Ánh Sao Sáng Chói

Chương 44



Lịch trình nhiều nhưng đã nhàn nhã hơn rất nhiều so với một tháng trước, không nói đâu xa, mỗi ngày có thể bảo đảm giấc ngủ tám tiếng. Đông Phương Nhiêu rất chú ý điều này, công việc đối với cô rất quan trọng cũng rất yêu quý, không có việc gì làm cả người khó chịu, nhưng đồng thời cô cũng không muốn tuổi còn trẻ mà thân thể bị phá hư hết bệnh nặng tới bệnh nhẹ. Tựa như một kiếp trước danh tiếng vững chắc nổi đình nổi đám nhưng sức khỏe tồi tệ, kháng sinh yếu ớt. Cô lại là kiểu người ghét bệnh viện, luôn cố chịu đựng, dù bệnh không trở nên trầm trọng, vẫn cảm thấy cứ tiếp tục như kiếp trước rất không tốt.

Nói đến đời sống vật chất, Đông Phương Nhiêu cũng không phải người ham vinh hoa phú quý, có một khoản tiền gửi nhất định trong ngân hàng là quá đủ rồi. Nhìn cô cả ngày đầu tắt mặt tối, thời gian tiêu tiền cũng không có, kiếm nhiều hơn nữa có ích lợi gì?

Sau khi phát sinh xì căng đan, xe Đông Phương Nhiêu vốn để ở nhà thuê đã nhờ Vũ ca lái đến studio. Cô giờ ở nhà Phương Diễn, hầu như ngày nào cũng đến studio, thời gian không cố định, có xe đi lại thuận tiện dễ dàng hơn. Nếu Phương Diễn đến đón, Đông Phương Nhiêu sẽ để xe lại studio, sau đó nhờ phụ tá Tiểu Lý lái về.

Gần đây Phương Diễn cuốn lấy chặt chẽ, trên lý thuyết lúc nào rãnh rỗi cũng bị Đại thiếu gia khóa trên giường. Đại thiếu gia sức vận động kinh người, khó trách trước kia có nhiều tình nhân. Hiện tại phân lượng nhiều người toàn bộ đặt ở Đông Phương Nhiêu, cô cảm thấy không chịu nổi. Đại thiếu gia cái gì khác rất dễ thương lượng, riêng cái này chỉ mới mở đầu đều bị Đại thiếu gia bất mãn trừng mắt, sau đó khóa trên giường tái chiến một lần, cửu nhi cửu chi nhiều lần, Đông Phương Nhiêu đầu hàng tùy ý anh.

Đôi lúc mệt không kém gì công việc a, thật là khiến người ta lệ nóng quanh tròng.

Đông Phương Nhiêu không rành chuyện bếp núc, trước kia một mình ở studio tới bữa liền ăn cơm hộp được đoàn phim chuẩn bị sẵn, lúc ở nhà thì le que qua loa nấu đại, cũng không nấu ra thành quả vĩ đại gì. Kiểu này bày ra dĩ nhiên không lọt vào mắt Phương Diễn. Đông Phương Nhiêu thử một hai lần, kết quả Đại thiếu gia ăn thì vẫn ăn, chỉ có điều vừa ăn vừa cau mày. Bản thân tự biết tay nghề mình không được, nên cũng không ép buộc mình nữa, trù nghệ này hoàn toàn không có thiên phú, cô cũng cảm thấy thức ăn mình nấu rất khó nuốt.

Phương Diễn là người ưa sạch sẽ, trong nhà có thuê người giúp việc theo giờ, vài ngày đến quét dọn một lần, người nấu cơm thì chưa có. Trước kia không có Đông Phương Nhiêu hầu như không ăn ở nhà, anh có nhiều việc phải đi xã giao, sinh hoạt hoàn toàn phụ thuộc vào công việc. Dĩ nhiên, muốn đi hay không đều do anh quyết định, không ai miễn cưỡng. Chủ yếu là bên cạnh anh hồng nhan tri kỷ nhiều, mỗi lần gặp đều dùng bữa tại nhà hàng, sau bữa tối lãng mạn dưới ánh nến lung linh trực tiếp đưa về nhà cút lên giường. Nơi đó có cơ hội được vận dụng hơn phòng bếp của anh nữa.

