*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tuyết Phù Dung
Đỉnh núi Lạp Tích, gió táp mưa sa, nhiệt độ không khí là giảm nhanh.
Khúc Nhất Huyền ngồi ở trong xe cũng có thể cảm nhận được rét lạnh ngoài xe, cô nhìn Phó Tầm, lòng bàn tay che lửa lại, đốt điếu thuốc trên lửa.
Gò má của cô tinh xảo, khẽ cúi đầu, đường cằm mềm mại lại khéo đưa đẩy, so với lúc hùng hổ dọa người thì đáng yêu hơn nhiều.
Phó Tầm lười nói chuyện, cãi nhau với Khúc Nhất Huyền bình thường chỉ có hai kết quả. Một là vỡ trận, bị cô tức chết; hai là vặn ngã Khúc Nhất Huyền, chờ cô trả thù.
Bất kể là loại nào, tính an toàn đều không cao.
Mắt anh nhìn vào khóa xe, tay từ cửa sổ xe luồn vào trực tiếp rút khóa ra, mở cửa xe từ bên ngoài.
Trở ngại ngăn cách giữa hai người, trong nháy mắt đã tan rã.
Anh đứng ở ngoài xe, từ trên cao nhìn xuống. Gió xoay quanh đỉnh núi thổi lên vành mũ của anh, ánh mắt kia vừa đen vừa sâu thăm thẳm, giống như có thể xuyên thấu qua sương mù dày đặc tràn ngập khắp miếu Sơn Thần, chiếu thẳng lên người cô.
Gặp quỷ!
Khúc Nhất Huyền cắn thuốc, thần sắc hờ hững cùng anh nhìn nhau mấy giây.
Nửa ngày sau, cô cười khẽ một tiếng, đuôi lông mày chau lên, ngữ khí khiêu khích: "Sao nào? Bị tôi nói trúng, thẹn quá hoá giận rồi?"
Gió kéo theo mưa bụi tràn vào trong xe.
Cờ Kinh giao thoa trước bậc thang Thần miếu bị gió thổi bay phất phới.
Hơi ấm trong xe bị khí lạnh từ đỉnh núi đánh tan, nhanh chóng trở nên lạnh giá như ở trong hầm băng.
Phó Tầm cúi người, một tay chống đỡ cửa xe, một tay đặt trên ghế dựa, khí thế còn bức người hơn cả cô: "Cô hỏi lại lần nữa?"
Anh đứng ở ngoài ngoài xe đã lâu, trên người mang theo khí lạnh thấu xương như táp vào mặt, đến sắc mặt cũng đã lạnh như vụn băng, nhìn xem có vẻ dọa người.
Người bình thường, dưới loại tình huống này, cho bậc thang cũng sẽ theo xuống.
Khúc Nhất Huyền thì không.
Cô sợ lửa cháy không đủ lớn, còn cho thêm củi vào: "Ngài muốn nghe câu nào ạ?"
Áo jacket của Phó Tầm đã bị nước mưa làm ướt, vải áo chống thấm nước, nước mưa không ngấm vào được, tất cả ngưng tụ thành giọt nước ở phía bên ngoài. Cả người đầy khí lạnh, khóe môi lại hơi nhếch lên, cười như không cười hỏi lại: "Cô nói tôi muốn nghe câu nào?"
Hình xăm trên cánh tay dùng để ngăn trở cửa xe của anh nửa lộ, lơ đãng lộ ra mấy phần hung tướng.
Nếu không phải Khúc Nhất Huyền biết nhà anh gia tài bạc triệu, nhất định sẽ hiểu lầm anh là người đến thu phí bảo hộ.
Giữa ngón tay cô kẹp thuốc, thân thể trượt mấy tấc xuống dưới ghế ngồi, vểnh đôi chân dài gác lên nhau, đặt lên giá đỡ. Tư thái kia, lộ vẻ lưu manh, nửa điểm không chịu thua.
Không phải là so đóng kịch sao, cô còn có thể thua cái này sao?
Khúc Nhất Huyền gảy nhẹ tàn thuốc, ngậm thuốc lá bên môi. Lập tức ngửa đầu, không nhanh không chậm phun hết khói thuốc đang ngậm trong miệng lên mặt anh.
Động tác này cô làm một cách thuần thục lại tự nhiên, đuôi lông mày mỉa mai càng hiện ra mấy phần dã tính cùng phách lối.
