Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 34: Gặp lại



Edit: Tiểu Lăng

Thẩm Mộc Tinh uống quá nhiều ở bar, chắc Mã Lệ Na đã gọi cho Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh lái xe tới đón cô.

Thẩm Mộc Tinh nghĩ một hồi lâu, vẫn không nhớ nổi Tiểu Trịnh tên gì, chỉ nhớ hồi ở Bạch Thạch Châu đã từng ăn cơm một bữa với nhau, hình như anh ta làm dược sư ở bệnh viện thì phải.

Tiểu Trịnh đeo kính đen, cao tầm 1m78, tóc ngắn, hơi gầy, răng trắng, cười một cái có hai cái lúm đồng tiền. Lần đầu Mã Lệ Na giới thiệu họ gặp mặt, Tiểu Trịnh liền nói với Thẩm Mộc Tinh: “Cô Thẩm, tôi có ấn tượng rất tốt đối với cô.”

Đồng nghiệp giải tán, Thẩm Mộc Tinh leo lên con Bôn Đằng B70 của Tiểu Trịnh.

Cao ốc hai bên đường biến thành những tia sáng rực rỡ xẹt qua, gió đêm xốc tóc mái lên, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Mình say mới đúng là mình, Thâm Quyến buổi đêm mới đúng là Thâm Quyến.

“Tình rồi?” Tiểu Trịnh cười nhìn cô, tiếp tục lái xe.

“Vốn không say.” Ở cái thành phố không nói tiếng mẹ đẻ này lâu rồi, giọng cô cũng nhiễm ít khẩu âm phương Bắc.

“Cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không uống say ở chỗ như quán bar.” Tiểu Trịnh cười cười, phóng khoáng rất kiểu đàn ông: “Tôi biết, chị Mã muốn tác hợp chúng ta.”

Thẩm Mộc Tinh cười quay đầu: “Tôi đã nói với anh rồi, Mã Lệ Na ghét nhất người khác bảo chị ấy là chị Mã!”

“Ha ha!” Tiểu Trịnh gật đầu liên tục: “Tôi biết tôi biết, chị Lệ Na.”

Thẩm Mộc Tinh cười không nói.

Trên đường đi, cười nói với Tiểu Trịnh cũng rất vui, đến chung cư của cô, Tiểu Trịnh rất tự nhiên đưa cô lên gác.

Đứng ở cửa thang máy, Thẩm Mộc Tinh bỗng câu nệ.

“Cô ở tầng mấy?”

“Tầng 24, Tiểu Trịnh, anh không cần đưa tôi lên.”

Tiểu Trịnh cười cười: “Không cần câu nệ như vậy chứ? Tôi cũng không phải người xấu.”

“Tôi biết.”

“Trạng thái của cô không tốt lắm, tôi đưa cô tới cửa, không vào.”

Thẩm Mộc Tinh ho nhẹ một tiếng, cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn thang máy.

Đèn hành lang dân cư của Thâm Quyến luôn rất tối, trông cứ âm u, có phần giống hành lang cao ốc trong phim ma Hồng Kông.

Nghe nói Thâm Quyến là thành phố có trị an tốt thứ ba thế giới. Trước kia ở quê cũng có nhà cao tầng, nhưng Thẩm Mộc Tinh chưa từng thấy tầng 24 còn phải lắp song sắt phòng trộm. Ở Thâm Quyến, không lắp song sắt, cảnh sát sẽ tới tận cửa nhắc bạn, tất cả giống như ở trong những lồng sắt nhỏ riêng.

Lúc tốt nghiệp đại học, Thẩm Mộc Tinh vừa tới thực tập ở công ty, cô vừa vào chung cư của công nhân viên được mấy hôm, đã nghe nói ba người làm công ở tòa nhà B ngay cạnh bị kẻ theo đuôi giết chết, cô cố ý mua một cái khóa, khóa cả cửa sắt bên trong lại, sợ đến đêm cũng không dám ngủ.

Thành phố này khiến cô cảm thấy không an toàn.

Nhưng giờ thì quen cả rồi.

Thẩm Mộc Tinh cũng không để Tiểu Trịnh đứng ngoài cửa.