Không giống hiện tại, Đông Phương Nhiêu hầu như ngự trị trong nhà Phương Diễn, cô nhờ Vũ ca đi tìm phòng thuê ngắn hạn. Bị Phương Diễn biết hung hăng giáo huấn một trận, phòng cho thuê nào thoải mái hơn nhà anh? Vả lại còn không an toàn. Quan trọng nhất là ở nhà anh có vấn đề gì? Đến nỗi phải chạy ra ngoài thuê phòng!

Đông Phương Nhiêu gì khác không sợ, bây giờ sợ nhất là Phương Diễn nổi giận. Nam nữ tình lữ ít nhiều cũng có mâu thuẫn, đặc biệt là hai người ở cùng một chỗ, tính tình và quan niệm của cả hai lại chênh lệch nhiều nên không thể tránh khỏi phát sinh tranh cãi. Qua vài lần Phương Diễn cũng học được cách giải quyết, chỉ cần Hách Giai Giai tức giận, mở miệng bắt đầu bức chết người không đền mạng, trực tiếp dùng miệng chận miệng cô lại, quăng người lên giường, đúng là tuyệt chiêu! Đợi cô bị anh chỉnh mềm người nằm sấp, đầu mê mang, đến lúc đó cái gì cũng dễ nói.

Hai người không thể lúc nào cũng ra ngoài ăn cơm, thân phận Đông Phương Nhiêu tùy thời đi đến đâu đều có nhóm lớn nhóm nhỏ chó săn theo đuôi, rất bất tiện. Huống chi cô là loại người không có xã giao lập tức về nhà, trước kia cô ở nhà một mình thì ăn uống đơn giản. Phương Diễn không thích thức ăn Đông Phương Nhiêu làm, lại không thể để bụng đói bốn mắt nhìn nhau, càng không nguyện ý biết rất rõ Đông Phương Nhiêu đang ở nhà, lại ăn ở ngoài. Ở ngoài ăn uống mà không có cô thực sự nuốt không trôi, không còn cách nào khác đành ủy khuất xuất nghệ.

Tiện nghi cho Đông Phương Nhiêu quá rồi. Phương Diễn làm đồ ăn hoàn toàn ở cấp bậc đầu bếp, có khi tay nghề của đầu bếp trứ danh ở nhà hàng cao cấp cũng chưa chắc bằng anh. Hỏi anh học ở đâu, Đại thiếu gia chỉ nhàn nhạt nói trước kia du học, đồ ăn nước ngoài ăn không quen nên tùy tiện học một chút thôi.

Đúng là thích chọc tức người khác mà, Đông Phương Nhiêu tùy tiện học mười mấy hai mươi năm, sao thức ăn làm ra giống như đồ ăn cho heo vậy?

Đại thiếu gia phụ trách nấu cơm, Đông Phương Nhiêu phụ trách rửa chén. Hai người phân công rõ ràng xác thực, thật ra phân việc như vậy không có gì khác biệt. Nếu người ngoài biết hai người chung sống như một gia đình, quan trọng nhất là việc bếp núc lại do Phương đại thiếu gia đảm trách, chỉ sợ rớt tròng mắt ra ngoài luôn!

Một tháng trôi qua, Đông Phương Nhiêu rốt cuộc có thời gian kéo Phương Diễn xem nhà mình mua được. Lúc này quan hệ hai người tương đối ổn định, cũng ở chung hai ba tháng rồi, trên căn bản trước kia có chuyện gì không thế nói trước mặt đối phương bây giờ đều có thể tự nhiên nói ra, không chút băn khoăn, khi rãnh rỗi sẽ ở trước mặt đối phương ăn vạ, cái này có thể xem là sinh hoạt tình thú. Có lúc Đông Phương Nhiêu nổi hứng, vòng tay ôm cổ Phương Diễn làm nũng, mặc dù thỉnh thoảng anh trưng ra vẻ mặt không chịu nỗi, nhưng ai cũng nhìn ra trong lòng anh rất hưởng thụ.

