Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Chương 71



Vốn đêm đó Lâm Tuyết nhận được điện thoại của Mạc Sở Hàn bảo cô tới bệnh viện xem xem Lương Tuấn Đào đang làm chuyện tốt gì, cô liền mượn xe Lưu Dương lái đến bệnh viện, kết quả là thấy cảnh Lương Tuấn Đào ở cạnh Hoàng Y Na cả đêm. Nhưng cô không ngờ người đàn ông kia lại đi theo mình suốt dọc hành trình!

Lâm Tuyết vẫn không nhìn Lưu Dương, mà ánh mắt kinh ngạc đặt lên Mã Đồng Đồng đang cười đến mức toàn thân run rẩy, cho tới khi đối phương cười đủ rồi, cô mới lạnh lùng hỏi: “Cậu đã thấy rõ ràng như vậy, biết thế rồi có hiểu được không? Vì sao không chịu rời xa anh ta hả?”

Mã Đồng Đồng ngừng cười, đôi mắt từ từ đỏ lên, cô cắn môi áp chế cảm giác xúc động muốn khóc.

“Mình không muốn cùng hai người dùng bữa nữa! Hy vọng cậu có thể hiểu rõ quan hệ giữa hai người sẽ đi đến đâu, đừng uổng phí tình cảm vô ích thế này!” Lâm Tuyết xoay người, cô đi đến ven đường giơ tay đón một chiếc xe taxi. Hai người phía sau không tiếp tục giữ cô lại nữa, ngồi vào xe rồi, khi nhìn từ cửa kính ra bên ngoài, cô phát hiện ra Lưu Dương đã ngồi vào chiếc Porsche chói mắt của anh ta, sau đó, đôi mắt trong veo không thể tin nổi vào những chuyện xảy ra tiếp theo.

Lưu Dương khởi động xe, Mã Đồng Đồng liều mạng chạy tới muốn mở cửa, đương nhiên cửa xe đã bị Lưu Dương khóa cứng, cô làm thế nào cũng không mở ra nổi, tiếp đó Lưu Dương nhấn ga, xe Porsche đen huyền liền giống tia chớp đen lủi mất.

Mã Đồng Đồng khóc lóc đuổi theo nhưng chỉ trong chớp mắt, chiếc xe kia đã biến mất giữa dòng xe cộ tấp nập.

“Dừng xe!” Cuối cùng Lâm Tuyết nhịn không được, cô xuống taxi, bước lên giữ chặt Mã Đồng Đồng đang liều mạng đuổi theo, cô tàn nhẫn lắc lắc, quát: “Đồng Đồng, rốt cuộc cậu sao rồi?”

Mã Đồng Đồng khóc đến nỗi cả người run rẩy, ra sức khóc thút thít, cô bắt lấy cánh tay Lâm Tuyết, trong đôi mắt to tràn ngập buồn thương, run giọng nói: “Làm sao bây giờ? Anh ấy tức giận, anh ấy giận vì mình nói những lời kia!”

“Không biết tại sao cậu cứ để ý đến anh ta như vậy? Mình thấy anh ta không có nửa phần để ý đến cậu đó!” Người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê, Lâm Tuyết thật sự nhìn không ra Lưu Dương đối với Mã Đồng Đồng có gì chân tình thực lòng, anh ta chỉ dùng cô gái này để tiêu khiển thôi! Đây vốn là một cuộc phiêu lưu, đáng tiếc Mã Đồng Đồng đã phạm sai lầm, coi phiêu lưu là thực.

Mã Đồng Đồng như không nghe thấy lời Lâm Tuyết nói, cô chỉ thì thào lặp lại sự lo lắng của mình: “Anh ấy sẽ không về nhà, sau này vĩnh viễn không trở về nữa, làm thế nào bây giờ?” “Nhà” mà cô nói là ngôi biệt thự Lưu Dương mua cho cô, nếu người đàn ông kia chán ghét muốn vứt bỏ cô, thì ngôi biệt thự đó chính là khoản đền bù tổn thất.

Lâm Tuyết kéo cô đến ven đường, dùng sức giữ bả vai muốn Mã Đồng Đồng tỉnh táo chút. “Cậu tỉnh lại đi! Nơi đó là phòng ngoài để anh ta trộm hương cướp ngọc (ý chỉ sự dan díu nam nữ) mà thôi, anh ta vốn không coi chỗ đó là nhà!”

“Không đúng! Đó là nhà của mình và anh ấy!” Mã Đồng Đồng hoàn toàn mất đi sự tùy tiện thường ngày, cô bây giờ không khác gì những cô gái thất tình bình thường, chỉ sợ hãi lo được lo mất! “Lâm Tuyết, cậu giúp mình tìm anh ấy về được không? Câu giúp mình nói vài lời hay, anh ấy nhất định sẽ nghe lời cậu!”

“Đồng Đồng!” Lâm Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô tát người đối diện một cái, cao giọng quát lên: “Cậu đần độn hả?”

Mã Đồng Đồng giống như bị cái tát kia lay tỉnh, cô lấy tay bụm mặt, lảo đảo lui về sau vài bước, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy.

“Đồng Đồng!” Lâm Tuyết sợ cô gặp chuyện không may, bèn nhanh chóng đuổi theo, nhưng thành phố xẩm tối, dòng người như dệt, xe cộ như nước, vài khúc quẹo đã hoàn toàn mất dấu Mã Đồng Đồng.

Nhìn xe cộ đông đúc và cảnh tượng người người vội vã qua đường cô lại cảm thấy bất lực.

*

Lâm Tuyết dọn về ở trong phòng ký túc xá độc thân trước kia, Lương Tuấn Đào bận rộn ở lại bệnh viện chăm sóc Hoàng Y Na luôn tái phát chứng động kinh, hắn muốn bất cứ lúc nào cũng thu thập được tin tức để báo cáo lên trên, trong lúc nhất thời cũng chẳng quan tâm hay muốn tranh luận với Lâm Tuyết về việc này.

Nghe Tiểu Cao báo Lâm Tuyết đã chuyển đồ đến ký túc xá, Lương Tuấn Đào dễ dàng nhận ra Lâm Tuyết lại dở tính tình của cô vợ nhỏ, nhưng hắn tin rằng đợi thời gian bận bịu qua đi, hắn kiên nhẫn dụ dỗ là có thể dỗ dành cô quay lại.

Việc bận bịu thế mà kéo dài tới ba ngày, chờ báo cáo xong toàn bộ tin tức Hoàng Y Na cung cấp lên quân bộ xong, Lương Tuấn Đào mới trở lại quân khu.

