Cách đó không xa là tiếng ồn do những người trong quán tạo nên, Giản Duy nhìn Giang Ngật, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, “Em…”
Cô không hề nghĩ tới, chính mình lẩn trốn vất vả như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi chạm mặt anh.
Giản Duy im lặng, Giang Ngật lại nhanh chóng hiểu ra. Ngày như hôm nay, đã vậy còn ở một thành phố vừa lạ lại xa xôi, bạn gái mình đột nhiên xuất hiện…
“Em là tới tìm anh?!”
Trong giọng nói của anh là sự ngạc nhiên, thậm chí có chút không dám tin. Dường như chuyện cô làm đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Giản Duy càng cảm thấy quẫn bách, trong lòng lại tăng thêm sự khó xử.
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh nữa. Chỉ nghĩ trong lòng, mình không nên tới đây ăn cơm, đáng nhẽ mình phải lập tức đặt vé bay ngay trong đêm, có vậy anh cũng sẽ không phát hiện…
Đang lúc chân tay luống cuống, Giang Ngật lại đặt tay lên vai cô. Anh khẽ cúi đầu, nhìn thẳng vào đối mắt của Giản Duy, vẻ mặt vừa buồn cười lại khó hiểu, “Em đến tìm anh, vì sao lại không nói cho anh biết? Lo cho anh? À, chắc không phải là vì theo dõi anh chứ…”
“Em không có!” Giản Duy phủ nhận ngay lập tức.
Giang Ngật nhướn mày, vẻ mặt đúng kiểu “Đừng giấu anh, cái gì anh cũng biết hết”.
Giản Duy thấy anh như vậy, chỉ cảm thấy oan uổng khó giãi bày, nghẹn một hồi lâu rốt cuộc cũng nói: “Em tin anh. Nhưng, nhưng em không dám…”
Người cúi thấp, có vẻ ủy khuất sa sút tinh thần.
Vẻ mặt của Giang Ngật biến đổi.
Cô đứng ở nơi đó, đầu cúi thấp, như một đứa trẻ làm sai, sau lưng còn kéo theo một vali hành lý cồng kềnh. Thực ra cái gì cô cũng chưa nói rõ ràng, nhưng bỗng nhiên anh lại hiểu, hiểu được vì sao cô lại có dáng vẻ này.
Giản Duy cho rằng, anh không thích cô đến sao?
Điện thoại của Giản Duy lại vang lên. Bởi vì vừa rồi vẫn không có người nghe máy, đại khái là đầu bên kia cho là tín hiệu có vấn đề, tắt đi gọi lại lần nữa. Giản Duy vốn không muốn nhận, nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, khiến thần kinh người ta cũng run lên, rốt cuộc cô cũng nghe, thấp giọng nói: “Vâng, là tôi, là tôi muốn ra sân bay. Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, giờ tôi xuống nay…”
Giang Ngật đoạt lấy điện thoại, đưa lên tai, đúng lúc nghe thấy lái xe nói: “Được, tôi đang chờ ở chỗ này, cô mau xuống đi. Giờ ra sân bay còn một đoạn nữa, chúng ta phải nhanh…”
Anh cười đáp: “Bác tài, ngại quá, chúng tôi không đi nữa.”
Người lái xe còn đang sửng sốt, anh đã bổ sung thêm, “Thực sự xin lỗi, tiền tôi sẽ trả gấp đôi. Đã mang phiền phức đến cho anh rồi, anh mau chóng về nhà đón giao thừa nhé.”
Anh cúp máy, đối với sự kinh ngạc của Giản Duy, dường như Giang Ngật không hề nhận ra, trả lại điện thoại cho cô, hỏi: “Em đến đây từ khi nào?”
“Một tiếng trước…”
“Ăn cơm chưa?”
Giản Duy lắc đầu. Có chọn món, nhưng một miếng cũng chưa ăn.
Giang Ngật cười một tiếng rồi nói, “Vậy ăn cơm trước đã.”