Không tùy tiện, không quyến rũ, nhưng vốn đã phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người.
Cô cong môi lên, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, giọng nói thật thấp, tựa như thì thầm: "Tôi nói — "
"Có phải anh, thích tôi không?"
Dứt lời, cô cầm thuốc lá chống môi, cố ý đưa một ánh mắt ái muội cho Phó Tầm, đùa giỡn anh: "Lần này nghe rõ chứ?"
"Nghe rõ." Ngữ khí Phó Tầm nhàn nhạt, ánh mắt quét về phía cô, hỏi ngược một câu: "Nếu tôi nói là thích, cô định kết thúc như thế nào?"
Khúc Nhất Huyền vẫn chưa trả lời, anh đã nói trước: "Từ chối tôi?"
"Tôi đây xuôi gió thuận nước đã quen, không chấp nhận được bất cứ thất bại nào."
Lúc Phó Tầm nói lời này, ngữ khí rất bằng phẳng, nửa điểm cảm xúc chập trùng cũng không có, giống như đang trình bày một sự thật, cuồng vọng lại bá đạo.
Anh đưa tay rút đi cây "nhang" Khúc Nhất Huyền đang ngậm trên miệng, không chừa bất kỳ chỗ nào để thương lượng ném xuống dưới chân, nhấc chân dập tắt.
Thái dương Khúc Nhất Huyền hung hăng nhảy một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở lên khó nhìn.
Phó Tầm không cho cô cơ hội phát tác, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá 555 ném cho cô: "Bồi thường cho cô."
Hộp thuốc lá đập vào khóa kéo bên trên áo khoác, phát ra một tiếng giòn vang.
Khúc Nhất Huyền không nhận, cô ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, khóa lại ánh mắt Phó Tầm mang theo vài phần chế giễu mấy phần khinh thường: "Anh đang đuổi ăn mày đấy à?"
Phó Tầm lại cười, cười đến không kiêng nể gì cả: "Đừng nóng vội."
"Bàn lại chuyện làm ăn." Thanh âm của anh trầm thấp, ngữ khí cũng dịu dàng hiếm thấy.
Có một nháy mắt như vậy, Khúc Nhất Huyền thậm chí có loại ảo giác như Phó Tầm đang dỗ dành cô.
Ý nghĩ này mới từ trong đầu lướt qua, lông tơ cô đã lập tức đứng thẳng, từ phần gáy đến chân cùng, lạnh giống như sông băng tháng chạp, sợ run cả người.
Sắc mặt cô khó chịu, nhếch môi không lên tiếng đáp lời.
Phó Tầm hỏi: "Lần trước cô nói, tôi đồng ý để cô đi nhờ xe cô sẽ đồng ý trả tôi ân tình. Câu nói này, còn tính hay không?"
Khúc Nhất Huyền: "..."
Cô sao lại có cảm giác như Phó Tầm đã sớm đào xong hố chờ cô nhảy vào?
Cô hung hăng khoét một lỗ trên người anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn!"
"Trước khi đến, tôi đã được nghe nói. Trên đường vành đai Tây Bắc, không có nơi nào cô không đến được?"
Khúc Nhất Huyền ngáp miệng, trả lời: "Cũng không phải. Trừ phi tiền cho thoải mái, một bước đúng chỗ." Cô chà xát lòng bàn tay, làm động tác đếm tiền, nói: "Có từng nghe nói có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần không, cho đủ tiền, tôi có thể làm cho Diêm vương cũng không dám nhận anh."
Thần sắc Phó Tầm không thay đổi.
Lời này người khác nói, anh không tin. Khúc Nhất Huyền nói, anh tin.
Anh nhíu mi, trầm ngâm mấy giây, nói: "Tôi muốn đi toàn bộ đường vành đai, vào từ Tây Ninh, ra từ Thành Đô, lộ tuyến cô định."
Lúc này Khúc Nhất Huyền cảm giác được sự trầm ổn của người đàn ông này, nhìn xem, gặp chuyện không sợ hãi, ổn trọng có phong độ, mạnh hơn Viên Dã nhiều.
