Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 49: Người rồi sẽ thay đổi



Edit: Đào Sindy

Thẩm Minh ra tù, mọi người nói đây là chuyện lớn, thân thích nghe hỏi đều đến cửa chúc mừng, thuận tiện chúc tết.

Thẩm Mộc Tinh dậy thật sớm, Nghiêm Hi Quang ở phòng cách vách, hai người cùng nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải phòng đối diện.

"Chào buổi sáng." Cô mỉm cười nhìn anh.

"Chào buổi sáng." Anh cũng cười.

"Ngủ thế nào? Ở nhà em có quen chưa?"

Cô đi tới, thay anh sửa sang đầu tóc rối bời.

Tóc Nghiêm Hi Quang đặc biệt cứng cáp, trên cơ bản lăn trên giường một đêm nên hình tượng gì cũng bị mất, tóc không nhỉnh lên, mà lệch sang một bên, nhìn như đứa bé.

"Rất tốt. " Anh cúi đầu nhìn cô: "Dì Xà đổi ga giường nhung san hô cho anh, rất ấm."

"Mẹ em đối tốt với anh như vậy?"

Nghiêm Hi Quang cười gật đầu: "Anh cũng được yêu thương mà sợ hãi đây.”

"Em phát hiện mẹ em thật sự thay đổi, có thể người đã có tuổi đều sẽ trở nên hiền lành hơn. Không sợ anh tức giận chứ, trước kia bà còn tuyên bố, nếu như em dám đi với anh, bà liền đi mở đường sắt cao tốc, lúc ấy em còn trêu tức bà, em nói vé đường sắt cao tốc quá mắc, không có lời."

Cô  ngẫm lại mình nói nhảm khi còn bé thật buồn cười.

Nghiêm Hi Quang khoác hai tay mình lên vai cô, nhíu mày: "Thật sự là đồng đội heo."

"Gì mà đồng đội heo?" Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình.

"Năm đó em phản nghịch như vậy, sẽ chỉ làm dì Xà ghét anh hơn."

"Cho nên khi đó anh định kháng chiến tám năm rồi à?"

" Đúng là anh định làm vậy." Anh nói.

Thẩm Mộc Tinh hé miệng cười, dắt tay anh đi toilet.

Mẹ mới mua kem đánh răng mới, đã mở hộp, hai người cầm bàn chải thuộc về mình,  cùng nhau nhìn gương đánh răng.

Bên ngoài toilet là tiếng bà ngoại và mẹ làm đồ ăn sáng, còn có tiếng ba xem TV buổi sáng, bên ngoài tiếng pháo nổ cho đến giờ không ngừng.

Thẩm Mộc Tinh nhìn Nghiêm Hi Quang chải răng xong, đột nhiên nổi lên ý xấu, nhón chân lên ôm cổ anh hôn môi anh một cái.

Nghiêm Hi Quang sốt, lập tức chống vai cô, khắc chế đẩy cô ra.

"Này!" Anh nhỏ giọng quát lớn: "Không cho phép làm loạn!"

Thẩm Mộc Tinh thấy bộ dạng anh kinh hoảng nhìn ra cửa toilet, trong lòng mừng thầm.

Bình thường Nghiêm Hi Quang luôn có bộ dạng bình thản ung dung, rất ít khi thấy anh hốt hoảng, còn có hương vị ngốc manh.

Thẩm Mộc Tinh càng muốn ôm cổ anh, làm loạn ở nhà mình thì không sợ.

"Làm sao? Sợ gì chứ, hôn một cái, không làm gì anh đâu." Cô ra vẻ nịnh bợ, làm điệu làm bộ.

Nghiêm Hi Quang chưa từng thấy cô như vậy, nhất thời có chút trả lời không xuể, vội vàng nhìn thoáng qua ngoài cửa, hạ giọng nói:

"Mộc Tinh, về Thẩm Quyến, anh cho em hôn được không?"

"Phốc..."

----

Thật ra Thẩm Mộc Tinh không đồng ý với việc những hàng xóm này muốn đến thăm Thẩm Minh.

