Ánh Sao Sáng Chói

Chương 70



Nước M nổi danh là thiên đường nghỉ dưỡng với nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, diện tích không quá lớn, được bao bọc bởi rất nhiều đảo nhỏ chung quanh, khí hậu bốn mùa luôn tươi mát giống như quanh năm suốt tháng chỉ tồn tại mỗi mùa xuân.

Mấy năm nay, Đông Phương Nhiêu đã nghe người khác nhắc đến không ít lần, hình ảnh cũng xem qua rất nhiều, nhưng đây mới là lần đầu tiên đặt chân đến. Từ quốc nội đến nước M phải bay hơn mười tiếng đồng hồ, cô dự tính lên máy bay ngủ một giấc ngon lành, đợi tỉnh dậy chắc cũng sắp đến.

Đại khái vì tính chất công việc nên thời gian ngủ thường phải tranh thủ từng phút từng giây, dần dần Đông Phương Nhiêu luyện được kỹ năng ngủ rất siêu, nhắm mắt không lâu là bay vào cõi mộng không phân biệt hoàn cảnh hay thời gian. Ví như trên xe hơi, trên máy bay là nơi cô dành cho giấc ngủ nhiều nhất. Bởi vì cũng chỉ có mấy nơi này mới không có việc gì để làm thích hợp hơn là ngủ.

Máy bay hạ cánh, sải bước đến sảnh sân bay liền nhìn thấy một người đang cầm bảng hiệu lớn viết tên Đông Phương Nhiêu, ở nước M không giống quốc nội, kỳ thật người dân bản xứ trên căn bản không nhận ra Đông Phương Nhiêu mặc dù cũng có nhiều người ngoại quốc tới du lịch. Đông Phương Nhiêu nổi tiếng nhưng chỉ giới hạn ở quốc nội cùng một số quốc gia láng giềng, nước M là đất nước vừa xa vừa nhỏ, Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không có tên tuổi gì ở đây, nên ngay cả kính râm cũng lười đeo. Coi như gặp phải người biết Đông Phương Nhiêu, bọn họ cũng sẽ không điên cuồng nhào đến, cùng lắm chào hỏi một tiếng, hoặc yêu cầu chụp ảnh lưu niệm.

Dạo bước trên lãnh thổ nước M, tâm trạng cô rất tốt, có thể chứng kiến Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông kết đôi thành vợ chồng, còn gì có thể vui vẻ và cảm động hơn?

Tưởng tượng thế nào cũng không chân thật bằng tận mắt nhìn thấy.

Theo người cầm bảng hiệu được Thi Lam Lam an bài đến đón, lên xe chạy khoảng nửa tiếng thì dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc Châu Âu. Nhìn sơ qua giống như một tòa thành cổ thế kỷ.

Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông đang đứng trước cửa tòa nhà, Thi Lam Lam một thân đầm trắng phủ tà trên mặt đất, Nghi Hạo Đông một bộ tây trang màu đen, Đông Phương Nhiêu nhìn sang tựa như thấy được công chúa và hoàng tử chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích.

Nơi đây chính là khách sạn Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông chuẩn bị cho khách nhân.

Đông Phương Nhiêu đến gần liền cho hai người một cái ôm nồng thắm, lâu rồi không gặp cho dù thường xuyên liên lạc qua điện thoại nhưng không thể nào có cảm giác chân thật bằng gặp mặt trực tiếp.

Còn hai ngày nữa mới đến ngày cử hành hôn lễ, nhưng người tới so với số lượng Đông Phương Nhiêu tưởng tượng nhiều hơn nhiều, chắc vì quan hệ thân thiết nên mọi người đều đến sớm. Theo lời Thi Lam Lam nói thì Lý Như Cửu, Hàn Vũ, Mục Hàm Sanh đều đã đến rồi, Đông Phương Nhiêu cứ tưởng cô đến trước hai ngày đã sớm thì ra còn có người đến sớm hơn.

Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, dẫn Đông Phương Nhiêu đến nhận phòng, hàn huyện một hồi phải đi chuẩn bị tiếp. Đông Phương Nhiêu đã ngủ một giấc dài trên máy bay, bây giờ nhìn lại chiếc giường căn bản là một chút buồn ngủ cũng không có. Ở trong phòng một mình, đứng gần cửa sổ nhìn ra bờ biển khắp nơi đều có người, phơi nắng vọc nước nghịch cát đều có, Lý Như Cửu và Hàn Vũ cũng đều ở dưới.

