*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3.
Chẳng bao lâu sau ngày khai giảng, Hồ Đào và Lâm Hướng Tự đều trở thành nhân vật nổi tiếng trong toàn khối.
Con trai muốn nổi danh, so với con gái có vẻ dễ hơn vài phần. Sau khi có kết quả của kì kiểm tra chất lượng đầu năm, bảng điểm được dán lên bảng thông báo gần cầu thang, cái tên đứng đầu chính là ba chữ “Lâm Hướng Tự”. Thấy vậy, có người ồn ào hỏi: “Chữ cuối cùng viết là ‘Dữ’ đúng không?”
“Tên của cậu Lâm cũng không biết, cậu bị thất học à?” Cậu nam sinh vừa lên tiếng hỏi bị gõ một cái vào đầu: “Cậu nhìn thấy thư viện mới được tu sửa của trường mình chưa, chính là do Lâm gia đầu tư sửa chữa đấy, nghe nói đó là món quà mà ba cậu ta tặng trường mình mừng cậu ta chuyển cấp.”
“Lâm gia? Cái nhà tài phiệt mới nổi đấy á?”
“Suỵt, nói nhỏ thôi!”
Lúc này, Lâm đại thiếu gia đang ở sân bóng làm động tác ba bước lên rổ, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung. Quả bóng lọt vào rổ tạo ra tiếng “lạch cạch”, trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, những người đứng xung quanh ầm ĩ reo hò. Đồng đội của anh chạy tới, mỗi người đều vui vẻ đấm một phát tán thưởng lên vai anh.
Có một khoảng thời gian Lâm Hướng Tự cực kì nổi tiếng, đến mức bác gái nấu cơm ở nhà ăn cũng khen anh hết lời.
Mỗi ngày Lâm Hướng Tự đều đi học bằng chiếc xe đạp địa hình thời thượng, chiếc xe đó của anh được coi là “hạc giữa bầy gà”. Hầu hết mọi người đều sử dụng loại xe đạp có chuông lục lạc kiểu cũ, riêng anh lại có một chiếc xe địa hình nhập khẩu, khung xe uốn lượn tinh tế, tấm chắn bùn lắp chếch lên cao, quả thật khiến người ta mê mẩn.
Lâm Hướng Tự biết rất rõ điều này, cũng không ngại phô bày thế mạnh của mình trước mặt người khác. Mỗi lần đạp xe đến con đường dốc dài của trường, khi xe lao xuống, anh đều sẽ tăng tốc thật nhanh, cơ thể lao về phía trước, tựa như đón gió bay lên bầu trời.
Sau đó một thời gian dài, khi Hồ Đào học được một từ lóng “Tao bao*”, cô ngay lập tức nghĩ đến Lâm Hướng Tự. Hai chữ này đem đặt trên người anh, quả thực vô cùng chuẩn xác.
*Chú thích*: “Tao bao” là một từ lóng mang ý nghĩa có phần châm biếm, ý chỉ những người ngạo mạn, tự cao.Khi Lâm Hướng Tự nghe thấy điều đó, anh thản nhiên chấp nhận từ này, lại còn thờ ơ hỏi lại Hồ Đào: “Tao bao kết hợp với con trai của nhà tài phiệt mới nổi, đó chẳng phải là sự kết hợp hoàn hảo à?”
Có điều “vầng hào quang” của Lâm Hướng Tự quả thực quá mức chói mắt nên chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện.
Một đám học sinh lớp tám tự xưng là nhóm “Rắn độc” vì thấy ngứa mắt với sự nổi bật và cao ngạo của Lâm Hướng Tự nên đã chặn đường anh trước cổng trường.
“Cái thằng này gần đây kiêu ngạo quá nhỉ?”
Lâm Hướng Tự xoay xoay quả bóng rổ trong tay, khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt vô cảm trả lời: “Ờ.”
Thái độ của anh lập tức chọc giận đối phương, một người trong đám tiến lên kéo cổ áo đồng phục của anh: “Thằng ranh con, đừng có vênh váo như thế, ba mẹ mày không dạy cách làm người à?”
“Bắt chó đi cày,” Lâm Hướng Tự cười như có như không: “Anh nói chuyện buồn cười thật.”
“Thằng ranh này, mày không biết sợ đúng không?”
