Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đây cũng đã gần kết thúc một năm học.
Liễu Như giật mình nhìn vào tờ lịch, trong bụng không ngừng cảm thán: Nhanh như vậy sao? Nhớ ngày nào mình và ba mẹ mình chỉ mới tới đây làm thủ tục nhập học, vậy mà bây giờ mình sắp phải làm thủ tục tốt nghiệp rồi.
Cô thở dài một tiếng, trong lòng nuôi một cảm xúc luyến tiếc.
Cô chậm rãi bước đi trên sân trường.
Mùa hè cũng gần đến rồi.
Lá cây xơ xác lác đác rơi ở trước mặt cô.
Cô vô ý giẫm lên đám lá khô mà bước đi.
Nếu tồn tại hai từ bắt đầu, vậy cũng sẽ tồn tại hai từ kết thúc.
Lúc mới bắt đầu thì không trân trọng, đến khi kết thúc rồi lại cảm thấy không đành.
Nhưng mà Liễu Như cũng không phải không trân trọng tháng ngày qua, chẳng qua là không dự liệu trước được ngày chia xa lại đến nhanh như vậy.
Đột nhiên Liễu Như phát hiện Minh Phong đi ở phía trước, cách cô một khoảng khá xa.
Cô chăm chú quan sát dáng đi của Minh Phong.
Người này cho dù là nhìn từ góc độ nào cũng đều hoàn hảo như vậy.
Cô chợt nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên cô trông thấy Minh Phong ở phòng hiệu trưởng.
Thật không thể tin được, mình từ một người xa lạ trở thành một người bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy.
Liễu Như đưa tay ra, muốn chạm đến Minh Phong nhưng bản thân cũng không có phép màu, ngàn vạn không thể chạm tới được.
Cô vạn phần bi thương, mình theo đuổi cậu ấy lâu như vậy, hiện tại vẫn chưa nhận được bất kì hồi âm nào.
Minh Phong, chẳng lẽ cậu thật sự không biết tình cảm của tớ? Hay là do cậu cố tình tránh né?
Liễu Như kéo dài bước chân, tăng vận tốc đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc cô đã có mặt ở bên cạnh Minh Phong.
Hai người sóng vai nhau mà đi tới.
Cũng không rõ hai người đi chung với nhau như thế trên sân trường này đã bao nhiêu lần, chỉ rõ mỗi lần đều là Liễu Như chủ động đi cùng Minh Phong.
Ở đằng trước, Minh Phong cứ thong thả mà đi.
Ở đằng sau, Liễu Như vội vã đuổi theo.
Một người đi ở trong thế giới của mình.
Còn một người lại chạy vào trong thế giới của người khác mà đi.
Liễu Như bắt chuyện trước: "Khí trời hôm nay dễ chịu thật." Cô hít vào thở ra thật sâu, trên mặt không giấu được sự thoải mái.
Ngày nào Minh Phong cũng nghe thấy Liễu Như khen ngợi cái này, cái kia, ban đầu cậu có chút khó chịu, nhưng dần dần cậu trở nên thích ứng.
Cậu chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ừ~~"
"Minh Phong, cậu có cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh không?"
Minh Phong kéo cái nón ở trên đầu của mình xuống, thô lỗ trùm nó lên đầu của Liễu Như.
Cậu lại mắng chửi: "Cô còn có câu hỏi nào ngu ngốc hơn nữa không?" Sau đó bỏ lại Liễu Như đang bất động tại chỗ mà đi về phía trước.
Liễu Như đưa tay chạm lên chiếc nón nằm lệch ở trên đầu của mình, chỉnh cho ngay ngắn lại.
Cô không gỡ nó xuống liền mà đợi sau khi vào đến lớp mới lấy xuống.
Trong lúc đi cô vô tình thu hút sự chú ý đến từ các học sinh khác.
Cô tự hỏi mình đội nón trên đầu như vậy có cái gì kì quái lắm sao?
