng, vẻ mặt anh cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền nhìn cô an ủi cười nhẹ, kéo Nghi Hi đứng lên.

Lê Thành Lãng: “Cô Thẩm, cô Hồ.”

Thẩm Nhất Lộ chậm rãi đi tới, Nghi Hi phát hiện đêm nay bà ta tự nhiên không đi giày cao gót, khó trách vừa rồi không nghe được rõ ràng tiếng bước chân. Bọn họ thật là quá mê muội!

Thẩm Nhất Lộ hỏi: “Thành Lãng, cậu về khi nào?”

“Xế chiều hôm nay.”

“Cậu về Hồng Kông là tin tức lớn, bên này ngay cả một chút cũng không nhận được, thật khiến người ta bất ngờ.”

Lê Thành Lãng: “Bởi vì còn có vài chuyện khác, cho nên giấu diếm lịch trình với bên ngoài.”

Bà ta thản nhiên nhìn anh, tựa như đang chờ anh giải thích “Chuyện khác” là chuyện gì, trong ánh mắt bình tĩnh giấu diếm sự lạnh lùng. Nghi Hi vô ý thức muốn lui về sau, Lê Thành Lãng dùng sức nắm tay cô, Thẩm Nhất Lộ phát giác, ấn đường hơi nhảy dựng lên.

Lê Thành Lãng ở trong lòng thở phào một hơi, ngày này so với trong tưởng tượng của anh đến sớm hơn, nhưng dù sao chăng nữa, hiện tại là lúc phải đối mặt.

Anh nghiêm mặt nói: “Cô Thẩm, có chuyện tôi vẫn muốn nói với ngài, là về tôi cùng Nghi Hi…”

“Không thể.”

Người trong phòng đều nhìn về phía bà ta, Thẩm Nhất Lộ chậm rãi ngồi xuống bên giường, tuy rằng trước đã quét tước qua, nhưng dù sao nơi này cũng lâu không có người ở, ngay cả khăn trải giường cũng không trải. Nhưng vị ảnh hậu truyền kỳ luôn luôn xem trọng lại có bệnh sạch sẽ giống như không chú ý đến, cứ như vậy ngồi xuống.

“Nếu như chuyện cậu muốn nói là chuyện này, như vậy đáp án của tôi là, không thể. Tôi không đồng ý cho hai người ở bên nhau.”

Bà ta không thèm liếc mắt nhìn Nghi Hi một cái, chỉ bình tĩnh nhìn Lê Thành Lãng, Nghi Hi cảm giác được sự chắc chắn không cho phản bác trong giọng nói của bà ta, vẻ mặt chậm rãi biến đổi.

Trước đây, chuyện cô không muốn nghĩ đến nhất chính là bị Thẩm Nhất Lộ biết quan hệ giữa cô và Lê Thành Lãng, bởi vì cô đoán được bà ta hơn phân nửa sẽ phản đối. Thời nay không có cha mẹ nào sẽ hy vọng con cái gả cho bạn bè của mình, tuy rằng cô gần như bị vứt bỏ, cô không muốn ứng phó khả năng sẽ có tranh chấp, cho nên tình nguyện giấu diếm. Nhưng khi tất cả thật sự xảy ra, khi Thẩm Nhất Lộ dùng loại thái độ phủ định một cách đương nhiên này để chối bỏ hai người, cô vẫn cảm giác đến lửa giận đang từng chút một dâng lên.

Bà ta không đồng ý? Bà ta dựa vào cái gì mà không đồng ý? Bà ta có tư cách gì!

“Ha…” Nghi Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, khiến mọi người đều nhìn qua, cô để tay sau lưng cùng Lê Thành Lãng mười ngón tay giao nhau, ngước mặt lên lên cười ngọt ngào, “Thành Lãng, em mệt mỏi quá, chúng ta đến nhà anh được không? Anh làm đồ ăn khuya cho em ăn đi.”

Ánh mắt Lê Thành Lãng phức tạp, dường như sớm đã dự liệu được phản ứng của cô, có lo lắng, còn có do dự mơ hồ. Lúc này Nghi Hi căn bản là chịu không nổi nửa điểm kích thích, kéo anh liền nói: “Đi nào, người đã an toàn đưa đến, còn ở lại chỗ này làm cái gì?”

Hồ Chính Chi cũng phục hồi tinh thần lại, đưa tay ra giữ chặt cô, “Alice…”

Nghi Hi quay đầu lại, “Aunt, người cũng muốn nói không thể sao? Không sao, nếu như là lời dì nói, con sẽ giải thích.”