Trong quân khu vẫn còn một đống quân vụ lớn chờ hắn xử lý, bận rộn nửa ngày, vất vả lắm mới ngừng lại nghỉ ngơi, hắn liền bảo Tiểu Cao gọi Lâm Tuyết tới.

Hắn muốn lên lớp một khóa chính trị thật tốt cho cô, con quỷ nhỏ kia, hơi tí là thích gây mâu thuẫn trúc trắc với hắn, thật khiến người ta đau đầu.

Lương Tuấn Đào xoa xoa mi tâm, nghĩ xem khi Lâm Tuyết qua đây, mình nên nói gì trước, vừa lúc lại nghe thấy cảnh vệ binh báo cáo: “Sĩ quan Trần Kiến An có việc quan trọng muốn báo lên thủ trưởng!”

Lương Tuấn Đào ngẩng đầu, nói: “Để cậu ta vào!”

Trần Kiến An vừa nhập ngũ chưa lâu đã được hắn đặc cách đề bạt làm sĩ quan cấp 1, chủ yếu là do hắn nhìn trúng tinh thần trách nhiệm nghiêm túc của anh ta. Hôm nay, lại một lần nữa chứng minh sự đặc cách đề bạt của hắn với Trần Kiến An tuyệt đối không lầm.

“Báo cáo thủ trưởng, sĩ quan Trần Kiến An có tin tức quan trọng trình báo!” Trần Kiến An một tay giơ lên chào theo nghi thức quân đội, tay kia thì cầm một chiếc túi đựng laptop thoạt nhìn có chút cũ kĩ.

“Nói đi!” Lương Tuấn Đào dựa nửa người vào ghế, đôi mắt sắc bén lạnh căm, không nổi giận mà vẫn uy phong.

Trần Kiến An bước lên trước, đặt túi lên bàn rồi đẩy cho hắn, “Quyển nhật kí này tôi tìm thấy khi cho nổ Thu Cẩm Viên, nó cũng được lấy ra từ két bảo hiểm. Lâm Thiếu úy chỉ đem máy tính xách tay đi, còn cuốn sổ này thì không lấy. Tôi cảm thấy nó có giá trị rất lớn nên mới giữ lại. Sau khi về quân khu, lật dở vài tờ, thấy bên trong có rất nhiều nội dung quan trọng nên mang tới để Thủ trưởng xem!”

Lấy ra từ Thu Cẩm Viên ư? Lương Tuấn Đào ngồi dậy, tiện tay cầm lấy rồi mở ra một trang.

Thay vì nói đây là nhật kí thì càng giống ghi chép hơn. Trên trang viết cũng không ghi rõ ngày tháng, từng đoạn từng đoạn không khác gì ghi lại cảm nghĩ sự việc. Đại thể vừa lật ra, chữ viết không ít.

Nét chữ Khải đẹp đẽ rất nhỏ, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực, cởi mở không kiềm chế được, vừa nhìn đã biết nó được viết ra từ bàn tay đàn ông!

Lương Tuấn Đào nheo mắt, chỉ mới nhìn lướt qua liền bị nội dung bên trên thu hút.

“Tôi trở về mang theo sự tận thế của bọn họ, bắt đầu trả thù tàn khốc, tôi muốn hai nhà Vân Lâm hoàn toàn bị hủy diệt! Hai gia đình đó, tội ác chồng chất, đợi vận số tan hết, xem ai sẽ giúp đỡ bọn họ đây!”

Lương Tuấn Đào ngẩng đầu, bình tĩnh thản nhiên hỏi Trần Kiến An: “Việc cậu giữ quyển sổ này, Lâm Tuyết có biết không?”

“Báo cáo thủ trưởng, cô ấy không biết!” Trần Kiến An hơi thấp thỏm, anh ta ngừng một chút rồi hỏi: “Anh có muốn báo cho Lâm Thiếu úy không?”

“Không cần thiết!” Lương Tuấn Đào khoát khoát tay, dặn dò: “Nhớ giữ bí mật, không cho phép cậu nhắc đến chuyện này với bất cứ ai!”

“Dạ, thủ trưởng”! Trần Kiến An đánh tay chào, nói: “Không có chuyện gì khác tôi xin phép ra ngoài!”

“Đi đi!” Lương Tuấn Đào gật gật đầu, đợi Trần Kiến An đi rồi, hắn nhấc điện thoại nội bộ bấm số của quân bộ, dặn dò: “Sĩ quan bậc 1 Trần Kiến An ở Sư đoàn 706 nhiều lần lập công, đề nghị thăng cho anh ta hai cấp!”

Quả nhiên hắn đã không nhìn lầm Trần Kiến An, tiểu tử này làm việc rất tích cực! Thứ được Trần Kiến An lặng lẽ cất giữ đúng là một vật chứng quý giá, so với văn bản trên laptop của Lâm Tuyết còn quan trọng hơn gấp trăm lần!

Nhìn vào điểm này, để Trần Kiến An thăng lên sĩ quan cấp 3 vẫn có chút chưa đủ!

“Báo cáo!” Tiểu Cao đi tới, “Lâm văn thư đã đến!”

Lương Tuấn Đào giấu nhật kí xong mới nói: “Bảo cô ấy vào đi!”

Đây là là đầu tiên hai người gặp mặt kể từ ngày chia tay ở bệnh viện.

Sắc mặt Lâm Tuyết vẫn trong trong trẻo như trước, vẫn yên tĩnh như vậy, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến cô bị kích động mất khống chế.

Cô đứng ở vị trí cách hắn rất xa, giọng nói có loại khí phách hết sức lạnh nhạt: “Thủ trưởng gọi tôi đến đây có chuyện gì?”

Lương Tuấn Đào đứng dậy, bước qua.

Thấy hắn tới gần, cô xê dịch lui về sau một bước, giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Có gì anh cứ nói thẳng, tôi vẫn đang nghe!”

“Bà xã à!” Lương Tuấn Đào trơ mặt sáp lại, hắn cúi đầu quan sát sắc mặt cô, cười hì hì nói: “Còn ghen ư?”

Ai ghen tuông chứ? Mắt Lâm Tuyết ẩn chứa nụ cười u lạnh, cô nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Tôi không ăn dấm chua, thật đấy!”

Lương Tuấn Đào yên lặn chăm chú nhìn vào mắt cô, đôi mắt trong veo hờ hững lạnh nhạt, thật sự không hề có cảm xúc dao động nào. Trong tim hắn tức thì như bị nhét tảng đá, vừa uất ức vừa nặng trĩu. Hóa ra, bản thân mình thật sự chưa đủ phân lượng khiến cô ghen tuông!