Thầy chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng dõng dạc nói: "Các em, chỉ còn hai tuần nữa chúng ta bắt đầu bước vào kì thi tốt nghiệp, các em ngoài việc tập trung ôn tập, trong thời gian này cũng nên tranh thủ lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ của một thời học sinh.
Sau này, khi các em ra trường rồi, các em sẽ có một giây phút nào đó chợt nhớ đến ngày xưa.
Khi ấy các em cũng không có cơ hội gặp lại nhau để ôn kỉ niệm xưa nữa.
Thầy nghĩ hay là lớp chúng ta cùng nhau đi chơi một chuyến đi."
Thầy nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
Liễu Như cảm nhận được sự bi thương trong đó.
Bản thân cô là một người rất trân trọng tình bạn bè, cho nên khi được thầy gợi ý cô đã rất phấn khích.
Các bạn học khác cũng không cần suy nghĩ liền nhất trí đồng ý là sẽ cùng nhau đi chơi một chuyến.
Liễu Như quan sát biểu cảm của Minh Phong, người này trước sau không nói một câu, dáng vẻ cũng không mấy quan tâm tới chuyện của lớp.
Cô có chuyện muốn hỏi Minh Phong: "Sao cậu cứ suốt ngày đọc sách vậy? Không chán sao?~~"
Minh Phong lật sang trang mới, hờ hợt trả lời: "Có liên quan gì đến cô sao?"
"Ai nói không liên quan chứ!! Mà thôi, không nói về vấn đề này nữa.
Minh Phong, cậu có đi chơi cùng lớp không?"
"Không!~~" Minh Phong đơn giản trả lời một câu.
Cậu đang đọc sách, cho dù không muốn quan tâm đi nữa cũng sẽ nghe được cả lớp đang bàn về chuyện gì.
Dù đã dự đoán trước được câu trả lời nhưng sau khi nghe được câu trả lời phát ra từ chính miệng Minh Phong, trong lòng của cô cũng không thể vơi bớt đi phần nào kích động.
Cô không hài lòng, nhăn mày nhó mặt, khoanh hai tay để trước ngực: "Minh Phong, trước giờ cậu làm gì tớ đều ủng hộ, nhưng lần này tớ không thể tiếp tục ủng hộ cậu được nữa.
Cậu không muốn đi chơi cùng với lớp sao? Cậu chẳng lẽ không muốn lưu lại kỉ niệm cuối cùng với lớp của chúng ta? Trong khi mọi người đang cố gắng tạo cho nhau thật nhiều hồi ức tốt đẹp, cậu lại tạo cho mọi người một điều hối tiếc.
Cậu đúng là không có tim, không có phổi."
Lúc này Minh Phong mới chịu dời mắt khỏi quyển sách, nhìn Liễu Như không ngừng nói chuyện.
Câu đầu tiên lại là mắng chửi: "Cô không thể nói ít hơn một chút được sao?" Cậu căn bản không cần câu trả lời, nói tiếp: "Điều hối tiếc? Tôi không đi thì có gì mà hối tiếc chứ."
"Ai bảo mọi người sẽ không hối tiếc chứ? Cậu là nhân vật nổi bật nhất trong lớp.
Cậu thử nghĩ xem, chuyến đi chơi cuối cùng của lớp lại thiếu vắng cậu, những bức ảnh kỉ niệm sẽ không có mặt của cậu, sau này khi lấy ra xem lại chẳng phải sẽ có cảm giác lớp đã mất đi một thành viên sao?"
Minh Phong nghi hoặc nhìn Liễu Như: "Tôi nghĩ, người hối tiếc không phải là mọi người, mà chính là cô đấy."
Bị bắt trúng tim đen, Liễu Như có chút ngại ngùng, hai bên gò má bắt đầu đỏ bừng lên.
Cô lắp bắp biện hộ cho mình, cho dù cậu ấy nói không sai một từ, nhưng cũng cần phải giữ chút thể diện cho bản thân: "Cho dù chỉ có mình tớ hối tiếc thì sao? Tớ cũng chỉ vì nghĩ hai chúng ta là bạn, cũng không phải có ý gì khác.
