Đợi Nghiêm Hi Quang xong việc, Thẩm Mộc Tinh cũng đã qua cửa trò chơi. Lúc này mưa đã tạnh, cô ngồi trong xe nhìn anh bước ra khỏi toà cao ốc, Sử Lỗi ở bên cạnh anh, hoa chân múa tay nói chuyện gì đó.
Người tên Sử Lỗi này rất kỳ lạ. Thẩm Mộc Tinh đã gặp rất nhiều người có tiền, càng có tiền càng không bao giờ mặc quần áo của các nhãn hàng nổi tiếng. Anh ta thì hoàn toàn ngược lại, là phú thương số một số hai Trung Quốc, mà toàn thân cao thấp đều là các loại hàng hiệu bắt mắt, tác phong cực kỳ phô trương.
Thẩm Mộc Tinh thấy bọn họ đi ra, hạ cửa kính xe xuống. Từ xa Sử Lỗi đã nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh ngồi trong xe, liền bày ra dáng vẻ công tử phong lưu phóng khoáng khoát tay với cô. Nghiêm Hi Quang cũng từ từ đi tới.
Thẩm Mộc Tinh nhìn chân anh.
Lúc anh chậm rãi bước đi, ngược lại không nhìn ra chân anh bị cà thọt.
Chân của anh, anh không muốn nhắc đến, chắc là bị thương lúc ở nước ngoài.
Thẩm Mộc Tinh nghĩ đến khi Lý Dung nói với anh những lời đó, cuối cùng anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.
Nghiêm Hi Quang ngồi vào trong xe, ho khan một tiếng, hỏi cô: "Có đói không?"
"Có chút."
"Đi ăn cơm thôi, em muốn ăn gì?"
Sử Lỗi cũng ngồi vào: "Cô Thẩm không ngại tôi đi theo làm bóng đèn chứ?"
"Tất nhiên là không rồi."
Xe lăn bánh, Sử Lỗi gọi điện thoại cho thư ký để đặt phòng trước.
Thẩm Mộc Tinh nhìn Nghiêm Hi Quang, anh ho khan một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao."
Lúc xe chạy đến giao lộ gặp đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Mộc Tinh mở túi xách của mình, đưa một hộp thuốc nhỏ cho anh: "Ừm, lát nữa nhớ uống."
Nghiêm Hi Quang nhận lấy hộp thuốc, nhìn nhìn, bỗng nhiên ánh mắt sáng hơn vài phần: "Thuốc cảm, là em mua sao?"
Thẩm Mộc Tinh gật đầu: "Ừ, vừa rồi em chán quá... Đúng lúc chỗ này có tiệm thuốc."
Nghiêm Hi Quang chăm chú nhìn cô hai giây, Thẩm Mộc Tinh cũng nhìn anh.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, không phải anh ho khan được vài ngày rồi sao? Còn không chịu uống thuốc, anh muốn chầu trời à?"
Sử Lỗi quay đầu lại, nhìn hai người rồi nhướng mày: "Hai người đừng có ngược cẩu nữa được không?"
Thẩm Mộc Tinh cười, trong lòng nói thầm không biết bao nhiêu cô gái ở Thâm Quyến này coi anh là chồng, anh cũng được coi là cẩu độc thân à?
Nhưng Thẩm Mộc Tinh không nói ra câu đùa vui này, cô và Sử Lỗi vẫn chưa quen thân.
Nghiêm Hi Quang nắm hộp thuốc kia, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, mở ra, bắt đầu bóc phần giấy bạc gói bên ngoài viên thuốc. Thẩm Mộc Tinh vội vàng lấy một chai nước khoáng từ túi xách ra.
"Nước của anh đây."
Nghiêm Hi Quang nhận lấy chai nước chỉ còn một nửa kia, ánh mắt dừng trên mặt cô, nở nụ cười.
Ba người đi đến một nhà hàng Nhật Bản, Sử Lỗi vô cùng phô trương, đặt một căn phòng vô cùng xa hoa.
Anh ta là người như vậy, rất biết ăn nói, không hề nhạt nhẽo. Thẩm Mộc Tinh cũng là nhân viên thị trường nên hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nghiêm Hi Quang không thích nói chuyện, chỉ im lặng ngồi một bên gắp thức ăn cho Thẩm Mộc Tinh.