Đông Phương Nhiêu thấy cùng đi gặp nhà thiết kế làm mất chút thời gian của Phương Diễn cũng không có gì nghiêm trọng. Thời gian nhàn hạ của cô không nhiều lắm, phần lớn đều cống hiến trên người Phương Diễn, lần này không thương lượng xong mẫu thiết kế, không giải quyết hết một lần, lần sau không biết phải chờ tới lúc nào.

Hẹn ở quán cà phê cạnh nhà mới, trên đường đi có chút kẹt xe. Đến nơi Đông Phương Nhiêu vào trước, Phương Diễn tìm chỗ đậu xe sẽ vào sau.

Đông Phương Nhiêu đeo kính bản lớn che hơn phân nửa gương mặt, vội vã đi vào, đi bộ thôi cũng thổi qua một trận gió. Vũ ca thấy cô, vung mạnh tay. Đông Phương Nhiêu nhìn sang, không chỉ có Vũ ca, người thiết kế của công ty cũng đến rồi.

“Ngại quá, có chút kẹt xe.” Đông Phương Nhiêu hướng chỗ ngồi tuổi nữ nhân trẻ cười cười xin lỗi. Là người rất có hương vị nữ nhân, khí chất thượng tầng, ngũ quan tinh sảo khéo léo, vô cùng có linh tính.

“Được rồi, Giai Giai, em mau ngồi xuống đi, không thấy mọi người đang nhìn hả?” Vũ ca tính nôn nóng, cửa tiệm này cũng không phải là nhà hàng cao cấp mấy sao, chỉ tùy tiện hẹn ở đây cho tiện, bốn phía đều mở toang, Vũ ca thấy rất nhiều người từ lúc Đông Phương Nhiêu bước vào liền tần tần quăng tầm mắt ở trên người cô, nhìn chằm chằm giống như là muốn đứng dậy đi tới giá thế, tranh thủ kéo Đông Phương Nhiêu vào chỗ ngồi bên trong cạnh mình, mấy cái vị trí phía trong kín đáo này giữ bí mật được một chút.

Đông Phương Nhiêu lấy mắt kính xuống, chỉ thấy nữ nhân kia cười cười với mình, “Không sao, chúng tôi cũng mới đến thôi.” Thanh âm rất êm tai, trong trẻo thoải mái, rất đặc biệt.

“ Giai Giai, anh giới thiệu với em.” Vũ ca đưa tay ra, “Đây là người đứng đầu 'công ty thiết kế Lan Khê' Hạ Thác tiểu thư, bên cạnh cũng là người của 'công ty thiết kế Lan Khê', phụ tá của cô ấy. Về vị bên cạnh tôi không cần giới thiệu chắc mọi người cũng biết.”

Đông Phương Nhiêu vừa nghe, không khỏi kinh ngạc, ' Công ty thiết kế Lan Khê' trong giới kiến trúc rất nổi danh. Nhà thiết kế, kiến trúc sư một người cô cũng không biết, gần đây mới quan tâm một chút phương diện tin tức có liên quan đến việc trùng tu, hỏi thăm mọi người đều giới thiệu ' Công ty thiết kế Lan Khê'. Đặc biệt là người tạo dựng ' Công ty thiết kế Lan Khê' Hạ Thác, có rất nhiều tác phẩm thiết kế đạt được những giải thưởng lớn nhỏ, được tán thưởng rộng rãi trong giới kiến trúc.