Lương Tuấn Đào cười cười tự giễu, vươn ra cánh tay sắt kéo cô vào lòng, hắn dịu dàng nói với cô: “Lại đây, anh cho em biết chuyện trước kia giữa anh và Hoàng Y Na!”

Hắn nợ Hoàng Y Na nhiều lắm cho dù cô ta phản bội khiến hắn đau lòng! Nếu không phải vì hắn, nếu không do hắn liên lụy, Hoàng Y Na sẽ không thảm như ngày hôm nay. Bất kể thế nào, hắn cũng không bỏ mặc cô ta không hỏi han gì.

“Khỏi cần!” Lâm Tuyết nhẹ nhàng tránh khỏi ngực hắn, cô lại lui về phía sau, ngẩng khuôn mặt thanh lệ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Thật sự không cần thiết!”

Quả thực không có cách nào tóm được cô, muốn nổi giận nhưng bản thân lại đuối lý, Lương Tuấn Đào đành nuốt nướt bọt, tiện thể nuốt luôn toàn bộ hỏa khí xuống. “Được. ” hắn cười gật gật đầu, nói: “Không đề cập tới chuyện Hoàng Y Na! Anh nói chuyện em thích nghe vậy!”

Cô thích nghe ư? Lâm Tuyết hơi nhướng mi, im lặng nhìn hắn.

Nói thật, mỗi khi Lương Tuấn Đào thấy vẻ mặt cự tuyệt từ ngàn dặm này của cô, hắn liền nảy sinh xúc động muốn tiến lên cắn cô.

Dùng phương pháp nguyên thủy nhất đập vỡ sự lạnh lùng kia, khiến cô kêu đau, để hắn được thấy một người phụ nữ chân thực!

Nhưng cuối cùng hắn không làm thế. Bầu không khí không cho phép, hơn nữa Lâm Tuyết còn chống cự lợi hại, có cảm giác nếu hắn tiếp tục chơi xấu sẽ khiến cô phiền chán hơn.

Cọ cọ cái mũi, hắn vẫy cô bảo: “Lại đây, anh với em bàn bạc chuyện này chút!” Nói xong, Lương Tuấn Đào bước đến cạnh sô pha biên, tùy tiện mà nằm xuống, thuận tay rút ra điều thuốc châm lửa hút.

Bình thường hắn không hút thuốc, hơn nữa ở một chỗ như quân đội cũng không cho phép kẻ nào hút thuốc nơi công cộng. Nhưng mỗi khi cảm thấy phiền muộn hoặc lúc buồn bực, hắn sẽ hút một hai điếu.

Chắc rằng hiện giờ Lương Tuấn Đào đang cố gắng áp chế cảm xúc lo lắng nôn nóng, tâm tình hắn cũng không tốt.

Lâm Tuyết đứng im không nhúc nhích, giọng nói vẫn cứ bình thản mà lạnh nhạt: “Anh nói đi, tôi đang nghe!”

“...” Suýt nữa thì hắn phá vỡ công sức nãy giờ, Lương Tuấn Đào nén nhịn xúc động muốn chửi “mẹ nó chứ”, hắn đáp lại cô bằng sự tức giận khinh khỉnh, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Thấy cô tập trung đề phòng, Lương Tuấn Đào không khỏi nổi giận một hồi, đồng thời cũng hoảng hốt. Mỗi khi con quỷ nhỏ này bày ra vẻ mặt kia, hắn luôn luôn vô phương nắm chắc được cảm giác trong lòng cô, như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể biến mất không tìm thấy nữa... Hắn lắc lắc đầu, vứt bỏ cảm giác đáng sợ ấy đi, Lâm Tuyết sao có thể biến mất không tìm được chứ? Trừ việc ở cạnh hắn ra, dường như cô không còn đường lui!

Mạc Sở Hàn chính là bóng ma cả đời mà cô vĩnh viễn khó thoát được, cô không nên rời khỏi sự che chở của Lương gia, bằng không, kết quả nào đang đợi Lâm Tuyết, cô hẳn là người rõ nhất.

Lương Tuấn Đào vỗ vỗ chỗ bên cạnh, hắn hơi phác ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây ngồi cạnh anh, anh nói chuyện với em một lát, không xằng bậy đâu!”

Lâm Tuyết biết mình già mồm, cô không nên gay gắt với hắn,nhưng trong lồng ngực cô, dù mở miệng cũng không thể nuốt trôi một ngụm khí, cô không có cách nào dùng vẻ mặt ôn hòa đáp lại hắn, cũng không cách nào tiếp tục hạ cố, chấp nhận sự gần gũi của hắn.

Nghĩ đến cảnh hắn ôm ấp Hoàng Y Na, cô liền có cảm giác buồn nôn ghê tởm với hắn.

Thấy Lâm Tuyết trầm mặc, đôi tay trắng như phấn nắm chặt theo bản năng, thậm chí tứ chi cũng cứng ngắc, Lương Tuấn Đào biết không thể ép buộc được.

Hắn im lặng hút thuốc, trong không khí tồn tại áp lực nặng nề, từ từ mở rộng trở nên nồng đậm, giống như đang chất chồng thuốc nổ, chỉ cần quẹt một que diêm là nổ mạnh, kết quả có thể là quan hệ giữa hai người sẽ hoàn toàn nứt toác!

Từ sau khi đăng kí kết hôn, Lâm Tuyết chưa bao giờ bài xích sự gần gũi của Lương Tuấn Đào mãnh liệt đến thế, hắn biết mình đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.

Hút hết một điếu thuốc, Lương Tuấn Đào dí đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, mười ngón tay thon dài hữu lực đan vào nhau, tiếp túc nâng lên đôi mắt có ý cười không ngớt, nói: “Anh với em bàn bạc chuyện này một chút!”

Lâm Tuyết yên lặng một hồi, khi mở miệng trả lời, giọng nói lại khàn khàn: “Anh nói đi.”

Vừa rồi cô căng thẳng đến nỗi cả người cứng ngắc, nếu Lương Tuấn Đào kiên quyết với cô, cô không biết mình sẽ gây ra chuyện gì quá khích nữa. Tạm ổn, hắn đã không ép buộc cô. Nhưng trong nháy mắt căng thẳng và sợ hãi lại khiến Lâm Tuyết tái phát bệnh cũ, dây thanh quản bị cảm xúc ảnh hưởng dẫn tới thương tổn trở nên khàn khàn, đây là căn bệnh bám theo cô vĩnh viễn.

