Cuộc sống của Khương Nghênh gần đây khá là phong phú, hằng ngày cô đều bận bịu với lượng công việc dày đặc. Khi nhận được tin nhắn WeChat của Hứa Gia Hoành mời cô cuối tuần ra ngoài ăn cơm, cô còn lơ mơ chưa phản ứng kịp.
Khương Nghênh: “Đi đâu cơ? Ăn cơm gì? Với cả cậu về nước rồi à???”
Hứa Gia Hoành: “Chẳng phải cậu đã từ bỏ rồi à?”
Nhờ câu hỏi bất chợt này của anh ta, cô mới nhớ tới chuyện đó. Nói thật, Khương Nghênh không muốn đi lắm, cô không biết hiện giờ tâm trạng của mình là gì nhưng tóm lại là cô không muốn gặp người kia.
Nhưng dẫu cô có rành luật đến đâu đi nữa cũng không nói lại cái miệng của Hứa Gia Hoành.
“Cậu nói xem dù gì chúng ta cũng là lớp trưởng lớp phó mà đã bao lâu không gặp rồi? Hả? Cậu nói mời tôi đi ăn bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc có mời không? Nói gì thì nói, hồi đó lúc cậu theo đuổi anh Mạnh, tuy không thành công nhưng tôi cũng giúp cậu nhiều lắm mà? Không có công lao cũng có khổ lao chứ? Bây giờ vất vả lắm tôi mới về nước, vậy mà đi ăn chung một bữa cũng không chịu nữa??? Để tôi lén nói cho cậu biết nha, lần này tôi về phải liên tục mở họp, rồi còn phỏng vấn này, nếu xong xuôi là phải về ngay đó… Nên nếu cậu không tới thì có lẽ Hoàng Ngạn Phỉ cũng sẽ không tới…. Cậu hiểu ý tôi không?”
Khương Nghênh chịu không nổi nên đành phải đồng ý, cô sợ anh ta lại lải nhải nữa.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng Nhật ở trung tâm thành phố. Hoàng Ngạn Phỉ mất rất lâu để đến đây nên Khương Nghênh chờ cô đi cùng, ai ngờ cả hai đều đến muộn.
Hiện giờ trong cả lớp của họ có năm người đang làm việc ở thành phố Trạch Biện, ngoài hai người họ thì còn lại đều là con trai. Tối nay cộng thêm Hứa Gia Hoành nữa là tổng cộng có sáu người, mà trong căn phòng bao tinh xảo có một chiếc bàn vừa đủ cho sáu người.
Cánh mày râu luôn ưu tiên phái nữ nên không hề để ý việc hai cô đến trễ. Đã thế Hứa Gia Hoành còn ân cần mở cửa đón hai người, vừa đối diện anh ta đã làm mặt quỷ với Khương Nghênh, còn với Hoàng Ngạn Phỉ thì anh ta lại cực kỳ dè dặt.
Sau khi vào phòng thì không thể thiếu một phen trò chuyện vui vẻ. Hai nam sinh còn lại họ đã gặp lại lúc họp lớp nên không hề có chút lạ lẫm nào mà họ còn chọc hai cô cười.
A Bác nói: “Cuối cùng hai người đẹp cũng đến rồi, lớp trưởng cứ nhắc mãi đấy. Nào tới đây, tôi nhường chỗ nè, hai người ngồi kế lớp trưởng đi, để cho cậu ấy được hưởng thụ cảm giác trái ôm phải ấp một tí nào.”
Hứa Gia Hoành: “Đừng, như vậy tôi nuốt không trôi đâu. Vậy đi, để cho cân bằng thì Khương Nghênh, cậu ngồi bên kia đi.”
Chiếc bàn dài có sáu chỗ, mỗi bên ba người, hai người kia để lại hai chỗ ngồi đối diện nhau. Một chỗ kế bên Hứa Gia Hoành, còn chỗ còn lại thì… ở cạnh chủ xị hôm nay.
Vừa nhìn là biết có người cố tình.
Khương Nghênh ngồi xuống, mỗi một sợi lông tơ đều cảm thấy không được tự nhiên. Bên phía của họ, Đại Thành ngồi ở đầu kia là một anh chàng mập mạp nên chiếm một diện tích rất lớn, vì vậy hiển nhiên người ngồi giữa phải nhích sang bên Khương Nghênh, và mùi hương mát lạnh của người đàn ông cứ thế lúc ẩn lúc hiện.