Bạn bè thì không thể hối tiếc nhau sao?" Cô đấm vào ngực của Minh Phong.
Hai từ bạn bè phát ra có chút không được ổn cho lắm.
Minh Phong vốn đã nhìn thấu sự thật từ lâu, lại muốn trêu chọc Liễu Như thêm một chút: "Tôi cũng đâu có nói gì nhiều, không cần phải nhấn mạnh hai từ `bạn bè´ như vậy."
Liễu Như liếc mắt nhìn người bên cạnh, khẩu khí không phục: "Vậy rốt cục có đi hay không?"
Minh Phong nhún nhún vai: "Nếu tâm trạng tôi tốt sẽ đi." Từ khi bắt đầu cuộc đối thoại với Liễu Như, có hết chín mươi phần trăm Minh Phong đều là nói giỡn.
Cậu cũng không phải là một người không có tình nghĩa, bạn bè học chung với nhau, gắn bó lâu như vậy, bây giờ sắp xa nhau đương nhiên là cần phải để lại kỉ niệm tốt đẹp cuối cùng.
Còn có một điều Liễu Như không biết, góp phần để Minh Phong ngầm đưa ra quyết định sẽ đi chơi cùng lớp, bản thân cô đóng góp tới hơn chín mươi phần trăm.
Điểm hẹn lại lên, tất cả mọi người trong lớp của Liễu Như đã có mặt ở trước cổng của khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố.
Nơi đây có rất nhiều trò chơi hấp dẫn, dành cho cả trẻ em và người lớn.
Bọn họ háo hức, không kịp chờ đợi tiến thật nhanh vào bên trong.
Vào cổng không tốn phí, nhưng khi chơi trò chơi nào đó đương nhiên sẽ tính phí.
Ban đầu mọi người còn nói là sẽ đi chơi chung với nhau, sẽ cho nhau kỉ niệm cuối cùng, vậy mà khi đã đến nơi rồi thì tan đàn xẻ nghé.
Người thì đi hướng này chơi trò chơi này, người thì đi hướng kia chơi trò chơi kia...! Cũng không thể trách bọn họ.
Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, hơn nữa đây cũng là thời gian để những cặp đôi trong lớp đang yêu nhau có dịp công khai hẹn hò, công khai nắm tay nhau, công khai ôm nhau...
Mà Liễu Như đã sớm quen với việc đi theo Minh Phong không rời, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Cô nhìn đông nhìn tây, hỏi Minh Phong: "Cậu định chơi trò gì vậy?"
Trong khi đó Minh Phong lại đang chú ý tới cái nón cô đang đội trên đầu: "Cái nón này nhìn kĩ có chút quen quen." Liễu Như lập tức đưa hai tay giữ chặt cái nón lại: "Cậu muốn đòi lại sao? Đừng có hòng, tớ sẽ không trả lại cho cậu đâu."
Minh Phong chau mày, trong đầu phát giác nhớ đến chuyện lần trước: "Lần trước là quyển tập, bây giờ là cái nón, cô thích chiếm lấy đồ của người khác để dùng như vậy sao? Coi như là ban tặng cho cô, dù sao tôi cũng không cần tới."
Liễu Như có chút ngượng ngùng: "Chuyện quyển tập cậu còn nhớ sao? Hihi~~~" Cô cong khóe môi lên cười.
Không biết từ lúc nào, chỉ cần là món đồ của Minh Phong, cô đều muốn chiếm lấy làm của riêng.
"Cô nghĩ cô làm chuyện xấu thì không có ai phát hiện sao? Như vậy thì cô đã lầm rồi."
Ngay lúc này cả hai dừng lại trước một khu trò chơi.
Nơi đây người đến người đi đông kín.
Liễu Như chưa từng thấy nơi nào náo nhiệt như vậy.
Nhưng mà sau đó cô liền bắt đầu cảm nhận được có gì đó bất thường.
Những người mua vé đứng ở quầy bán đang hít thở thật sâu, một số người lại mang vẻ lo lắng ở trên mặt.