Thật ra nước M nổi danh nhất không phải bờ cát mịn hay tòa thành độc đáo, chủ yếu là khí hậu nơi đây rất dễ chịu, nhưng kỳ thật điểm sáng nổi bật nhất chỉ xuất hiện khi màn đêm buông xuống, ở những trấn nhỏ các quán bar nhỏ phong tình, rực rỡ sắc màu sẽ bắt đầu mở cửa đón chào khách, nghe nói đây là địa phương có tỷ lệ phát sinh tình một đêm cao nhất thế giới. Hàn Vũ, Mục Hàm Sanh hai người đều thuộc nhóm người thích thú vui mới mẻ, thấy Đông Phương Nhiêu tới, hiếm khi mấy người tụ tập, lập tức đề nghị buổi tối phải đi thử một chuyến. Lý Như Cửu cũng ham vui, không chút nghĩ ngợi liền tán thành.

Mấy người họ dĩ nhiên không phải đi tìm tình một đêm, nhưng cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ muốn cảm thụ một chút rốt cuộc địa phương có tỷ lệ tình một đêm đứng hàng đầu thế giới trông như thế nào. Cả đám đều là người có danh tiếng, ở quốc nội không thể tùy ý nổi loạn, xuất ngoại liền như ngựa hoang đứt cương, ai cũng quản không được.

Ba người đều đồng ý, Đông Phương Nhiêu có thể nói gì?

Huống hồ cô cũng tò mò.

Kết quả khi dùng cơm tối thảo luận lại kế hoạch sau bữa ăn, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông hai người này không chịu phận tân nương chú rễ cô đơn cư nhiên trăm miệng một lời đòi tham gia. Bị mọi người thở dài khuyên nhủ một phen vẫn như cũ không lung lay ý định, vì vậy đêm vừa đến, cả đám người khí khái ngất trời xuất hành.

May mắn là dọc đường không gặp người quen. Tùy ý tìm một quán bar nhỏ thoạt nhìn cũng không tệ lắm, bên trong có một sân khấu nhỏ, hai người ngoại quốc, một người đàn dương cầm, một người ca hát say sưa, vô cùng an tĩnh, ánh đèn kiến tạo ra vẻ mông lung, không khí rất duy mỹ. Quầy rượu được thiết kế theo phong cách châu Âu trông khác biệt hẳn với toàn bộ kiến trúc.

Cả bọn lựa một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm uống rượu. Mấy người này xúm lại giá nào cũng không thiếu được rượu, huống chi quán bar vốn là nơi uống rượu, thì càng không cần phải nói.

Vô cùng may mắn Ngô Minh Hạo không có mặt ở đây.

Đông Phương Nhiêu gần nửa năm qua bộn bề công việc.. công việc, lúc cần uống rượu rất ít, tửu lượng lại tụt hạng, mấy ly xuống bụng liền bắt đầu thấy choáng. Sau đó mấy người kia tiếp tục rót rượu, Đông Phương Nhiêu đánh chết cũng không uống thêm, nhấm nháp uống một chút còn có thể tiếp nhận, uống nhiều quá say xỉn mất ý thức rất không ổn.

Ra ngoài chính là vì chơi, một đêm tình đều do tự phát mà đến, dần dần vào đêm, người càng đông, nhìn khắp nơi toàn là nam nữ độc thân, một nhóm người tới quán bar cảm thụ không khí, tính cả bàn của Đông Phương Nhiêu là vài chục người.

Hàn Vũ và Mục Hàm Sanh không chịu cô đơn chạy đi tìm người đẹp, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông ngồi hai ba tiếng, chú rễ tân nương trước hôn lễ không thể thức khuya, tránh đến ngày kết hôn khí sắc không tốt nên trở về trước.

Đông Phương Nhiêu cũng muốn về nhưng Lý Như Cửu còn muốn ở lại chơi thêm một lát, lại không thể bỏ lại Lý Như Cửu một mình, phụ nữ Phương Đông vốn trong mắt đàn ông ngoại quốc chính là vẻ đẹp đặc biệt thần bí, rất có sức hút, chưa kể Thi Lam Lam, Lý Như Cửu và Đông Phương Nhiêu dung mạo khí chất xếp hạng mỹ nhân, vừa rồi có ba người đàn ông ở cạnh vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt thèm thuồng trắng trợn của đám đàn ông xung quanh. Giờ đây đàn ông đều không có ở đây, Thi Lam Lam cũng đi rồi, nếu Đông Phương Nhiêu đi nữa, Lý Như Cửu không phải dê dâng miệng cọp sao? Dù sao ở bên ngoài cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn.

Huống chi Lý Như Cửu một đêm nay có gì đó là lạ, tựa như có tâm sự.

Nhưng Đông Phương Nhiêu và Lý Như Cửu chẳng có mấy đề tài chung để tán gẫu, Lý Như Cửu người này khiến người ta cảm giác từa tựa Phương Diễn, mặc dù đối với ai cũng cười cười, nhưng khoảng cách vô hình lại rất lớn.

