*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối năm 2014, Hồ Đào từ chức tới Vân Nam. Cô sống dưới chân núi, cửa căn nhà gỗ bị gió thổi vào vang lên tiếng kẽo kẹt, trên bầu trời dày đặc mây đen, từng đám mây nặng trĩu như sắp rơi xuống mặt đất này. Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường cũ kỹ bên ngoài căn nhà gỗ sáng lên, Hồ Đào nheo mắt lại, mới nhìn thấy những bông tuyết li ti bay lửng lơ trong gió.
Ông chủ nhà mang đến cho cô một chậu than, vui vẻ hỏi: “Cháu từng nhìn thấy tuyết chưa?”
Hồ Đào cụp mắt xuống: “Cháu từng thấy rồi ạ.”
Không chỉ là nhìn thấy, cô còn vì tuyết mà suýt chút nữa mất mạng.
Có lẽ tuyết rơi khiến con người bỗng nhiên cảm thấy cô đơn và lạc lõng, đêm nay Hồ Đào đã lại mơ một giấc mộng dài.
Cô mơ thấy một mùa đông đầy tuyết năm cô mười bảy tuổi, trong lớp học không có máy sưởi, mọi người đều cầm túi chườm nóng áp lên cổ. Giáo viên viết trên bảng đen: “Nhìn vào những dấu vết cũ, như chỉ mới hôm qua, khiến người ta không cách nào nén nổi cảm xúc”, sau đó gọi Lâm Hướng Tự đứng lên giải thích. Nam sinh cao lớn mặc đồng phục trắng xanh chậm rãi đứng lên, bờ vai dài rộng rắn rỏi, giọng nói trầm thấp.
Lâm Hướng Tự từ từ nói: “ Nhớ lại những chuyện cũ của một thời xa xưa, thật giống như vừa xảy ra ngày hôm qua, khiến người ta không nhịn được mà òa khóc.”
Lúc đó, bầu trời ngoài cửa sổ bị bao phủ bởi màn tuyết dày đặc trắng xóa, những con số đếm ngược đến kì thi đại học trên bảng đen giảm xuống từng ngày, nhưng mỗi ngày thế này dường như kéo dài vô tận, bài tập không thể làm hết, bài thi không thể làm xong, câu tạm biệt không thốt nổi nên lời.
Hồ Đào khi đó từng nghĩ, trận bão tuyết này thật đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, là một khung cảnh bao la hùng vĩ vượt qua cả lằn ranh sinh tử và thời gian, kéo dài miên man, vô tận.
Đây là lần thứ ba Hồ Đào mơ thấy cảnh tượng này, cô tỉnh dậy giữa đêm bật khóc, cô nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời mình.
Thời niên thiếu của cô đã bị chôn vùi trong trận bão tuyết đáng sợ đó.
Giọng nói của anh xa dần, rồi xa mãi.
Cuối cùng cô đã để mất anh rồi.
******
Năm 1999: Ánh trăng ngày đó.
1.
Hồ Đào quen Lâm Hướng Tự vào một ngày mùa thu năm 1999.
Nostradamus* từng tiên đoán rằng đây là năm tận thế, một thế lực vĩ đại và đáng sợ sẽ xuất hiện trên bầu trời, khiến cho cả thế giới hoảng sợ.
*Chú thích: Nostradamus là một nhà tiên tri nổi tiếng người Pháp.Ngày khai giảng đầu năm, Hồ Đào “vinh dự” đi học muộn.
Tài xế dừng xe ở góc ngã tư, Hồ Đào vội vàng nhảy xuống xe, cầm cặp sách lén lút chạy đến, liền thấy ngoài cổng trường có một hàng người đang đứng. Giám thị đang cầm quyển sổ trên tay, ghi lại tên của từng người một, nghe thấy tiếng của Hồ Đào liền dùng cây bút trong tay chỉ vào một vị trí cuối hàng, ngữ điệu nghiêm khắc: “Em, qua đây đứng.”
Có mấy cậu học sinh lớp trên nghiêng đầu nhìn cô, ngả ngớn huýt sáo: “Uầy, em gái xinh thế.”
