“Quyết định rồi,” Hồ Đào nói: “Điểm của tôi miễn cưỡng có thể trúng tuyển trường sư phạm của thành phố mình. Tất nhiên là không được chọn chuyên ngành tốt, chỉ có thể tuân theo sự điều chỉnh của nhà trường mà thôi. Chú Hồ cũng hỏi thăm giúp tôi rồi, học một kỳ là có thể làm bài thi để được chuyển vào lớp chuyên ngành.”
“Vậy cậu muốn học chuyên ngành gì?”
Hồ Đào nói: “Chắc là Tiếng Anh. Tôi cảm thấy học ngành này sẽ có thể gần mấy cậu hơn một chút.”
Lâm Hướng Tự bật cười: “Toàn nói mấy chuyện không đâu.”
“Thật mà,” Hồ Đào nghiêm túc nói: “ Có lẽ sau này các cậu sẽ thuộc tầng lớp những người hô mưa gọi gió, nói tiếng Anh lưu loát thành thạo, sẽ đi đến một thế giới thật bao la, sẽ quen biết rất nhiều những người xuất chúng, thế nên tôi cũng phải nỗ lực thật nhiều…”
“Đồ sính ngoại!”
“Không phải thế!”
“Thôi được rồi,” Anh nói, “Cậu đã nghĩ kỹ thế thì cũng ổn, mấy hôm nay tôi không dám gọi điện thoại cho cậu, sợ sẽ làm phiền cậu.”
Hồ Đào cười khổ: “Đâu có, là do tôi làm bài quá kém… Xin lỗi, điểm thi của mấy trường ở Thượng Hải quá cao, với thành tích của tôi nếu tới đó học sẽ không thể qua môn mất.”
“Thật ra…” Lâm Hướng Tự muốn nói lại thôi.
“Sao thế?”
Lâm Hướng Tự không chịu nói, đánh trống lảng: “Hứa Thành định học ngành kỹ thuật dân dụng, Bạch Đông Viễn học y, có lẽ sẽ học lên thạc sĩ, mất khoảng tám năm.”
“Hứa Nhiên Nhiên thì sao?”
“Cậu ấy ở lại thành phố mình, nói là muốn chăm sóc cha mẹ.”
“Cậu ấy khó khăn thật.”
Lâm Hướng Tự nhàn nhạt đáp: “Ai mà chả khó khăn.”
Lúc cúp máy, Hồ Đào còn chưa kịp uống ngụm nước thì tiếng chuông lại vang lên, cô nghe máy: “Xin chào.”
“Hồ Đào, là tôi! Trình Khả Hân đây!”
Hồ Đào rất phấn khởi: “Cậu đấy à! Lâu lắm không gặp.”
“Đúng thế đúng thế, lớp mười hai quả thực muốn giết người ta mà! Cuối cũng cũng đã được giải thoát!”
Hồ Đào nghe giọng điệu vui vẻ của Trình Khả Hân liền biết thành tích của cô ấy nhất định không tồi, cười hỏi: “Thi cử thế nào? Bài nghệ thuật làm tốt không?
“Đỗ rồi! Học viện Mỹ thuật trung ương!”
Hồ Đào thật lòng vui mừng cho cô ấy: “Chúc mừng cậu!”
“Cậu thì sao? Kết quả thế nào?” Trình Khả Hân hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra ban đầu tôi muốn đến Thượng Hải cơ, bây giờ lại thất hứa rồi, cậu đừng trách tôi nhé.”
“Sao lại trách cậu chứ? Học viện Mỹ thuật trung ương càng tốt chứ sao! Mà tôi cũng chưa chắc sẽ đến Thượng Hải.”
“Còn… Lâm Hướng Tự thì sao?”
Hồ Đào líu lưỡi: “Cậu vẫn nhớ thương cậu ấy à?”
“Cậu ấy làm bài rất tốt, top mười thành phố, muốn học ở đâu cũng được.” Hồ Đào nói: “Chúc mừng cậu nhé, bao giờ cậu về đây?”
“Tôi cũng chưa biết nữa, ở đây còn nhiều thủ tục phải làm, bao giờ về tôi sẽ rủ cậu đi ăn! Rồi chúng mình cùng nhau đi dạo phố!”
“Được thôi.” Hồ Đào cười đồng ý.