Nhà ở của công nhân viên được thiết kế đầy đủ, ba phòng ngủ một phòng khách, hai đồng nghiệp khác chưa về, Thẩm Mộc Tinh thu dọn sofa, mời Tiểu Trịnh ngồi.

“Bỗng dưng đói quá.” Thẩm Mộc Tinh nói.

“Tôi cũng vậy, muốn xuống đi ăn khuya không?” Tiểu Trịnh ngồi cùng một phòng với cô, có phần câu nệ, lưng thẳng tắp.

Thẩm Mộc Tinh cười cười: “Tôi sẽ không ăn anh, thả lỏng đi.”

Cô lấy một quả táo từ tủ lạnh ra, đưa cho anh ta.

Tiểu Trịnh cầm táo, không ăn, nói: “Tôi có thể gọi cô là Mộc Tinh không?”

“Gọi là gì cũng được.”

“Thật ra tôi rất thích cô, Mộc Tinh, cô không giống những cô gái mà tôi biết ở Thâm Quyến, không tùy tiện như họ.”

“Ồ, anh từng gặp người tùy tiện cơ à?”

Tiểu Trịnh đang định nói, lại chỉ vào túi xách của cô: “Điện thoại cô đang rung kìa.”

Lúc này cô mới phát hiện, lòng tự nhủ nguy rồi, lúc trên tàu điện ngầm đã có người gọi điện cho cô, đang định xuống tàu điện thì nghe, cuối cùng lại quên, mong không phải là hộ khách quan trọng gì!

Cô nhanh chóng mở túi, lấy điện thoại ra xem, mười mấy cuộc nhỡ, đều là số lạ.

Và… một tin nhắn chưa đọc.

“Mộc Tinh, anh là Nghiêm Hi Quang.”



Thẩm Mộc Tinh tự giam mình trong phòng khoảng mười mấy phút, cô xem dãy số Thâm Quyến này, mãi vẫn không thở nhẹ đi được.

Nghiêm Hi Quang…

Anh đã tìm được số máy của cô như thế nào?

Anh có ý gì?

Thẩm Mộc Tinh nửa cười nửa mếu hỏi mình, bỗng hơi bấn loạn tay chân.

Sau mười mấy phút im lặng, đầu kia điện thoại lại không biết mệt mà gọi tới.

Thẩm Mộc Tinh bỗng thấy phiền vô cùng, nhanh chóng cúp máy, nhắn lại:

“Xin lỗi, anh gọi nhầm rồi.”

Quả nhiên, đầu kia không có động tĩnh gì nữa.

Mở cửa phòng đi ra, Tiểu Trịnh đã về rồi, trên khay trà của phòng khách cẩn thận bày một bát mì.

Thẩm Mộc Tinh hơi kinh ngạc, cô đi qua, ngồi xuống, trên cái bát trước mặt bày ngay ngắn một đôi đũa, trên mì còn có một quả trứng chần, trông cực hấp dẫn.

Cô không nhịn được, nhẹ nhàng cầm lấy đũa, ăn một miếng lại một miếng, ngay khi cắn một miếng mì, hốc mắt hơi ẩm ướt.

Tiểu Trịnh nhắn tin hỏi: “Mì ngon không?”

Thẩm Mộc Tinh trả lời: “Cảm ơn anh, Tiểu Trịnh.”

Tiểu Trịnh gọi điện cho cô.

Thẩm Mộc Tinh nhận cuộc gọi, hít mũi một cái, tiếng này khiến Tiểu Trịnh bật cười.

“Này, không phải chứ! Chỉ thế mà đã cảm động phát khóc rồi?”

Thẩm Mộc Tinh cười cười, dốc nước mắt về: “Không, chỉ là ở nơi quỷ quái này, đã lâu lắm rồi chưa có ai nấu cho tôi ăn.”

“Đứa bé thiếu tình yêu thương à! Không sao, sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cho cô ăn.”

Thẩm Mộc Tinh vừa ăn mì vừa nói: “Không phải… Coi như là tình cảm đặc biệt đi, lúc học năm nhất đại học ở Nghiễm Châu, tôi từng bị bệnh nặng.”