Anh với tay kéo cái vali của cô qua, dắt tay cô định đi ra ngoài. Giản Duy vội vàng thoát ra, Giang Ngật quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu rất ung dung, “Còn muốn chạy?”
Giản Duy cũng đã lấy lại tinh thần, mặc kệ cô muốn thế nào, cũng bị anh bắt được rồi, giờ mà còn nói muốn đi thì là cố ý muốn gây sự.
Cô lấy một cái khẩu trang ra đeo lên, rầu rĩ nói: “Không chạy nữa. Nhưng trong kia có người, không nên bị chụp…”
Ánh mắt của Giang Ngật dừng trên mặt cô, suy nghĩ một chút không nói thêm gì nữa.
Giản Duy cho rằng anh sẽ dẫn mình về khách sạn, hoặc là đến chỗ khác ăn tối. Nhưng Giang Ngật lại trực tiếp dẫn cô vào phòng ở phía bên phải hành lang.
Cô cả kinh, “Anh định làm gì? Chúng ta phải… tới chỗ nào?”
Ở trong đó đều là đồng nghiệp của anh, bị trông thấy sẽ không sao chứ?
Giang Ngật không đáp lời, chỉ là lúc cô đang chần chừ thì làm bộ muốn nắm tay cô, làm cho Giản Duy sợ không dám lui nữa.
Lúc đi vào đại sảnh, cô biết đến một nửa số người ở đây đều đang nhìn bọn họ, nhất là mình. Đang ngồi chợt thấy Giang Ngật dẫn một cô gái vào, anh còn tự tay xách hành lý giúp cô ấy, cũng không kiềm chế được sự hiếu kỳ, châu đầu ghé tai bàn tán xì xào.
Giản Duy giả vờ không nghe thấy gì, đi theo Giang Ngật qua hành lang. Cứ nghĩ trong phòng chỉ là một chỗ nhỏ, nhưng bước vào mới phát hiện chỗ này rất rộng rãi. Bên trong cũng xếp chừng mười cái bàn, những người đang ngồi đều là nhân viên đoàn phim. Mọi người ăn uống linh đình, đang uống đến náo nhiệt.
Thấy Giang Ngật quay lại, quần chúng nhao nhao chào hỏi, “Chào thầy Giang!”
“Chào anh Ngật!”
Đương nhiên, tầm nhìn của bọn họ cũng trôi về đằng sau lưng Giang Ngật – cô gái không thấy rõ mặt. Chẳng qua họ giỏi che giấu hơn những người ở ngoài kia một chút, nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt.
Giang Ngật gật đầu chào hỏi cùng mọi người xong thì đi thẳng về phía trước, chỗ đấy mới là sân khấu chính. Anh đẩy cửa ra, một cái bàn tròn có bảy tám người ngồi quanh gồm: đạo diễn Tả Gia Hạo, biên kịch Phạm Ái Lâm, Dương Sâm cùng với các diễn viên khác. Ngoài nam chính Đỗ Văn Hãn xin nghỉ trở về nhà, nữ chính Phạm Tư Quân từ trước đến nay không thích trường hợp này, những diễn viên còn ở lại đoàn phim đón Tết đều có mặt ở đây.
Dương Sâm đang uống rượu, nhìn thấy anh thì cười nói: “Đã về rồi? Có phải ở ngoài bị fan cuồng chặn đường không? Nói thật, tớ cảm thấy chuyến này cậu đi ra ngoài quá nguy hiểm!”
Phạm biên kịch nói: “Ôi còn dẫn theo một người vào. Thầy Giang không phải là nhìn thấy fan nào xinh đẹp quá, nên bèn dẫn về nhà chứ?”
Mọi người trêu ghẹo liên tục, Giang Ngật giúp Giản Duy tháo khẩu trang xuống. Bọn họ vừa thấy mặt Giản Duy thì sững sờ cả đám. Đạo diễn Tả Gia Hạo chớp mắt mấy cái, dùng tiếng phổ thông còn đặc khẩu ẩm Quảng Đông, nói mà không chắc chắn: “Ớ, cậu mời cô Bội Bội tới đây? Gần đây cô ấy đang ở Chiết Giang?”