“Là thế này!” Lương Tuấn Đào ngửa đầu dựa vào sô pha, tùy ý nhấc chân bắt chéo nhau giống vẻ tùy tiện lười nhác ngày thường, hắn ngắm nghía chiếc bật lửa bạch kim trong tay, nâng mắt nhìn Lâm Tuyết, nói: “Về vụ án tai nạn xe cộ kia, một chốc một lát không tìm được chứng cứ đanh thép để khởi tố Mạc Sở Hàn, Lý Ngạn Thành lại che chở cho hắn, muốn định tội chỉ sợ rất phiền toái. Nên anh nghĩ cứ để Lãnh Bân dùng sát thủ của Báo Bầy trực tiếp làm thịt hắn đi, em thấy sao?”

“...” Lâm Tuyết trố mắt, cô không ngờ Lương Tuấn Đào tìm mình để bàn bạc chuyện này.

Đáy mắt sắc bén gắt gao quấn chặt lấy cô, không bỏ qua bất cứ sự biến hóa nào trên khuôn mặt, cuối cùng cô vẫn để tâm tới Mạc Sở Hàn, khi hắn bảo dùng sát thủ giải quyết chuyện này, trong mắt cô không có vui mừng mà là sự hốt hoảng theo bản năng

“Nói chuyện đi, em nghĩ cách này khả thi không? Nếu có thể, anh lập tức báo cho Lãnh Bân, để anh ta chọn sát thủ tinh nhuệ! Anh được biết, Báo Bầy chưa bao giờ thất bại, dù là trâu bò ngang bướng, cá sấu địa vị hiển hách cũng không thoát khỏi răng nhọn móng sắc của thuộc hạ Lãnh Bân!”

Lâm Tuyết mở miệng, lần này giọng nói rất bình thản: “Việc này tự anh quyết định là được rồi, không cần thương lượng với tôi, tôi không có ý kiến gì!”

“Em đồng ý chứ?” Lương Tuấn Đào sít sao dò xét ánh mắt cô.

“Tôi nói rồi, chuyện của anh không liên quan gì đến tôi!” Lâm Tuyết nói xong, dường như không muốn tiếp tục mặt đối mặt nói chuyện cùng hắn nữa, cô dứt khoát xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng tinh tế yểu điệu kia biến mất, Lương Tuấn Đào nghiêm mặt ngồi im trong chốc lát, thật lâu sau, “Pằng!” hắn ném bật lửa lên bàn, bắt đầu nghiến răng.

Mẹ nó, con quỷ nhỏ được hắn chiều đến mức không biết trời cao đất rộng gì rồi! Hơi một tí là dám quẳng cái mặt hắn đi.

Một người im lặng chờ đợi thật không thú vị, hắn liền đứng dậy đi về bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, lấy quyển sổ nhật kí vừa cất giấu.

Mở ra trang đầu tiên vừa xem, Lương Tuấn Đào tiếp tục nhìn xuống.

“Tôi trở về mang theo sự tận thế của bọn họ, bắt đầu trả thù tàn khốc, tôi muốn khiến hai nhà Vân Lâm hoàn toàn bị hủy diệt! Hai nhà Vân Lâm, tội ác chồng chất, đợi vận số tan hết, xem ai sẽ giúp đỡ bọn họ đây!

Nghe nói quan hệ giữa con gái nhà họ Vân và đại thiếu Lương gia không bình thường, hai người đang ngọt ngào suôn sẻ sao? Ha ha, tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội tu thành chính quả, càng không để Vân gia lấy Lương gia làm chỗ dựa vững chắc, xem xem Lương đại thiếu có thể thích một đứa con gái đã bị cưỡng bức luân phiên nữa hay không!”

Đọc đến đây, Lương Tuấn Đào kinh ngạc nhướng mi, chẳng lẽ Vân Đóa bị cưỡng bức luân phiên ư? Vì sao hắn chưa từng nghe nói qua? Không đúng, từ sau khi đại ca gặp chuyện không may, Vân Đóa đã hoàn toàn biến mất, nghe nói ra nước ngoài, từ đó bặt vô âm tín. Đại ca luôn cho rằng cô ấy ghét bỏ mình tàn phế nên xuất ngoại trốn tránh...

Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình khác? Tất cả đều là thủ đoạn ti tiện của Mạc Sở Hàn để chia rẽ đám cưới của hai nhà Vân Lương sao?

Tiếp tục xem nhưng không hề có nội dung thực tế xác thực. Đương nhiên, người viết nhật kí rất cẩn thận, đã đề phòng trường hợp sau này quyển nhật kí có thể rơi vào tay người khác, chuyện ghi lại thường là tình cảm, ý nghĩ trong nội tâm hắn nhưng không ghi lại bất cứ sự việc thực tế nào.

Kế tiếp, chính là sự lên án và oán hận của Mạc Sở Hàn đối với hai nhà Vân Lâm, hắn kể ra tội ác chồng chất của hai nhà, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ khiến Mạc thị phá sản, sao lại đẩy Mạc gia đến bước đường cùng, sao giám đốc xí nghiệp Mạc thị chính là cha Mạc Sở Hàn – Mạc Cảnh Sơn lại nhảy lầu tự sát...

Thương trường như chiến trường, thất bại có nghĩa là táng gia bại sản, nợ nần chồng chất. Mạc thị chính là vật hi sinh bị đào thải trên trên thương trường ngập tràn khói thuốc súng, ngập tràn tàn khốc, không đáng nhắc đến, nhưng khi đương sự liên quan đã trải qua thì sẽ khắc cốt ghi tâm sự suy sụp và đả kích đau đớn.

Mạc Cảnh Sơn nhảy lầu, Mạc thị phá sản bị thu mua, nghèo rớt mồng tơi mà cha còn khoản nợ lớn, Mạc Sở Hàn chỉ có thể cùng mẹ lưu vong ra nước ngoài, phiêu bạt bên ngoài 3 năm, hai năm trước hắn áo gấm về quê, một lần nữa chấn hưng Mạc thị, trong thời gian ngắn liền tạo ra một Mạc thị thần thoại trong thương giới.

Giữa những hàng chữ đều là xúc động căm phẫn và tức tối thù hận, hắn cảm thấy toàn thế giới đều tính kế mưu hại mình, tất cả người bên cạnh đều là bạch nhãn lang, khi Mạc thị cường thịnh, đám hồ bằng cẩu hữu đều xoay quanh trái phải, khi Mạc thị thất bại thảm hại, chẳng những hồ bằng cẩu hữu không thấy mà ngay cả người bạn gái mến nhau nhiều năm cũng bỏ hắn mà đi, cô ta xoay người liền ngã vào vòng tay Vân đại thiếu.

Hắn hận hai nhà Vân Lâm không đội trời chung, người viết nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa tất cả thành viên của hai gia đình này đều chết hết, đồng thời quyết tâm đợi hắn trở về, nhất định phải khiến bọn họ gà chó không tha.