Đúng lúc ăn xong cơm trưa, cô cầm lấy bằng lái, khởi động chiếc Jetta của ba, đón Thẩm Minh đi trong lúc nước sôi lửa bỏng.

"Đi, chị dẫn em ra ngoài hóng mát."

Thẩm Minh lên xe, nhìn Nghiêm Hi Quang trên xe, lại nhìn Thẩm Mộc Tinh, cười: "Chị, trong nhà thân thích nhiều, mẹ không cho chạy loạn."

Chuyến này về nhà, Thẩm Mộc Tinh phát hiện thái độ mẹ đối với Thẩm Minh nghịch chuyển một trăm tám mươi độ, hình như là một loại đền bù, mà Thẩm Minh cũng không còn là thiếu niên phản nghịch lúc trước, cũng kính với ba mẹ và bà ngoại có thừa.

Thẩm Mộc Tinh nói: "Chị không muốn em như con khỉ nhỏ bị người ta tham quan, cùng chị và anh rể đi dạo thành phố tìm chỗ chơi."

Thẩm Minh nhìn về phía Nghiêm Hi Quang, cố ý hỏi Thẩm Mộc Tinh: "Chị muốn đi xem mối tình đầu à?"

Thẩm Mộc Tinh hoảng hốt nhìn về phía Nghiêm Hi Quang: "Thằng nhóc này đừng nói lung tung! Chị và Hạ Thành là cách mạng hữu nghị thuần khiết đấy!"

"Mối tình đầu của chị cậu là anh." Nghiêm Hi Quang quay đầu xen vào một câu.

Thẩm Minh dừng một chút, giọng nói không lớn, thử thăm dò hỏi: "Vậy còn chị?"

Lúc cậu giao lưu với Nghiêm Hi Quang luôn cẩn thận từng li từng tí.

"Anh hả?" Nghiêm Hi Quang cười: "Đương nhiên cũng thế."

Thẩm Mộc Tinh nhìn anh, hai người đều cười.

Hay cho một câu đương nhiên cũng thế.

Thẩm Minh yên lặng lắc đầu, hẳn là đến lúc bị ngược.

Sau khi Hạ Thành tốt nghiệp không tiếp nhận xí nghiệp của mẹ anh ta, mà cùng bạn học thời đại học hùn vốn mở một công ty du lịch, khách du lịch Chiết Giang rất phát đạt, công ty du lịch to to nhỏ nhỏ khắp nơi, công ty du lịch của Hạ Thành không lớn, nhưng kiếm tẩu thiên phong* đánh vào du lịch sinh thái, những năm gần đây cũng coi như cũng có chút danh tiếng.

*ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Xe Thẩm Mộc Tinh vừa mở đến dưới lầu Offices, liền gọi điện thoại cho Hạ Thành, chờ hơn nửa ngày anh ta mới mặc đồ Tây, trên cổ mang theo thẻ công tác xuống.

"Ai u trời ơi! Bận quá!" Hạ Thành cười nhiệt tình, ghé vào trên cửa sổ xe Thẩm Mộc Tinh: "Mọi người chờ lâu chưa? Đi đi đi, ngồi xe tớ!"

"Chúng tớ lái xe tới đấy." Thẩm Mộc Tinh nói.

Hạ Thành thỉnh thoảng ngắm hai mắt Nghiêm Hi Quang, nói với Thẩm Mộc Tinh: "Không sao, xe tớ đậu ở đó, dẫn mọi người đi ăn hải sản ngon nhất. Nhà hàng này, hợp tác cùng công ty du lịch của chúng tớ, nhân viên đi, chiết khấu 50%."

Thẩm Mộc Tinh cũng không từ chối, khóa kỹ xe, ba người theo Hạ Thành lên xe của anh ta.

Hạ Thành mở chiếc BMW, vừa lấy xe.

Thẩm Minh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Thẩm Mộc Tinh và Nghiêm Hi Quang ngồi ghế sau, vừa lên xe Hạ Thành liền hỏi Thẩm Minh: "Minh, có lạnh không?"

"Không lạnh."

"Lạnh thì làm nóng chỗ ngồi của cậu."