Giang Ngật thở dài, “Tôi hiểu, bề ngoài của cô Chu có điểm giống cô ấy. Nhưng mọi người nhìn kỹ đi, có thể nhìn ra sự khác biệt chứ?”
Tất cả bắt đầu nhìn chằm chằm cô gái, nhìn rất tập trung thì cũng tìm ra sự khác nhau. Cô gái này quả thực không phải Chu Bội Bội, vậy… Cô ấy là ai?
Hơn nữa, giọng điệu của Giang Ngật cũng hơi kỳ lạ. Bởi vì Chu Bội Bội là người của công chúng, mọi người đều theo quán tính cảm thấy người khác giống cô ấy. Nhưng Giang Ngật lại nói, Chu Bội Bội có bề ngoài giống cô gái này.
Hình như trong mắt anh, cô gái này mới là bản gốc.
Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc của mọi người, Giang Ngật giữ vai Giản Duy, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi – Giản Duy. Hôm nay cố ý đến đây đón Tết với tôi.”
Anh vừa quăng xuống một câu, trong bàn thoáng chốc yên tĩnh. Tất cả đều mở to mắt nhìn anh hết sức kinh ngạc.
Phải qua một lúc, mới có vài âm thành vang lên cùng lúc. “Bạn gái? Bạn gái gì?”
“Cậu có bạn gái rồi?”
“Đây chính là chị dâu tớ?!”
Giang Ngật đáp lời Dương Sâm: “Đúng, đây chính la chị dâu cậu.”
Dương Sâm nhìn Giản Duy một cái, cố hết sức nuốt nước miếng.
Từ lúc Giang Ngật nhất quyết muốn dẫn mình vào, Giản Duy đã đoán được anh muốn làm gì. Nhưng khi nghe anh ở trước mặt mọi người nói ra ba chữ “Bạn gái”, cô vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh muốn chết.
Trong lòng có cảm xúc khác thường đang lan tràn.
Cô sợ mình xuất hiện sẽ làm anh khó xử, sẽ gây thêm phiền toái cho anh. Nhưng anh lại dẫn cô đi gặp bạn bè của anh, rất hào phóng giới thiệu cô cho mọi người…
“Tiểu Duy.” Giang Ngật nhẹ giọng gọi cô.
Giản Duy không muốn làm anh mất mặt, cô khẽ cười, cố gắng tự nhiên hết mức” “Chào các vị, tôi tên là Giản Duy. Giản trong đơn giản, Duy trong duy nhất, là bạn gái… của Giang Ngật. Đêm nay tùy tiện tới đây, hy vọng không làm phiền mọi người.”
…Còn, còn rất lễ phép.
Dương Sâm là người tỉnh táo lại đầu tiên, anh chàng đứng lên, vươn tay ra như thật, “Cái đó, chào chị dâu. Tôi tên là Dương Sâm, có lẽ chị không biết tôi, tôi là anh em tốt của A Ngật. Trời ơi, tôi đã ngưỡng mộ chị từ lâu. Buổi chiều còn mới nói chuyện cùng Giang Ngật, không nghĩ tới tối đã được gặp rồi.”
Giản Duy chưa từng được ai gọi như thế, cảm thấy vừa kỳ lạ lại xấu hổ. Hơn thế, Dương Sâm lại từng nghe nói về mình? Cảm thụ này thật kỳ diệu, trước đây toàn là mình nghe chuyện về anh ta và Giang Ngật.
Cô bắt tay Dương Sâm, khẽ đáp: “Tôi biết anh.”
“Là sao? Thì ra tôi nổi tiếng thế à, vinh hạnh vinh hạnh rồi!” Dương Sâm cười hì hì, nháy mắt ra hiệu với Giang Ngật.
Đạo diễn Tả Gia Hạo cũng cười chào: “Cô Giản đúng không, đến đây, mời cô ngồi. Chúng tôi không giống Dương Sâm, chúng tôi không biết Giang Ngật có bạn gái. Đây là tin tức lớn đấy!”