+++

Ký ức dần trở về kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, khi tiết cuối cùng kết thúc, Thẩm Mộc Tinh vội vã kéo hành lý rời khỏi trường.

Ngồi lên tàu hỏa về Ôn Châu, Thẩm Mộc Tinh suy đi nghĩ lại, vì sao Nghiêm Hi Quang lại cắt đứt liên lạc với cô, vì sao em trai mãi chỉ nhắn tin cho cô mà không nghe điện.

Cô nghĩ rồi nghĩ, nghĩ đến đỏ bừng hai mắt.

Xa cách mấy tháng, trở lại trấn nhỏ, những con đường vẫn thế, nhưng đều đã cảnh còn người mất.

Trong tiệm may chỉ còn mỗi người thợ may già trầm lặng, trong nhà cũng không tiếng đánh mạt chược nữa.

Thẩm Mộc Tinh hỏi người thợ may già, Nghiêm Hi Quang đâu rồi ạ?

Mắt người thợ may già tối lại, ông uống rượu nói xiên: “Xuất ngoại rồi, đi một cái là không liên lạc được nữa, nước ngoài là con quái thú ăn thịt người…”

Thẩm Mộc Tinh tuyệt vọng đến cực độ, cô kéo cái vali cũ nát chạy về nhà hỏi mẹ. Ban đầu nhìn thấy cô, mẹ kinh ngạc, sau đó mắt đỏ bừng, hỏi: “Cô về làm gì?”

Thẩm Mộc Tinh cũng khóc: “Sao con không thể về? Mẹ chê con làm mẹ mất mặt sao?”

Mẹ kéo vali của cô vào nhà, lạnh mặt nói: “Một đứa, hai đứa,, đứa nào cũng là quỷ đòi nợ…”

“Em con đâu?”

“Chết rồi.”

Thẩm Mộc Tinh vọt tới trước mặt mẹ, ngăn bà lại: “Con hỏi mẹ là em con đâu!”

Mẹ vẫn không nói gì.

Thẩm Mộc Tinh gấp, cầm điện thoại gọi điện cho em trai, điện thoại lại reo lên trong túi mẹ.

Trên mặt mẹ hiện lên vẻ giễu cợt.

“Tin nhắn của em trai cô đều do tôi nhắn cho cô.” Mẹ ngồi xuống sofa, nghiêm mặt thừa nhận.

Thẩm Mộc Tinh bỗng có dự cảm xấu.

Cô nhìn mẹ một hồi lâu, đầu gối bỗng mềm nhũn, quỳ xuống.

Bao nhiêu lo nghĩ và bất lực mấy ngày này đều hóa thành nước mắt, cô quỳ trên mặt đất, như một người tuyết bị hòa tan.

Nước mắt Thẩm Mộc Tinh không ngừng chảy.

“Mẹ… Con sai rồi… Con biết sai rồi… Con khiến mẹ mất mặt…”

“Mẹ, con xin mẹ, mẹ nói cho biết đi, tại sao Nghiêm Hi Quang không để ý tới con, xin mẹ nói cho biết đã xảy ra chuyện gì đi…”

“Mẹ… Đều do con… Con biết sai rồi…”

Cô khóc, mẹ cũng khóc, dường như mẹ còn uất ức và bất lực hơn cô, bà khóc không thành tiếng, nói: “Cô biết mấy ngày nay tôi như thế nào à… Tôi không ngừng chạy vạy… Vay tiền… Họ nói… Đả thương người phải chịu trách nhiệm hình sự… Không tránh được ngồi tù… Nó còn trẻ như thế… Đã bị hủy rồi…”

Mẹ nói, Thẩm Minh hủy rồi.

Lúc Thẩm Mộc Tinh thấy Thẩm Minh trong tù, tóc cậu đã bị cạo sạch, mặc áo tù màu cam, sắc mặt tiều tụy.

Cô khóc, đập mạnh song sắt: “Đồ ngu ngốc! Mẹ mắng em là vẫn còn nhẹ! Sao em lại có thể khốn kiếp như vậy!”

