Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 20



Edit: --TứMinh--

Beta: Song Linh

Mỗi người sinh ra đều mang theo trong mình sự cô độc.

Thanh xuân chính là lúc đi đến đỉnh cao của sự cô đọc.

Không có ai đi biết được mình, hiểu được mình, có lẽ nói chúng ta không cho phép người khác đi tìm hiểu chính mình, hiểu được bản thân.

Một cái ghế là gông xiềng, hai quyển sách bài tập là dụng cụ tra tấn, năm thứ ba vĩnh viễn là chuyển hướng, bốn mươi lăm phút không cho phép hối hận.

Quy định càng nghiêm ngặt, khát vọng sinh trưởng càng mãnh liệt.

Mỗi ngày vào giữa trưa, lúc đi đến căn tin xếp hàng mua cơm, Dương Dương lúc nào cũng một tay cầm khay một tay cầm điện thoại di động, luôn nhìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô thích nhất.

Thực tế có rất ít nam sinh có thể lọt vào mắt của Dương Dương, người gọi là nam chính Hà Dĩ Thâm mới là người đàn ông cô yêu nhất trong lòng.

Hốc mắt hơi sâu, cái mũi hơi vểnh lên, lớn lên giống con lai, tuy nhiên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn rất dễ làm cho người ta vừa gặp đã thương.

Mấy ngày trước có mấy nam sinh khoa văn lúc qua phòng tắm lầu một để múc nước có gặp thoáng qua, cũng không biết là bạn học nào thuộc khoa lý giật dây, xin số điện thoại của Dương Dương, mỗi ngày đều gửi nhắn tin cho cô.

Chung Lâm còn cùng Tô Dương kháng chiến tám năm, đi học thì truyền giấy viết tay, tan học đi qua cửa hàng bán đồ, tan học mua thêm hoa quả về túc xá, cuối tuần chỉ chơi Warcraft cũng có thể ngẫu nhiên cùng Chung Lâm dạo phố mua đồ.

Hai người cứ trung bình một tuần cãi nhau hai lần, Tô Dương lúc tức giận lời nói kinh điển cũng là: “Từ lúc mới biết yêu anh toàn đi với em, ngay cả người con gái cũng chưa từng sờ qua, chẳng lẽ anh phải ôm bức tường phẳng lì như em ngủ cả đời sao?”

Tô Dương mặc dù cùng tuổi với Chung Lâm, nhưng con trai phần lớn không có trưởng thành sớm như con gái cùng tuổi, khó tránh khỏi tính trẻ con làm càn. Chung Lâm cũng không tính toán với anh, cứ lạnh lùng không để ý đến anh như vậy, chờ đến lúc nào anh quay trở lại là anh, lại viết thư xin lỗi, hai người vẫn đi bán hàng sau khi hết tiết như cũ, tan học mua hoa quả về túc xá, cuối tuần chỉ chơi Warcraft cũng ngẫu nhiên theo Chung Lâm đi dạo phố.

Học sinh xấu tiêu biểu là Diêu Sở Sở cũng đổi bạn trai, bạn trai lần này vẫn là người làm ăn trong xã hội, nói là làm đồ dùng cho trẻ sơ sinh, lương một năm ba mươi vạn. Có một lần đang rửa mặt ở bên trong phòng tắm, không biết là ai hỏi Diêu Sở Sở, ý là nói đùa hỏi cô đến là đi học hay là đến để nói chuyện yêu đương, Diêu Sở Sở nói: Ngay cả Thẩm Mộc Tinh là học sinh xuất xắc cũng nói chuyện yêu đương, tại sao tôi lại không thể đổi bạn trai cơ chứ?

Lúc đó Thẩm Mộc Tinh đi qua phòng tắm để giặt tất, vừa lúc nghe thấy được, lúc ấy động tác cực kì mạnh mẽ ném chậu nước vào xuống dưới, nói: “Diêu Sở Sở, tôi với cô có bắn đại bác cũng không tới, sao cô lúc nào cũng nói đến chuyện của tôi!”

Diêu Sở Sở bĩu môi, bưng chậu nước ngâm nga bài hát trong phòng tắm.

Trường học đều ngăn cấm học sinh yêu đương, lại không có một người con gái nào không khát vọng tình yêu.

Tuổi nhỏ yêu đương rất đơn thuần, không thèm nghĩ đối phương có gì, cũng không nghĩ đối phương không có gì, càng chưa không nghĩ tới việc chia tay.

Nếu như vào lúc đang yêu đương, nếu như lúc ấy không yêu, có lẽ kết cục sẽ khác đi.