"Không sao không sao." Thẩm Minh cười cười.

Thẩm Mộc Tinh cười giới thiệu với Hạ Thành: "Đây là bạn trai tớ, Nghiêm Hi Quang, Hi Quang, đây là bạn thân của em, Hạ Thành."

"Chào cậu." Nghiêm Hi Quang lễ phép chào hỏi.

Hạ Thành vừa lái xe cười trong kính: "Chào anh chào anh, tôi nhìn anh rất quen mắt? Gọi gì mà? Thật có lỗi, tôi nghe thành dưa hấu."

Hạ Thành cười lớn, Thẩm Minh quay đầu nhìn Thẩm Mộc Tinh.

Thẩm Mộc Tinh cầm tay Nghiêm Hi Quang lay hoay,  trợn mắt nhìn Hạ Thành: "Nói sao vậy, cẩn thận em thả em trai đánh anh!"

Thẩm Minh bồi thêm một câu: "Được đó."

Hạ Thành còn bộ dáng muốn trêu ghẹo nói: "Người anh em, nói đùa đừng coi là thật nhá!"

"Không sao, Mộc Tinh cũng thích gọi tôi như vậy." Nghiêm Hi Quang nói.

Thẩm Mộc Tinh ôm cánh tay anh nũng nịu: "Dưa hấu dưa hấu."

Nghiêm Hi Quang cười, ngón tay trắng nõn chọc chóp mũi cô.

Tất cả bốn người, Hạ Thành bao một căn phòng xa hoa, bàn tròn to lớn cách ba người rất xa, Thẩm Mộc Tinh về nhà liền dán vào Nghiêm Hi Quang, chăm chú ngồi sát bên anh.

Thuở thiếu thời quan hệ giữa Hạ Thành và Thẩm Minh rất tốt, thời gian qua đi năm sáu năm, ở giữa cũng có chút kẻ hở, hàn huyên đơn giản hai câu, nhất thời cũng không có lời nào trò chuyện.

"Người anh em làm việc ở đâu thế?" Hạ Thành rất ra vẻ hỏi.

Nghiêm Hi Quang nói: " Một tập đoàn ở Thẩm Quyến."

Hạ Thành nói: "À à, vậy làm nghề gì thế?"

Nghiêm Hi Quang nói: "Thợ may."

Hạ Thành nhẹ gật đầu: "Thợ may tốt, thợ may tốt, tôi nhớ hình như trước kia anh làm thợ may trên trấn, hiện tại đi Thẩm Quyến vẫn làm nghề cũ à?"

Nghiêm Hi Quang nói: "Ừ, cũng không có gì khác."

Hạ Thành cười: "Ai, hiện tại tùy tiện làm chút gì kiếm tiền? Làm công cho người ta không được mấy đồng tiền, vẫn phải tự mình lập nghiệp, anh thấy đúng không?"

Nghiêm Hi Quang nói: "Đúng."

Hạ Thành nói: "Đàn ông mà, mệt mỏi, không làm ra sự nghiệp, cả đời sẽ không cam tâm. Mẹ tôi vẫn muốn tôi làm da, tôi không hứng thú, muốn làm du lịch, hiện tại cũng tốt, chẳng ai ngờ rằng tôi có thể làm được như hôm nay. Nhưng phụ nữ thì không như thế, trước kia tôi nói với Mộc Tinh, đi Thẩm Quyến xa như vậy làm gì, ở quê gió tốt nước trong, làm gì cũng phát tài. Cô ấy đi Thẩm Quyến lăn lộn mười năm, còn không mua được nhà, người anh em nói đạo lý này đúng không?"

Thẩm Mộc Tinh đói bụng, vẫn đang ăn đồ ăn, ngẫu nhiên đáp hai câu.

Thẩm Minh không đợi Nghiêm Hi Quang trả lời, liền nhận lời đáp: "Lão Hạ, sự nghiệp của anh rất thành công à?"

"Tạm được, một tháng năm sáu vạn không có vấn đề."

"Ồ." Thẩm Minh gật đầu.