Khương Nghênh không hề thấy lạ với mùi hương này.
Và điều này khiêu chiến thần kinh của cô.
Có cái miệng hay lảm nhảm của Hứa Gia Hoành, bầu không khí chắc chắn sẽ không tẻ nhạt.
Anh ta nói chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện trăng ở nước ngoài không tròn bằng trong nước, rồi lại đến chuyện năm đó bọn họ nhiệt huyết thế nào, sau đó đến việc tại sao Đại Thành lại béo như vậy, tóm lại là nhiều không kể xiết.
Trong lúc mấy người đàn ông đang hăng say nói về chuyện tập thể hình, do uống nhiều nước quá nên Khương Nghênh muốn đi toilet.
Bọn họ ngồi trên tatami [*], vì phần dưới bàn trống không nên không cần phải ngồi xếp bằng, tuy nhiên để rút chân ra thì vẫn cần một không gian nhất định.
[*] Tatami là một loại chiếu truyền thống rất độc đáo của Nhật Bản.
Thế là Khương Nghênh không thể không nói với người bên cạnh một câu: “Phiền anh nhích ra chút.”
Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng chắc chắn anh có thể nghe thấy.
Vậy mà Mạnh Cảnh Thư vẫn nhìn thẳng, dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện với mấy người kia không hề lay chuyển.
Cũng không hẳn là không lay chuyển, ít nhất Khương Nghênh phát hiện vừa rồi anh đã nghiêng mặt qua theo bản năng để nghe cô nói. Nhưng sau đó anh không có bất kỳ phản ứng gì, cả người như đang viết một câu rõ ràng: Tôi đang cố ý đấy.
Sao người này lại giỏi chọc người khác tức giận như vậy chứ?
Khương Nghênh không thảo mai nổi nữa, cô dịch đệm ra xa, cũng không quan tâm xem có đá trúng anh hay không mà rút chân ra. Giữa bầu không khí hòa nhã thì một loạt động tác này có vẻ mạnh bạo. Và đúng như dự đoán, tuy không đá trúng chân nhưng lúc cô đứng dậy lại đụng mạnh vào bả vai anh.
Người trong cuộc còn chưa nói gì, Hứa Gia Hoành đã lên tiếng trước: “Lớp phó của chúng ta sao vậy, nóng tính thế?”
Khương Nghênh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Mắc tè.”
Hứa Gia Hoành cười ha hả: “Khương Nghênh vẫn thẳng thắng như vậy nhỉ.”
Mạnh Cảnh Thư nhướng mày: “Đúng thật.”
A Bác và Đại Thành hiểu ý cười cười, chuẩn bị kể lại dáng vẻ trước kia của cô.
Khương Nghênh cảm thấy đau đầu, cô cảnh cáo: “Đừng có nói bậy nói bạ sau lưng tôi nhé, tôi có mắt ở sau lưng đó.”
Hoàng Ngạn Phỉ cũng nghiêng đầu sang.
Hứa Gia Hoành liền nói: “Không dám, không dám.”
Tuy miệng nói là không dám nhưng những hồi ức năm xưa chợt ùa về, Hứa Gia Hoành không thể kiềm được. Vì vậy, khi Khương Nghênh quay lại, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tên mình liên tục được nhắc tới.
“Vốn dĩ chìa khóa lớp là do tôi giữ, mới đầu còn nhiệt tình lắm, trời còn chưa sáng hẳn đã ra cửa rồi. Nhưng chưa đến một tháng tôi đã bắt đầu lười, hôm nào đến lớp cũng đã có mười mấy người chờ ở cửa rồi. Khương Nghênh không chịu nổi nữa kêu tôi đưa chìa khóa cho cô ấy giữ luôn. Và ba năm sau đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cô ấy luôn là người đầu tiên đến lớp.”
Đại Thành nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao cậu ấy có thể làm ủy viên kỷ luật chứ? Còn nhớ năm đó, biên bản đi trễ của tôi cũng là do cô ấy đưa cho chủ nhiệm, làm tôi bị phạt chạy bộ mấy vòng. Bây giờ nghĩ lại, sao tôi có thể chạy nổi mười vòng nhỉ? Cô Khương quả là bóng ma thời thơ ấu của tôi.”