Thẩm Minh vẫn cà lơ phất phơ như thế, cười nói: “Chị, chị đừng khóc.”

Cậu nghiến nghiến răng, nói: “Lúc ấy em không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn giết cô ta…”

Không ai biết rốt cuộc giữa Thẩm Minh và Kaka đã xảy ra chuyện gì, mẹ nói sau khi lành thương, Kaka liền biến mất ở trấn Thủy Đầu.

Kaka rời đi, Thẩm Minh vào tù, Nghiêm Hi Quang mất liên lạc, tất cả như một cái lưới lớn kéo cô vào đêm tối vô tận.

Thăm Thẩm Minh rồi, cô kéo hành lý về trường.

+++

Tiểu Trịnh hỏi: “Ồ? Cô có tình cảm đặc biệt gì? Nói nghe thử xem?”

Thẩm Mộc Tinh quay về từ trong hồi ức, hít sâu một hơi, nói: “Nghỉ hè năm nhất đại học, tất cả đều về nhà, mình tôi nằm trong phòng ngủ, sốt tới 39 độ, tôi không xuống giường, không uống thuốc, không uống nước… Tôi cho là tôi sắp chết…”

Tiểu Trịnh nói: “Có chuyện gì xảy ra? Sao lại nghĩ quẩn như vậy?”

Thẩm Mộc Tinh: “Không phải tôi muốn chết, chỉ thấy không có tý sức nào để sống tiếp. Tôi nằm trên giường, đầu sắp đau đến vỡ ra, kiệt sức. Ngay lúc tôi cho mình sắp chết rồi, cửa phòng ngủ mở ra, bác gái quản lý ký túc xá bưng một bát mì vào, thấy tôi sốt như vậy, nói: Con à, cả bốn tầng chỉ có mỗi con không về nhà, sao con lại không về nhà vậy? Đã hai ngày con không rời phòng rồi, có phải bị bệnh không? Ăn mì đi!”

Tiểu Trịnh: “Đúng là ân nhân cứu mạng! Lúc đó cô nghĩ gì?”

Thẩm Mộc Tinh hít mũi một cái, cười: “Lúc đấy tôi nghĩ, người không cho phép chúng tôi vi phạm nội quy, sử dùng đồ điện, sao có thể nấu một bát mì chứ?”

Tiểu Trịnh: “Cô thật là…”

Thẩm Mộc Tinh dừng một chút, khôi phục tinh thần sáng sủa, nói: “Tóm lại, Tiểu Trịnh, cảm ơn mì của anh.”

Tiểu Trịnh: “Ồ? Cảm ơn như thế nào? Nếu không thì làm bạn gái của tôi đi?”

+++

Chắc là trời cao đang đùa cô, khi Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy ảnh chụp của người sáng lập Y&S – Sử Lỗi, cô nghĩ vậy.

Cô đã từng gặp anh ta, ở tiệm của Nghiêm Hi Quang.

Buổi họp báo công bố tập đoàn Y&S thu mua trang sức và quần áo Eve được tổ chức rất thuận lợi, Thẩm Mộc Tinh xoay như con quay ở hậu trường.

Hậu trường buổi họp báo.

Mã Lệ Na nói: “Đội truyền thông với dàn khách quý hôm nay là dàn lớn nhất mà chị đây từng thấy đấy, Sử Lỗi này đúng là nhân vật lớn thật.”

Sử Lỗi, trong mắt công chúng, là con nhà giàu số một trong nước. Chưa đầy hai tám, vừa “ra núi” đã thu mua hãng quần áo và trang sức Eve nổi tiếng, thu hai mươi mấy công ty chi nhánh, hơn bốn trăm văn phòng, hơn bảy trăm cửa hàng của Eve về dưới trướng, tất cả đều làm trang phục định chế cao cấp, hung hăng lãnh quân tiến vào thị trường định chế cao cấp của Trung Quốc.