Vẻ mặt Hồ Chính Chi vốn đã rất đặc sắc, bởi vì câu nói này càng biến đổ thêm cổ quái, Nghi Hi thừa cơ bỏ tay bà ra, kéo Lê Thành Lãng đi ra ngoài. Crystal giống như cái đuôi nhỏ đuổi theo phía sau, “Chị ơi, chị ơi!”

Nghi Hi miễn cưỡng chính mình dừng lại, “Làm sao?”

Crystal nắm chặt tay nhỏ cùng một chỗ, mắt chớp chớp, “Hai người thật … Thật?”

Nghi Hi thấy Hồ Chính Chi đang nhìn về phía này, nói cho bà cũng là nói cho người bên trong nghe, “Là thật, bọn chị đang ở bên nhau. Đến hiện tại vừa tròn một năm.”

Tròn một năm …

Hồ Chính Chi chau mày, tầm mắt nhìn về phía Lê Thành Lãng là sự tức giận không thể đè nén, Nghi Hi biết bà đang suy nghĩ gì, bổ sung thêm: “Là con theo đuổi anh ấy, cho nên aunt nếu người muốn tức giận, thì cứ giận con đi.”

“Alice con…”

“Cô Hồ, không phải như vậy…”

Nghi Hi đề cao âm lượng, “Lê Thành Lãng anh ngậm miệng, chuyện này có cái gì tốt mà giành?”

Bốn người đều không nói thêm gì nữa, tầm mắt của Hồ Chính Chi bay tới bay lui trên người Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng, lông mày xoắn thành hình chữ xuyên. Mười mấy giây sau, Thẩm Nhất Lộ từ trong phòng đi ra, lần này, bà ta không còn tiếp tục coi thường không đếm xỉa tới Nghi Hi nữa, ánh mắt thẳng tắp dừng trên mặt cô, “Con cùng ta tới đây.”

Nghi Hi rất muốn cười lạnh một tiếng quay đầu bước đi, nhưng cô càng hiếu kỳ hơn, hiếu kỳ bà ta muốn nói cái gì. Có vài thứ giấu ở trong lòng quá lâu, cô không muốn phải tiếp tục nhẫn nại, hiện tại bà ta muốn tính toán rành mạch nợ cũ, rất tốt, cô tùy thời tháp tùng.

Cuối hành lang là ban công, hai người trước sau đi tới, Nghi Hi ngăn cản những người còn lại theo kịp động tác. Ban công hình bán nguyệt theo phong cách châu Âu, mẹ con hai người đối mặt, Nghi Hi nói: “Ngài có cái gì cứ nói đi, tôi nghe.”

Thẩm Nhất Lộ chăm chú nhìn cô một lát, thản nhiên nói: “Con là cố ý?”

Nghi Hi nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý tứ bà ta. Thẩm Nhất Lộ nói: “Con và Lê Thành Lãng hẹn hò, là cố ý? Con muốn khiêu khích ta?”

Quá mức kinh ngạc, Nghi Hi ngược lại cười, “Ngài nghĩ quá nhiều, tôi còn không đến mức vì ngài làm ra quyết định như vậy.” Ẩn ý là, bà không có quan trọng đến vậy.

Lông mi Thẩm Nhất Lộ run rẩy.

Nghi Hi ôm hai cánh tay, tư thế phòng ngự rõ ràng, Thẩm Nhất Lộ xem ở trong mắt, “Ta không phải tới để cãi nhau cùng con. Con và Lê Thành Lãng không thích hợp, yêu đương sẽ không có kết quả tốt, ta hi vọng con có thể tỉnh táo một chút, đừng vì xúc động nhất thời mà gây chuyện.”

“Chúng tôi không thích hợp? Chúng tôi có chỗ nào không thích hợp? Tuổi tác, hay vẫn là do anh ấy là bạn của ngài?”

Thẩm Nhất Lộ im lặng phút chốc, “Đều phải.”

Nghi Hi gật gật đầu, “Như vậy à. Vậy thì không có vấn đề gì.”

Bà ta rốt cục không nhịn được nói: “Alice!”

Nghi Hi thở sâu, mỉm cười nói: “Bất luận chúng tôi có thích hợp hay không, đều không phải chuyện ngài cần quan tâm. Ngài cùng Lê Thành Lãng chỉ là bạn bè, còn chưa đến mức nhúng tay vào chuyện hệ trọng trong cuộc sống của đối phương đi?”