Hồ Đào nắm chặt quai cặp sách, cúi đầu đi xuống cuối hàng.
Nam sinh đứng cạnh cô mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, trên áo in hình đầu lâu hầm hố, tóc ngắn và dựng thẳng lên như gai nhím, đứng giữa một đám học sinh mặc đồng phục xanh trắng liền trở nên rất nổi bật. Hồ Đào khẽ thở hắt ra, dù sao trong hàng ngoài cô ra còn có một cậu học sinh mới nữa, tốt xấu gì cô cũng có bạn đồng hành.
Chỉ một lúc sau, giám thị Chu đã đi đến trước mặt hai người họ, xoay cây bút trong tay, không buồn ngẩng mặt lên mà hỏi nam sinh đứng bên cạnh Hồ Đào: “Em, tên là gì?”
Nam sinh đó chậm rãi trả lời: “Châu Tinh Trì ạ.”
“Phụt!”
Một đám học sinh lớp trên đứng xung quanh đều không nhịn được cười, giám thị Chu trừng mắt lườm bọn họ một cái: “Cười cái gì mà cười!”
Sau đó lại quay đầu tiếp tục hỏi cậu nam sinh kia: “Viết thế nào?”
“Châu nghĩa là vòng quanh, Tinh nghĩa là vì sao, Trì nghĩa là…” Nam sinh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản không nhanh không chậm, nhưng dường như đang không nhớ ra từ nào thích hợp.
“Trì nghĩa là rong ruổi.” Hồ Đào ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nam sinh khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn Hồ Đào với ánh mắt sâu xa, sau đó gật đầu nói: “Chính là ý đó ạ.”
Giám thị Chu muốn nói lại thôi, Hồ Đào cắn chặt môi, sợ mình sẽ cười thành tiếng. Cô tin rằng tất cả những học sinh đang đứng ở đây đều có thể viết chuẩn xác chữ “Trì” kia. Năm đó là khoảng thời gian Châu Tinh Trì đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, bộ phim “Đại thoại Tây du” không thu về được bao nhiêu từ những phòng vé ở Hồng Kông nhưng lại tạo nên một làn sóng lớn ở Đại lục. Khi đó lời thoại trong phim đã trở thành câu cửa miệng của giới trẻ: “Đã từng có một tình yêu rất đỗi chân thành và tha thiết ở trước mắt ta…”
“Em, tên là gì?”
Giám thị Chu tiếp tục đi đến trước mặt Hồ Đào.
“Hồ…” Hồ Đào mới nói một chữ, liền ngay lập tức nhớ đến mánh khóe của nam sinh đứng bên cạnh. Vì đều là học sinh mới nên cô cũng không muốn vừa khai giảng đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng giáo viên: “Chu Nhân, phần đầu chữ thảo ghép với chữ nhân ạ.”
Cô nhất thời không nghĩ ra được cái tên nào, đang hoảng loạn thì lại được vầng hào quang của “Châu Tinh Trì” đang đứng bên cạnh soi sáng, nghĩ ngay đến tên của diễn viên đóng vai nữ chính phim “Đại thoại Tây du”.
Sau khi viết xong cái tên cuối cùng, giám thị Chu gấp cuốn sổ lại, ánh mắt đảo qua từng học sinh một, nghiêm khắc nói: “Ngày đầu tiên của năm học đã đi học muộn rồi, thế này còn ra thể thống gì nữa! Bây giờ tôi sẽ đi gọi giáo viên chủ nhiệm của các cô các cậu đến đây xử lí. Hai em học sinh mới này, hay thật, lười biếng quen thói rồi! Đứng yên ở đây cho tôi!”
Đợi đến sau khi giám thị Chu đi vào trường, Hồ Đào liền lộ ra vẻ luống cuống. Tên thật của cô đâu phải là “Chu Nhân”, bây giờ phải làm sao đây chứ?
Hồ Đào đặt hi vọng vào cậu bạn đang đứng bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: “Này, cậu tên là Châu Tinh Trì thật à?”
“Thế cậu tên là Chu Nhân thật sao?” Nam sinh nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, hỏi lại.