Tình yêu của Thẩm Mộc Tinh cùng Nghiêm Hi Quang giống như là hộp cúc áo trong tiệm, được sắp xếp ngăn nắp đặt trong góc của một cái hộp gỗ nhỏ, dường như rất ít người có thể nhìn thấy, nhưng lúc mở ra lại xinh đẹp làm cho người ta phải run sợ.

Chỉ có gần nửa tháng không gặp, bọn họ điên cuồng ôm hôn, giống như con cá bị phơi dưới ánh mặt trời quá lâu bị thiếu nước.

Bác thợ may đi Thương Nam thăm người thân, cửa tiệm đóng cửa lúc bóng tối dần buống xuống, sau đó mới khóa cánh cửa thủy tinh lại từ bên trong, trong phòng không bật đèn, ngẫu nhiên có một chiếc xe máy đi qua chiếu ánh sáng vào, làm cho hình ảnh bừa bộn bên trong lóe lên rồi biến mất..

Thẩm Mộc Tinh dựa lưng vào một cái giá gỗ nhỏ treo ở một nơi hẻo lánh bên trên bức tường phía Đông, ôm eo của Nghiêm Hi Quang, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh.

Không có người nghe thấy tiếng nhịp tim đập mãnh liệt của hai người, ở một góc nhỏ không người như thế, cũng là thế giới riêng của hai người.

Nghiêm Hi Quang buông đôi môi của cô ra, trán anh áp vào trán cô, Thẩm Mộc Tinh thở gấp lộ ra nụ cười, anh liền hung ác hôn lên, nuốt hết nụ cười của cô..

Tiếng môi lưỡi chạm vào nhau ở trong căn phòng im ắng này bị phóng đại vô số lần, trên người anh phảng phất như có một đám lửa, có thể hoà tan cô.

Dường như Nghiêm Hi Quang rất thích hôn cô, đó là thú vui duy nhất có thể vượt qua được sự yêu thích nghề nghiệp trong lòng anh.

Bọn họ đều không biết rõ, khát vọng mạnh mẽ không ngừng thoát ra từ trong thân thể là cái gì, chỉ là một bên khắc chế một bên lui lại lại cũng không biết bị thứ gì hấp dẫn nhau khi hai người ở cùng một chỗ.

Thẩm Mộc Tinh nhẹ nhàng đẩy anh ra, cắn cắn bờ môi hơi sưng, rúc vào trong ngực của anh, gương mặt đỏ bừng.

Nghiêm Hi Quang vùi mặt vào bên trong cổ của cô, bờ môi ướt át in lên da thịt ở trên bả vai của cô, nhiệt độ nóng rực làm cho cả người cô run lên.

“Có nhớ em không?” Cô ngọt ngào hỏi.

Nghiêm Hi Quang ôm cô, nghe cô hỏi như vậy, anh nâng đầu cô lên lại hôn xuống.

Anh là người đàn ông thích dùng hành động bày tỏ hơn là dùng lời nói.

Thẩm Mộc Tinh bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, trong miệng lý trí mơ hồ không rõ, lại một lần nữa đẩy anh ra, hai con ngươi đen bóng, như là đã được tẩy rửa qua.

“Em phải về nhà... Em nói với mẹ em là em đi mua nước rửa bát...”

“Ở lại thêm một phút.”

“Nửa phút cũng không được, mẹ em đã nghi ngờ em, giờ mà bị mẹ phát hiện là chết chắc.”

“Mộc Tinh.”

“Ừm?”

“Chỉ một phút đồng hồ thôi.”

“Vậy được rồi...”

Anh ôm cô, hai người ôm nhau trong góc, chỉ có thể nghe được tiếng vải áo ma sát với nhau cùng với tiếng đồng hồ vang lên tích tắc.

Một phút đồng hồ, đối với bọn họ mà nói, cũng là một loại ban ơn.

Mặt Thẩm Mộc Tinh dán vào xương quai xanh của anh, bị dây chuyền kim loại đeo trên cổ anh làm cho vướng víu một chút, hỏi: “Hai cái vòng vàng anh đeo trên cổ là cái gì?”

Nghiêm Hi Quang ôm thân thể mềm mại của cô, yết hầu, giọng nói trầm thấp trả lời: “Mẹ anh để lại cho anh, là khuyên tai của bà.”

Trầm Mộc Tinh lặng lẽ hít vào một ngụm khí, gật gật đầu, không hỏi lại.

“Một phút, này...” Cô ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh: “Em phải đi rồi?”