Thẩm Nhất Lộ nhíu mày, “Con cho rằng, ta là đang lo lắng cho cậu ấy?”

“Tôi nghĩ bà đang lo cho anh ấy, đồng thời còn nghĩ kiềm chế tôi, nhưng bà không có tư cách này.”

Ánh mắt của cô gái lạnh như thế, tràn đầy khinh thường cùng quyết tuyệt. Thẩm Nhất Lộ hơi hơi nghiêng người đi. Trên bầu trời đêm màu chàm một ngôi sao cũng không có, nơi này cách biển rất gần, khi còn ở trong căn phòng này, nhiều lần đi ngủ bà đều có thể nghe thấy tiếng sóng biển. Từ khi có lần quay phim rơi xuống nước đến mức suýt nữa chết đuối, bà liền chán ghét loại âm thanh này, cho nên sau khi tái hôn rất nhanh chuyển đến nàh chồng. Phàm là thứ khiến cho bà không có cảm giác an toàn, bà đều ghét.

Thẩm Nhất Lộ mò mò nút thắt áo khoác ngoài, khẽ nói: “Con nói sẽ không vì ta làm ra bất cứ quyết định gì, vậy vì sao con lại muốn tiến vào giới giải trí? Con trước sau như một ngây thơ như vậy, sao ta có thể tin tưởng con đã suy xét rõ ràng?”

Nghi Hi cứng đờ. Chấp niệm lớn nhất của cô, bí mật cô yên lặng giấu diếm nhiều năm như vậy, cứ thế bị bới móc một cách qua loa lấy lệ. Bà ta thậm chí còn dùng ánh mắt trào phúng nhìn cô.

Khí huyết không ngừng dâng lên, cô cười lạnh nói: “Vậy bà thì sao? Rõ ràng chính mình bỏ chồng vứt con, lại tới nói với tôi nên yêu ai mới sẽ có kết quả tốt, bà bảo tôi phải làm thế nào để tin đề nghị của bà là đúng?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, thần sắc Thẩm Nhất Lộ biến đổi, bà ta nhìn Nghi Hi chằm chằm, “Con nói cái gì?”

Cô không chút lùi bước, “Tôi nói bà bỏ chồng vứt con, căn bản không có tư cách quản chuyện của tôi! Bà không xứng!”

“Chát —— “

Cát tát thật mạnh, Nghi Hi bị đánh đến nghiêng gò má. Nơi đó vừa nóng rát vừa đau, làm cho cô suýt nữa thì rơi nước mắt. Cắn chặt làn môi, chậm rãi quay đầu nhìn bà ta, sắc mặt Thẩm Nhất Lộ trắng bệch, lồng ngực hơi thở nhấp nhô. Búi tóc cao quý của bà ta ban đầu, hiện tại tản ra rơi xuống cạnh má, rốt cục không còn bình tĩnh thong dong, hiện ra có chút chật vật.

Nghi Hi chạm vào chỗ vừa bị đánh, chậm rãi cười, “Bà biết không? Khi còn rất nhỏ, đã từng nghĩ, chỉ cần bà bằng lòng quan tâm đến tôi, cho dù là đánh tôi mắng tôi, tôi đều vui vẻ. Nhưng bà chỉ coi thường tôi. Quả thật bởi vì bà tôi đã làm ra rất nhiều quyết định, nhưng đó không phải là do tôi để ý đến bà, chỉ là vì tôi hận bà. Tôi hận thà rằng cuộc đời này chưa từng gặp bà, thà rằng tôi trước giờ không phải… Con gái bà.”

Cô kéo cửa ra liền đi, Lê Thành Lãng chờ trên hành lang vừa thấy dáng vẻ của cô liền sững sờ, cũng mặc kệ Hồ Chính Chi còn ở bên cạnh, lên trước mấy bước đem cô ôm vào lòng. Gò má Nghi Hi dán lên áo anh, nước mắt không khống chế nổi tuôn ra ngoài, cô khóc thút thít nói: “Mang em đi. Lê Thành Lãng, anh mang em đi. Em không nên ở chỗ này…”

“Được, chúng ta đi. Bây giờ chúng ta đi. Đừng sợ.” Anh chạm vào trán cô, trong âm thanh tràn đầy đau lòng.

Đêm này Nghi Hi bước vào căn biệt thự ở Thiển Thủy Loan của Lê Thành Lãng.