Nhưng cả mùa hè năm ấy hai người họ chẳng hề gặp nhau, những lần liên lạc với nhau cũng theo đó mà càng ngày càng ít. Có nhiều khi, chúng ta từng hứa với nhau rằng “Lần sau nhất định sẽ gặp lại”, nhưng khi lớn lên rồi lại không thể không thừa nhận, sự lưu luyến đó chỉ là một phép lịch sự thông thường mà thôi.
Trên con đường đời dài rộng, có quá nhiều người vô tình để lạc mất nhau.
Một tháng sau, Bạch Đông Viễn đem “Chứng chỉ năng lực vận động viên bơi lội quốc gia hạng 2” và “Chứng chỉ trình độ chuyên môn nhân viên cứu hộ” ném đến trước mắt mọi người. Hứa Thành cầm mấy tờ chứng chỉ, lật đi lật lại để xác nhận thật giả. Lâm Hướng Tự ngoan ngoãn giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng nhận thua, nhướng mày cười: “Không dám đụng vào cậu nữa đâu.”
Thời gian này, các loại giấy báo trúng tuyển cũng lần lượt được gửi đến. Hồ Đào là người cuối cùng nhận được giấy báo, dù sao đi nữa thì chỉ cần có chỗ để học cô cũng thấy vui vẻ lắm rồi. Cô gọi điện thoại cho anh: “Hẹn nhau ở cổng trường đi, tôi mời cậu một bữa.”
Buổi chiều, mặt trời ngả về tây, Hồ Đào đứng trước cổng trường, nhìn thấy người thiếu niên xuất hiện ở ngã rẽ, áo phông trắng bị gió thổi bay bay. Lâm Hướng Tự phanh gấp một cái, dừng lại trước mặt Hồ Đào rồi dùng một chân chống xuống đất.
“Tôi có giấy báo rồi này!” Hồ Đào giờ cao tờ giấy báo trúng tuyển của mình lên.
Lâm Hướng Tự cười cười, anh đeo chiếc cặp màu đen đơn giản, mở khóa cặp, cũng lấy ra một tờ giấy đưa cho Hồ Đào xem, cười nói: “Surprise!”
Hai người cùng mở giấy báo trúng tuyển của đối phương ra.
Lâm Hướng Tự: “…”
Hồ Đào: “…”
Tròng mắt của Hồ Đào gần như sắp rớt ra, một cô gái xinh đẹp, sửng sốt đến bàng hoàng: “Chuyện này là sao vậy chứ?!”
Tờ giấy báo trúng tuyển mà Lâm Hướng Tự nhận được không phải của trường đại học lớn đã hứa hẹn sẽ cộng điểm cho anh, mà là của trường đại học trọng điểm duy nhất ở thành phố này, đại học C.
Cùng lúc đó, khuôn mặt vô cảm ngàn năm như một của Lâm Hướng Tự cũng để lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy: “Cậu sẽ đến Thượng Hải sao?”
Hồ Đào không nói cho Lâm Hướng Tự biết rằng, trong khoảnh khắc chuẩn bị nộp đơn, cô quyết định thay đổi nguyện vọng.
“Dù sao vẫn phải học ba môn đó, đi xa để mở mang tầm mắt luôn là chuyện tốt mà.” Đó là suy nghĩ của Hồ Đào khi thay đổi nguyện vọng: “Cùng lắm thì học lại một năm.”
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, trên đường đến gặp Lâm Hướng Tự, Hồ Đào không ngừng tưởng tượng phản ứng của anh khi biết chuyện này.
Anh nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ cười thật to, rồi làm bộ bất đắc đĩ nói rằng: “ Vậy đành phải tiếp tục đưa cậu theo rồi.”
“Nhất định phải đánh cậu ấy một cái thật mạnh.” Hồ Đào nghĩ: “Còn phải vờ như vô ý mà nói cho cậu ấy biết, mình vì cậu ấy nên mới đi Thượng Hải.”
Anh sẽ đoán được tâm ý của cô sao?
Có hay là không nhỉ?
Trong lòng cô vẽ ra rất nhiều cảnh tượng, duy chỉ không có trường hợp này, hai người đối mặt với nhau, sửng sốt đến mức chẳng nói nên lời.