Hạ Thành đứng lên, duỗi ra cánh tay thật xa, giúp Thẩm Minh gắp thức ăn, hỏi: "Minh, cậu nghĩ tương lai chưa? Muốn làm gì?"

Thẩm Minh nâng…chén lên nhận đồ ăn Hạ Thành gắp, lại ngồi trở lại, bỏ bào ngư vào trong miệng, không kịp nói chuyện.

Thẩm Minh không nói, đột nhiên Nghiêm Hi Quang mở miệng nói:

"Thẩm Minh cùng chúng ta về Thẩm Quyến."

Thẩm Mộc Tinh sững sờ, ngẩng đầu từ trong mâm, cũng nói: "Đúng, thằng nhãi này ở bên cạnh em em mới yên tâm." 

Thẩm Minh ngoan ngoãn cười, nhìn Nghiêm Hi Quang một chút, không phản bác.

Trên đường về nhà, Thẩm Minh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Nghiêm Hi Quang ngồi ghế sau, Thẩm Mộc Tinh lái xe.

Thẩm Minh cúi đầu cài dây an toàn, buồn buồn hỏi:

"Chị, chị nói xem, có phải người rồi sẽ thay đổi?"

Thẩm Mộc Tinh cười lạnh nhạt: "Đương nhiên, chẳng phải em biết nge lời rồi?"

Thẩm Minh lộ ra nụ cười khổ.

Nghiêm Hi Quang ngồi phía sau, an tĩnh nghe chị em nói chuyện, từ trước tới giờ không chen vào, cũng chỉ nghe.

Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhìn em trai, hỏi cậu: "Vậy em cảm thấy chị thay đổi không?"

Thẩm Minh lắc đầu: "Một chút cũng không có."

"Cái đó là..."

Thẩm Minh lại bồi thêm một câu: "Giống một đứa ngu."

"Em đi luôn đi!"

Nghiêm Hi Quang ngồi đằng sau cười.

Thẩm Mộc Tinh nói: "Anh cười gì chứ, em chỉ thế này trước mặt hai người, trước mặt người khác, không thế đâu."

Thẩm Minh nói: "Anh cũng không thay đổi."

Anh đây là chỉ Nghiêm Hi Quang ở đằng sau.

Xe nhanh đến nhà, Thẩm Mộc Tinh nói: "Em đó, hai ngày nữa theo hai chúng ta về Thẩm Quyến, chị thuê phòng cho em, anh rể có thể giúp em tìm việc làm. Chuyện sau này em không cần lo lắng."

Thẩm Minh do dự một chút: "Em không hy vọng quấy rầy cuộc sống của hai người, Thẩm Quyến không dễ dàng, hai người đã cố hết sức, không nên bị em liên lụy."

Thẩm Mộc Tinh cười, nói với Nghiêm Hi Quang: "Ai ui, Tiểu Minh của chúng ta hiểu chuyện như thế, anh rể mau tỏ thái độ."

Nghiêm Hi Quang ở phía sau nói: "Không sao, chúng ta cùng cố gắng."

Thẩm Minh nghĩ: "Em đi cũng được, lần đầu tiên tự em đến Thẩm Quyến tìm việc làm thử một lần, được chứ?"

Thẩm Mộc tinh vừa muốn từ chối, lời nói liền bị Nghiêm Hi Quang chen ngang.

Nghiêm Hi Quang nói: "Tự em thử một lần, không được chúng ta sẽ giúp."

"Ừm." Thẩm Minh nói: "Thật không muốn liên lụy hai người, em và mẹ nói xong rồi, nếu như phòng của hai người quá nhỏ, em sẽ tìm giường ngủ đỡ."

Thẩm Mộc Tinh đập cậu một cái: "Em đi luôn đi, chị không có em trai như em."

Thẩm Minh nhích đầu lại gần cô: "Em không!"

Nghiêm Hi Quang ở phía sau nhàn nhạt cười.

Người sẽ thay đổi sao?

Người đều sẽ thay đổi.

Đợi một ngày đưa đẩy dịu dàng, không phụ lòng mình đã cắt mất một góc là được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.