Phòng khách là ghế sofa trắng, cô lẳng lặng ngồi ở trên, mặt đã không còn đau, nhưng làn da cô non mịn, rất nhanh liền nổi lên vết đỏ. Lê Thành Lãng bôi thuốc cho côcấp nàng bôi thuốc, cô cũng ngồi bất động, cuối cùng anh tỉ mỉ nhìn cô một lát, nói: “Em như vậy ngày mai không thể quay phim được, để anh gọi điện cho Simon, em đi tắm rửa một lát sau đó ngủ một giấc, được không?”

Cô níu chặt tay áo anh, “Đừng đi.”

Lê Thành Lãng đổi lại cầm tay cô, thỏa hiệp nói: “Được, anh không đi. Vậy anh chờ em ngủ rồi thông báo cho Simon?”

Cô rúc vào lòng anh, cũng không trả lời vấn đề anh vừa hỏi, mắt vô thần nhìn về hư không. Lê Thành Lãng sờ sờ tóc cô, thở dài, “Là anh sai, anh nên sớm xử lý tốt, cũng sẽ không náo thành như vậy.”

Cô nhỏ nhẹ nói: “Em không cho anh nói, anh làm sao xử lý sớm? Không cần trách cứ chính mình, lần này cho dù có sai, cái người đó cũng không phải anh.”

Lê Thành Lãng trầm mặc, Nghi Hi tự giễu cười cười, “Thật không tiền đồ, cứ như vậy để bị tát. Nếu như động thủ là ba thì em nhận, bà ấy tính cái gì?”

Cô nói như không thèm để ý, trong giọng điệu rõ ràng lại chật vật như vậy, anh nghĩ đến kế tiếp chuyện hai người phải đối mặt, cố ý nói: “Hối hận sao? Ở bên anh, chính là có nhiều phiền toái như vậy.”

Câu nói này khiến cô nhớ lại lúc trước, khi còn chưa xác định quan hệ anh còn do dự đủ thứ, nhịn không được cười khổ. Quả nhiên là tuổi trẻ xúc động, lúc ấy hẳn là anh đã đoán được Thẩm Nhất Lộ chính là phiền toái lớn nhất của bọn họ đi?

“Còn anh? Hiện tại anh… Hối hận sao?”

Lê Thành Lãng đè lên trán cô, “Anh chỉ lo em hối hận.”

Nghi Hi nhắm mắt lại, nói khẽ: “Chú lê, anh biết không? Sau này nếu em có con, em nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm bạn với con bé, che chở nó, không để nó cảm nhận cô độc dù chỉ một chút. Em sẽ làm một người mẹ tốt, để con bé yêu em phát ra từ nội tâm, chứ không phải một ngày kia, thống hận trở thành con gái em.”

Từng tiếng lọt vào tai, lòng Lê Thành Lãng cũng đi theo phát run, Thẩm Nhất Lộ đem đến cho cô ấy ảnh hưởng quá lớn, mà nơi này nhiều nhất toàn là tổn thương.

Anh nhắm mắt lại, dường như hạ quyết tâm to lớn vậy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Tiểu Hi, có chuyện, anh thực sự vẫn luôn nghĩ hỏi em.”

“Chuyện gì?”

Lê Thành Lãng chậm rãi nói: “Em trở thành diễn viên, cũng chỉ là vì Thẩm Nhất Lộ sao? Bởi vì hi vọng vượt qua bà ấy, cho nên mới đi lên con đường này, sau đó quyết định sự nghiệp cả một đời bản thân?”

Cô không rõ anh có ý gì, mờ mịt nhìn anh. Ánh mắt Lê Thành Lãng thâm thúy, mang theo áp bách nặng nề, “Em cẩn thận suy nghĩ một chút, dứt bỏ Thẩm Nhất Lộ, dứt bỏ anh, dứt bỏ tất cả những người hoặc những chuyện không quan trọng không liên quan, chỉ nghĩ đến diễn xuất, nghĩ đến điện ảnh. Em có thích sao?”

Nghi Hi nhất thời chịu phải chấn động, trong con ngươi đen xuất hiện đủ các loại cảm xúc, nghi hoặc xoắn xuýt giãy dụa bồi hồi, phức tạp đến mức khiến người ta nhìn không rõ. Cuối cùng tất cả quy về bình tĩnh, cô thấp giọng nói: “Thích.”

Sao có thể không thích?

Sinh ra trong hoàn cảnh như thế, có được tài hoa cùng thiên phú như vậy, trong máu cô liền chảy xuôi sự theo đuổi đối với nghệ thuật biểu diễn. Cô đang cố gắng để tạo ra sự nghiệp của chính bản thân mình.