“Đúng vậy, nếu giờ mà tung ra. Chắc chắn ngày mai sẽ không chạy thoát khỏi trang nhất!”
Đối diện có một người đàn ông da hơi ngăm bỗng nhiên cười một tiếng. Giản Duy còn nhớ anh ta tên là Cung Văn Phi, đều là người Hồng Kông giống Tả đạo diễn, trước đây đã đóng rất nhiều phim hình sự, “Cái tên này, có khí phách lắm. Lần sau không cười cậu nữa. Rất dũng cảm.”
Tất cả đều hiểu ý của Cung Văn Phi. Đàn ông thích nhất là sự nghiệp, bây giờ Giang Ngật lại có bạn gái thì đúng là có dũng khí. Hơn nữa nếu anh đã dẫn người tới đây, vậy chắc chắn không phải là tùy tiện chơi đùa, mà là nghiêm túc.
Có khí phách!
Giang Ngật nói: “Vì vậy phải nhờ mọi người giúp một chuyện. Thay tôi giữ kín bí mật này.”
Thật trùng hợp, người ở bàn này đều có quan hệ không tồi với anh, những người khác đều đã rời đoàn về nhà. Đây cũng là nguyên nhân Giang Ngật lại dẫn Giản Duy tới đây.
Mọi người đều ra hiệu OK. Thực ra chẳng cần anh dặn, đều là người trong giới, đều hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Giang Ngật uống chén rượu để thể hiện sự cảm kích. Kỳ thật so với sự ảnh hưởng đến bản thân, điều mà anh để ý chính là, nếu như bây giờ công khai quan hệ, sẽ không tốt với Giản Duy.
Giản Duy ngồi bên cạnh Giang, còn có chút câu nệ. Anh múc cho cô bát canh, “Không phải là đói sao? Trước tiên uống chút canh cho ấm dạ đã.”
Săn sóc quá ha, hai người đàn ông ngồi đối diện không nghiêm túc nổi nữa, miệng nở nụ cười gian xảo.
Có nữ diễn viên còn cảm thám: “Woa, thì ra thầy Giang còn có một mặt ôn nhu như thế..”
Dương Sâm huýt sáo, “Chị dâu tôi tết còn chạy tới thám ban. Tình sâu nghĩa nặng như vậy, anh Ngật không thể ôn nhu một chút?”
Nghe thế làm Giản Duy đỏ mặt.
Phạm biên kịch hiếu kỳ hỏi: “Cô Giản đã gặp Chu Bội Bội chưa? Hai người…”
Giản Duy biết chị ấy đang suy nghĩ điều gì, đáp: “Gặp rồi ạ, nguyên nhân còn liên quan đến A Ngật, nên đã chặm mặt cô Chu mấy lần. Cô ấy nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc như vậy.” Câu trả lời của cô cũng gián tiếp giải thích rõ hai người không có vấn đề gì.
Phạm biên kịch ồ lên, lại càng thêm hứng thú, “Vậy cô làm nghề gì? Tướng mạo của cô đặc biệt như thế, thực ra tiến vào giới giải trí phát triển cũng không tệ.”
“Đừng.” Giang Ngật tiếp lời, “Bạn gái của tôi rất lợi hại. Cô ấy là sinh viên tài năng khoa Toán của đại học A, xuất thân thư hương thế gia. Đã vậy còn là thần đồng từ bé, 15 tuổi đã vào đại học. Tiến vào giới chúng ta để làm gì? Cô ấy cứ đọc sách thật nhiều, về sau làm khoa học cống hiến cho nhân loại.”
Giản Duy chưa từng nghe thấy Giang Ngật dùng giọng điệu như vậy để kề về mình. Giống như đang nói đùa, nhưng lại như thật, đầy kiêu ngạo và tự hào, chẳng khác gì người cha đang khoe khoang mình có một đứa con gái thông minh tài giỏi.