Hồ Đào nhìn theo hướng đi của giám thị Chu, lo lắng nói: “Thế thì tí nữa nếu chúng ta bị phát hiện là giả danh thì toi rồi!”
“Châu Tinh Trì” nhún vai, nhướng mày ra vẻ không sao cả.
Hồ Đào không bình thản được như vậy, giận chó đánh mèo nói: “Tại cậu hết đấy, chơi trò gì ngớ ngẩn thế!”
Cậu nam sinh không so đo với cô, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng một lát, sau đó không chớp mắt mà nói: “Cậu nói thêm câu nữa là thầy giám thị quay lại đến đây rồi đấy.”
Hồ Đào quay đầu lại nhìn giám thị Chu đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, nhíu mày hỏi: “Thế bây giờ phải làm sao?”
Lúc này, nam sinh đó mới chậm rãi mở miệng, hất cằm về một hướng, sau đó liếc nhìn Hồ Đào với vẻ kỳ thị, “tốt bụng” chỉ cho cô một hướng đi: “Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, cậu không biết tìm đường tắt à?”
Theo ánh mắt của “Châu Tinh Trì”, Hồ Đào thấy được một bức tường vây khá thấp của trường. Bên cạnh tường có mấy cây ngô đồng cao lớn, thẳng tắp um tùm, càng khiến cho người ta có cơ hội thừa nước đục thả câu. Ở chân tường có một vài tảng đá lớn, có thể làm bước đệm để trèo tường. Hồ Đào nhìn đôi giày thể thao mới tinh của mình, lại đánh giá độ cao của bức tường một lúc, sau đó thoải mái cười: “Đi thôi!”
“Châu Tinh Trì” nghe thấy thế liền giật mình: “Cậu mà ngã xuống là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái đang đứng bên cạnh mình thật ồn ào, muốn nói mấy lời để dọa dẫm cô.
Hồ Đào sợ giám thị Chu sẽ nổi giận đùng đùng quay lại đây, liền nắm chặt quai cặp sách của mình đi nhanh về phía bức tường, không quên cãi lại: “Ai cần cậu chịu trách nhiệm chứ?”
Chờ Hồ Đào bước đến dưới bức tường, đang suy nghĩ xem nên trực tiếp nhảy qua tường cho nhanh hay là nên giẫm lên thân cây bên cạnh tường cho an toàn thì bỗng thấy có một chiếc cặp sách màu đèn bay vèo qua bức tường, nặng nề rơi xuống đất tạo nên một tiếng “Bịch”, khiến lũ côn trùng đang nằm trên cỏ hoảng sợ vỗ cánh bay đi.
Hồ Đào ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy “Châu Tinh Trì” nhún vai, tỏ vẻ miễn cưỡng: “Thôi được rồi, những việc này không thể để con gái dẫn đầu được.”
Vừa nói xong, anh đã nhảy lên một tảng đá to dưới đất, bật người nhảy về phía trước, đôi tay nhanh nhẹn bám lấy đầu tường, trèo lên, ngoắc một chân qua và ngồi luôn trên tường như vậy.
Khi anh nhảy lên, thân thể nhanh nhẹn như loài báo đốm, so với dáng vẻ hờ hững thờ ơ lúc nãy, giống như biến thành một con người khác hoàn toàn.
Anh ngồi trên tường, đung đưa đôi chân dài, quay đầu lại nhướng lông mày, ngoắc tay với Hồ Đào như đang khiêu khích. Bầu trời tháng chín xanh thẳm, tươi mát, trong veo như vừa được gột rửa, những tán cây ngô đồng như đang mở rộng chào đón anh, lá cây xanh mướt một màu. Ánh mặt trời hơi cúi người, hôn khẽ lên gương mặt thanh tú của người thiếu niên, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Cô thấy anh mỉm cười bình thản.
Đó là khoảnh khắc mở đầu của thanh xuân, như ánh mặt trời mong manh của mỗi sớm tinh mơ, như hạt giống chen đất nảy mầm, như dòng suối trong lành chảy về những còn sông, như dòng sông miệt mài hướng về biển lớn, như những đám mây tan về phía chân trời.