Mặt khác, cứ một vài phút trôi qua lại có một nhóm người đi ra từ bên trong.
Đa số bọn họ mặt mày đều biến sắc, trở nên xanh ngắt.
Liễu Như còn thấy được có vài người ngất xỉu được đưa ra bên ngoài.
Chẳng phải chơi đùa là để giải trí, là để tìm niềm vui sao? Nếu như cực khổ như vậy thì chơi để làm gì? Càng làm cho bản thân mệt mỏi thêm mà thôi.
Minh Phong cũng bước đến quầy bán vé.
Liễu Như chạy theo hỏi: "Cậu định vào bên trong chơi sao?"
Minh Phong đưa tiền cho người bán vé, sau đó mới quay sang nói với Liễu Như: "Cô cũng muốn vào bên trong chơi?" Khẩu khí không bình thường.
Liễu Như nhìn lên trên, đập vào mắt cô là bảng hiệu `Quầy bán vé trò chơi Địa ngục đáng sợ´.
Cô liền hiểu ra vì sao những người đến đây chơi đều có thái độ sợ hãi như vậy.
Thấy Liễu Như không trả lời, Minh Phong nói tiếp: "Không cần phải trả lời.
Tôi đã sớm biết cô sẽ không chơi trò chơi này.
Dù sao cô cũng là con gái, không tránh khỏi sợ ma quỷ."
Liễu Như trước đây và bây giờ đều không tin trên đời này có ma quỷ: "Cậu nghĩ như vậy thật sao? Vậy thì cậu đã lầm rồi.
Tớ trước giờ chưa gặp qua ma quỷ, hôm nay thật muốn biết ma quỷ có hình thù, tính chất như thế nào.
Những tên đàn ông kia thật đáng khinh thường, cao to, vạm vỡ như vậy mà cũng sợ ma." Cô còn tưởng là trò chơi gì mạo hiểm lắm, nào ngờ là loại trò chơi này.
Chỉ cần bản thân có lòng tin không có ma là được chứ gì.
Minh Phong chau mày lại, thật không ngờ người trước mặt mình lại mạnh miệng đến như vậy: "Vậy cô nhất quyết sẽ vào trong chơi sao?"
Liễu Như dùng sức gật đầu.
Minh Phong xác nhận lại một lần nữa: "Cô xác định chắc chắn?"
Liễu Như kiên quyết gật đầu lần nữa.
Cả hai cùng ký tên vào bản cam kết sẽ chấp nhận mọi rủi ro khi chơi, sau đó thẳng tiến bước vào trong.
Khung cảnh bên ngoài và bên trong quả nhiên rất khác biệt.
Vừa đặt bước chân đầu tiên vào `Địa ngục đáng sợ´, Liễu Như liền bị bóng tối nơi đây bao phủ.
Cái gì cô cũng không thấy.
Cô nhẹ giọng gọi tên Minh Phong: "Minh Phong, Minh Phong, cậu đậu rồi?" Cô dựa theo xúc giác của mình mà mò đường đi, nhưng rốt cục cô cũng không biết mình đang đi về hướng nào.
Cô đưa hai tay ra phía trước, tìm kiếm Minh Phong.
Người này đi đâu mất rồi? Chưa đầy hai giây đã không thấy tung tích đâu.
Liễu Như vô định bước về phía trước.
Nơi đây tối như vậy, tuyệt nhiên sẽ không thể thấy được, cho nên bước chân của cô có chút rụt rè.
Đột nhiên cô cảm nhận được có hai bàn tay đang trên vai của mình.
Cô mỉm cười, quay đầu lại: "Là cậu sao, Minh Phong?"
Nghênh đón cô chính là một con ma mặt mày đáng sợ, hai tay thấm đẫm máu đưa về phía của cô.
Cho dù cô có không sợ ma nhưng đối với tình huống bất ngờ như vậy cũng có chút hoảng hốt.
Cô theo phản xạ tự nhiên, đầu tiên là la hét, sau đó lùi người ra đằng sau và chạy đi.
Thật không ngờ lúc chạy lại bị vấp thứ gì đó mà té ngã.