Khi đó Khương Nghênh vừa là lớp phó vừa là ủy viên kỷ luật, ai đến trễ về sớm hay nói chuyện trong giờ tự học đều bị cô ghi tên. Nếu trong vòng một tuần mà vi phạm kỷ luật đến ba lần thì cô cũng không nể tình mà phạt người đó chạy bộ ba nghìn mét. Vì thế, có một lần Khương Nghênh bị gọi đùa là cô Khương.
Hoàng Ngạn Phỉ nói: “Thôi đi, hồi cấp ba cậu đã cao to đến 1m80 rồi, còn thơ ấu gì chứ. Cậu tự hỏi lương tâm của mình đi, mỗi khi bị ghi tên hai lần, có phải Khương Nghênh đều nhắc nhở cậu không? Đừng nói là các cậu nha, ngay cả người thân của các nhân viên ký túc xá cậu ấy cũng đối xử bình đẳng hết.”
A Bác đau khổ nói: “Tôi hay nói chuyện phiếm trong giờ tự học nên có lần phải chạy bộ ba nghìn mét. Sau đó, cứ mỗi lần cô Khương nhớ đến tôi đều đến tận tình khuyên bảo tôi một hồi, tôi cũng ngượng lắm chứ nhưng mà vẫn không nhịn được.”
Hứa Gia Hoành uống ngụm trà, cảm thán: “Mấy năm đó, cả đám chúng ta đều bị cô Khương dạy dỗ… ngay cả anh Mạnh chắc cũng bị không ít đúng không? Khi đó cậu hút thuốc bị Khương Nghênh bắt gặp, thế là cậu ấy chỉ hận không thể tóm cậu để giảng đạo lý tẩy não cậu.”
Hình như Mạnh Cảnh Thư cười một tiếng.
Trong lòng Khương Nghênh hơi rối loạn, cô vội đẩy cửa ra, vừa đi về chỗ vừa không biến sắc nói: “Hứa Gia Hoành cậu còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó à? Nếu không phải tại tên lớp trưởng vô trách nhiệm là cậu đây thì tôi cần gì phải gánh cái trách nhiệm này chứ. Đã vậy còn đòi tôi mời khách cho bằng được hả? Lẽ ra cậu phải mời tôi mới đúng đó.”
Hứa Gia Hoành: “Aiz, việc nào ra việc đó. Tôi bảo cậu mời khách là việc tư mà, không phải tôi giúp cậu tạo ra rất nhiều…”
Mắt Khương Nghênh sáng như đuốc, cô nhìn chằm chằm anh ta khiến Hứa Gia Hoành lập tức ngậm miệng.
Dĩ nhiên Khương Nghênh biết anh ta muốn nói gì.
Hứa Gia Hoành và Mạnh Cảnh Thư ở chung một ký túc xá, anh ta lại còn là lớp trưởng. Từ khi Khương Nghênh bắt đầu có ý với Mạnh Cảnh Thư, anh ta đã tạo rất nhiều cơ hội cho hai người ở cùng nhau, nào là trực nhật, vẽ báo tường, chọn đi họp, làm hoạt động xếp hạng cùng nhau, đổi chỗ ngồi, từng việc từng việc đều được làm trong bóng tối. Chỉ có điều càng về sau lại càng lộ rõ nên cả lớp đều biết tâm tư nhỏ của cô.
Cũng chính vì vậy mà cô không thể thực hiện được giấc mơ thiếu nữ của mình.
Hứa Gia Hoành nhận được sự cảnh cáo bèn đổi đề tài. Bữa ăn này cũng xem như vui vẻ ngoại trừ ánh mắt cười như không cười của người bên cạnh.
Nhưng Khương Nghênh không nhìn anh.
Nhất quyết không nhìn anh.
Hứa Gia Hoành một hai phải đòi cho được bữa cơm này là bởi chút lòng riêng của đàn ông.