Xem quyển nhật kí này chẳng khác nào nhìn một kẻ điên lầm bầm lảm nhảm. Lương Tuấn Đào chau mày, tuy hai nhà Vân Lâm bị phá sản, bị Mạc thị thu mua nhưng mọi người vẫn sống tốt, nội dung bên trong nhật kí đương nhiên không thể là chứng cứ trình lên tòa án.

Xem tiếp nữa lại thấy sự căm giận mãnh liệt và khiển trách của Mạc Sở Hàn đối với Lâm Tuyết, hắn mắng cô lẳng lơ, mắng cô chê nghèo thích giàu, mắng cô là đồ đê tiện, còn cáu giận nói một ngày nào đó muốn làm cô phải hối hận vì đã phản bội hắn.

“Pằng!” Đặt nhật kí sang một bên, Lương Tuấn Đào xoa xoa mi tâm, trong lòng xuy xét xem nên xử lý chuyện này thế nào.

Nếu kẻ điên Mạc Sở Hàn kia không mắc chứng vọng tưởng như lời nói, hai năm trước, tai nạn mà đại ca và Lý Huy gặp phải hẳn là do một tay hắn thiết kế sắp xếp. Nhưng ngoại trừ bản nhật kí điện tử và mấy lời xằng bậy trống rỗng, dường như hoàn toàn không có bất cứ vật chứng mang tính thực tế nào.

Tuy nói với Lâm Tuyết là muốn dùng sát thủ Báo Bầy đối phó Mạc Sở Hàn, nhưng Lương Tuấn Đào biết, nếu mình thực sự làm thế, hình tượng của mình trong lòng cô sẽ rớt giá thảm hại.

Có thể nhận ra sự lạnh nhạt và bất mãn của cô đối với hắn, tạm thời hắn không muốn đụng vào ranh giới của cô. Có lẽ Lâm Tuyết hận Mạc Sở Hàn, cũng muốn đưa hắn lên tòa án rồi đưa vào nhà giam nhưng cô không muốn dùng thủ đoạn ám sát.

Dù cô nhiều lần bảo để tự Lương Tuấn Đào quyết định, chuyện của hắn không liên quan tới cô, nhưng đương nhiên hắn không cho là thật. Nếu tưởng là thật thì từ nay về sau chuyện của hắn thực sự không còn liên quan đến cô nữa!

Con quỷ nhỏ này, bướng bỉnh lên thì thật sự không ai có cách nắm chắc được!

Trong phòng bệnh, Mạc Sở Hàn bưng bát cháo tổ yến, dùng thìa bạc múc từng thìa từng thìa một, tự mình bón cho Thư Khả.

Băng vải trên mặt cô ta đã thay nhiều lần, miệng vết thương cũng bắt đầu đóng vảy nhưng mỗi lần thay băng, cô ta đều hét lớn rồi điên cuồng ném vỡ đồ đạc, sau khi bác sĩ quấn kín khuôn mặt, cô ta lại khóc lóc không chịu ăn uống gì.

Mạc Sở Hàn kiên nhẫn dỗ dành, tự tay cho Thư Khả ăn cháo, ở bên cạnh bảo đảm vĩnh viễn không ghét bỏ cô ta.

Người đàn ông dịu dàng che chở khiến Thư Khả tin tưởng, cô ta tận hưởng sự săn sóc và chăm sóc của hắn, còn lo lắng nói: “Nếu bị ba thấy, ông ấy sẽ nổi giận đấy! Ba bảo em chăm sóc anh, bây giờ lại thành anh chăm sóc em!”

“Không sao, anh thích chăm sóc em!” Mạc Sở Hàn cho cô ta ăn cháo tổ yến xong, liền cẩn thận dùng khăn tay lau lau khóe miệng.

“Sở Hàn, anh thật tốt!” Thư Khả cảm động nhào vào ngực hắn, nức nở nói: “Quả nhiên em đã không nhìn lầm anh, anh đúng là người đàn ông hiếm có!”

Mạc Sở Hàn dịu dàng vỗ vỗ vai cô ta, nói: “Khi anh ở hoàn cảnh khó khăn nhất, nghèo túng nhất, em vẫn luôn bầu bạn chăm sóc anh, bây giờ em gặp tai họa, theo lý anh nên báo đáp em!”

Chỉ là báo đáp thôi ư? Thư Khả có chút không cam lòng, nhưng cô ta giả vờ không hiểu, vẫn nằm trong ngực hắn, nói mơ: “Nhớ khi còn bé, hàng ngày thấy anh dắt tay Lâm Tuyết, cùng cô ấy chơi, cùng cô ấy cười, em rất hâm mộ đó!”” Ngoài hâm mộ ra, phần nhiều vẫn là ghen tị, có lẽ từ khi đó, cô ta đã hận Lâm Tuyết rồi. “Sở Hàn, anh biết không? Anh mãi mãi là giấc mộng đẹp nhất trong lòng em! Em nghĩ, đến một ngày nào đó, em muốn dùng toàn bộ con người mình để hồi đáp anh, em nguyện ý đổi tính mạng mình với Lâm Tuyết vì anh!”

Mạc Sở Hàn nhẹ nhàng đẩy Thư Khả ra, gượng nhếch môi, nói: “Chúng ta đừng nhắc tới cô ta!”

“Ừ, ” Thư Khả khéo léo gật gật đầu, lát sau nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ba anh vẫn luôn hy vọng được bế cháu, em cũng rất thích trẻ con! Anh xem, bây giờ bộ dạng em bệnh tật thế này, nếu không có gì gửi gắm, không biết còn có dũng khí để sống tiếp hay không...”

Ngụ ý là muốn Mạc Sở Hàn cho cô ta đứa con để cô ta có thể ở trước mặt Lý Ngạn Thành xác lập chỗ đứng ổn định, có thể ngồi vững trên ngai vàng Mạc phu nhân.

Nhắc tới Lý Ngạn Thành, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn biến mất, giọng hắn có chút lạnh: “Cũng đừng tiếp tục nói về ông ta với anh! Hiện giờ ông ta một lòng một dạ chờ có cháu chẳng qua là sợ hương hỏa Lý gia bị chặt đứt, ông ta coi anh như ngựa đực thôi!”

Có thể nghe ra Mạc Sở Hàn hoán hận và phẫn nộ với Lý Ngạn Thành, Thư Khả không dám kiên trì nữa, cô ta liền theo ý hắn, nói: “Đúng đúng! Không đề cập tới ông ấy nữa! Thật ra, chúng ta muốn sinh con là do chúng ta, không vì bất cứ ai cả! Chẳng lẽ anh không muốn có con ư? Dù sao tuổi anh cũng đâu còn nhỏ...”