Lúc này trong hang động bắt đầu có chút ánh sáng xanh mơ hồ, huyền ảo.
Dựa theo ánh sáng yếu ớt đó, cô thấy được cái sọ đầu.
Tiếp theo cô còn thấy ở phía trên có một ma nữ tóc dài mặc nguyên một bộ đồ trắng lướt qua lướt lại.
Chưa hết, ở bên phải còn có hai tên đầu trâu mặt ngựa dữ tợn đang đi lại gần về phía cô.
Cô lúc này mới thật sự hối hận vì đã quyết định đi vào đây, nhưng hối hận cũng đã muộn màng.
Khuôn mặt của cô biến sắc liên tục, từ màu trắng bệch chuyển sang màu xanh, so với màu xanh của ánh đèn còn xanh hơn.
Quả tim của cô càng lúc càng đập nhanh, thiếu chút nữa chạy ra khỏi lồng ngực.
Tay chân của cô bủn rủn, không còn chút sức lực.
Cô không thể chạy khỏi nơi đây, chỉ còn biết ngồi một chỗ chờ chết và cầu cứu Minh Phong: "Minh Phong, cái tên chết tiệt, cậu đi đâu rồi? Sao cậu dám bỏ tớ ở lại một mình." Quả là vì tính mạng của mình người ta có thể bất chấp tất cả.
Âm lượng của cô đạt đến mức cực đại.
"Cô vừa mới nói ai là tên chết tiệt vậy?"
Giọng nói này rất quen thuộc.
Minh Phong nhăn mặt đi đến đứng trước mặt Liễu Như.
Liễu Như còn chưa kịp nói câu gì liền phát hiện hai tên đầu trâu mặt ngựa đứng ở sau lưng Minh Phong.
Minh Phong cũng cảm nhận được, ngay sau đó giựt cùi chỏ về phía sau.
Hai tên đầu trâu mặt ngựa ăn đau, ôm bụng kêu la: "Cậu sao lại đánh bọn tôi?"
Minh Phong trừng mắt, khẩu khí lạnh như băng: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau cút khỏi đây." Hai tên kia sợ hãi, nhanh chóng biến khỏi chỗ này.
Minh Phong quay lại nhìn Liễu Như, nhăn mặt, trách móc: "Chẳng phải lúc nãy cô mạnh miệng lắm sao? Xem bộ dạng của cô bây giờ kia, người không ra người, ma không ra ma."
"Đều là tại cậu.
Sao cậu dám để tớ ở lại đây một mình.
Nếu có cậu thì tớ đã không khổ sở như thế này rồi!" Liễu Như không giữ được kiên nhẫn nữa: "Đừng nói nhiều như thế.
Tớ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhanh lên, mau đưa tớ ra khỏi đây đi." Liễu Như giống như con nít, một hai khăng khăng đòi rời khỏi đây.
Xem ra cô đã thực sự bị nơi này hù dọa rồi.
Lần này Minh Phong dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Liễu Như, hơn nữa còn đáp ứng tốt ngoài tầm mong đợi của cô.
Minh Phong cõng Liễu Như ở trên lưng, giọng nói dịu dàng hơn bình thường: "Sau này nếu như cô sợ chuyện gì thì phải nói cho tôi biết, nếu không tôi cũng sẽ không biết mà bảo vệ cô.
Hiểu chưa? Chẳng hạng như hôm nay, nhìn khẩu khí mạnh như thế của cô, tôi còn tin tưởng cô thật sự không sợ ma, nào ngờ kết quả lại bị như vậy.
Chân của cô có sao không?"
Liễu Như còn chưa thoát khỏi cảm giác hạnh phúc vì được cõng, bây giờ còn bị những lời này làm cho tê liệt dây thần kinh: "Chân của tớ chỉ bị đau một chút."
"Có thật là một chút không? Hay chỉ là đang mạnh miệng?"
"Lần này tớ nói thật."
"Ừ.~~~"
"Minh Phong, những lời cậu vừa nói là sao? Có phải chỉ cần những lúc tớ sợ hãi vì gặp nguy hiểm, cậu sẽ xuất hiện để bảo vệ tớ không?"