"Vậy về sau hai người làm Tạp Khắc Ni Lạc đại sư cảm động thế nào vậy?"
"Ông già đó, cố chấp vô cùng, trước khi Nghiêm Hi Quang xuất hiện, đã tuyên bố không thu nhận đò đệ nữa rồi." Sử Lỗi cười cười, hiện lên vẻ gian xảo: "Ông ấy không nhận đồ đệ, tất nhiên toàn bộ người ở Napoli cũng không tình nguyện nhận một người nhập cư bất hợp pháp làm đồ đệ. Nhưng mà tôi và Nghiêm Hi Quang một người có đầu óc, một người có tay nghề, còn sợ không có cơm ăn sao?"
Sử Lỗi thao thao bất tuyệt giảng giải những chuyện anh ta và Nghiêm Hi Quang trải qua khi ở nước ngoài: "Khi đó tôi mua một đống vải về, Nghiêm chịu trách nhiệm may, tôi chịu trách nhiệm tiêu thụ. Hai người chúng tôi tạm thời xây dựng một phường may màu đen ở căn gác xép đó. Âu phục làm ra chuyên phỏng theo các mẫu mã lưu hành phổ biến nhất. Quần áo được làm ra rất tốt, giá cả lại phải chăng, là hàng giả chất lượng cao, buôn bán ngày càng tốt. Kiểu dáng nào phổ biến, Nghiêm liền làm cái đó."
Thẩm Mộc Tinh kinh ngạc nhìn Nghiêm Hi Quang, anh chỉ cúi đầu xấu hổ cười cười.
Có lẽ cảm thấy xấu hổ vì chuyện kiếm sống lúc trước mà không từ thủ đoạn.
Sử Lỗi lại nói: "Cuối cùng có một ngày, chúng tôi mô phỏng cả kiểu của Tạp Khắc Ni Lạc đại sư. Khi thầy đến để xác định thời điểm may quần áo cho một vị khách quan trọng, đột nhiên phát hiện trợ lý của khách hàng mặc một bộ âu phục theo kiểu dáng mới trong tiệm, kiểu dáng cùng cách thiết kế đều giống nhau, còn có tấm lót vai."
Nghiêm Hi Quang khẽ giải thích với cô: "Âu phục ở Napoli không có tấm lót vai, bọn họ có kĩ thuật treo tay áo, khi mặc âu phục không có tấm lót vai sẽ linh hoạt hơn, khi đó anh còn chưa có được loại kĩ thuật này."
"À, vậy sau đó thì sao?" Thẩm Mộc Tinh nghe say sưa ngon lành.
Sử Lỗi cười gian xảo: "Vậy mà ông già kia lại cầm lấy bộ âu phục đó, tự mình tới cửa tìm chúng tôi. Ông ấy hỏi Nghiêm, cậu có hứng thú học tập cùng tôi không?
Thẩm Mộc Tinh cười, lấy cùi chỏ chọc chọc Nghiêm Hi Quang: "Oa! Vậy anh trả lời như thế nào? Có phải kích động đến mức muốn dập đầu bái sư không?"
Nghiêm Hi Quang vuốt tay: "Anh nói anh không có học phí."
Sử Lỗi cười ha ha: "Đúng vậy, tôi phiên dịch lại lời nói của Nghiêm, lão già kia nghe xong liền lắc đầu."
Tạp Khắc Ni Lạc đại sư suy nghĩ vài giây, đột nhiên nhìn về phía hai chiếc nhẫn làm bằng vàng Nghiêm Hi Quang đeo trên cổ.
"Hay dùng thứ kia làm học phí đi, cậu thấy thế nào?"
Sau cơn mưa, ban đêm ở Thẩm Quyến, rất yên tĩnh.
Nghiêm Hi Quang nắm tay Thẩm Mộc Tinh, bước trên con đường về nhà.
"Mẹ để lại nhẫn cho anh, cứ như vậy mà dùng làm học phí sao?"
"Ừ, đã dùng rồi."