Lâm Hướng Tự khẽ nâng quả bóng rổ trong tay, tay kia hướng về phía đối phương nghéo một cái, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Đối phương hoàn toàn bị chọc giận, lấy ra một cây gậy từ trong cặp sách, vài người tiến lên vây quanh Lâm Hướng Tự, bắt đầu giơ tay nện cây gậy xuống. Lúc này, Lâm Hướng Tự vốn luôn thờ ơ bỗng ném quả bóng rổ vào giữa mặt tên đại ca, sau đó giơ hai tay lên trước mặt chắn một đòn gậy.
Giây tiếp theo, Lâm Hướng Tự nâng cao chân đá một lượt mấy người, khiến đối phương không kịp chống đỡ. Có người cầm con dao thủ sẵn trong người định đâm vào gáy anh, anh cũng chẳng buồn quay đầu lại, khuỷu tay huých mạnh ra đập vào giữa bụng tên đánh lén, khiến hắn ta đau đớn lùi lại vài bước.
Lâm Hướng Tự đấu một chọi năm nhưng vì anh đã học võ từ nhỏ nên ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Tuy nhiên, cho dù lúc mới bắt đầu anh có thể oai hùng chơi lớn nhưng càng đánh lâu lại càng trở nên chật vật, một thân một mình không thể phòng ngự trước sau. Thật may là đang ở trước cổng trường, vì có quá nhiều người vây quanh hóng chuyện nên đã kinh động đến bảo vệ của trường, khiến họ có cơ hội trừng trị cái ác một phen.
Ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự đeo một sợi dây chuyền vàng to đùng đi học, tóc tai chải dựng ngược trên như gai nhím, làm náo loạn cả trường. Bởi vì phong cách của anh quá mức quái dị, khác xa với hình tượng bạch mã hoàng tử dịu dàng như ngọc trong lòng các nữ sinh đang ở độ tuổi mộng mơ, nên “sức nóng” của anh cũng dần bị giảm sút.
Thật bất ngờ, không biết vì bị uy hiếp như thế nào mà những kẻ tìm đến gây sự với anh ngày hôm qua lại xếp hàng đứng trước cửa lớp của Lâm Hướng Tự để xin lỗi anh.
“Không cần phải xin lỗi,” Lâm Hướng Tự bày ra vẻ mặt coi thường nhìn bộ dạng khép nép của bọn họ, bĩu môi: “Có điều, bóng rổ của tôi đâu?”
Trưa hôm đó, trên bàn của Lâm Hướng Tự xuất hiện một quả bỏng rổ được kì cọ sạch đến mức thiếu điều tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Người nổi tiếng thường gặp nhiều thị phi, vài ngày sau lại có một tin đồn nói rằng thành tích kiểm tra chất lượng của Lâm Hướng Tự là nhờ gian lận mà có. Thật lòng mà nói thì lời đồn này rất đáng tin, bởi vì Lâm đại thiếu gia đi học chưa bao giờ nghe giảng, thường trốn ở bàn cuối ngồi đọc sách truyện lung tung.
Lời đồn này được lan truyện rộng rãi đi khắp cả khối, một nhóm học sinh có thành tích ưu tú cảm thấy uất ức, liền tìm đến phòng giáo viên đòi lại công bằng. Kết quả là lần khảo sát thứ hai Lâm Hướng Tự bị đưa đến phòng giáo viên, ngồi trước mặt một dàn giáo viên có “hỏa nhãn kim tinh” để làm bài khảo sát.
Khi có kết quả, tất cả mọi người đều như bị tát vào mặt ba phát. Lâm Hướng Tự thế mà lại không “lòi đuôi cáo” như bọn họ mong muốn, ngoại trừ ngữ văn thì tất cả các môn khác đều đạt điểm tuyệt đối.
“Cái dây chuyền này của cậu đẹp đấy,” Hồ Đào nói, “Cho tôi mượn đeo thử được không?”
Lâm Hướng Tự không hề do dự và tháo sợi dây chuyền xuống đưa cho Hồ Đào. Hồ Đào cũng không đeo vào, chỉ cầm trên tay ngắm nghía.
“Cậu muốn biểu đạt ý này đúng không? Mấy người đều nói tôi có tiền, vậy tôi liền cho các người biết thế nào là nhà giàu mới nổi?” Hồ Đào chỉ vào cái dây xích to đùng, cười ha ha hỏi.
Lâm Hướng Tự nhướng mày, bị Hồ Đào nói trúng tim đen rồi.