A Mẫn nói: “Thế đã là gì, anh ta còn mời được cả bậc thầy thợ may đỉnh cấp quốc tế về Trung Quốc trấn đài cho mình, chắc mấy sao trong nước chưa đặt được quần áo của anh ta sắp nhào tới rồi đấy? July, không phải cô hiểu tiếng Ý sao? Cô dịch tý xem nào, rốt cuộc ông cụ đó đang nói gì?”

July: “Thầy Casinello nói, ông ấy luôn tin rằng, một thợ may tốt, nhất định phải cần 15 – 30 năm mài giũa mới có thể thành tài, ông không cho rằng học trò của mình nên một mình chống đỡ một phương ngay lúc này, nhưng học trò của ông đã không đợi nổi nữa, nhất quyết muốn về nước, nên chúc trò may mắn?”

Mã Lệ Na hỏi: “Học trò của ông ấy là ai?”

A Mẫn nói: “Chính là người thợ may đã cùng Sử Lỗi sáng lập ra nhãn hiệu Y&S ấy.”

Thẩm Mộc Tinh ngồi góc không người, trong tay cầm một quyển tạp chí, trên đó cuộc phỏng vấn của “Chủ nhật phương Nam” với Sử Lỗi.

Tổng thanh tra luôn tán dương sáng ý của Sử Lỗi khi họp với mọi người, nên Thẩm Mộc Tinh vô cùng tò mò về con người này. Thế là nhìn thấy anh ta trên tạp chí, cô bèn mua một quyển về.

Ai ngờ vừa xem ảnh đã nhận ra.

Tin về anh trên tạp chí ---

Biên tập: “Ban đầu anh có dự tính gì khi làm trang phục định chế cao cấp?”

Sử Lỗi: “Nếu tôi nói, muốn để người Trung Quốc thoát khỏi cái khuôn sáo hàng hiệu cũ rích, biết đến cảnh giới tối cao của thời thượng, thì có tự đại lắm không?”

Biên tập: “Không, chúng tôi đều quen với điều đó rồi.”

Sử Lỗi: “Thật xin lỗi.”

Biên tập: “Xin hỏi cái tên Y&S này có nguồn gốc từ đâu ạ?”

Sử Lỗi: “Yardstick & Sewing*, thước đo và may vá, đương nhiên mọi người cũng có thể hiểu đây là chữ viết tắt họ của tôi và bạn tôi – Nghiêm Hi Quang**. Cậu ấy là một thợ may vô cùng xuất sắc, cũng là học trò đắc ý nhất của thầy Casinello, họ của cậu ấy chính là định nghĩa của tôi về nghề may.”

(*) nguyên văn của tác giả là Yardstick & Rial, nhưng không có từ Rial này trong từ điển nào cả, nên editor mạn phép thay thành từ Sewing có nghĩa may vá

(**) “Nghiêm” trong tiếng Trung đọc là [yán], còn “Sử” đọc là [shǐ]

Biên tập: “Vậy anh Nghiêm cũng đã cùng anh cố gắng khai thác thị trường trang phục định chế cao cấp ở Trung Quốc sao?”

Sử Lỗi: “Cậu nói đùa, cậu tuyệt đối không biết tên đó cố chấp đến cỡ nào đâu. Cậu ta là một kẻ vô cùng an phận với tay nghề của mình, thậm chí còn không muốn lấy thân phận học trò của thầy Casinello để tham gia hoạt động với tôi, nhiều người cậu ta sẽ xấu hổ. Cậu ta không ăn khớp với rất nhiều quan niệm của tôi.”

Biên tập: “Vậy anh và anh Nghiêm đã trở thành đồng bạn như thế nào?”

Sử Lỗi: (cười) “Lúc tôi đưa ra tên nhãn hiệu của chúng tôi, không hiểu sao cậu ta lại đồng ý. Chắc cậu ta thấy việc ghép chữ viết tắt họ của chúng tôi là rất có thành ý. Dù sao, suy nghĩ của những người có tay nghề, thương nhân như chúng ta mãi mãi không thể hiểu được.”

Y&S…

Thẩm Mộc Tinh nhìn nhãn hiệu trên tạp chí, ngẩn ra.

Điện thoại rung, cô đang sững sờ, gần như không nghĩ ngợi gì đã nhận.

