“Vợ chồng hợp đồng giống như chúng ta càng sống càng hòa hợp dù sao cũng là số ít, không thể vơ đũa cả nắm. Làm suy luận đi.” Vì để thành công thuyết phục người đàn ông này, Lâm Tuyết lấy ra ví dụ nêu rõ như vậy, “Nếu Lâm Á Linh và anh cả kết hôn, anh cảm thấy bọn họ sẽ lâu ngày sinh tình sao? Bọn họ sẽ vợ chồng hòa hợp sao? Bọn họ có thể hạnh phúc sao? Dĩ nhiên, em chỉ làm suy luận mà thôi, chị cả anh không phải Lâm Á Linh, Lãnh Trí Thần cũng không phải anh cả anh!”
Lương Tuấn Đào tiếp tục trầm mặc, nhưng anh đã nghe vào lời Lâm Tuyết nói, hơn nữa đang suy nghĩ. Cẩn thận nghĩ tới, chị cả của mình thật sự hơi giống Lâm Á Linh (theo đuổi ngược Lãnh Trí Thần), anh cả thật sự hơi giống Lãnh Trí Thần (hoàn toàn cách biệt với người phụ nữ bên cạnh, nhìn nhiều cũng khổ sở), nếu Lâm Á Linh và anh cả kết hôn… Suy nghĩ một chút chính là một đôi vợ chồng bất hòa đau khổ, đoán chừng Lâm Á Linh chỉ có thể giữ phòng không cả đời, nào có hạnh phúc gì đáng nói.
Lâm Tuyết nói rất đúng, chị cả tiếp tục cùng Lãnh Trí Thần, tình huống không sai biệt lắm, chỉ có bi kịch hơn không có bi kịch nhất.
Thấy Lương Tuấn Đào như có điều suy nghĩ, hình như bị Lâm Tuyết thuyết phục, tất cả mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Bân là em họ Lãnh Trí Thần, anh em nhà họ Bùi lại là thân thích nhà họ Lãnh, bọn họ cũng không tiện xen lời, chỉ có Thiệu Kiệt đi tới, vỗ vỗ bả vai Lương Tuấn Đào, khuyên nhủ: “Tôi cảm thấy lời vợ cậu nói rất có đạo lý, phân tích được đạo lý rõ ràng. Cuối cùng hiểu được cái gọi là vợ hiền chồng ít họa, nếu người phụ nữ nhà tôi có được một nửa thông tình đạt lý như vợ cậu, tôi đã thỏa mãn!” d1en d4nl 3q21y d0n
Lương Tuấn Đào ngước mắt, nhìn coi Thiệu Kiệt tới đây khuyên giải, lại nhìn Lãnh Trí Thần bên cạnh, cuối cùng ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Lâm Tuyết, nhàn nhạt nhướn mày, nói: “Không sai! Vợ tôi nói rất có đạo lý!”
Sau đó lại liếc Lãnh Trí Thần, lạnh lùng nói rõ; “Chị cả của tôi rời khỏi anh là đúng, thấy hiện giờ chị ấy sống tốt hơn lúc đi theo anh mạnh gấp trăm lần, cũng không so đo với anh nữa! Từ nay về sau, giữa tôi và anh thanh toán xong xuôi, ai cũng không thiếu nợ ai! Chỉ có điều nhìn anh vẫn chính là không vừa mắt, về sau ít xuất hiện trước mặt tôi!”
Anh có tính cách mạnh mẽ cố chấp, cảm thấy Lãnh Trí Thần và Lộ Dao xuất hiện có đôi có cặp, chính là cố ý khiêu khích anh.
“Anh ấy!” Lâm Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói, “Lãnh đại thiếu người ta còn nhìn anh không vừa mắt ấy chứ, sao anh lại còn cố ý chạy tới trước mặt người ta lắc lư? Nước sông không phạm nước giếng, nếu nói thanh toán xong ai cũng không thiếu nợ ai, coi như không thể buông tha cũng không cần thiết phải như con gà chọi nhất quyết không tha!”
“Ha ha…” Tất cả mọi người bật cười, ánh mắt không tự chủ hội tụ về phía Lâm Tuyết, rốt cuộc phát hiện, người phụ nữ Lương Tuấn Đào cưng chiều này quả nhiên không giống bình thường, thuần phục con ngựa hoang tiểu Đào không thể kiềm chế này đến tin phục, thép ngàn luyện hóa thành mềm mại cuốn trên ngón tay, nóng nảy gì cũng không có.
“Hừ!” Lương Tuấn Đào hất cao cằm liếc Lãnh Trí Thần, tuyên bố, “Nể mặt mũi vợ tôi, về sau không so đo với anh nữa!”
“Vậy mới đúng!” Mặt Thiệu Kiệt giãn ra cười lên, “Hai người đều giữ chức vụ trong quân đội, luôn nước lửa không dung khiến những người lãnh đạo khác cũng nhức đầu! Hôm nay tốt rồi, tiêu tan hiềm khích lúc trước, sau này gặp mặt không được đấu nữa!”
