@Nhật ký của Tròn Ung Ủng: Vẫn cho rằng, trong tưởng tượng anh là tốt đẹp nhất. Nhưng hóa ra, con người thật của anh còn tuyệt vời vượt xa tưởng tượng của em. [ tim ]
Là weibo mèo cưng có hơn một triệu người theo dõi – “Nhật ký của Tròn Ung Ủng” không được coi là đặc biệt chịu khó cập nhật, nhưng tính bình quân ra, thì cơ bản mỗi ngày đều sẽ có một tấm hình bán manh của Tròn Ung Ủng. Nhưng gần đây lại có chút khác thường, ba ngày liên tục không thấy cô chủ có động tĩnh, thật vất vả login, lại đăng một đoạn caption không đầu không đuôi như thế.
Các fan ào ào suy đoán: “Cô chủ đang yêu sao? Xuân tâm nảy mầm nha ~ “
“Hình như là vậy. Cũng tốt, Ung Ủng lớn rồi, nên tìm bố cho em ấy. [ mặt vui mừng ]”
“Móa, lẽ nào cậu thấy anh nhà rồi? Tối hôm qua cậu đi đón máy bay hả?!”
Giản Duy nhìn thấy bình luận cuối cùng, đến từ cô bạn tốt có nick “Bí Đỏ-chan Muốn Làm Giang Phu Nhân” trong hội fan.
Cô ấy là người mà Giản Duy quen được khi làm fan hâm mộ. Một đêm khuya của sau năm về trước ở diễn đàn fan của Giang Ngật, hai người vừa gặp đã thân, thiên lôi động đến địa hỏa. Trải qua thời gian dài như vậy, trong fandom người đến kẻ đi, hai người lại thủy chung cuồng dại với nam thần không thay đổi. Mặc dù cả hai chưa từng gặp nhau ở ngoài đời, trên thực tế quan hệ lại thân thiết hơn cả bạn tốt.
“Anh nhà” trong miệng Bí Đỏ-chan, đương nhiên chính là Giang Ngật. Lời của Giản Duy – người khác có thể không rõ nội tình, cô ấy lại khá nhạy cảm, chỉ chút xíu đã đoán ra chân tướng.
Giản Duy còn đắm chìm trong niềm vui sướng được Giang Ngật gọi tên, tràn trề khát vọng chia sẻ với cả thế giới nam thần tốt thế nào. Mặc dù bởi vì một chút nguyên nhân, không thể nói thật toàn bộ, nhưng vẫn gửi tin nhắn riêng, thừa nhận một nửa: “Đúng vậy, mình nhìn thấy anh ấy. Chỉ có điều không phải là cố ý đi đón máy bay, lúc đến Bắc Kinh ngẫu nhiên gặp được.”
Bí Đỏ-chan lập tức ghen tị trực tiếp gào khóc, Giản Duy bất đắc dĩ nói: “Đừng giả bộ giống như chưa từng nhìn thấy. Số lần cậu gặp anh nhà, trong hội fan mà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất đâu.”
Khác với Giản Duy hoa si ở xa, Bí Đỏ-chan liên tục phấn đấu ở tuyến đầu theo đuổi thần tượng, từng nhiều lần tổ chức hoạt động họp fan, ở trong hội fan của Giang Ngật cũng có chút danh tiếng. Thậm chí cô ấy còn được trò chuyện với Lâm Hạo – trợ lý của Giang Ngật, mặc dù chưa nói quá hai lần, nhưng chỉ cần thế cũng đủ để những người không được ở gần nam thần như cô ghen tị.
“Trước kia có thấy cũng vô dụng! Tối qua, tối qua không giống! Mình hối hận muốn chết, vì cái gì không đi, như vậy có thể nhìn rõ rồi!”
Tối qua, có gì đặc biệt sao? Lòng Giản Duy đột nhiên nhảy dựng, Bí Đỏ-chan đã hỏi: “Nếu cậu đã ở đấy, có thấy rõ không? Tối qua người phụ nữ ở chung với anh nhà, thật sự là Chu Bội Bội?!”