"Ừ.~~~" Ngừng một chút cậu nói tiếp: "Nhưng mà cô cũng không được vì thế mà ỷ lại vào tôi.
Cô phải tự bảo vệ mình trước, bởi vì không phải lúc nào tôi cũng kịp thời xuất hiện.
Hiểu chưa?"
"Tớ biết rồi."
"Tốt!~~~"
"Minh Phong, được cậu cõng hai lần, tớ cảm thấy rất vui sướng."
"Tôi biết.~~~"
"Minh Phong, cậu có biết tớ thích cậu không?"
"Tôi biết.~~"
"Cậu biết?" Liễu Như bất ngờ, cô có chút ngần ngại hỏi tiếp: "Vậy, vậy cậu có thích tớ không?"
"Câu trả lời có hay không có ngay lúc này cũng không có gì là chắc chắn.
Cứ để thời gian trả lời đi."
"Được.
Tớ có cả thời gian một đời để chờ đợi.
Minh Phong, chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi? Cậu có nhớ không?"
Minh Phong đương nhiên sẽ trả lời không.
Liễu Như nói tiếp: "Tớ cũng không biết chắc chắn là bao lâu nữa.
Thời gian trôi nhanh quá, mới đây mà tớ đã gắn bó với cậu một khoảng thời gian dài như thế rồi, hơn nữa cũng sắp không còn được học chung với cậu.
Buồn thật.
Mà này, cậu định thi vào trường đại học nào vậy? Có thể nói cho tớ biết được không? Tớ hy vọng lên đại học chúng ta cũng có thể học chung với nhau."
"Tôi cũng chưa xác định rõ."
"Vậy khi nào suy nghĩ xong thì cho tớ câu trả lời nhé!"
"Ừ!~~~"
"Minh Phong, sao hôm nay cậu đối xử tốt với tớ quá vậy? Cậu muốn gì thế?" Giọng nói của Minh Phong từ lúc cõng Liễu Như ra ngoài đều là dịu dàng, ấm áp.
Liễu Như vô cùng cảm thấy kì lạ, trước đây cô chưa từng được Minh Phong đối đãi như vậy.
Minh Phong dừng lại, nghiêng đầu sang một bên, ghé miệng vào tai của Liễu Như, thì thầm: "Tôi chỉ muốn làm người đàn ông của cậu."
Câu nói của Minh Phong từng chữ từng chữ một rõ ràng như thế.
Cô không chỉ nghe được âm thanh mà còn nghe được tình cảm của cậu ấy gửi trong lời nói.
Khóe môi của cô cong lên, nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất thỏa mãn.
Trái tim của cô lại không thể kiểm soát được nhịp đập.
Từng nghĩ đến lúc Minh Phong nói câu `Tôi thích cậu´ và `Tôi yêu cậu´, bây giờ Minh Phong lại nói câu `Tôi chỉ muốn làm người đàn ông của cậu´, Liễu Như không ngờ cảm giác lại mãnh liệt nhiều như thế.
Thế giới tựa như chỉ còn lại hai người.
Liễu Như nằm trên lưng của Minh Phong, cảm nhận từng hơi thở của cậu ấy.
Cho dù có cố moi móc trong hàng nghìn lí do cũng không thể tìm được bất kì phương pháp nào khiến tớ không thích cậu nữa.
Vậy thì cứ để tớ thích cậu đi.
Người đàn ông tớ yêu thương đầu tiên trong cuộc đời không phải là cậu mà là ba của tớ.
Nhưng ba của tớ đã bị mẹ của tớ giành lấy mất rồi.
Ông trời đã cướp đi một người đàn ông tốt, bây giờ lại ban tặng cho tớ một người đàn ông tốt để bù đắp.
Người mà ông trời ban tặng chính là cậu, Minh Phong.
Trọng trách ông trời giao cho cậu chính là làm người đàn ông của tớ ở kiếp này.
Của riêng tớ thôi đấy nhé!