Những lời này cũng làm cho mọi người đang ngồi ở đây cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì Giản Duy và Chu Bội Bội có bề ngoài rất giống nhau, tất cả đều vô ý thức lấy hai người ra so sánh. Dĩ nhiên Giản Duy không có sự nghiệp thành công bằng, bọn họ cũng thân quen với Chu Bội Bội hơn. Thậm chí có người còn đang nghĩ, Giang Ngật bày đặt không theo đuổi Chu Bội Bội, sao lại đi chọn trúng “hàng nhái”. Nhưng sau khi nghe thấy trình độ của Giản Duy, mới biết hóa ra cô gái này xuất sắc ở một lĩnh vực khác, học bá IQ cao nha!
Giang Ngật lại thích tuýp phụ nữ này!
Dương Sâm líu lưỡi, “Ra là phái học thuật? Kiểu con gái này sao cậu tán đổ được. Không, phải là chị dâu, sao cô lại ‘mắt mù’ mà vừa ý cậu ta vậy?”
Đối với xưng hô kiểu này Giản Duy còn chưa thích ứng kịp, sửng sốt đáp: “Bởi vì, tôi là fan của anh ấy…”
Giang Ngật cười híp mắt tiếp lời: “Không sai, cô ấy là fan của tớ, thích tớ đã nhiều năm. Ghen tị sao? Tớ biết cậu ghen tin. Nhưng người phân theo nhóm, cậu không thể nào thu hút được người hâm mộ xuất sắc như thế đâu.”
Dương Sâm sắn tay áo lên, làm bộ muốn đánh nhau, “Mắng tớ thì được, mắng fan của tớ thì không được. Tớ cho cậu ba giây để nói xin lỗi với bọn họ!”
Phạm Ái Lâm ra vẻ buồn bã: “Bên ngoài đều là fan của Giang Ngật. Cậu nói xem, nếu bọn họ biết nam thần của mình đang dùng bữa với bạn gái ở trong đây, liệu có phóng hỏa không…”
Cả bàn đều bật cười.
Một bữa cơm hết sức vui vẻ.
Vốn dĩ Giang Ngật định đón giao thừa với mọi người, nhưng thời điểm vừa qua mười một giờ tối đã bày tỏ muốn đi trước. Có người ngăn cản, anh cười nói: “Xin cho đi nhờ, người yêu tôi vượt đường xa tới đây. Chúng tôi cũng cần không gian riêng. A, chuyện này, những người FA mấy người… có thể hiểu không?”
Quần chúng nổi giận, liên tục phất tay bảo anh mau phắn đi.
Hai người trở lại khách sạn. Giản Duy đứng trong phòng, quan sát bốn phía. Gian phòng cũng không tính là lớn, có một mặt là cửa sổ sát đất. Chỗ này có thể nhìn thấy con sông nhỏ và hai bên bờ tường trắng ngói đen – một góc tĩnh lặng của vùng sông nước Giang Nam.
Giang Ngật bỏ hành lý của cô xuống, quay đầu lại hỏi: “Uống gì không?”
“Không cần ạ.”
“Còn muốn ăn gì không?”
“Cũng, cũng không cần ạ.”
Anh ngồi lên ghế sofa, vỗ vào chỗ bên cạnh nói: “Thôi được, vậy chúng ta ngồi đây tâm sự một chút.”
Ánh mắt của anh dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự nghiêm túc trong đó. Giản Duy mím môi, từ từ đi sang ngồi xuống.
Giang Ngật hỏi: “Nếu hôm nay anh không va phải em, có phải em định âm thầm quay về Bắc Kinh không?”
Phải qua nhiều giây, cô mới rụt rè gật đầu.
“Vậy sau này em có nói cho anh biết không? Nói cho anh biết, em đã từng tới tìm anh…”
“… Không ạ.”
“Vì sao? Em vượt ngàn dặm xa xôi mới đến được đây, chỉ để nhìn anh từ xa?” Anh cười hỏi tiếp.
Giản Duy không nói được lời nào.
Giang Ngật nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, “Giản Duy, trả lời anh. Anh muốn biết em nghĩ như thế nào.”