“Có thể nói mấy chuyện khác không?” Mạc Sở Hàn bắt đầu phiền muộn, hắn đứng dậy muốn rời phòng.

“Đừng đi! Sở Hàn, anh đừng bỏ em! Hu hu... Em sai rồi, em không nên nói những lời khiến anh mất vui, em sẽ nhớ kỹ, cam đoan không nói lại nữa!” Thư Khả vội liều mạng ôm lấy hắn, than thở khóc lóc: “Sở Hàn, sao anh dữ tợn với em vậy? Một chút kiên nhẫn cũng không có, có phải do anh ghét bộ dáng xấu xí của em hay không?”

Mạc Sở Hàn nghĩ đến hoàn cảnh cô ta hiện giờ rất đáng thương, liền áp chế lửa giận, giọng điệu cũng dịu đi: “Mạc Sở Hàn này không phải người vong ân phụ nghĩa, cả đời này... anh sẽ chăm sóc em!”

“Sở Hàn, anh thật tốt!” Thư Khả không dám trêu chọc tâm tình của hắn, vội nhu thuận ôm lấy thắt lưng hắn, dịu dàng nỉ non: “Em không mong đợi vào việc anh đối xử với em tốt cỡ nào, chỉ hy vọng anh có thể ở bên cạnh em chút thôi!”

Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa phòng, giọng nói của Thôi Liệt vang lên: “Thiếu gia!”

Mạc Sở Hàn nghiêng đầu, nói: “Vào đi!”

Thôi Liệt đi tới nói với hắn: “Thiếu gia, Lâm Á Linh vừa đến đây!”

Mạc Sở Hàn giật mình, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

“Anh có muốn để cô ta vào không?” Thôi Liệt quan sát sắc mặt hắn rồi hỏi.

“Cho cô ta vào!” Mạc Sở Hàn quay đầu, cầm lấy một quả xoài trên bàn nhỏ, từ từ gọt vỏ.

Lúc Lâm Á Linh bước vào, ngay cả bước chân cũng cẩn thận, cô ta nghe nói Mạc Sở Hàn ở đây an dưỡng thân thể nên hôm nay bỏ ra ít thời gian rảnh rỗi, nói dối muốn về nhà mẹ đẻ rồi lái xe qua đây.

“Mạc thiếu!” Lâm Á Linh cung kính khom lưng với Mạc Sở Hàn đang ngồi trong ghế da mềm mại cạnh giường, cô ta tươi cười nịnh nọt: “Thân thể anh khá hơn chút nào chưa?”

Người đàn ông kia ngay cả con mắt cũng chưa thèm nâng lên, hắn chỉ đặt quả xoài đã gọt xong vào đĩa thủy tinh, sau đó lấy tăm cắm cho Thư Khả ăn.

Lâm Á Linh lúc này mới phát hiện ra Thư Khả đầu băng bó kín bưng nhưng không nhận ra cô ta, ả khó hiểu hỏi han: “Vị này là ai thế?”

Không đợi Mạc Sở Hàn lên tiếng, Thư Khả đã phun miếng xoài ra, hai tay bưng mặt khóc.”Sở Hàn, em rất sợ!” Cô ta khóc lóc rồi nhào vào ngực hắn, cả người run rẩy.

“Đừng sợ!” Mạc Sở Hàn vội vàng vỗ về, sau đó lườm Lâm Á Linh bên cạnh vẫn chưa biết tai họa giáng xuống thế nào: “Cô có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, người yêu tôi thấy cô là khiếp sợ đến hoảng hốt!”

“...” Lâm Á Linh không biết mình sai ở đâu, cô ta chỉ thuận miệng hỏi han người phụ nữ đầu quấn băng trắng toát có vẻ rất quỉ dị kia là ai, sao đối phương lại kích động như vậy? Còn luôn mồm la hét sợ hãi, Lâm Á Linh đây xinh đẹp như hoa, có chỗ nào khiến người khác sợ hãi nhỉ?

“Thiếu gia đang hỏi cô kìa! Mau nói đi!” Thôi Liệt nhắc nhở.

“Ồ. ” Lúc này Lâm Á Linh mới nhớ tới mục đích tới đây của mình, cô ta vội bước nhanh lên một bước, cười làm lành, nói: “Lần này tôi tới để trực tiếp báo cáo tình hình của Lâm Tuyết với Mạc thiếu!”

Lời vừa nói ra, cô ta cảm thấy bầu không khí vui vẻ bỗng thay đổi. Chẳng những khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn trông như hầm băng, thêm vào đó, người phụ nữ có khuôn mặt bị băng kín vừa la hét sợ hãi giờ lại sợ run cứng ngắc.

Một lúc lâu sau, Thư Khả khóc lóc chất vấn Mạc Sở Hàn: “Anh còn sai người theo dõi Lâm Tuyết sao? Anh vẫn nhớ tới cô ta! Hu hu...” Cô ta ra sức đấm vào ngực Mạc Sở Hàn, uất ức đến mức khóc không thành tiếng: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Có phải anh ghét em biến dạng, lại muốn cùng Lâm Tuyết nối lại tình xưa không?”

“Không đúng, không có!” Mạc Sở Hàn suýt nữa nhấc tay tuyên thệ, hắn cố gắng trấn an Thư Khả, luôn miệng giải thích: “Đó là việc trước khi anh ốm! Từ lúc tỉnh dậy sau cơn mê cho đến giờ, anh không chủ động hỏi thăm tình hình của Lâm Tuyết, em không tin thì có thể hỏi Lâm Á Linh!”

Thư Khả quay đầu lại, nước mắt lưng tròng hỏi Lâm Á Linh: “Sở Hàn nói có thật không? Cô nói đi, lần cuối cùng anh ấy bảo cô thăm dò tình hình Lâm Tuyết là khi nào hả?”

Lâm Á Linh không trả lời mà chỉ vào mặt Thư Khả, chần chờ hỏi: “Cô, cô là Thư Khả đúng không? Nghe giọng thì giống với Thư Khả nha! Sao cô lại biến thành cái dạng này? Mặt mũi thế nào rồi?”

Cả người Thư Khả run lên, cô ta lại nhào vào ngực Mạc Sở Hàn khóc lớn: “Hu hu... Sở Hàn, em sợ!”

Mạc Sở Hàn giận đến run người, hắn vội ôm Thư Khả trấn an, vừa quay đầu vừa chỉ vào Lâm Á Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quát lớn: “Cút đi!”