Lần đầu tiên cô nói với Viên Dã lời này, cậu ta ôm bụng cười nửa ngày, cười rồi nhưng vẫn chưa xong. Còn vừa cười vừa lăn lộn đấm đá lung tung, quá đáng không thể tả nổi, rõ ràng không tin năng lực nghiệp vụ của cô.
Có thể làm gì, chính mình nuôi tiểu đệ chính mình "gọt" chứ sao. Gọt cho thành trung thực, cũng không dám cười nữa.
Khúc Nhất Huyền nhìn anh chăm chú một lát, đột nhiên hỏi: "Anh tới nghiên cứu địa hình, hay là ngắm cảnh đơn thuần?"
Từ nghiên cứu địa hình này cô dùng nhẹ bẫng, Phó Tầm lại bị nghẹn không nhẹ.
Anh nâng mắt, ngữ khí một lời khó nói hết: "Cô đối với tôi, có phải có cái hiểu lầm gì không?"
"Thật có lỗi, tôi là như vậy đấy, thích lấy ác ý lớn nhất phỏng đoán người khác." Trên miệng cô nói thật có lỗi, ngữ khí lại nửa điểm áy náy cũng không có, lấy lệ nói: "Trước không phải anh nói đến tìm "bảo" sao, làm gì, dự định đến Tây Bắc khai thác mỏ à?"
"Như vậy đi." Khúc Nhất Huyền điều chỉnh một chút tư thế ngồi, nghiêm chỉnh lại: "Tôi sẽ không mang anh đến những điểm tham quan kia làm lãng phí thời gian, anh đưa tôi địa điểm, tôi sẽ quy hoạch phần lộ tuyến. Bất kể là quặng mỏ trên mặt đất, hay là mỏ dưới biển, tôi đều sẽ dẫn anh đi."
Khúc Nhất Huyền người này, tính rất xấu, nhưng xấu có chút đáng yêu, để cho người ta không thể nào sinh chán ghét được.
Phó Tầm cong cong môi, bất đắc dĩ nói: "Phải bao lâu?"
"Tôi phải dẫn khách xong trước đã." Khúc Nhất Huyền nâng cằm hướng đầu trâu và tấm bia đá xương khô đặt trước Thần miếu: "Trông thấy cô gái mặc áo choàng đỏ kia không, cô ấy đã bao hết xe của tôi, bảy ngày đường vành đai."
"Quá lâu." Phó Tầm nói: "Chờ không nổi."
Khúc Nhất Huyền muốn trợn trắng mắt, vậy ngài đi sớm hai tháng làm gì?
"Đua xe.*" Phó Tầm liếc cô một cái, ánh mắt kia tuyệt đối không phải là thương lượng, thậm chí ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô, giải quyết dứt khoát: "Cô không nhận, tôi sẽ rút vốn đội cứu viện. Muốn cược không?"
*Ý ổng là phóng nhanh, cấp tốc, đưa khách đi nhanh lên rồi đưa ông ý đi. Móa! Khúc Nhất Huyền "Xùy" một tiếng, cười lạnh nói: "Anh thấy tôi giống người sẽ chịu uy hiếp sao?"
"Không giống." Phó Tầm nói: "Cho nên tôi có chuẩn bị phần thưởng."
Xúc động muốn đánh người của Khúc Nhất Huyền rốt cục phai nhạt chút chút, cô nhíu mày, lười biếng hỏi: "Phần thưởng gì?"
"Trung tuần tháng bảy, cô bảo Viên Dã xin tôi một cái máy bay trực thăng." Thanh âm của anh tỉnh táo, trầm ổn, tinh tế suy ngẫm còn có thể nghe ra một tia chắc chắn: "Cô nhận, máy bay sẽ là của cô."
Mẹ nó!
Nhìn cô giống người sẽ khom lưng vì năm đấu gạo lắm à?
Sắc mặt cô âm trầm, nhìn chằm chằm Phó Tầm thật lâu, cả giận nói: "Tránh ra, tôi nhận."
Phó Tầm dừng lại, ngay sau đó cười rộ lên, thanh âm trầm thấp nặng nề kia đụng vào tai cô, cuối cùng chút tính tình kia của Khúc Nhất Huyền cũng triệt để không phát ra.
Tuyệt đối không phải tâm chí cô không kiên định, thật sự là kẻ địch quá giảo hoạt.
Nào có phạm quy như thế, thế mà đưa máy bay trực thăng, sao cô có thể không vì đại cục hi sinh chính mình?