Hai người ở gần nhau đến thế. Điều này khiến cô nhớ tới chỉ vài tiếng trước, cách hơn nửa nhà hàng, cách đám người hối hả, cô nhìn anh từ xa. Lúc đó cô đã thật sự nghĩ rằng, bản thân sẽ lẻ loi đi khỏi đó.
Nhưng anh lại giữ cô lại.
Bây giờ, anh ở bên cô, anh chỉ nhìn một mình cô.
Giản Duy bỗng nhiên nói: “Được, em nói cho anh biết.”
Trong lòng bỗng nổi lên dũng khí, dường như rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được nữa, muốn nói hết những suy nghĩ đã giữ trong đáy lòng từ lâu.
“Giang Ngật, em đã nói với anh rồi nhỉ. Em thích anh rất nhiều năm…”
Giang Ngật gật đầu. Chuyện này, từ lần đầu gặp mặt là anh đã biết.
“Thực ra những năm đó, em cũng từng có cơ hội có thể gặp được anh. Đại khái là khoảng ba năm trước, có một lần chị Tĩnh và hội hậu viên sắp xếp tổ chức party bất ngờ cho anh. Em cũng muốn giống như hôm nay, bay qua nửa đất nước, đến khuya thì tới được địa điểm rừng núi hoang vắng mà anh đang quay phim. Sau đó cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho anh. Ban đầu em rất muốn đi, cũng đã báo danh. Nhưng đến phút chót lại bỏ qua. Không phải em sợ phiền toái, chỉ là em không biết những việc chúng em làm này, anh có thật sự cần không. Anh có thấy vui không. Có lẽ đối với anh mà nói, gặp bọn em cũng chỉ là một công việc, còn không bằng ở một mình vừa thoải mái lại yên tĩnh…”
“So sánh thì, em vẫn quen cách xa anh một chút. Cách màn hình, em có thể làm bừa yêu anh, nói những lời sến súa. Vì anh mà cãi nhau với người khác, đi khắp nơi tuyên truyền tác phẩm của anh… Em cứ tiếp tục làm một bên tình nguyện, không cần anh biết. Thậm chí còn cảm thấy may vì anh không biết. Bởi vì như vậy, thì em có làm sai điều gì, anh cũng sẽ không ghét em được.”
“Nhưng hiện giờ, chúng ta lại yêu nhau.”
Cô nói đến đây, trong thanh âm đã không giấu được nỗi sợ hãi, “Em chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này. Tất cả mọi chuyện đều không còn như xưa. Mỗi chuyện em làm, anh đều cảm nhận được. Vì thế bỗng nhiên em không dám làm cái gì…”
“Em thấy mình giống như một người hâm mộ, có rất nhiều tình cảm muốn bày tỏ. Nhưng em sợ, sợ rằng em chỉ có thể làm cảm động bản thân. Em sợ tình yêu của mình sẽ khiến anh cảm thấy nặng nề…”
Ngẫm lại cô thật là khờ. Bình thường thì nói hay lắm. Nhưng đến khi nhìn thấy người thật, tất cả những lời nói hùng hồn trên mạng đều trở thành trò cười. Mỗi một câu nói đều phải đắn đo suy nghĩ thật lâu, lo ngại bước sai một bước, sẽ làm anh ghét mình.
Sợ hãi đến hèn mọn.
Giang Ngật đưa mắt nhìn cô, rất lâu không nói được lời nào.
Kỳ thật anh đã mơ hồ nhận ra từ lâu. Kể từ sau khi xác định quan hệ, mỗi khi ở bên anh Giản Duy đều trở nên cẩn thận, dè dặt. Ngược lại không bằng lúc cả hai vẫn còn là bạn. Anh vốn chỉ nghĩ là cô gái lần đầu yêu đương sẽ dễ căng thẳng. Nhưng hóa ra, nguyên nhân thật sự lại là điều này.
Đối với đoạn tình cảm này, thực ra Giản Duy vẫn luôn suy nghĩ bi quan.
Trong mắt cô đã ngấn lệ, anh khẽ thở dài, “Anh hiểu rồi. Tâm trạng của em anh hiểu. Nhưng Giản Duy, anh cũng hy vọng em hiểu được. Tuy rằng trước đây em là fan của anh. Nhưng bây giờ chúng ta là người yêu.”