Bởi vì hôm sau anh ta còn phải đi làm nên mấy người đàn ông không uống nhiều lắm, hơn nữa cũng giải tán sớm. Nghe nói Hoàng Ngạn Phỉ ở xa, Hứa Gia Hoành lập tức nói mình với cô cùng đường nên muốn đưa cô về. Vừa dứt lời anh ta lại âm thầm nháy mắt với Khương Nghênh.
“…” Khương Nghênh cạn lời một lát rồi vẫn giúp anh ta một tay: “Hai người cùng đường, cậu ta cũng gọi xe nên không sợ xảy ra chuyện gì đâu, chứ tàu điện ngầm cuối tuần đông lắm.”
Hoàng Ngạn Phỉ liếc cô một cái, hai người đối thoại với nhau trong yên lặng.
— Làm gì vậy? Bán tớ hả?
— Sao nào? Không phải cậu cũng bán tớ sao?
— Hừ.
Hoàng Ngạn Phỉ không thèm so đo, cô dứt khoát đồng ý.
Sau đó, cô còn nói: “Vốn dĩ tôi muốn đi chung với Khương Nghênh nhưng nếu đã như vậy thì Mạnh Cảnh Thư, cậu có thể tiện đường đưa cậu ấy về không?”
Khương Nghênh: “?”
Mấy người còn lại ăn ý nói phải, gần như là nháo nhào cả lên.
Mạnh Cảnh Thư cười nói: “Nếu Khương Nghênh chịu thì đương nhiên là không thành vấn đề.”
Tất cả mọi người đi theo Hứa Gia Hoành xuống dưới lầu, nói mấy ngày nữa anh ta lại phải sang nước ngoài nên muốn tiễn anh. Sau khi anh ta và Hoàng Ngạn Phỉ lên xe, mấy người còn lại cũng giải tán. A Bác với Đại Thành ở không xa lắm nên đều đi phương tiện công cộng, chỉ còn lại Khương Nghênh và Mạnh Cảnh Thư mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Mạnh Cảnh Thư lên tiếng trước: “Đi thôi, đến bãi đỗ xe.”
Khương Nghênh đi theo anh vào thang máy xuống tầng, bãi đỗ xe ở tầng hầm hai nhưng mới đến tầng hầm một cô đã dừng.
“Tôi đi tàu điện ngầm, tạm biệt.”
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày nhìn sang, bắt đầu có vẻ không vui: “Có cần phải vậy không, Khương Nghênh?”
Khương Nghênh cũng không giả bộ nữa mà nói thẳng: “Ở chung với anh khó chịu lắm.”
Bọn họ cách nhau rất gần, Mạnh Cảnh Thư đè thấp giọng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Lúc lên giường sao không thấy em khó chịu?”
Xung quanh đều là người qua đường nên Khương Nghênh không muốn nhiều lời, ngay cả một ánh mắt cô cũng lười cho anh mà rời đi luôn.
Thật không quá khi nói rằng khu thương mại ở trung tâm thành phố vào cuối tuần đông nghịt người. Suốt quãng đường đi đến trạm tàu điện ngầm, cô đã đi lướt qua vô số người xa lạ, có người giống cô, cũng một mình đi giữa cảnh tượng vội vội vàng vàng, nhưng cũng có tốp năm tốp ba cười đùa vui vẻ. Trong khu thương mại có màn hình quảng cáo, các cửa hàng cũng có mở nhạc, bên tai có rất nhiều âm thanh hỗn loạn và có rất nhiều người. Nhưng có lẽ là vì có nhiều người nên cô lại càng cảm thấy chỉ có một mình.
Người khác thì có liên quan gì đến cô chứ? Mỗi người đều chỉ có bản thân mình mà thôi, tự mình đi con đường của mình, tự mình ôm lấy những hồi ức của riêng mình.
Cô nhớ tới rất nhiều năm về trước và nhớ tới Mạnh Cảnh Thư. Người này, câu nói lúc nãy của anh lẫn ánh mắt cười như không cười khi nghe thấy Hứa Gia Hoành lỡ miệng, tất cả đều khiến cô cực kỳ khó chịu.
Có lẽ anh cũng đã đoán được.
Nếu cô đã từng khiến anh động lòng thì dù những việc làm khi thầm mến kia có bày ra trước mặt anh, cũng là minh chứng cho sự dũng cảm và cố gắng của cô.