Lãnh Bân nhân cơ hội muốn mời Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lên phòng khách quý trong karaoke đánh bài sau khi tiệc rượu kết thúc, mượn vào liên lạc cảm tình này, hoàn toàn cởi ra bế tắc nhiều năm giữa Lương Tuấn Đào và Lãnh Trí Thần.
Không nhịn được liếc nhìn Lâm Tuyết thêm, Lãnh Bân gật đầu mỉm cười với cô: “Khó trách được khi Hiểu Man nói tới cô đều khen không ngớt miệng, quả nhiên là một người phụ nữ hiếm thấy!”
Lương Tuấn Đào phách lối bao nhiêu Lãnh Bân khiêm tốn bấy nhiêu, rất ít khi khích lệ ai trước mặt người khác, càng chưa từng nghe anh ta khen ngợi quá người phụ nữ nào, cho nên tán thưởng của anh với Lâm Tuyết đưa tới một lớp xôn xao không nhỏ. Lâm Tuyết lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm cả tiệc rượu, danh tiếng nhất thời vượt qua cả cô dâu và chú rể đêm nay.
Khi Lưu Dương khoác tay Mã Đồng Đồng đi tới, tranh cãi bên này đã hòa giải rồi. Nghe nói là do Lâm Tuyết khuyên Lương Tuấn Đào buông xuống bế tắc rối rắm nhiều năm, tròng mắt đa tình liếc về phía cô, ý vị không rõ cười cười, nhẹ giọng thở dài: “Em quả nhiên là khắc tinh của Đào!”
“Có biết nói chuyện không! Phải nói Lâm Tuyết là ngôi sao may mắn của Lương nhị thiếu!” Mã Đồng Đồng khoác chặt cánh tay Lưu Dương, thân mật cười. Hôm nay cô thật sự quá hạnh phúc, không ngờ Lưu Dương chịu cho cô một hôn lễ long trọng như thế, khiến cô mừng rỡ.
Rốt cuộc vẫn là anh quan tâm cô đi! Nếu không lấy điều kiện của anh, muốn người phụ nữ nào còn không được? Tại sao cố tình cưới cô!
Từ nay về sau cô chính là vợ kết tóc danh chính cưới hỏi của Lưu Dương, cô muốn gắn bó theo bên cùng anh suốt đời.
Mọi người hi hi ha ha, anh một câu tôi một câu, không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm mới vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Dưới Lãnh Bân bày mưu đặt kế Thiệu Kiệt đề nghị, tiệc rượu kết thúc trước, tập thể bọn họ đi phòng bao xa hoa do Thiệu Kiệu cố ý bố trí, cùng nhau hát karaoke chơi bài.
Người trẻ tuổi cùng nhau chơi rất vui vẻ, chỉ có điều Lâm Tuyết mang thai, Lương Tuấn Đào không muốn để cho cô thức đêm, khéo léo từ chối mọi người giữ lại, theo cô cùng nhau về nhà.
“Để lái xe đưa cô ấy trở về, Đào lưu lại chơi bài!” Bùi Thiên Sở kêu. Được rồi, anh thừa nhận anh cố ý!
“Không được!” Lương Tuấn Đào xua tay lia lịa, nghiêm trang nói rõ, “Không thể để vợ một mình trông phòng!”
Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ lên, ngượng ngùng cúi mắt, lặng lẽ nhéo anh một phát.“Ôi.” Lương Tuấn Đào khoa trương kêu lên, “Vợ sốt ruột, thật sự đi nhanh thôi, mọi người chơi đi!”
Cười ha hả, mọi người cũng không tiện lưu tiếp.
Chỉ có điều tối nay có thể khiến cho Lương Tuấn Đào và Lãnh Trí Thần bắt tay giảng hòa tiêu tan hiềm khích lúc trước đã là thu hoạch không nhỏ, tất cả đều bởi vì Lâm Tuyết xuất hiện khuyên giải. Mọi người thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng đều nhớ được cái tên Lâm Tuyết và bản thân cô!
Tra hỏi Thôi Liệt đạt được tài liệu tuyệt mật hết sức quý báu, cán bộ quân đội cao cấp hết sức coi trọng lần này, đặc biệt triển khai hội nghị khẩn cấp mấy làn, tới nghiên cứu phương án kế oạch có liên quan tới vây quét tổ chức NT.
Lương Tuấn Đào xung phong nhận việc, vinh dự nhận chức tổng tư lệnh cho toàn bộ hành động, anh bày mưu tính kế, tìm cách được cực kỳ chu đáo. Căn cứ vào hoàn cảnh địa lý đặc biệt và tình huống cụ thể của địa phương Lưỡi liềm vàng, đặt ra kế hoạch hành động quân sự thả dây câu dài câu cá lớn.