Vẻ mặt Giản Duy như bước vào mộng, Bí Đỏ-chan lại tiếp tục quăng bom: “Mình phát điên cả nửa ngày này, đều là vì tin bát quái này! ヽ(o`皿′o)”
Giản Duy mở ra, nhìn thấy chính mình dưới sự bảo vệ của Lâm Hạo và lái xe, chui vào xe chuyên dụng của Giang Ngật.
Excusme???
Cô ngây người một hồi lâu, mới nhớ tới lời nói của Chu Bội Bội. Chẳng lẽ, chính là tin tức này chọc giận cô ta?
Anh ấy bị Chu Bội Bội chỉ vào mũi mà mắng, thì ra vốn là do mình?!
Lại Hiểu Sương tìm được Giản Duy ở lầu hai hẻo lánh.
Bây giờ là thời gian cơm trưa, Giản Duy bởi vì “không thể gặp ai”, cầm cặp lồng đựng cơm liền trốn xa. Lại Hiểu Sương hết bận việc trong tay sau đó đi qua tìm cô, lại nhìn thấy bạn mình cầm điện thoại di động ngẩn người, vẻ mặt rất là phức tạp.
“Nghĩ cái gì thế? Phải chuẩn bị bắt đầu làm việc, buổi chiều là nam chính diễn, kích động không?”
Giản Duy không hé miệng, Lại Hiểu Sương cảm thấy phản ứng của cô rất kỳ quái: “Sao đấy, không phải chỉ là buổi sáng không trông thấy anh ấy sao, sa sút thành dạng này?”
“Không phải vậy…” Giản Duy thấp giọng nói: “Hiểu Sương, mày là trợ lý của Chu Bội Bội, vậy mày có biết, quan hệ của cô ta và Giang Ngật, thực sự rất tệ phải không?”
Lại Hiểu Sương ngẫm nghĩ, ngồi vào bên cạnh cô: “Theo lý, thì tao không thể nói, chẳng qua với giao tình nhiều năm của chúng ta, kệ đi, nói cho mày biết. Xác thực là không tốt lắm.”
Giản Duy nhìn cô ấy.
“Chủ yếu vẫn là bởi vì Chu Tĩnh. Trong số những nghệ sĩ dưới trướng chị ta, hai năm nay nam chính thì nâng Giang Ngật, nữ chính thì nâng Chu Dĩnh Khiết, không để tâm mấy đến Chu Bội Bội. Tranh đoạt tài nguyên, hiềm khích rất dễ dàng hình thành, quan hệ giữa Chu Bội Bội và Chu Dĩnh Khiết phức tạp hơn. Sau đó tao có nghe được một tin, phải đến chín phần là thật, ‘Đại Hán Phi Yến’ vốn là tìm Giang Ngật, muốn để anh ấy đóng nam chính, nhưng Chu Tĩnh cảm thấy đoàn phim này quá yếu, không có tiền đồ, không cho Giang Ngật đi, kín đáo chuyển cho Chu Bội Bội. Ai biết, phừng, bùng nổ, Chu Bội Bội nổi tiếng rồi.”
Những tin tức này dựa theo lời nói của Chu Bội Bội hoàn toàn đúng, Giản Duy hình như có chút đăm chiêu.
Lại Hiểu Sương quan sát cô một lát, nghiêm mặt nói: “Chẳng qua biết thì biết, nhưng mày dù thế nào cũng đừng dính vào, đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản.”
Giản Duy gật đầu, bày tỏ đã rõ. Lại Hiểu Sương còn nói: “Còn một điều, tao quên nhắc nhở mày. Đợi lát nữa nếu thật sự thấy Giang Ngật, đừng bỗng chốc liền nhào tới, cũng đừng vội vã muốn ký tên chụp ảnh chung gì cả.”
Mắt cô lộ ra sự khó hiểu, Lại Hiểu Sương nhún vai: “Tao biết mày lập chí muốn ngủ với nam thần, nhưng nói thật, quan niệm cấp bậc ở đoàn phim rất nghiêm ngặt.” Cô ấy khoa tay múa chân: “Giống như nhóm tao là loại nhân viên có thể bị đuổi bất cứ lúc nào, thuộc về cấp thấp nhất. Ở trên bọn tao, là hoá trang các loại, camera linh tinh, công việc kỹ thuật có hàm lượng ở hậu trường, cùng với các diễn viên phụ. Còn như nam nữ chính, ở đỉnh kim tự tháp, địa vị chỉ thấp hơn nhà đầu tư và đạo diễn. Tốt nhất là mày đừng nói chuyện tùy tiện với họ, muốn xin chữ ký, phải chọn trường hợp đặc biệt…”
Giản Duy chưa từng nghe qua những lời này, im lặng một lúc lâu, mới nói: “Mày phải nói sớm cho tao biết chứ.” Sớm một chút để cô biết rõ, hai người là trên trời dưới đất, có lẽ cô cũng sẽ không phạm sai lầm.
