Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương

Chương 10



7

Không biết bọn họ thương lượng một hồi như thế nào.

Nhưng từ đó về sau, bọn họ càng chú ý đến chuyện của tôi nhiều hơn.

Điều này cũng khiến cho Tô Dao vô cùng bất mãn, cô ta làm ầm ĩ rất nhiều lần, chỉ mong rằng sự chú ý của ba mẹ có thể quay trở lại với cô.

Nhưng hiệu quả cũng không được tốt cho lắm, ngược lại còn khiến thành tích học tập của bản thân đi xuống.

Thật ra cô ta rất thông minh, chỉ là từ trước đến nay, ngay cả trong học tập cô ta cũng phải đợi ba mẹ thay phiên nhau dỗ dành mới chịu ngồi vào bàn học bài.

Bây giờ không để tâm trí vào việc học, đương nhiên là thành tích rớt hạng rồi.

Cuối cùng, ba tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, ba mẹ đã nhận ra việc cô ta xao nhãng việc học.

Ngày hôm đó, Tô Dao khóc lóc bị đưa từ trường về nhà.

Giáo viên chủ nhiệm của cô ta gọi mẹ đến trường nói chuyện, toàn là lời chỉ trích và cảnh cáo về tình hình hiện tại của Tô Dao.

Trước đây, khi mẹ đến trường với tư cách là phụ huynh của Tô Dao, bà ấy đều nhận được sự hâm mộ và khen ngợi từ những người khác.

Đây là lần đầu tiên bà ấy bị chỉ trích như thế này.

Bà ấy cảm thấy mình mất hết thể diện, nhịn không được trách Tô Dao vài câu. Còn về phần Tô Dao, kể từ khi bà ấy vô thức nói ra câu “Sao con không thể để mẹ bớt lo như Diệp Huỳnh vậy”, cô ta khóc lóc không ngừng.



Mẹ hoảng sợ, chỉ có thể đưa cô ta về nhà trước đã.

Vừa về đến nhà, Tô Dao lập tức chạy vọt vào phòng của tôi, phát điên ném hết đồ đạc của tôi xuống đất.

Lúc tôi về đến nhà đã lập tức chứng kiến thấy cảnh tượng hỗn loạn này.

Nhìn thấy tôi, cảm xúc mới bình tĩnh của Tô Dao lại bùng nổ.

“Cút đi! Cút đi! Cô mới là người ngoài! Lúc tôi và ba mẹ đang vật lộn trong mưa b.o.m bão đạn gian nan cầu sinh, cô đang hạnh phúc ở quê nhà!”

“Dựa vào cái gì mà người luôn được hạnh phúc là cô!” Cô ta gào lên, đôi mắt nhìn tôi đỏ ngầu, như một con sư tử đang cố gắng xua đuổi kẻ xâm lăng.

“Dao Dao……” Ba mẹ nhìn cô ta, không biết nói cái gì đó, cuối cùng lại nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Bọn họ đang cầu xin tôi điều gì chứ?

Muốn tôi dùng lời nhẹ nhàng dỗ dành Tô Dao, hay là muốn tôi ăn nói khép nép thừa nhận mình là người ngoài trong cái gia đình này.

Thấy đến lúc này rồi mà ba mẹ vẫn còn muốn vứt vấn đề cho người khác, trong lòng tôi không khỏi cười nhạo.

Đúng rồi, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể vứt bỏ người mẹ tuổi già sức yếu và đứa con gái còn nằm trong tã lót ở nông thôn để theo đuổi ước mơ của mình.

Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể bởi vì tự cho là đúng, dung túng con gái nhận nuôi từ đồng nghiệp một cách vô tội vạ, để cô ta vô pháp vô thiên trong độ tuổi phải bị quản lý dạy dỗ chặt chẽ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.