Một lát sau, Hồ Đào trả lại sợi dây chuyền cho Lâm Hướng Tự, nói: “Thật ra tôi rất tò mò, là trong giờ học cậu đọc sách gì thế?”
Lâm Hướng Tự thổi cho Hồ Đào một nụ hôn gió, chớp chớp mắt và hát: “Tôi có một bí mật nhỏ, tôi sẽ không nói cho bạn biết, không nói cho bạn biết…”*
*Chú thích*: Lời một bài hát thiếu nhi mang tên “Không nói với bạn.” Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=KzUdT0XYwQI.Khóe miệng Hồ Đào giật giật, cô cố kiềm lại suy nghĩ muốn tát cho anh một phát trời đất quay cuồng.
Ở lứa tuổi của Hồ Đào, những nữ sinh mười hai mười ba tuổi hầu hết đều chưa phát triển, kiểu mỹ nhân đẹp từ trong trứng như Hồ Đào đứng giữa một đám người thật giống “hạc giữa bầy gà”, thu hút tất cả sự chú ý. So với những nữ sinh cùng tuổi, cô có dáng người cao gầy nhưng vừa đủ nở nang, tóc vừa đen vừa dài, búi lên đỉnh đầu để lộ ra cần cổ trắng nõn.
Có một vài lần bạn học của cô nhìn thấy có siêu xe đưa đón Hồ Đào đi học, người tài xế đeo găng tay trắng cung kính mở cửa xe, giúp cô cầm cặp sách. Vào thời điểm đó, Mercedes-Benz hiếm gấp trăm lần so với ngày nay, rất nhiều người sống cả đời vẫn chưa từng được nhìn thấy nó.
Hồ Đào lập tức được gắn lên cái mác “tiểu thư con nhà giàu”. Ánh mắt của những người xung quanh nhìn cô từ “thật là xinh đẹp” biến thành ánh mắt có phần lấy lòng, ninh bợ và khúm núm.
Bất luận ở thời đại nào, tiền tài cũng tượng trưng cho địa vị.
Hồ Đào không thích ứng nổi với kiểu tình bạn như vậy, cũng không cách nào trả lời các câu hỏi của mọi người xung quanh.
“Ai da, Hồ Đào, có phải nhà cậu rất giàu đúng không?”
“Ba cậu làm nghề gì thế?”
“Nghe nói cậu từng đến Hongkong rồi à?”
Đối mặt với sự nhiệt tình của những người xung quanh, dù biết rõ rằng bọn họ không hề có ác ý, Hồ Đào cũng chỉ có thể gượng gạo mỉm cười đầy miễn cưỡng.
Dần dần, cô lại bị gắn thêm cái mác “cao ngạo lạnh lùng”.
Có một cụm từ là “đồng bệnh tương liên”, thế nên Lâm Hướng Tự “người đầy mùi tiền” cùng Hồ Đào “cao ngạo lạnh lùng” rất hiểu ý nhau, lại còn bị chủ nhiệm khối nghiêm khắc chỉ định quét dọn vườn trường, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, dần dần trở thành bạn thân.
Mỗi lần hai người nhìn thấy nhau, đều nhún vai nhìn đối phương, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Có những lời, không nói với nhau nhưng vẫn có thể hiểu thấu.
Thấy Lâm Hướng Tự dựa vào chiếc xe đạp địa hình mà tỏa sáng rực rỡ, Hồ Đào cũng không muốn làm phiền tài xế đón đưa nữa, liền dè dặt nhờ Lâm Hướng Tự dạy mình đạp xe.
Ngoài dự đoán của cô, Lâm Hướng Tự thế mà lại thoải mái đồng ý.
“Tốt thế cơ à?” Hồ Đào giật mình.
“Hả?” Lâm Hướng Tự quay đầu, liếc mắt nhìn Hồ Đào một cái, thản nhiên nói: “Chúng ta là bạn bè mà.”
Hồ Đào nhất thời sửng sốt.
Năm đó, cô mười hai tuổi, lại lần đầu tiên nghe thấy có người nói với mình rằng: “Chúng ta là bạn bè mà”.
Hồ Đào cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao… vì sao cậu lại coi tôi là bạn bè thế?”
“Vì cậu từng giúp tôi chứ sao.” Lâm Hướng Tự nhíu mày, giống như Hồ Đào đang hỏi một câu rất vô nghĩa.