Một tiếng sau, Giản Duy lại được thấy Giang Ngật.
Anh còn mặc áo sơ mi trắng buổi sáng, bên ngoài khoác vest màu đen, đứng trong không gian caro sáng sủa sạch sẽ, hiển nhiên là công tử nhà giàu bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.
Đạo diễn ở bên cạnh, tự tay điều chỉnh kiểu tóc và cổ áo cho anh, hai người đàn ông cũng sắp dính vào nhau, Lại Hiểu Sương không nhịn được cảm khái: “Quá cơ.”
Chị gái bên tổ thiết kế phụ họa như thật, hỏi: “Chao ôi, sao cô Chu không tới nhỉ? Cảnh này phải có cô ấy mà.”
Lại Hiểu Sương nói: “Cô Chu không được khỏe, về khách sạn nghỉ ngơi rồi. Đợi lát nữa chỉ có thể nhờ người đóng thế hỗ trợ, cũng may chiều nay chủ yếu quay anh Giang, không cần tới mặt của cô Chu…”
Cô ấy tìm từ khéo đưa đẩy, chị gái bên thiết kế lại hiểu rõ, Chu Bội Bội đây là quay không đến cô ta nên lười đến. Mặc dù Chu Bội Bội là tai to mặt lớn, hành vi này vẫn có chút ngoài dự đoán, dù sao Giang Ngật là đàn anh cùng công ty của cô ta, lần đầu quay đã không xuất hiện, cũng quá không nể mặt rồi.
Xem ra, tin đồn trong giới là thật, hai người này quả nhiên có mâu thuẫn.
Giản Duy cũng muốn đến đó, nhịn không được liếc vế phía Giang Ngật. Anh ấy chắc đã biết, bởi vì người đóng thế Chu Bội Bội đã hóa trang đi đến bên cạnh anh. Thần sắc của người đàn ông không hề thay đổi, gật đầu với cô gái kia ý nói: “Lát nữa phải nhờ cậy rồi.”
Cô gái đóng thế dùng sức gật đầu, bởi vì được anh coi trọng mà có chút hưng phấn.
Giản Duy nhìn Giang Ngật, mây đen trong lòng tản đi từng chút một. Cô nhớ tới lúc bản thân hỏi là tin tức gì, anh dùng giọng điệu lạnh nhạt đáp là không có gì, vẻ mặt khi đó là phát ra từ đáy lòng, cũng không lo lắng phiền toái mình gặp phải sau này.
Cô cảm thấy mình đúng là nghĩ quá nhiều. Người đàn ông cô sùng bái, có tính cách cứng cỏi nhất, cùng với cách đối đáp ung dung nhiều năm luyện thành, không phải người nào cũng có thể dễ dàng gây tổn thương.
Giản Duy chà xát mặt, bỏ đi ý tưởng tìm anh nói lời xin lỗi trong đầu. Nếu anh đã gánh vác mọi chuyện, cô cũng không cần tỏ ra quá khác người. Anh quan tâm chắm sóc fan, mà cô sẽ ghi tạc những việc này trong lòng.
Phản ứng của Giang Ngật cũng làm cho nhân viên xung quanh tán thưởng, chị gái bên thiết kế nói: “Thầy Giang vẫn bình tĩnh, nghe nói tính tình không tệ, so với… dễ hầu hạ hơn nhiều .”
“Trận đấu năm đó của anh ấy, em gái tôi còn từng đi theo, nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua. Chậc, vẫn đẹp trai như xưa.”
“Muốn xin chữ ký quá, hay đi nhờ Lâm phụ tá, nhờ cậu ấy xin giúp chúng ta?”
Bọn họ bảy miệng tám lời, Giản Duy càng nghe càng vui vẻ, giống như người được khen là mình vậy.