Thế là chỉ còn hai người ngồi lại với nhau, Đông Phương Nhiêu lại cầm ly rượu, bất tri bất giác uống cạn mấy ly, giữa chừng có rất nhiều người đàn ông ngoại quốc đến ngỏ lời làm quen, đều bị hai người đuổi khéo, Hàn Vũ và Mục Hàm Sanh quay lại hai lần, còn chưa ngồi nóng đít lại chạy đến bàn khác câu dẫn mỹ nhân.

“Phương Diễn sẽ đến, cô biết không?” Uống rượu hơi nhiều, Đông Phương Nhiêu cũng cảm giác mình hơi say một chút, nghe được Lý Như Cửu hỏi một câu.

Gật đầu một cái, sao không biết? Danh sách khách mời Thi Lam Lam đã tự khai báo tất tần tật với cô rồi mà.

Lý Như Cửu cười cười, “Biết không? Thật ra tôi rất hâm mộ cô đấy.” Đông Phương Nhiêu sửng sốt một chút, nhìn Lý Như Cửu, không hiểu cô chợt muốn nói gì.

“Phương Diễn là người đàn ông kia quá ưu tú, quá kiêu ngạo, lại rất cố chấp. Có một đoạn thời gian tôi ở bên cạnh anh ấy nhưng đối với anh ấy cùng lắm tôi cũng chỉ là một trong những tình nhân mà thôi. Về ý muốn độc chiếm một mình anh, được làm bạn gái anh căn bản nghĩ tôi cũng không dám nghĩ đến.” Lý Như Cửu cô đơn cười cười, lại nói, “Nhưng cô biết không? Anh ấy lại thích cô.”

“Còn cô lại không biết mình may mắn bao nhiêu, còn đem phần may mắn mà nữ nhân khác muốn cầu cũng không được đẩy đi, cô thật sự không biết có bao nhiêu nữ nhân ghen ghét cô sao?” Lý Như Cửu nhìn Đông Phương Nhiêu vẻ mặt không thay đổi gì, thở dài, “Nói thật lòng, tôi thật sự rất ghen tỵ, rất rất ghen tỵ.” Lại nói.

Đông Phương Nhiêu không hiểu tại sao Lý Như Cửu bất chợt nói với cô mấy điều này, nhắc tới Phương Diễn, tâm tình đang vui vẻ không khỏi phai nhạt.

“Đã qua biết bao lâu rồi? Còn nhắc lại làm gì?” Đông Phương Nhiêu nhàn nhạt hồi đáp, “Trễ rồi, chúng ta nên về thôi” Vẫn ngồi ở đây cũng không ổn, huống chi đề tài Lý Như Cửu khơi gợi cô rất không thích trao đổi. Tại sao đã qua lâu rồi vẫn còn có người nhắc lại trước mặt cô? Trong vòng ngoài vòng người nào không biết cô đã chia tay với Phương Diễn có hơn một năm rồi. Chẳng lẽ chỉ vì hai ngày nữa Phương Diễn sẽ xuất hiện nên cứ lôi ra nhai lại, cô không hiểu nỗi Lý Như Cửu có ý gì.

Một năm qua cô không gặp Phương Diễn, một là vì bận rộn, hai là vì hai người không có cùng giao điểm, thế giới cũng rất rộng lớn, đâu dễ dàng chạm mặt.

Lý Như Cửu bất đồng, muốn gặp mặt gọi điện thoại không được sao? Cần gì ở trước mặt cô nói mấy lời này?

“Chưa từng có.” Ai biết Lý Như Cửu lại mím môi cười một cái, “Một năm nay Phương Diễn không có xì căng đan với bất kỳ một người phụ nữ nào, chẳng lẽ cô không muốn biết nguyên nhân?” Nhẹ giọng hỏi.

Đông Phương Nhiêu lại lắc đầu, hồi đáp, “Chuyện này đã không còn liên quan gì đến tôi.” Thật nhức đầu khi Lý Như Cửu cứ bám mãi không buông. Đứng lên, “Về thôi, khuya lắm rồi.” Đồng hồ trên tường biểu hiện trời vừa rạng sáng, nên về rồi.

Về phần Hàn Vũ và Mục Hàm Sanh, hai người đang chơi vui vẻ, chỉ sợ sẽ không chịu về, thôi kệ đi, khi nào về đến nơi gửi tin nhắn báo một tiếng, khỏi quấy rầy bọn họ mất hứng.

“Cô là đang dối người gạt mình, Hách Giai Giai .” Không ngờ vẫn không ngăn được Lý Như Cửu, cô ta ngồi bất động, một đôi mắt đẹp nhìn Đông Phương Nhiêu, không chớp mắt không dời đi, “Một năm này, cô cho rằng không có người phụ nữ nào đến tìm Phương Diễn sao? Cô thật sự cho rằng không có người nào muốn leo lên cây đại thụ này sao?”