“Rốt cuộc sao lại thế này chứ?” Hồ Đào cầm tờ giấy báo trúng tuyển của anh, nhìn chằm chằm ba chữ “Lâm Hướng Tự”, hận không thể nhìn đến khi nó thay đổi mới thôi: “Lâm Hướng Tự, không phải cậu đăng ký trường đại học Giao thông Thượng Hải sao?”
Lâm Hướng Tự không nói gì.
“Không thể thế được, điểm thi của cậu đứng thứ sáu thành phố mình,” Hồ Đào nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể có chuyện cậu trượt nguyện vọng một được.”
Lâm Hướng Tự nhún vai, miễn cưỡng cười: “Không phải là trượt.”
Lâm Hướng Tự lắc lắc đầu, một tay chỉ vào giấy báo trúng tuyển của Hồ Đào, tay kia vỗ trán, cười khổ nói: “Chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng gì chứ?”
Hồ Đào mỉm cười ảm đạm, hai người đều im lặng một hồi lâu.
Vận mệnh, ý trời, chẳng bao giờ thương xót cho cô, dù chỉ một chút.
Vì sao chứ, Hồ Đào nắm chặt tờ giấy báo trúng tuyển, để lại trên đó một nếp gấp thật sâu. Đó là sự bất lực trong lòng cô, sự bất lực không cách nào xóa bỏ.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào cùng nhau ngồi trên thềm đá. Màn đêm buông xuống, đèn đường trên sân bóng lần lượt sáng lên, ánh sáng khiến mắt Hồ Đào đau nhức, cô đưa tay lên xoa mắt, cảm thấy nước mắt sắp rơi rồi.
Có một cơn gió thổi qua, đem theo mùi hương của đêm vắng, đó là hương vị của mùa hè.
“Thôi nào,” Lâm Hướng Tự thở dài, cau mày: “Cậu một mình đi đến một nơi xa như vậy, nhớ phải học cách tự chăm sóc chính mình.”
“Biết rồi.”
Hồ Đào vòng tay ôm đầu gối, mắt nhìn thẳng về phía trước. Trên sân bóng rổ, vạch kẻ màu trắng đã phai màu, đợi đến khi khai giảng trường sẽ thuê công nhân về sơn lại. Nhưng bọn họ đều không chờ được đến lúc đó.
“Cậu đừng buồn nữa, cậu sẽ được gặp nhiều bạn bè mới mà.”
“Biết rồi.”
“Chúng ta có thể gọi điện thoại, gửi bưu phẩm, lên mạng nói chuyện phiếm, bây giờ mọi thứ cũng phát triển rồi.”
“Biết rồi.”
“Đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì về đây, tôi mời cậu một bữa tiệc thật lớn.”
“Biết rồi.”
“Gặp được chuyện gì không vui thì phải nói với tôi đầu tiên đấy.”
“Biết rồi.”
“Đừng buồn nữa.”
“Biết rồi.” Hồ Đào ngập ngừng, “Cậu vừa nói thế còn gì.”
“Thế à?” Lâm Hướng Tự nhớ lại, nhận ra là đúng vậy, anh nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Hồ Đào ngồi yên không động đậy, chỉ hận rằng tất cả mọi chuyện đều không phải là mơ, bởi cô thật sự quá đau lòng.
Khi số ngày đếm ngược được viết trên bảng đen dần dần giảm bớt, cô cũng không cảm thấy quá khổ sở. Khi ngồi trong phòng thi không thể viết nổi bài văn, cô cũng không thấy quá khổ sở. Thậm chí cả giây phút cô biết được điểm thi, cũng chẳng bằng khoảnh khắc này, khi cô biết rằng mình sắp phải xa anh.
Năm mười tám tuổi, cô rốt cuộc cũng phải rời xa chàng trai cô yêu tha thiết.
Bọn họ tốt nghiệp rồi.
Có một vấn đề đè nặng trái tim Hồ Đào, nhưng cô không dám hỏi. Cô muốn hỏi Lâm Hướng Tự, vì sao chứ?
Đến tột cùng là vì sao chứ, điều gì khiến anh dễ dàng từ bỏ tiền đồ xán lạn của mình như vậy chứ?
Đáp án rõ như ban ngày, khiến cô không còn dũng khí để dò hỏi.
Năm nay, người nhận được giấy báo trúng tuyển khoa sinh vật biển của trường đại học C trong khối mười hai, ngoại trừ Lâm Hướng Tự, còn có thêm một người nữa——