“Trong tim anh, mối quan hệ này là ngang hàng, em theo anh cũng là ngang hàng. Anh cho em số điện thoại phòng khách sạn mình ở, cũng là ý này. Bất cứ lúc nào em cũng có thể bay tới điều tra anh, đột nhiên đến, kiểm tra điện thoại của anh. Tất cả những chuyện mà người yêu có thể làm, em đều có thể. Không cần sợ làm sai sẽ mất anh, phải có lòng tin với anh một chút. Phải có lòng tin với tình cảm của chúng ta, được không em?”
Suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, cô đờ đẫn hỏi lại: “Em không cần sợ sẽ mất anh?”
“Nếu như em sợ, vậy anh cũng sợ. Sợ rằng có một ngày, em cũng không thích anh nữa, chạy đi thích người khác.”
“Em không làm thế đâu.” Cô đáp lại rất nhan, “Em thích anh, vẫn luôn thích anh…”
Giang Ngật khẽ cười, cười đến là dịu dàng ấm áp, “Thật không? Thực ra em nói em muốn ‘làm bừa’ yêu anh, anh rất trông đợi đấy. Giống như đêm nay, em tới, anh chỉ biết hoan nghênh. Cảm ơn niềm vui bất ngờ này của em, anh rất vui…”
Trong đôi mắt anh là trời sao, chiếu sáng toàn bộ thế giới của cô.
Vào khoảnh khắc này, sự thấp thỏm bất an, sự rối rắm cả một buổi tối đều mất đi tầm quan trọng.
Cô vượt qua thiên sơn vạn thủy, chỉ định nhìn thấy anh từ xa là đã thỏa mãn. Anh lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói cho cô biết, anh rất nhớ cô, anh cần có cô ở bên.
Giản Duy sụt sịt, không nhịn được nghẹn ngào, “Anh biết không? Em đã từng, đã từng ghen tị với anh Lâm Hạo, chị Chu Tĩnh, ghen tị với tất cả những người râu ria ở bên anh. Bởi vì bọn họ có thể, có thể dễ dàng nhìn thấy người mà em ngày đêm mong nhớ…”
“Em không cần ghen tị với bất kỳ ai. Em nói đúng, bọn họ chỉ là râu ria. Bây giờ em mới là người quan trọng nhất ở bên anh.”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng pháo, nửa đêm tiếng chuông gõ vang, từng đám từng đám phao hoa tung lên bầu trời đêm. Dường như trong nháy mắt cả thế giới đều thức tỉnh.
Giản Duy cũng giật mình, quay đầu nhìn da phía ngoài cửa sổ.
Giang Ngật nói: “Giao thừa rồi.”
Đúng vậy, giao thừa rồi.
Lúc cô nhận ra điểm này, chợt có một cảm giác kỳ lạ.
Trong suốt thời gian gần đây, cô cứ sống như trong mộng, như trôi nổi giữa không trung. Nhưng khoảng khắc này, rốt cuộc cô cũng dẫm lên chỗ thực, trong lòng có cảm giác chân thực nhất từ trước đến giờ.
Trong một ngày đặc biệt như vậy, cô và anh ở bên nhau. Nắm thứ tám cô thích anh, cô cùng anh bước sang một năm mới.
Đây là món quà năm mới tuyệt nhất mà cô từng được nhận.
Giản Duy đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Bầu trời đêm sáng lạn, cô ngắm nó rất lâu mới xoay người lại nhìn anh nhoẻn miệng cười, một nụ cười còn đẹp hơn cả pháo hoa ngoài kia.
“Giang Ngật, năm mới vui vẻ.”
Anh bước đến trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô một lát, cũng cười.
Một nụ hôn khẽ khàng rơi lên trán cô. Giọng nói của anh xuyên qua thế giới ồn ào, giống lời tỏ tình đẹp nhất đi thẳng vào tai cô, rồi rơi xuống tim cô.