Chết tiệt, thì ra thế giới của người có tiền là máy bay cũng có thể tiện tay đem tặng.
Không được, tâm lý của cô đang bị mất cân bằng nghiêm trọng.
Khẳng định là triệu chứng thù giàu đã gia tăng, nếu không làm sao càng nhìn Phó Tầm lại càng thấy chán ghét.
Cô nghiêm mặt thối, nặng nề đóng cửa xe, một đường chửi thầm đi về hướng Khương Doãn.
Khương Doãn đang giày vò gậy chụp ảnh tự sướng, cùng một góc độ cùng một cái tư thế cô ta phải chụp mười mấy tấm.
Bên cạnh cô ta có hai cô gái đứng đấy, chỉ đợi cô ta chụp xong để chụp chung với bia đá, đoán chừng đã đợi thật lâu, mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn.
Sắc mặt Khúc Nhất Huyền hơi nguội, đi qua, vỗ vai Khương Doãn: "Tôi giúp cô."
Khương Doãn khẽ giật mình, rất nhanh đã lấy điện thoại đưa cho cô: "Cô tới vừa đúng lúc, ngồi xổm xuống chụp, để chân tôi dài ra một chút. Đầu trâu và xương khô trên tấm bia đá cũng muốn chụp vào, còn có độ cao so với mặt biển..."
Khúc Nhất Huyền ngắt lời cô ta: "Cười một cái."
Khương Doãn lập tức ngậm miệng, mỉm cười.
Cô ta cười lên, gương mặt hai bên có lúm đồng tiền nhỏ, con mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm khẽ cong, vừa đen vừa sáng. Rút đi lãnh đạm, nhìn gương mặt kia của cô ta làm người khác ưa thích hơn nhiều.
** ** **
Khúc Nhất Huyền vì hầu hạ tốt vị Thượng Đế thích đưa ra yêu cầu này, chủ động đưa cô ta vào Thần miếu.
Xuyên qua đá vụn xếp thành bậc thang, đỉnh núi cao nhất trên dãy núi ghim cờ Kinh đang bay lên phần phật. Trời đất mênh mông, cờ Kinh đang không ngừng "cổ động" kia là sắc thái sáng sủa duy nhất của đỉnh núi này.
Khương Doãn oa lên một tiếng, sau thoáng kinh diễm có chút tiếc nuối: "Khi trời trong xanh, có phải sẽ vô cùng đẹp không?"
Khúc Nhất Huyền hồi tưởng, nói: "Thường ngày thời gian này, ánh nắng ở phía kia." Cô chỉ vào vách núi lân cận tường vây Miếu Sơn thần, "Trên tường rào có kim đỉnh."
"Trời mà trong xanh, ánh nắng chiếu trên đỉnh, có thể lộ ra vòng sáng bảy màu. Cờ Kinh đón gió, chập trùng theo gió, giống ngọn diều không bay được."
Khương Doãn rất hướng tới: "Hành trình phía sau còn có cơ hội nhìn thấy không?"
Khúc Nhất Huyền đáp: "Muốn nhìn cờ Kinh, trên đường khắp nơi đều có. Có một số khu thăm quan tạo cảnh vì du khách, cố ý dựng cờ Kinh, buổi chiều đến hồ Thanh Hải là có thể trông thấy."
Khương Doãn khéo léo gật gật đầu.
Đứng một hồi, Khương Doãn bị đông cứng cả nước mắt nước mũi, lưu luyến cũng không tiếp tục chờ được nữa. Ảnh cũng không chụp, lôi kéo Khúc Nhất Huyền liền đi trở về.
Khúc Nhất Huyền suy nghĩ làm sao mở miệng, bị cô ta kéo đến cửa Thần miếu, gặp Phó Tầm đứng ở bên cạnh xe hút thuốc, "À" một tiếng, gọi Khương Doãn: "Cô trông thấy người đàn ông đứng ở bên cạnh xe chúng ta kia không?"
Khương Doãn lần theo phương hướng ngón tay cô nhìn lại, ánh mắt sáng lên: "Nhìn thấy."
Khúc Nhất Huyền bán Phó Tầm, nửa điểm không nương tay: "Anh ta muốn mời cô du lịch đường vòng, cùng nhau thuê một cái xe."