“Mạc thiếu...” Lâm Á Linh chưa lấy được tiền thì đâu chịu đi, cô ta dày mặt năn nỉ: “Tôi đã làm cơ sở ngầm cho anh lâu như vậy, anh có thể cho tôi chút tiền thưởng không?”

“Trò đùa!” Mạc Sở Hàn cười lạnh: “Không phải cô giúp Lương đại thiếu làm ấm giường sao? Tiền của hắn còn chưa đủ để cô xài à?”

Lâm Á Linh khổ không thốt nên lời, cô ta muốn nói mình ở Lương gia thì đần độn no ấm, xưa nay móc không ra tiền, bởi Lương Thiên Dật cả ngày làm ổ trong nhà, hắn hoàn toàn không cần tiền. Tiền của hắn đều đưa Lưu Mỹ Quân giữ, nếu muốn lấy được tiền từ trong tay Lưu Mỹ Quân thì chẳng khác nào mơ mộng hão huyền! “Tôi... Tôi thật sự không có tiền!”

“Việc cô không có tiền thì liên quan gì tới tôi? Cho cô biết, từ hôm nay trở đi, chuyện của Lâm Tuyết không cần báo cáo với tôi, tôi không có hứng thú! Hiện giờ tôi muốn bận rộn chăm sóc Thư Khả, cô ấy gặp mấy người họ Lâm liền sợ hãi, cô mau cút đi!” Mạc Sở Hàn quát tháo ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: “Các người còn giật mình cái gì? Mau ném người đàn bà kia ra ngoài!”

*

Vân Đóa đứng ở cửa lớn nhà họ Lương do dự đến nửa ngày, cổ vũ không nổi dũng khí vào cửa. Cô sợ hãi nhìn cảnh vệ binh giữ cửa, sợ bị đuổi ra lần nữa.

Lần trước là Thẩm Doanh Doanh tình cờ qua đây đưa cô vào, xem ra hôm nay vận khí không tốt như vậy. Thấy đã gần trưa, bản thân cũng ngấp nghé nửa ngày rồi, mấy người lính gác đều nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác, nếu tiếp tục đương nhiên sẽ bị vặn hỏi, cô quyết định cứ về nhà vậy!

Vừa xoay người, suýt nữa thì Vân Đóa đụng phải một người, mùi nước hoa đậm đặc xộc thẳng vào xoang mũi, kích thích khiến cô hắt hơi vài cái. Chưa đợi Vân Đóa mở mắt để nhìn rõ trước mắt là ai, chợt nghe thấy một giọng nói phấn khích kiêu ngạo với âm lượng lớn: “Đồ điếm nhỏ, cô lén lút ở trong này làm gì hả?”

Vân Đóa chỉ cảm thấy da đầu tê rần, mái tóc quăn màu nâu xinh đẹp bị túm lên. “Trời ơi!” Cô đau đến mức đôi mi thanh tú nhăn lại, hai tay theo bản năng giơ lên bảo vệ đầu mình, giờ mới thấy rõ hóa ra người kéo tóc cô là Lâm Á Linh.

“Buông ra!” Vân Đóa vừa cố gắng cứu giúp mái tóc của mình, vừa phẫn nộ chất vấn Lâm Á Linh: “Vì sao chị túm tóc tôi? Tôi đâu có làm chuyện xấu!”

Tâm trí Vân Đóa vẫn là của một đứa trẻ, trong cảm nhận của cô, chỉ đứa bé nào làm chuyện xấu mới bị trách mắng, trừng phạt.

“Đồ điếm nhỏ phóng đãng!” Lâm Á Linh ở chỗ Mạc Sở Hàn gặp trắc trở, chứa đầy tức giận, đúng lúc trở về bắt gặp Vân Đóa đang đảo quanh cửa Lương gia, vừa nhìn đã biết cô bé tới tìm Lương Thiên Dật, rõ ràng cô ta muốn ức hiếp Vân Đóa yếu đuối, mượn cô bé để trút cơn tức giận. Tát Vân Đóa hai cái bạt tai xong, Lâm Á Linh tiếp tục chống nạnh hùng hùng hổ hổ: “Cô cho rằng tôi không biết cô chạy tới muốn cướp người đàn ông của tôi sao? Nói cho cô biết, nếu dám có ý với anh ấy, tôi sẽ chỉnh chết cô!”

Vân Đóa bị tát, hai má đau rát, tóc bị Lâm Á Linh giật vài túm, da đầu cũng đau nhức. Cô nhịn đau, dũng cảm không khóc, hờn dỗi mà trừng Lâm Á Linh kiêu ngạo, cố gắng dựa vào lý lẽ của mình: “Tôi không muốn cướp người yêu của chị! Thiên Dật là người yêu tôi, chị đâu quen anh ấy trước tôi, tôi và anh ấy tốt hơn!”

Lâm Á Linh mới là kẻ cướp người yêu của người khác chứ không phải cô! Cô yêu Thiên Dật, vẫn luôn luôn yêu!

“Ôi, tiểu hồ ly, còn dám lý sự!” Xưa nay Lâm Á Linh chính là kẻ tính tình tàn nhẫn chua ngoa, đến Lương gia nhiều ngày chịu áp lực mà không thể khóc lóc om sòm, thật sự cần phát tiết một chút. Cô ta chắc rằng Vân Đóa yếu đuối nhát gan, liền vân vê quả hồng mềm này, đem sự hung hăng phát tiết trên người Vân Đóa.

Khi Lâm Á Linh giơ bàn tay định đánh Vân Đóa lần nữa, một giọng nói trong trẻo trách móc vang lên: “Dừng tay!”

Cánh tay đang giơ cao vội ngưng lại, bây giờ Lâm Á Linh chính là người bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa còn bị người của Lương gia áp chế không còn nhuệ khí, cô ta vừa nghe thấy giọng nói nghiêm khắc thì lá gan liền run rẩy. Quay đầu lại đã thấy chiếc quân dụng Land Rover của Lương Tuấn Đào đỗ ở trước cửa, Lâm Tuyết mở cửa bước xuống, hóa ra hai người cùng về nhà dùng cơm trưa.

Lâm Á Linh phẫn nộ giương cằm, cô ta tỏ vẻ khinh thường với Lâm Tuyết nhưng cũng không dám tiếp tục đánh Vân Đóa.

Lâm Tuyết đi tới, kéo Vân Đóa qua, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nhìn, thấy khuôn mặt xinh đẹp sưng đỏ, có thể thấy Lâm Á Linh dùng sức đánh đến mức nào. Đáy mắt trong veo trầm tĩnh lạnh lùng nhìn về phía Lâm Á Linh, giọng nói giận dữ chất vấn cô ta: “Sao cô lại đánh con bé?”