Nghiêm Hi Quang dừng một chút, biểu hiện trên mặt có chút giống đứa bé.

Trầm Mộc Tinh giơ tay lên xoa mặt của anh, trong mắt tràn ngập áy náy.

“Đi thôi.” Lí trí của anh dường như trở lại lần nữa, buông cô ra, bước lùi về phía sau một bước.

Trầm Mộc Tinh đi tới cửa, cô đi theo sau lưng anh, lúc anh cúi đầu mở khóa, hai tay Thẩm Mộc Tinh nắm chặt, đứng bên cạnh mà im lặng ngắm nhìn anh.

Nhìn giống như cực kì tùy ý, cô hỏi: “Anh nói xem, đến lúc nào chúng ta mới không cần phải tách ra?”

Nghiêm Hi Quang mở khóa cửa ra, cầm chìa khóa bỏ vào trong túi áo, cánh tay cầm lấy chốt cửa, đang định đẩy cửa ra thì dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Không cần tách ra?”

“Ừm!” Cô liên tục gật gật đầu: “Chính là có thể mỗi ngày cùng một chỗ, không cần phân biệt.”

Mỗi một lần tách rời, giống như kéo một miếng thịt trên người anh xuống vậy.

Tới khi nào, bọn họ mới có thể mỗi ngày cùng một chỗ, đến lúc đó chán ngán cũng tốt, bình thản cũng tốt, tóm lại có thể mỗi ngày nhìn thấy đối phương, không cần dày vò như thế này.

“Kết hôn đi.”

“Hả?”

“Cần kết hôn mới có thể.” Nghiêm Hi Quang vẫn duy trì động tác định mở cửa, nhưng không tiếp tục, nghiêm túc nhìn cô.

“Hả?” Thẩm Mộc Tinh có chút ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi: “Tại sao em lại có cảm giác em vẫn là một đứa trẻ vậy nhỉ!”

Nghiêm Hi Quang khóe miệng động động: “Anh cũng cảm thấy vậy.”

“Vậy còn anh?”

“Anh?”

“Chẳng lẽ anh lại là người lớn?”

“Còn không tính, “ Anh ngẫm lại, kéo cửa ra, gói đêm thổi tới, khuôn mặt cô bị ánh trăng chiếu vào nhìn giống như một khối ngọc trắng được mài dũa tỉ mỉ:

“Đi thôi, trời tối rồi, anh đứng ở chỗ này nhìn em.”

Ở thời điểm chưa trở thành người lớn lại làm chuyện người lớn mới làm, sau này khi trở thành người lớn cũng chẳng có việc gì.

Thẩm Minh gầy một vòng, mặc một chiếc áo khoác da màu đen cũ, và một chiếc quần bò mà cho đến bây giờ vẫn chưa từng giặt qua, càng làm cho vóc dáng cao hơn nhiều.

Cậu mới đi từ trong nhà ra, đi thẳng về phía tiệm cắt tóc ở đầu phố bên kia, đúng lúc vừa vặn chạm mặt ThẩmMộc Tinh. Cậu không có chú ý chị gái đi từ đâu ra, chỉ nhìn tờ mười đồng cô đang cầm trong tay.

“Chị đi đâu vậy?” Mặt Thẩm minh mặt hơi tối lại, mới mở miệng lại mang theo mấy phần hung dữ.

Thẩm Mộc Tinh không nghĩ đã trễ như vậy cậu còn ra ngoài, kinh ngạc một phen, tâm tình cực tệ mở miệng nói: “Chị đi mua nước rửa...”

“Vậy nước rửa đâu?” Thẩm Minh nhìn trong tay cô không có gì ngoại trừ tiền.

“Họ không bán nữa!” Thẩm Mộc Tinh hơi tức giận, giọng nói đột nhiên cao lên mấy phần.

Thẩm Minh dường như cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cậu không biểu lộ cảm xúc gì, dường như không quan tâm lắm, mà chính là có chuyện quan trọng để làm.

“Chị, chị về nhà đi, em đến tiệm của Tạp Tạp.”

“Hả? Em đứng lại!” Thẩm Mộc Tinh dựa vào trực giác cảm thấy không đúng, liền theo sau.

“Làm sao em lại nổi giận đùng đùng! Đi giết người à!”

“Không có việc gì, chị không cần đi theo em.” Cậu bực bội quay người.

“Chị vẫn nên đi theo em thì hơn! Em đang định làm gì nha? Tạp Tạp lại chọc giận em à?”

“Chị đừng quan tâm.”