Lê Thành Lãng gật gật đầu, “Vậy thì được, quên cái mục tiêu của em đi, sau này chỉ sống vì chính mình. Tiểu Hi, đóng phim em thích, trở thành diễn viên mà em muốn, đây mới là điều em phải làm.”

Thần sắc Nghi Hi ngơ ngẩn, ánh mắt Lê Thành Lãng nhu hòa mà kiên định, mang theo sức mạnh nào đó. Cô nhìn thẳng anh thật lâu sau, nói: “Em quá để ý đến bà ấy sao?”

“Phải.”

“Nhưng bà ấy cũng không có quan tâm em được như vậy.”

“Phải.”

“Cho nên em phải học, không nên để cho bà ấy tiếp tục ảnh hưởng tới cuộc sống của em?”

“Không sai.”

Nghi Hi ôm lấy Lê Thành Lãng, cằm đặt lên đầu vai anh. Cô nhìn trần nhà khẽ cười, có ánh nước trong đôi mắt lưu chuyển rất lâu, tới cùng không có rơi xuống.

“Em sẽ cố gắng.”

Ngày hôm sau hai người là bị điện thoại đánh thức, bởi vì gần đây đều đang quay phim, ý nghĩ đầu tiên của Nghi Hi là đoàn phim gọi tới thúc giục, chờ đến khi nhận mới phát hiện là điện thoại di động của Lê Thành Lãng.

Đầu kia điện thoại, Allen lắp ba lắp bắp nói: “Nghi, Nghi tiểu thư, cô cùng thầy Lê… Cùng một chỗ?”

Lê Thành Lãng đang ngủ ở bên cạnh, từ trong tay cô rút điện thoại qua liền nói: “Sao thế?”

Allen thở dốc một hơi, “Xảy ra chuyện lớn, chị Chương Hủy bảo em nhanh chóng thông báo cho anh!”

“Làm sao?”

“Anh có tải app ‘Đệ nhất tinh thám’ của 《 Tomato nhật báo 》 không?”

《 Tomato nhật báo 》 mà cậu ấy nói đến là tờ báo lá cải nổi tiếng của Hồng Kông, lấy việc chụp ảnh đời sống riêng tư của nghệ sĩ để nổi danh, mà “Đệ nhất tinh thám” chính là app gần đây bọn họ đưa ra.

Lê Thành Lãng nói: “Không có.”

“Vậy anh đăng nhập WeChat, em gửi cái này cho anh. Tối hôm qua bọn họ chụp được tư liệu lớn, hiện tại nắm trong tay tin tức độc nhất vô nhị, em thấy nếu không phải in ấn không kịp, sáng nay báo chí đã trực tiếp đăng tải! Hiện tại vẫn chỉ là báo trước, tối muộn đêm nay, các tạp chí lớn đều đăng, tuyệt đối thành tít trang đầu!”

Lê Thành Lãng nhíu mày. Allen cùng Chương Hủy đều cho rằng cần để cho anh biết, như vậy chính là có liên quan đến anh, nhưng nghe giọng điệu của bọn họ thì người bị chụp hẳn là không phải anh, bằng không sẽ phải càng nôn nóng hơn. Như vậy chính là người bên cạnh anh.

“Cái gì vậy?” Nghi Hi xoa xoa tóc, nghi hoặc nói.

Lê Thành Lãng nhịn xuống cảm giác chẳng lành, vừa mở WeChat ra xem, quả nhiên Allen gửi tin tới, anh vừa quét mắt qua 3 tấm hình kia. Rất mơ hồ, hẳn là chụp ở khoảng cách khá xa, lờ mờ có thể nhìn rõ hình dáng nhân vật.

Trên ban công, Thẩm Nhất Lộ cùng Nghi Hi mặt đối mặt; Thẩm Nhất Lộ phất tay tát lên mặt Nghi Hi; Nghi Hi phẫn nộ đạp cửa rời đi, Thẩm Nhất Lộ đứng tại chỗ.

Huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, ánh mắt anh rơi xuống rơi xuống dòng chữ tiêu đề cỡ lớn, thêm thể chữ đậm, dùng từ hết sức khoa trương, giờ phút này nhìn qua vô cùng chói mắt.

“Thẩm Nhất Lộ ấu đả nữ diễn viên đại lục: hoa đán đang nổi đắc tội ảnh hậu danh tiếng, giới giải trí lại bùng nổ thêm một vụ tai tiếng!”

HẾT CHƯƠNG 97

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.