"Vậy sau khi anh về nước thì Tạp Khắc Ni Lạc đại sư có trả lại không?"
"Không có. Hiện giờ nó đang ở Italy rồi."
"Tạp Khắc Ni Lạc đại sư đúng là keo kiệt mà, cầm nhiều giải thưởng "Cây kéo vàng" như vậy, vẫn còn tham hai chiếc nhẫn vàng đó.”
"Ông ấy cũng giữ lại, không có bán đi."
"À, cũng có thể là vì tình thầy trò mà giữ lại."
Nghiêm Hi Quang có chút cảm khái nói: "Hai năm trước, khi ở bên cạnh ông ấy, ông ấy chỉ cho anh làm cổ áo bẻ, không hề dạy những thứ khác. Mãi đến khi anh học xong tiếng Ý rồi, có thể nói chuyện với ông ấy. Khi đó anh nói, hai chiếc nhẫn kia là di vật của mẹ anh. Kể từ khi đó, ông ấy mới bắt đầu dạy anh làm tay áo."
Thẩm Mộc Tinh dừng lại, kiễng chân, sờ tóc anh: "Cậu bé thông minh, vậy mà học được cách đánh vào tình cảm của người khác rồi."
Nghiêm Hi Quang cũng dừng lại, đối mặt với cô: "Không còn cách nào khác, anh phải học được những thứ đó. Nếu như học không được, sẽ không thể trở về gặp em."
Thẩm Mộc Tinh bị ánh mắt tha thiết của anh làm rung động rồi, ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn đôi mắt đó.
Bên cạnh là sân đánh Golf, không có người đi ngang qua, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi.
Bỗng nhiên ánh mắt của Nghiêm Hi Quang trở nên nghiêm túc, di chuyển từ ánh mắt xuống môi của cô, anh chậm rãi cúi xuống, để gương mặt mình kề sát.
Thẩm Mộc Tinh hồi hộp nuốt nước miếng, từ từ nhắm mắt lại.
Cô chỉ cho rằng anh định trêu chọc một chút, lại không ngờ ở bên đường nơi xe cộ đi lại tấp nập, anh ôm lấy cô hôn rất nghiêm túc. Thẩm Mộc Tinh bối rối mở mắt, liền nhìn thấy có vài người già đi tản bộ đi về phía họ, mau chóng đẩy anh ra.
Giống như thói quen, Nghiêm Hi Quang sáp lại gần cô muốn hôn lên, Thẩm Mộc Tinh khó xử, dịu dàng nói: "Chỗ này là bên đường đó..."
Nghiêm Hi Quang hôn cô một chút rồi thả cô ra.
Anh ôm cơ thể mềm mại của cô, đứng đó không nhúc nhích, Thẩm Mộc Tinh cũng ôm anh, dán mặt vào lồng ngực ấm áp đó.
"Mộc Tinh, tại sao hôm nay lại đối xử tốt với anh như vậy?" Giọng nói từ tính phát ra khiến lồng ngực chấn động, làm lỗ tai Thẩm Mộc Tinh hơi tê tê.
"Thật sao, sao em không biết nhỉ..." Giọng nói cô mềm mại, ôm eo anh, trong lòng hoàn toàn an tâm.
Anh bắt đầu liệt kê "Công trạng" của cô: "Cùng đi họp với anh, còn mua thuốc cho anh nữa..."
"Hả, vậy cũng được tính sao? Những thứ anh muốn đơn giản quá rồi đó."
Nghiêm Hi Quang vuốt ve mái tóc dài mượt, hưởng thụ vẻ nghịch ngợm cùng dịu dàng đã lâu không được thấy, nói:
"Anh bỏ em ở nơi này sáu năm, cho nên, anh cho rằng phải dùng ít nhất sáu năm mới có thể dụ dỗ được em."
Đôi mắt Thẩm Mộc Tinh ươn ướt, cố gắng khống chế cảm xúc, ra vẻ phóng khoáng mà cười: "Này, đừng nhắc đến nữa, đó có tính là gì, không sao cả."
Chuyện khiến A Mẫn vô công rồi nghề tò mò nhất là người bạn trai khiến Thẩm Mộc Tinh đi sớm về trễ.