“Nhưng kết quả đâu?” Vừa nói Lý Như Cửu vừa từ từ đứng lên, đối diện Đông Phương Nhiêu “Cô tự hỏi lại mình xem, một năm qua cô thật sự không hề chú ý tin tức của Phương Diễn sao?”

Đông Phương Nhiêu đứng tại chỗ, trong lòng như khuấy lật vò gia vị, ngũ vị tạp trần.

“Tôi nói với Phương Diễn cô say rồi, anh ấy mới vừa xuống máy bay đang trên đường đến đây, chốt lát sẽ đến thôi.” Lý Như Cửu dừng bước bên cạnh Đông Phương Nhiêu “Nếu như cô không muốn gặp lại anh ấy, cô có thể đi.”

“Cô.. .. .. Tại sao?” Nghĩ đến mới vừa rồi Lý Như Cửu rời đi đến phòng rửa tay, chẳng lẽ để gọi cho Phương Diễn?

“Hơn một năm, Phương Diễn bị cô hành hạ lâu như vậy.” Ai ngờ, Lý Như Cửu đi vài bước quay đầu lại, “Nói thật nha, Hách Giai Giai, tôi không nhìn nổi .”

Không nhìn nổi?

Lời này mà cũng nói được, Lý Như Cửu có tư cách gì nói với cô như vậy? Trừ cô và Phương Diễn, có người nào hiểu rõ tường tận? Không có ai cả.

Đông Phương Nhiêu cảm thấy không giải thích được, cười nhẹ một tiếng, “Lý Như Cửu, cô không thấy cô đang tự cho mình là thông minh sao?” Không cần để ý nói lời này có mất phong độ hay không, so với những lời lúc nãy Lý Như Cửu nói cũng còn quá khách khí. Đông Phương Nhiêu cũng không nhớ rõ Lý Như Cửu đây là lần thứ mấy dùng giọng điệu gai nhọn nói chuyện với mình, nếu là trước kia có thể coi như không có gì, nhưng hôm nay cô ta quá đáng rồi, Đông Phương Nhiêu thấy không cần thiết phải nhẫn nhịn nữa. Vốn có lòng tốt không bỏ lại cô ta một thân một mình trong quán bar, nào biết Lý Như Cửu tự dưng nổi đóa với mình, thời nay làm người tốt cũng khó.

“Chuyện giữa tôi và Phương Diễn, cô không cảm thấy mình quản quá sâu hay sao?” Đông Phương Nhiêu lạnh giọng nói. Vốn đã muốn rời khỏi chỗ này, hiện tại càng thêm chán ghét, một khắc cũng không muốn nấn ná thêm. Xoay người bước đi hướng ra cửa.

Lý Như Cửu đại khái không ngờ Đông Phương Nhiêu sẽ bộc phát tính tình, sững sờ tại chỗ trơ mắt nhìn Đông Phương Nhiêu xuyên qua đám người, ra khỏi cửa, tiếp theo biến mất không thấy gì nữa.

Không khí ngoài trời hiển nhiên so bên trong quán bar tốt hơn rất nhiều. Nơi này ban ngày nhiệt độ vừa phải, nhưng về đêm có hơi lạnh, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng tương đối cao, cho dù Đông Phương Nhiêu mặc trên người một chiếc áo khoác vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Ngoài quán bar có nhiều taxi đợi khách, khách sạn mặc dù cách nơi này không xa, nhưng Đông Phương Nhiêu không có lá gan nửa đêm canh ba một mình lửng thửng trên đường, đứng ở ven đường vẫy tay hướng tắc xi phía đối diện, chờ tắc xi quẹo cua qua.

Tắc xi ở đây mang màu vàng sáng ngời, sắc vàng dưới ánh đèn làm cho người ta nhìn cảm thấy bội phần ấm áp.

Tắc xi rất nhanh gần qua đến, đúng lúc này, từ phía sau vượt tới một chiếc, ngừng trước mặt Đông Phương Nhiêu.

Chiếc tắc xi Đông Phương Nhiêu gọi không có cách nào đậu trước mặt cô, Đông Phương Nhiêu hơi ngạc nhiên, không thể làm gì khác hơn là xoay người lui về sau hai bước, xuyên qua ô kính mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen ngồi phía sau.

Nhanh chóng đi hai bước lớn, mở cửa sau ngồi lên tắc xi, báo tên khách sạn bằng tiếng Anh, nơi đây là tụ điểm du lịch nên phần lớn dân cư đều biết giao tiếp cơ bản bằng ngôn ngữ thông dụng quốc tế. Đợi một hồi, phát hiện tắc xi phía trước vẫn không có ý định rời đi. Người khách trên xe đó hình như cũng không bước xuống, tài xế không thể không lui về phía sau một chút, kéo ra một khoảng cách mới xoay tay lái, vượt mặt rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.