Dĩ nhiên, những thứ này đều là Đông Phương Nhiêu nghe nói, lúc ấy để Vũ ca tìm đến ' Công ty thiết kế Lan Khê' bất quá là bởi vì đại đa số người giới thiệu, tra xét trên web nhìn tác phẩm cũng hợp với ý của mình. Khi đó Vũ ca đã giúp Đông Phương Nhiêu liên lạc vài công ty kiến trúc, Đông Phương Nhiêu một lòng muốn tìm ' Công ty thiết kế Lan Khê', hôm nay Vũ ca tìm người công ty bọn họ đến gặp cô. Không nghĩ tới Hạ Thác đích thân đến, theo lý thuyết, cô chức cao vọng trọng, rất hiếm khi tự thân xuất mã. Nghe nói một năm nhận thiết kế không tới năm căn nhà nhỏ.

Hạ Thác gật đầu một cái, cười nói “Dĩ nhiên, vẫn không đoán được chủ nhân của hợp đồng này là ai, hôm nay vừa thấy, quả nhiên cần thiết giữ bí mật.”

“Không còn cách nào, thân phận của tôi có rất nhiều bất tiện, hi vọng mọi người có thể hiểu.” Nếu ngồi đối diện là Hạ Thác, thái độ Đông Phương Nhiêu rất thân thiện, nói thật, Đông Phương Nhiêu có ấn tượng rất tốt với Hạ Thác, cô thiết kế ra được tác phẩm đẹp, chắc không đến nỗi nào, ít nhất phẩm chất có thể bảo đảm.

Bốn người trò chuyện một hồi, phần lớn là Đông Phương Nhiêu biểu đạt ý kiến của mình, Hạ Thác lắng nghe, cũng đưa ra một chút đề nghị, phụ tá của cô ở một bên cầm giấy bút xoạt xoạt xoạt viết. Không có chuyện cho Vũ ca làm đành ngồi một bên uống cà phê, thỉnh thoảng chen vào đôi lời.

Nói chuyện đến một đoạn, Hạ Thác hỏi: “Các cô muốn đi xem nhà sao?”

Đông Phương Nhiêu gật đầu, trong lòng thấy lạ sao gần nửa tiếng rồi Phương Diễn còn chưa vào.

Thấy Đông Phương Nhiêu gật đầu, Hạ Thác lại đề nghị, “Có thể đến hiện trường căn nhà thương lượng thì tốt, vừa hay chúng tôi cũng có mang theo dụng cụ đo đạc, không biết có tiện để chúng tôi đi cùng không?”

Dĩ nhiên là tiện, trao đổi với Hạ Thác rất là khoái trá, cô ấy thông minh, lại hiểu được tính toán cũng như ý tứ của chủ nhà. Mỗi câu nói đều khiến Đông Phương Nhiêu than thở không dứt, quả nhiên là người chuyên nghiệp, Đông Phương Nhiêu chỉ đề cập đến một chút xíu đã đoán ra hơn phân nửa ý tứ của cô.

“Chắc phải đợi thêm một lát, còn một người chưa tới.” Đông Phương Nhiêu cười nói, đầu lại hướng phía cửa nhìn, không biết Phương Diễn đâu rồi. Chợt hai mắt tỏa sáng, hướng phương hướng kia phất phất tay. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, ngẩng đầu rốt cục để Đông Phương Nhiêu thấy được thân hình hoàn mỹ quen thuộc, nam nhân trên người mặc bộ Tây phục màu xám tro bước vào.

“Phương Diễn, ở đây này!” Phương Diễn bước vào không nhìn bên này, Đông Phương Nhiêu cũng không chú ý nhiều, trực tiếp kêu to, chỉ kém điểm chưa đứng lên.

“Giai Giai, câm miệng!” Vũ ca kinh hãi, giữ thân thể Đông Phương Nhiêu muốn đứng lên xuống, lại có nhiều người nhìn sang rồi! Người nổi tiếng không nên ra ngoài cứ ngây ngô giống trong nhà được, thật là một yêu tinh chuyên gây chuyện!

Hai người không thấy, Hạ Thác ngồi đối diện vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy người đàn ông đến sau, mặt biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.