Như anh, xuất hiện trong sinh mệnh của cô, khiến cô trở tay không kịp.
Khi Hồ Đào lấy lại tinh thần, anh đã “vèo” một phát nhảy qua bên kia bước tường, động tác nhanh nhẹn lưu loát.
“Này,” anh gọi với sang từ bên kia bức tường, “Cậu ném cặp sách qua đây trước đi.”
Hồ Đào gật gật đầu, sau đó bỗng nhận ra anh không nhìn thấy được bên này, liền đáp lại: “Biết rồi.”
Cô vội vàng ném cặp sách qua, khiến chiếc cặp đen bị đối xử tàn nhẫn vừa rồi có thêm người bầu bạn.
“Ui da, cậu đựng đá trong cặp à? Sao mà nặng thế?”
Hồ Đào không để tâm đến lời phàn nàn của anh, vén tay áo lên: “Tôi nhảy sang đây.”
“Này, đợi đã.”
Ở bên kia bờ tường, nam sinh nói vọng sang. Hồ Đào đang đặt tay lên tường, chưa kịp mở miệng hỏi đã thấy đối phương nhảy lại qua bên này.
“Sao thế?”
“Tôi sợ cậu nhảy không tới, cậu giẫm lên tay tôi đi, để tôi đỡ cậu lên.”
Hồ Đào hơi do dự: “Cậu không ngại à?”
“Con gái thật là phiền phức,” nam sinh nhíu mày, không chịu nhượng bộ, “Toàn lo mấy chuyện không đâu.”
Hồ Đào nhướng mày, khóe miệng giương lên một nụ cười đắc ý: “Nhìn đây này.”
Vừa nói xong, Hồ Đào lui lại mấy bước, sau đó chạy lấy đà, rồi bật người nhảy lên, lặp lại một loạt động tác vừa rồi của anh. Tuy cô thực hiện hơi khó khăn một chút, nhưng cũng coi như lưu loát thành thạo.
“Giỏi ghê, cậu nhảy đẹp đấy.” Nam sinh cũng nhảy theo cô, tùy tiện phủi bụi đất trên tay, nhìn Hồ Đào đầy tán thưởng: “Tôi là Lâm Hướng Tự.”
Hồ Đào đang định tự giới thiệu, liền thấy thầy giám thị tức giận đi về phía bên này. Cô lè lưỡi: “Không xong rồi! Chúng ta chia nhau ra chạy đi, hẹn gặp lại.” Nói xong, cô liền cất bước chạy đi.
Khi cô chạy đến khu giảng dạy, lần mò tìm được lớp học thì giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi vẫn còn đang tự giới thiệu. Hồ Đào ngay lập tức lật mặt, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Em chào cô ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp họ Ngô, mới tốt nghiệp đại học Sư phạm, vẫn đang hiền lành dễ tính, không trách Hồ Đào đến muộn: “Em mau vào lớp đi.”
Hồ Đào chậm rãi bước đến chiếc bàn trống cuối cùng trong lớp, ánh mắt đảo qua một vòng. Không biết vì sao, khi không nhìn thấy “Châu Tinh Trì”, cô bỗng cảm thấy hơi hụt hẫng.
Khi tiết thứ tư của buổi sáng sắp kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lớp bỗng lặng lẽ đi vào từ cửa sau, khẽ chạm vào người Hồ Đào, sau đó chỉ ra bên ngoài. Hồ Đào không rõ chuyện gì đã xảy ra, đứng lên đi ra ngoài theo cô giáo.
Trên hành lang có thể loáng thoáng nghe được tiếng giảng bài của các giáo viên ở mỗi lớp, cô giáo Ngô không muốn lên tiếng phá hỏng bầu không khí này, đành im lặng dẫn Hồ Đào đến văn phòng, thở dài, hơi nâng cằm hướng vào bên trong. Mắt Hồ Đào chợt lóe lên, đoán được rằng chuyện sáng nay đã bị phát hiện, đành thấp thỏm bước vào.