Lâm Á Linh xoa thắt lưng, đôi mắt đẹp lộ ra hung hãn: “Ai bảo cô ta mơ tưởng đến người đàn ông của tôi! Sau này cô ta tới một lần, lão nương liền đánh một lần!”

“Cô dám đánh ai hả?” Lương Tuấn Đào cũng xuống xe, bước nhanh tới hỏi Lâm Á Linh.

Nhìn thấy hắn, vẻ dữ dằn trên mặt Lâm Á Linh tức thì biến mất, ngược lại thay bằng khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: “Nhị thiếu gia đã về rồi à!”

Lương Tuấn Đào nhướng mày, không để ý tới sự thăm hỏi ân cần kia, hắn tiếp tục bàn về vấn đề vừa rồi: “Cô dám đánh ai?”

“Á. ” Con ngươi Lâm Á Linh đảo tròn, cô ta nhanh chóng cười làm lành, nói: “Tôi nào dám đánh ai. Chẳng qua là con gái đấu võ mồm thôi, Nhị thiếu gia hẳn sẽ không quản việc này chứ!”

“Cô đấu võ mồm với ai tôi mặc kệ, nhưng chuyện vợ tôi thấy không vừa mắt thì tôi phải quản!” Lương Tuấn Đào hếch cằm, liếc nhìn cô ta, hỏi: “Nói, cô đánh Vân Đóa mấy cái rồi?”

“Tôi, tôi không đánh cô ta!” Lâm Á Linh luôn miệng phủ nhận, trong lòng sợ muốn chết. Đâu ngờ tình cờ làm càn lại vừa vặn gặp phải Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào trở về, xem ra là năm hạn bất lợi, mọi việc đều không thuận.

Lâm Tuyết chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Vân Đóa, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô ấy tự đánh mình ư? Đã làm còn không dám nhận, nhân phẩm của cô quả nhiên quá thấp!”

Lâm Á Linh thấy nhân chứng vật chứng rõ ràng, không có cách nào chống chế, liền phẫn nộ hừ một tiếng, coi như thừa nhận việc mình đánh Vân Đóa.

“Cô, tự tát mình hai cái đi, phải bảo đảm cũng giống cô ấy để lại vết đỏ! Nếu không nghe lời, tôi cam đoan sẽ khiến cô cút xéokhỏi đây trước đêm nay!” Lương Tuấn Đào đút tay vào túi quân phục, lạnh lùng liếc xéo Lâm Á Linh.

Lâm Á Linh biết hắn nói được thì làm được, nếu hắn so đo cùng cô ta, cô ta tuyệt đối không chiếm được gì tốt! Dù Lương Thiên Dật muốn giữ cô ta lại, Lương Tuấn Đào cũng có vạn cách làm cô ta ngoan ngoãn rời khỏi Lương gia.

Toàn bộ sự hung hãn của Lâm Á Linh đều biến mất, lát sau cô ta trở nên giống như một con gà trống thất bại, đành vươn tay làm mấy việc cùng lúc, hung hăng tát vào mặt mình hai cái như Lương Tuấn Đào yêu cầu, hai bên má đều phải lưu lại dấu đỏ mới được.

Lương Tuấn Đào bất động, chỉ lạnh lùng hỏi: “Có đau không?”

Lâm Á Linh đau khổ, nói: “Đương nhiên đau rồi!”

“Sau này khi muốn đánh người, hãy nghĩ tới cái tát cô tự đánh vào mặt mình, nhớ chưa hả?”

“Nhớ, nhớ rồi!” Lâm Á Linh nén giận, cúi đầu, không dám dở trò dũng cảm đấu lại hung hãn, bởi vì cô ta tự biết mình đấu không lại vị lão gia trước mắt này.

Lâm Tuyết không nhìn cô ta mà kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Đóa, nói: “Chúng ta lên xe thôi!”

Sân nhà họ Lương rất rộng, đi bộ cũng phải một khoảng xa. Đang là giữa trưa mùa hè tháng 7, ban ngày rất độc, Lâm Tuyết liền đưa Vân Đóa đã phơi nắng dưới ánh mặt trời nửa ngày vào xe.

Lương Tuấn Đào cũng lên xe, Tiểu Cao nhấn ga, xe quân dụng Land Rover từ từ được lái vào sân.

Lâm Á Linh thấy xe vào rồi mới dám ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng: “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Sớm muộn gì mày cũng bị Nhị thiếu gia chơi chán, đến lúc đó có lẽ mày còn không bằng tao đâu!”

*

Trương quản gia bước vào phòng vẽ tranh, ông nói với Lương Thiên Dật đang vẽ tranh: “Tiểu thư Vân Đóa bị Lâm Á Linh đánh không nhẹ, mặt đỏ rần rồi!”

Bàn tay to, thon dài đang vẽ tranh ngừng tại đó, thật lâu sau, Lương Thiên Dật mới quay đầu lại, nhăn mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sao cô vẫn cứ yếu đuối dễ bắt nạt như vậy! Bị đánh cũng không biết đánh lại ư?

Thấy anh ta có vẻ quan tâm, Trương quản gia mới nói tiếp: “Tiểu thư Vân Đóa đứng ở trước cửa lớn trong chốc lát, vừa vặn bị Lâm Á Linh bắt gặp, cô ta nói cô bé nhớ thương người yêu mình, bắt đầu động tay, Vân Đóa cũng không đánh trả, cô bé đã bị đánh không nhẹ! Nhưng may mà Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân vừa vặn trở về, quát Lâm Á Linh ngưng lại! Hiện giờ bọn họ đã cùng về rồi!”

“...” Lương Thiên Dật yên lặng một lúc, cái gì cũng không nói, nhấc cọ tiếp tục vẽ tranh. Nhưng tay cầm cọ lại hơi hơi run rẩy, ngòi bút không còn cảm giác thoải mái lưu loát nữa.

“Đại thiếu gia, tôi ra ngoài đây.” Trương quản gia nói xong liền cung kính khom lưng, xoay người bước đi.

“Đợi một chút!” Lương Thiên Dật kêu lên.

Trương quản gia quay lại, hỏi: “Đại thiếu gia còn có gì dặn dò?”

Lương Thiên Dật do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nói: “Truyền lời xuống dưới, nói rằng... sau này thấy cô ta…đến thì không cần ngăn cản, cứ để cô ta vào!”

“Dạ!” Trương quản gia gật đầu xoay người rời đi.

Theo bóng Trương quản gia, Lương Thiên Dật ném cọ vẽ trong tay xuống, tâm tư rối loạn, cuối cùng không thể vẽ được bất cứ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.