Trong nháy mắt, Giang Ngật đột nhiên nhìn sang. Giản Duy cùng anh đối mặt, theo bản năng thu lại nụ cười, sau đó mới phản ứng kịp, bản thân đeo khẩu trang, anh ấy làm sao nhìn thấy được.
Đeo khẩu trang Giang Ngật đưa.
Giản Duy cong môi, một lần nữa nở nụ cười, nụ cười này đặc biệt sán lạn. Cho dù trong lòng rõ ràng, nụ cười này không ai có thể chứng kiến.
Ánh mắt của Giang Ngật không gợn sóng, bình tĩnh dời đi.
Buổi chiều quay phim rất thuận lợi.
Bởi vì là ngày đầu tiên đến trường quay, các phân cảnh đều chỉ là lướt qua, Giang Ngật một tay nhét vào túi, đi đi lại lại trong sở hành chính. Cùng một cảnh tượng, đạo diễn quay từ nhiều góc độ khác nhau, hậu kỳ biên tập sau đó lên phim, chính là nam chính ở các giai đoạn khác nhau đi vào sở hành chính.
Mặc dù đơn giản, Giản Duy nhìn thấy cũng hào hứng tràn trề. Trạng thái tinh thần của Giang Ngật sau khi nhập vai hoàn toàn khác so với bình thường, không lười nhác chút nào, không còn cảm giác ngủ mãi không tỉnh, cảm thấy nhân vật trở nên, anh tuấn và… Cấm dục.
Không sai, vai diễn lần này của anh là vị luật sư cấm dục.
Lúc trước Giản Duy nghe nói đến hình tượng này đã muốn bùng cháy. Bây giờ nhìn thấy người thật, không nhịn được mơ tưởng viển vông. Chao ôi, thật chờ mong đến lúc quay tới nội dung về sau của bộ phim, Lại Hiểu Sương nói kịch bản rất có chừng mực, không biết có thể vây xem được cảnh gì đó khác thường không.
Nghĩ tới đây, cô có hơi tỉnh lại, ý thức được mình đã gặp qua cảnh khác thường, ở ngay dưới bàn…
Bốn tiếng sau, Giản Duy yêu đời đứng ở tầng một khách sạn chờ thang máy. Lại Hiểu Sương còn có việc, cô ấy về trước. Cửa thang máy mở ra, cô chân trước vừa mới tiến vào, một người khác cũng vào theo.
Chu Bội Bội đeo kính đen, môi đỏ tươi, mặt không chút thay đổi đứng trước cửa kim loại.
Giản Duy có phần kinh ngạc.
Không nghĩ tới lại chạm mặt Chu Bội Bội ở chỗ này, hiện tại cảm tình của Giản Duy đối với cô ta rất phức tạp. Trừ chuyện tế nhị – tướng mạo tương tự nhiều năm qua, còn thêm sự phẫn nộ chị ta lại dám thất lễ với nam thần của mình.
Nếu không phải quá kinh hãi, thật sự có xúc động muốn đánh một trận.
Xem ra, Chu Bội Bội mới từ bên ngoài về, bên cạnh lại không có ai đi cùng, lá gan vẫn còn lớn. Hơn nữa về phòng, đoàn phim sắp xếp cho nam nữ chính đều là phòng VIP, có thang máy riêng, cô ta cũng không nhất thiết phải đi thang máy chung này.
Chỉ có điều Giản Duy không dám hỏi. Cửa thang máy khép lại, cô nhấn xuống nút tầng trệt mình muốn đi, chờ mấy giây sau, phát hiện người bên cạnh không hề động, “Cô Chu đến tầng 23 sao?”
Chu Bội Bội không đáp.
Cô quyết định mặc kệ. Lại Hiểu Sương cũng đã nói, không nên tùy tiện bắt chuyện với diễn viên, tẻ ngắt thì tẻ ngắt đi.
Từng tầng một hướng lên tầng trệt, Giản Duy nhìn thấy con số càng ngày càng gần, tâm trạng chậm rãi thả lỏng. Chỉ cần rời khỏi thang máy, cô sẽ an toàn, không cần lo lắng lại gây phiền phức cho Giang Ngật…
“Chơi với thầy Giang trong phòng làm việc vui chứ?” Chu Bội Bội đột nhiên hỏi.