Theo lý thuyết, quân đội vì nhổ hết răng độc mất mười năm khổ công, hiện giờ vẫn đang trong cố gắng… Đối với tổ chức NT quật khởi ở Lưỡi liềm vàng, thật sự có cảm giác hơi ngoài tầm tay ứng phó không kịp.
Nhưng Lương Tuấn Đào không sợ hãi chút nào, anh lấy ra tinh thần càng tích cực hơn mười phần so với hành động ở tam giác vàng, quả quyết xuống tay, nhiều chiêu nắm chặt vào bảy tấc quan trọng của quân địch, nhìn dáng vẻ không chết không dừng.
Lãnh đạo quân đội mừng rỡ giao toàn bộ nhiệm vụ khó giải quyết này cho Lương Tuấn Đào, giao cho anh đặc quyền tiền trảm hậu tấu, chỉ cần có thể bắt được NT, tùy anh dùng thủ đoạn gì đều được ngầm cho phép.
Chiến dịch bình định trùm thuốc phiện cực kỳ gian khổ, giết lầm vài người vô tội là điều không thể tránh khỏi. Tào Dịch Côn ở tam giác vàng được xưng tụng không chuyện ác nào không làm, thậm chí việc cưỡng bá dân nữ cũng có khi nghe thấy, quân đội trừ bỏ ngẫu nhiên cho cảnh cáo sơ qua, cũng mở con mắt nhắm con mắt, không tích cực xử phạt.
Lại nói nhân phẩm của Lương Tuấn Đào trên Tào Dịch Côn xa xa, quân đội dĩ nhiên hết sức tin tưởng anh, cũng rất vui mừng vì lần này anh chịu chủ động xin đi giết giặc, đương nhiên phải khích lệ thích ứng.
Lương Tuấn Đào làm việc mạnh mẽ vang dội, bắt được đặc quyền lập tức bắt đầu hành động, lập tức điều tra tình huống phân chia thế lực các bang phái Lưỡi liềm vàng, căn cứ phán đoán phân tích tình báo nhận được, nhanh chóng khóa mục tiêu hành động
Sự thật chứng minh, hành động của anh ở tam giác vàng hết sức thành công, chỉ bởi vì do Hoắc Gia Tường và Lâm Tuyết, anh mới nửa đường rút khỏi hành động. Chỉ có điều, anh làm tất cả cũng không uổng phí tâm lực, anh hoàn toàn có thể dời kế hoạch ở tam giác vàng lên lưỡi liềm vàng một lần nữa thực thi, chỉ có điều Thạch Vũ chỉ có một, có thể ngộ không thể cầu, nhiều lần cân nhắc, anh quyết định điều Thạch Vũ tới lưỡi liềm vàng, thay thế Hắc lão đại bị anh nhìn trúng, lại đi theo vài vị trùm buôn thuốc phiện có sức ảnh hưởng chung quanh đàm phán hợp tác.
Chính là dốc toàn lực nuôi trồng Thạch Vũ, tin tưởng bằng năng lực xuất sắc này, hơn nữa có vốn liếng quân đội hùng hậu trợ giúp, nhất định có thể trở thành lão đại trùm buôn thuốc phiện một đời mới.
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Trải qua những ngày huấn luyện tăng cường, Lương Thiên Dật đã có thể từ từ đứng lên.
Anh thử dùng gậy đi bộ, bác sỹ tán dương anh tiến bộ rất nhanh, thế nhưng anh lại bởi vì tâm lý nóng lòng cầu thành quá mức gấp gáp, định ném gậy xuống thử đi một mình một chút.
“Không được đâu!” Bác sỹ đau khổ dốc gan ruột ra khuyên anh, “Gần đây trong khoảng thời gian này anh tạm thời còn cần dựa vào gậy, không thể quá mức gấp gáp!”
Đáng tiếc Lương Thiên Dật nghe không vô lời bác sỹ (Có thể nghe vào chân của anh đã sớm khỏi), nhất định vứt bỏ gậy đi thử một chút.
Khi Lâm Tuyết nghe tin đi tới đây vừa vặn thấy Lương Thiên Dật xiêu vẹo đi tới, cô không khỏi hoảng hốt, vội vàng bước nhanh tới nghênh đón.
Bước chân Lương Thiên Dật không ổn định, không có gậy chống đỡ, không kiên trì được bao lâu, đầu gối mềm nhũn liền bổ nhào xuống, nhưng không ngã xuống đất như dự đoán, mà được một bờ vai mảnh mai lại kiên cường đỡ.
Hoàn toàn theo bản năng nâng đỡ Lương Thiên Dật ngã xuống, Lâm Tuyết cũng không suy tính tới hậu quả, khi thân hình cao lớn của Lương Thiên Dật đè xuống, cô mới tỉnh ra mình đang mang thai.