“Châu Tinh Trì” đã khoanh tay đứng đó từ trước. Vóc người của anh cao lớn, vai rộng lưng dài, nhưng lúc này vai anh hơi trùng xuống, dáng vẻ lười biếng mệt mỏi. Hồ Đào nhoẻn miệng cười, sau đó nhanh chóng bước đến sóng vai đứng cạnh anh.
“Châu Tinh Trì” đang ngủ gà ngủ gật dường như đã nhận ra có người đứng bên cạnh, miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn thấy Hồ Đào, anh liền nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì cả. Có điều Hồ Đào cảm thấy, dường như anh cũng đã chịu đứng thẳng người lên.
“Còn nhỏ mà đã biết nói dối! Lại còn dám trèo tường! Đây đều là thói xấu mang từ đầu đường xó chợ ra!” Chủ nhiệm khối – thầy Niên có thân hình cao lớn, giọng nói nghiêm nghị hùng hồn, còn không quên chỉ vào chiếc áo đầu lâu của Lâm Hướng Tự: “Em đang mặc cái gì đây, trông có ra thể thống gì không?”
“Dựa theo nội quy của trường, trèo tường phải ghi vào học bạ, phạt nặng.”
Một trong hai giáo viên chủ nhiệm lớp giật mình, vội vàng xoa dịu thầy Niên. Thật ra chủ nhiệm Niên chỉ nói vậy để hù dọa hai cô cậu học sinh mới, thấy hai đứa này không có dáng vẻ lưu manh như mình nghĩ, thầy liền cảm thấy có lẽ đây chỉ là hai đứa trẻ mới lớn bướng bỉnh mà thôi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Lâm Hướng Tự ho khan một tiếng, đến gần thầy Niên, nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm Niên, đứa nhỏ này họ Lâm, Lâm Hướng Tự.”
Thầy Niên nghe vậy, vẻ mặt liền hiện lên đủ loại sắc màu. Cuối cùng thầy trừng mắt liếc nhìn chủ nhiệm lớp của Lâm Hướng Tự: “Sao không nói sớm.”
Sao đó, dưới vẻ mặt bất đắc dĩ của đối phương, thầy quay đầu lại đánh giá Lâm Hướng Tự, sau đó liếc mắt nhìn qua Hồ Đào, giọng điệu dịu đi không ít: “Nhưng vẫn phải phạt, tôi cũng vì muốn tốt cho các em thôi. Trước khi làm gì cũng phải nghĩ tới hậu quả, thế này đi, đằng sau khu dạy học có một con đường nhỏ, các em đến đấy quét dọn đi.
“Dạ?” Lâm Hướng Tự và Hồ Đào đều sửng sốt.
2.
Trường trung học số 1 nằm ở một khu đô thị phía bắc thành phố. Khung cảnh trong trường rất đẹp, không khí rất phù hợp với việc học hành, đã nổi tiếng xa gần cả trăm năm nay, thế nên thu hút rất nhiều học sinh khát khao có được một thời thanh xuân tươi đẹp, Hồ Đào cũng là một trong số đó. Nhưng bây giờ, khi cô và Lâm Hướng Tự cầm cây chổi đi đến con đường nhỏ đằng sau khu giảng dạy mà chủ nhiệm Niên đã nói, cô không khỏi hối hận vì quyết định của mình.
“Không…không phải chứ?”
Đây quả thực là một con đường nhỏ, nhưng mà, Hồ Đào nuốt nước bọt, tại sao chủ nhiệm Niên không nói thêm rằng “Hai bên đường trồng đầy cây bạch quả, trên đường phủ kín lá cây, và những người lao công đã không quét dọn nơi đây suốt một kì nghỉ hè”, như vậy mới là miêu tả chuẩn xác chứ?
CÂY BẠCH QUẢ
Hồ Đào liếc mắt nhìn trộm Lâm Hướng Tự đang đứng bên cạnh mình, liền thấy vẻ mặt anh đầy bi ai, lông mày giật giật, hận không thể khắc lên trán dòng chữ “Nhân sinh không còn gì để luyến tiếc.”
“Cậu… Có ổn không đấy?” Hồ Đào dè dặt hỏi.
“Không chết được.” Lâm Hướng Tự yếu ớt xua tay.
Ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng Hồ Đảo đã bị đống lá cây dày đặc ở trước mặt vùi dập không thương tiếc, quét được một nửa, cô phải dừng lại ngồi nghỉ ngơi ven đường. Cô chán nản xoa bóp tay chân, vừa hay thấy một chiếc lá bạch quả nằm dưới đất, cuống lá dài, phiến lá xòe rộng như cái quạt trông rất đẹp. Cô nhặt chiếc lá lên, cẩn thận lau đi lớp bụi trên lá, giơ lên nói với Lâm Hướng Tự: “Cậu nhìn xem, cái lá này trông đẹp quá.”
“Trên nền đất có đầy đây này, khác gì nhau đâu.” Anh phản bác.
“Khác nhau nhiều chứ.” Hồ Đào đứng lên, phủi sạch bụi sau quần: “Tôi muốn nhặt thêm vài cái làm kẹp sách. Văn, Toán, Tiếng Anh, Địa lý, Sinh học, Lịch sử… Còn gì nữa nhỉ?”
“Sách tâm thần.” Anh vòng tay lại, nhìn Hồ Đào, trên mặt hiện lên ý cười như có như không.
“Ừ,” Hồ Đào lại cúi xuống nhặt thêm một chiếc lá nữa, sau đó giật mình nhận ra mình đang bị Lâm Hướng Tự trêu chọc, liền giơ tay làm bộ chuẩn bị ném đống lá về phía anh: “Cậu được lắm, dám cười tôi à?”
“Đừng.”
Lâm Hướng Tự cố ý dùng tay ôm đầu: “Cậu đợi tôi một lát.”
Sau đó, cô liền thấy Lâm Hướng Tự nhún chân lấy đà, cơ thể vẽ lên một đường cong đẹp mắt, sau đó giơ tay đưa ra một chiếc lá vốn đang nằm trên tán cây. Phiến lá đó nửa xanh nửa vàng, quả thực chỉ có mẹ thiên nhiên mới có thể tạo ra những thứ mỹ miều như vậy. Lâm Hướng Tự cười tươi, đưa chiếc lá đẹp đến kỳ diệu đó cho Hồ Đào.
Hồ Đào đem chiếc lá đó kẹp trong trong trang đầu của cuốn sổ nhật ký, mãi đến nhiều năm sau, khi chuẩn bị xuất ngoại, cô mới lại tìm thấy được nó trong trang nhật ký đã ố vàng.
Lúc ấy, Hồ Đào đã chăm chú nhìn nó thật lâu, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy nó. Phiến lá lúc này đã mất đi hơi nước, tựa như cánh bướm cực kỳ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi, cũng đủ để nó vỡ tan thành nhiều mảnh.
Và những chuyện cũ của những tháng ngày xa xưa cũng không thể tìm lại được nữa rồi.
Khi hai người quét dọn xong đống lá bạch quả chất đầy trên nền đất thì đã hơn sáu giờ chiều. Cũng may là bây giờ đang khoảng cuối hè đầu thu, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
Lâm Hướng Tự cầm lấy chiếc cặp sách bị hai người đặt dưới gốc gây, đeo lên một bên vai, hỏi Hồ Đào: “Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về.”
Hồ Đào biết ông Hồ Cận sẽ cử tài xế riêng đến đón cô. Ông Hồ Cận là cha dượng của cô, là một thương nhân tiếng tăm lừng lẫy, gia cảnh phức tạp. Hồ Đào vốn không thích khoe khoang, không muốn để cho người khác biết thân thế của mình, cho dù vẫn muốn nói chuyện thêm cùng Lâm Hướng Tự, cô cũng đành nhịn xuống: “Không cần đâu, lát nữa ba tôi sẽ đến đón tôi về.”
Hồ Đào chớp mắt, nhìn cậu thiếu niên giơ tay ra gỡ xuống mảnh lá vàng trên mái tóc mình. Anh cười rộ lên, quơ quơ phiến lá trước mắt cô.
“… Cảm ơn cậu.”
Lâm Hướng Tự nhún vai: “Tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại nhé!”
“Ngày mai gặp lại!”
LÁ CÂY BẠCH QUẢ