“Chị không quan tâm em thì ai quản em chứ?”

“Đúng!” Thẩm Minh dừng lại, đột nhiên xoay đầu lại, giọng nói cực lớn làm cô giật mình: “Không ai quản em! Không cần mấy người quản!”

Nói xong cậu rảo bước đi về phía trước.

“Ha! Đứa nhỏ này!” Thẩm Mộc Tinh đuổi theo: “Tên nhóc thối, em lại dám hét lên với chị? Đến đến đến, em nói cho chị nghe thử xem, em không hài lòng ở chỗ nào?”

Càng đến gần tiệm cắt tóc Thẩm Mộc Tinh càng cảm thấy không thích hợp, cửa hàng của Tạp Tạp vẫn còn sáng đèn, trước kia thường thường vào thời gian này đã sớm đóng cửa. Này đèn sáng hắt ra từ cửa nhỏ giống như một ngọn lửa, thắp sáng đôi mắt phẫn nộ của Thẩm Minh.

Thẩm Mộc Tinh vẫn không thể nào khuyên nhủ được cậu, chỉ thấy cậu khí thế hung hăng đẩy cửa tiệm ra, Tạp Tạp đang mát xa da đầu cho khách khẽ run rẩy!

Người khách hàng nam ngồi trước gương, trên đầu tất cả đều là bọt, Tạp Tạp tay cắm ở bên trong tóc của người khách hàng nam, trố mắt nhìn Thẩm Minh đang đứng ở cửa.

“Mấy giờ rồi? Hả? Mấy giờ rồi mà sao vẫn chưa đóng cửa?” Giọng nói của Thẩm Minh nghe rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Mộc Tinh có thể nhận ra được đó là bình tĩnh trước khi phẫn nộ của cậu.

Thẩm Minh nhìn cô, Kaka cũng nhìn lấy cậu, thời gian ngắn ngủi đối mặt qua đi, Tạp Tạp lại ngóc đầu lên tiếp tục nhìn về phía khách hàng ở trong gương, hai tay mềm mại cũng linh hoạt mát xa da đầu của người khách nam, vòng tai bản to ở trên tai của cô cũng rung nhẹ theo động tác của cô.

“Người đàn ông của tôi, đừng để ý đến hắn.” Tạp Tạp cười nói.

“Thẩm Minh, theo chị về nhà!” Thẩm Mộc Tinh nhỏ giọng nói, giữ chặt tay áo của hắn.

Thẩm Minh phản kháng hất tay cô ra, đi qua, đứng sau lưng Tạp Tạp.

Cậu dường như là nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt hơi hơi nheo lại, như một con sư tử đang nổi giận, Thẩm Mộc Tinh sợ nhất là một giây sau cậu sẽ ra tay với Tạp Tạp, tuy nhiên cô biết em của mình không phải là loại người như vậy, nhưng bộ dạng hiện tại của cậu thật sự rất dọa người.

Nhưng mà Tạp Tạp lại không sợ cậu, giống như đứng phía sau cô là một con mèo nhỏ đang tức giận. Cô đang làm gì thì tiếp tục làm việc đó, chỉ là khách khí chào hỏi Thẩm Mộc Tinh, rồi tiếp tục gội đầu cho khách hàng.

Điều này làm cho Thẩm Minh càng nổi giận hơn, bả vai cậu hơi hơi run, hai tay nắm chặt, giống như không có biện pháp nào đối với cô.

Giương cung bạt kiếm, bầu không khí quỷ dị.

Thẩm Mộc Tinh đi nhanh lên tới, nắm lấy tay em trai, dỗ dành nói: “Tối rồi, không nên nháo, nghe lời chị nói, ngươi xem Tạp Tạp người ta đều không chấp nhặt với em, đúng hay không?”

Thẩm Mộc Tinh tiến lại gần, mới nhìn rõ người khách hàng ngồi trên ghế, đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đầu đinh, hơi mập, trên cổ có đeo một sợi dây truyền vàng, làn da đen sì, giống như là một ông chủ làm ăn.

Người khách hàng nam ngồi vững vàng như núi thái sơn, giống như đang nhìn một trò trẻ con, cười ha hả nói với Tạp Tạp: “Người đàn ông của cô nhìn giống như có bang phái, làm công việc gì?”

Tạp Tạp một bên vừa xoa bóp một bên vừa nở nụ cười của dân buôn bán, trả lời: “Làm hiệp cảnh, tính khí của anh ấy không tốt, mong là không làm ảnh hưởng đến tâm tình của ngài.”