“Xin chào.”

“Alo? Xin chào?”

Sao không nói gì?

Cô hỏi hai lần liên tiếp, đầu kia vẫn không lên tiếng.

Cô kỳ quái nhìn điện thoại.

Bỗng, một giọng trầm đầy từ tính vang lên bên tai.

“Em lừa anh, đây là số của em.”

Thẩm Mộc Tinh bỗng ngẩng đầu, nơi cửa hậu trường lộn xộn, giây phút này có một người đàn ông.

Trời hơi se se, anh vẫn mặc bộ đồ Tây hai hàng cúc màu xanh đậm ấy, áo khoác cashmere tay raglan*, trông cao gầy. Thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, anh lập tức đi tới chỗ cô.

(*) tay áo raglan: được đặt tên theo Lord Raglan của trận Waterloo. Áo tay Raglan có đặc trưng: cổ rộng, đủ cho một đường may chạy từ xương quai xanh xuống nách, để áo trông thoáng

Thẩm Mộc Tinh đứng bật dậy, vô thức lùi một bước. Anh bèn đứng đó, không tiến tới nữa.

Hai người cứ thế nhìn nhau từ xa, xen giữa là những nhân viên đang bận rộn công tác.

Thời gian như ngừng lại.

Anh vẫn gương mặt không giống người phương Nam ấy, ngũ quan lập thể, làn da trắng nõn, không thay đổi gì so với hồi ấy. Cằm gầy, râu cạo rất sạch, không còn sợi nào, cực kỹ lưỡng. Mắt anh vẫn sâu sắc như thế, dường như chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ bị hãm sâu xuống đó.

Thay đổi lớn nhất hẳn là khí chất của anh, a, người đi nước ngoài đúng là khác thật, từ đầu xuống chân đầy phong phạm quốc tế.

Thẩm Mộc Tinh bây giờ, đã có tố dưỡng nghề nghiệp, có thể che hốt hoảng thành bình tĩnh. Cô cười với anh, rất khó để nhìn ra chút run rẩy nhỏ xíu không khống chế được trên khóe môi cô.

Cô vừa cười, anh liền tiếp tục đi tới.

Anh đi rất chậm, Thẩm Mộc Tinh không biết vì sao anh lại đi chậm như vậy, con người âm u trong lòng tự nhủ, khả năng người đàn ông này đang định chơi kiểu tình cảm với cô.

Thẩm Mộc Tinh vẫn cười bình tĩnh, đến lúc anh đứng vững trước mặt cô, cô nhìn gương mặt có phần xa lạ của anh, nói: “Lần trước gặp chưa kịp nói gì với anh, thì ra anh chính là Y trong Y&S! Không ngờ lại gặp ở đây, em xem tạp chí, thấy nói bình thường anh không có mặt ở mấy buổi họp báo.”

Nghiêm Hi Quang đứng trước mặt cô, không e dè gì nhìn cô: “Anh biết hôm nay em có ở đây, nên… để anh xem chút đi.”

“Xem ai? Xem em à!” Thẩm Mộc Tinh chỉ mình, cười.

“Ừ.” Ánh mắt anh quét lên mặt cô.

“Vậy cùng nhau ăn bữa cơm đi, chúng ta hẹn một cuộc.” Thẩm Mộc Tinh nói.

“Hôm nay được không?” Nghiêm Hi Quang nói.

Thẩm Mộc Tinh bật cười: “Vừa về nước đã quên sạch tiếng mẹ đẻ rồi sao? Thấy anh nói chuyện khó khăn vậy! Được rồi, tối nay em rảnh, nhưng giờ em phải đi làm việc.”

Cô nói xong, rời đi. Nghiêm Hi Quang yên lặng ngồi xuống một ghế nghỉ ở hậu trường chờ cô.

Thẩm Mộc Tinh bắt đầu xoay như con quay.

Lên xuống, ra vào.

Hậu trường có rất nhiều người, nhưng dường như toàn thế giới chỉ có mình người trong góc ấy.

Thỉnh thoảng anh lại nhìn chăm chú, khiến Thẩm Mộc Tinh không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.