Khương Doãn sững sờ, lập tức kinh hỉ: "Thật?"
Khúc Nhất Huyền đột nhiên toát ra cảm giác tội ác, cô ho nhẹ một tiếng.
Tư duy của Khương Doãn đã sớm không còn ở nguyên chỗ cũ, cô ta tính toán, nói: "Không cần anh ấy mời, tôi với anh ấy mỗi người một nửa, ai cũng không chiếm lợi của ai."
Khúc Nhất Huyền lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở về, sờ lên chóp mũi.
** ** **
Khương Doãn lên xe. Lúc đi qua Phó Tầm, cô ta nâng cằm nhỏ, nhìn không chớp mắt, giống một con khổng tước kiêu ngạo.
Phó Tầm một đường đưa mắt nhìn, chờ trông thấy cửa xe đóng lại, anh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Khúc Nhất Huyền ở mấy bước bên ngoài, im ắng hỏi thăm: "Đây là đàm phán thành hay là đàm phán không thành thế?"
Khúc Nhất Huyền vẫy tay, ra hiệu mượn anh một bước nói chuyện.
Phó Tầm theo tới, đợi cô mở miệng trước.
"Nói xong rồi." Khúc Nhất Huyền hai tay đút túi, hướng về phía Cruiser bên kia ra ám hiệu: "Cô gái này không có ý kiến, nhưng cô ta là đi du lịch. Nếu anh muốn theo xe, còn phải đi cùng lộ tuyến với cô ta."
Phó Tầm không có ý kiến: "Còn có yêu cầu gì?" Dứt lời, anh giống như nhớ tới cái gì, bổ sung: "Tiền xe, tiền xăng, phí đường bộ tôi sẽ không thiếu cô."
Khúc Nhất Huyền cong cong khóe môi, cảm thấy Phó Tầm khá biết điều.
Cô suy nghĩ, nói: "Lộ tuyến của Khương Doãn là du lịch đường vòng tiêu chuẩn bảy ngày, buổi tối trở lại khách sạn tôi sẽ phát hành trình cho anh. Anh có nơi nào muốn đi thì nói cho tôi sớm, giữa các điểm tham quan phần lớn đều cách xa nhau, tôi cần quy hoạch sắp xếp thời gian trước."
"Trên đường ba bữa cơm cùng khách sạn, tất cả đều do tôi sắp xếp." Cô xốc mí mắt lên, lúc này cũng không quên nói móc anh: "Khẳng định so ra kém tiêu chuẩn bình thường của anh, anh chịu khó nhé."
Phó Tầm ừ, hỏi: "Còn gì nữa không?"
Khúc Nhất Huyền nghĩ nghĩ: "Cái cuối cùng."
Anh lại ừ, lần này đổi ngữ điệu, ngữ khí có chút nâng lên, vừa mềm vừa nhẹ.
Khúc Nhất Huyền sờ lên lỗ tai, có chút mất tự nhiên ho nhẹ: "Tôi có thể hỏi thăm, anh dự định làm cái gì không?"
Tâm tư Phó Tầm giấu quá sâu, cô đoán không ra.
Lộ tuyến đã sắp xếp xong trước đó, theo sự xuất hiện cùng việc nhìn không thấu tác phong làm việc của anh lại lần nữa cuộn thành một cuộn đay rối.
Nếu anh muốn nhìn phong cảnh, trong đội xe có ai không thể dẫn anh đi du lịch đủ tiêu chuẩn năm sao xa hoa chứ? Ngược lại, hết lần này tới lần khác lại chọn cô.
Dùng lời nói, anh không mắc mưu.
Kích anh, anh vẫn như cũ không có phản ứng.
Cái miệng kia giống như mang theo xiềng xích, nạy cũng không ra.
Dứt khoát trực tiếp hỏi thì anh lại nói: "Chiếu cố việc làm ăn của cô, tin không?"
Khúc Nhất Huyền cười nhạo một tiếng, gằn từng chữ một: "Không tin."
"So với coi trọng tôi, theo đuổi tôi còn không tin."
* Cờ Kinh như thế này: (Toàn bộ ảnh tại đây đều được cũng cấp bởi bạn Tuyết Phù Dung.:3 rất rất có tâm, 5 chương tiếp theo cũng là thính Riêu vừa nhận từ bạn Dung đó nhaaa.)