Khách hàng nam cười cười, giọng nói dày đặc khẩu âm, uể oải nói đùa nói: “Hiệp cảnh ờ, hỗ trợ cảnh sát điều tra án kiện, cũng giống như chó cảnh ấy mà!”

“Tôi thao con mẹ anh!”

“Thẩm Minh! Thẩm Minh anh dừng tay ngay cho tôi!”

Hai người con gái đều hít vào một hơi! Liều mạng qua kéo Thẩm Minh, thế nhưng sức lực của Thẩm Minh quá lớn, động tác lại nhanh! Lúc muốn ngăn đã ngăn cản không được!

Hai mắt cậu đỏ ngầu, áo khoác da trên người cậu cũng chuyển động theo động tác của hắn! Cậu một bên đẩy người hai người con gái ra một bên nhấc chân đá, người đàn ông kia đã sớm ngã trên mặt đất chạy trối chết, ghế xoay cũng bị hỏng mất!

Máy sấy bị cậu ném ra, nện vào đầu của người đàn ông kia, người đàn ông kia chui ra từ khe hẹp đứng lên liên tục lui về phía sau, sau cùng là ôm lấy một đầu trần đầy bọt gội đầu chạy mất dép!

Thẩm Minh một tay nắm lấy Tạp Tạp, cầm lấy cổ tay của cô giống như cầm tay cho vào còng tay siết chặt trong tay, đem cổ tay cô giống như là vào tay còng tay một dạng siết trong tay, giận dữ dữ hét: “Có phải là hắn hay không! Có phải là hắn hay không mỗi đêm đến gội đầu!”

Tạp Tạp bình thường nhìn nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này cũng bị trầm minh cái bộ dáng này hù doạ, há hốc mồm hướng lui về phía sau, càng không ngừng lắc đầu.

Gò má của Thẩm Minh đột nhiên cứng ngắc, hai mắt chăm chú nhìn vào hai mắt của cô, lớn tiếng ép hỏi: “Đây là vị ông chủ lớn nào! Cho cô bao nhiêu tiền! Cô nói đi! Nói!”

“Ba —— “

Một tiếng vang thanh thúy vang lên.

Một cái tát này của Thẩm Mộc Tinh, giống như là đánh vào trong lòng của mình. Đánh cho Thẩm Minh phải buông cánh tay đang kiềm chế Tạp Tạp, xoay đầu lại không thể tin được nhìn chị gái mình.

“Tên nhóc chết tiệt này!” Thẩm Mộc Tinh dùng hết sức lực toàn thân run rẩy quát lớn!

Thẩm Minh ngớ người, nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn Tạp Tạp.

Trong tiệm cắt tóc bị xáo trộn, giống như là vừa bị đập phá, tiền Tạp Tạp tiết kiệm để mua cái ghế xoay này cũng bị cậu ném hỏng.

Tạp Tạp hít một hơi, bộ dáng giống như là vừa mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên bụm mặt ngồi xuống khóc lớn lên!

“A —— a ——” tiếng khóc kia đau đớn, làm Thẩm Mộc Tinh toàn thân co rụt lại.

“Tạp Tạp...”

Bên trong ánh mắt của Thẩm Minh cũng dâng lên hơi nước. Cậu kêu tên của Tạp Tạp, lui về phía sau một bước, không biết phải làm sao.

Tạp Tạp cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, nhưng ở trên đường phố vắng vẻ của thị trấn nhỏ vang lên quá bất ngờ.

Thẩm Minh tiến lên hai bước ngồi xổm xuống, động tác của cậu run rẩy giúp cô dọn dẹp chỗ lộn xộn này.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi...” Cậu sợ hãi, nghe lời giúp dọn dẹp, Tạp Tạp tức giận đến mức vẫn một mực ngồi khóc lớn, nghe thấy cậu nhận sai cô lập tức khóc càng nhiều hơn.

Thẩm Mộc Tinh không có cách nào, tức giận đến mức không ngừng thở mạnh, nhìn dáng vẻ bối rối của cậu trong lòng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Cô thở dài, cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ thu thập tàn cục.

Người em trai này của Thẩm Mộc Tinh, khi còn bé đã trèo cây bắt tổ chim, qua công trường trộm ống thép, cùng bạn học đi đánh nhau bị dao chém đến lộ cả xương, sau khi lớn lên bị người xấu dùng dao đâm, không có chuyện gì làm cho cậu cảm thấy sợ hãi cả.

Nhưng điều cậu sợ nhất là Tạp Tạp sẽ rời khỏi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.