Khi A Mẫn áp dụng kế hoạch đi du lịch Tây Tạng đã lập ra từ trước đó, cũng là lúc Nghiêm Hi Quang đến Nghiễm Châu công tác.
Khi Thẩm Mộc Tinh báo cáo việc chuẩn bị đi Tây Tạng trên điện thoại, Nghiêm Hi Quang lập tức phản đối.
"Ngồi trên tàu có oxi không? Đến khi xuống tàu đến Tây Tạng lại có oxi không?" Anh hỏi trên điện thoại, giọng nói mang theo vài phần lo lắng.
"Ngốc, nơi không có oxi thì có người sống sao?" Thẩm Mộc Tinh không khách sáo chê cười anh.
"Nhất định em phải đi sao?"
"Em chỉ đi giải sầu thôi mà, nơi đó hoàn toàn khác với Thâm Quyến, cho em yên tĩnh một chút, khi trở lại, lại phải tiếp tục lao vào guồng quay của thành phố này rồi."
"Đừng tự ép buộc bản thân, em có thể đến đây với anh."
"Em học ngành marketing đấy, chẳng lẽ đến đó bán quần áo cho anh sao?"
"Có cái gì không tốt?"
"Được rồi, sau này kết hôn, đi làm nhìn thấy anh, tan làm cũng thấy, nhìn đến phát ngán." Cô bật cười trêu ghẹo.
"Vậy em tính khi nào kết hôn?"
Ngược lại người nào đó còn biết rèn sắt khi còn nóng.
Nhiều khi Thẩm Mộc Tinh nghi ngờ: "Ở Tây Tạng có oxi không" đôi khi còn giả làm đồ ngốc bán manh với cô, rõ ràng là một người khôn khéo đến độc ác mà!
...
Ngày hôm sau, đầu tiên Thẩm Mộc Tinh và A Mẫn lên máy bay đến Tây Ninh, sau đó lại bay đến Lhasa, trước khi đi đã chuẩn bị kĩ càng, nên trên đường cũng coi như thuận lợi.
Bọn họ đi đến Tu viện Drepung, Sera Monastery, Chùa Đại Chiêu, mỗi nơi đều rất khác biệt, hai người cũng hoàn toản giả làm nữ thanh niên hoạt bát, chụp ảnh, ghi lại nhật ký du lịch, ném toàn bộ phiền não ra sau lưng để thưởng thức phong cảnh thiên đường, để hơi thở tôn giáo bí ẩn ngấm vào xương cốt.
Đương nhiên, việc làm với tần suất cao nhất chính là tìm wifi, bởi vì Nghiêm Hi Quang muốn xem hình của cô.
Thẩm Mộc Tinh gửi cho anh rất nhiều ảnh, khi cô chắp tay thành kính cùng với người dân Tây Tạng, khi cô đi vòng quanh ngắm nhìn chiếc chuông vàng, cô chắp tay sau lưng, đứng cạnh chóp của những sợi dây treo cờ, mỉm cười thật tươi.
Những năm gần đây, cô vùi mình bận rộn vào chuyện học tập và công tác, chưa từng đi chơi lần nào.
Đây là lần đầu tiên cô đi du lịch đúng nghĩa, lại đi đến một nơi xa xôi như vậy.
Buổi tối, cô ngủ nhờ ở nhà của người dân nơi đây, nhìn ra bầu trời đêm yên tĩnh bên ngoài, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng khi ngủ của A Mẫn, đột nhiên cảm thấy rất nhớ nhà, rất nhớ anh.
Mới ra ngoài được ba ngày thôi.
Cô nghĩ, lúc ấy Nghiêm Hi Quang lang thang ở một nơi xa xôi như thế, ba ngày, ba đêm, từng buổi tối, anh cũng sẽ có cảm giác này sao?
Nói chung là do cô không hiểu chuyện.
Cô bắt đầu phát hiện, sau khi trải qua trận sóng to gió lớn này, khi được ở bên cạnh anh lần nữa, cô không thể xa anh.
Đột nhiên cô cảm thấy rất hối hận, âm thầm thề trong lòng.
Đời này kiếp này, mất đi rồi có lại anh, nhất định sẽ không buông tay nữa.