“Giúp khi nào?”
“Lần đầu tiên gặp nhau đó,” Lâm Hướng Tự nói, “Trì trong ‘Châu Tinh Trì’”.
“Thế cũng tính là giúp hả?”
“Sao lại không tính?”
“Đơn giản như vậy đã có thể trở thành bạn bè rồi sao?”
Lâm Hướng Tự thiếu kiên nhẫn xua xua tay: “Lấy đâu ra lắm chuyện loanh quanh lòng vòng như vậy chứ, con gái thật là phiền phức.”
Lâm Hướng Tự nói được thì làm được, ngay ngày hôm sau, không biết anh lấy đâu ra một chiếc xe đạp trẻ em, đưa đến trước mặt Hồ Đào.
“Cái gì đây?” Hồ Đào dở khóc dở cười.
“Không phải cậu muốn tập xe sao?” Lâm Hướng Tự nói, “Đây chính là người bạn chí cốt của tôi ngày bé đấy, bất khả chiến bại trên mọi nẻo đường, tôi vất vả lắm mới tìm thấy được trong nhà kho, tốt bụng kì cọ sạch sẽ cho cậu rồi đấy!”
Hồ Đào cười nhạo anh: “Đại soái ca cậu không cần tự phá hoại hình tượng của mình như thế này đâu!”
Mặc dù cười nhạo anh như vậy, nhưng Hồ Đào vẫn chấp nhận ngồi lên chiếc xe màu vàng bất khả chiến bại kia, đạp qua đạp lại theo hướng dẫn của Lâm Hướng Tự trên con đường vắng.
Mấy ngày sau, Lâm Hướng Tự đem tháo hai chiếc bánh xe đỡ hai bên ra, thăng cấp nó lên thành loại xe hai bánh. Hồ Đào hừng hực khí thế, thề sẽ nhảy lên xe lái như bay, kết quả vì không giữ nổi thăng bằng nên liệng trái liệng phải, cô hoảng hốt quên cả cách phanh xe lại.
“Cẩn thận!” Lâm Hướng Tự mở miệng nói nhưng người vẫn đứng yên không nhúc nhích, không hề có ý định đưa tay ra đỡ Hồ Đào.
Không chần chừ gì, Hồ Đào ngã lăn trên mặt đất, cô tức tối trừng mắt lườm Lâm Hướng Tự.
“Nam nữ thụ thụ bất thân mà!” Lâm Hướng Đảo nhướng mày, bộ dạng hả hê khi thấy người gặp họa.
Hồ Đào nhìn vậy nhưng thật ra rất kiên nhẫn, cô dứt khoát bò dậy, tiếp tục đạp xe. Chờ đến đi cô đã có thể không chế hoàn toàn chiếc xe bất khả chiến bại kia, Lâm Hướng Tự mới từ nhà xe lấy ra chiếc xe địa hình của mình, hạ ghế xuống mức thấp nhất: “Thử cái này xem.”
Cũng may là Hồ Đào chân dài, tuy rằng có phần vất vả nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ngồi lên xe. Cô cong lưng, làm theo chỉ dẫn của Lâm Hướng Tự để điều chỉnh tốc độ xe nhưng vẫn sợ hãi không dám đặt chân lên bàn đạp.
“Đừng sợ.” Lâm Hướng Tự giúp cô giữ tay lái xe, miệng cười nhưng trong lòng “độc ác” uy hiếp Hồ Đào: “Cậu không lái thì tôi vẫn thả tay ra thôi.”
“Đừng!”
“Thả thật nhé, tôi đếm một hai ba.”
“Đừng
“Một —— hai——”
Hồ Đào nhắm chặt mắt lại, khi Lâm Hướng Tự còn chưa đếm đến “Ba” cô đã cắn răng xông về phía trước. Đợi vài giây sau, cô mới từ từ mở to mắt, liên thấy hai hàng cây ngô đồng lùi như bay lại phía sau, làn gió mát rượi thổi thẳng lên mặt, xa xa là ánh hoàng hôn chảy tràn khắp bầu trời mênh mang rộng lớn, chiếu lên những mái nhà nơi thành thị tạo ra những quầng sáng nhàn nhạt, từng ngọn đèn dầu ở mỗi căn nhà cứ lần lượt sáng lên.
Hồ Đào không nhịn được, trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua người thiếu niên đang đứng phía sau.
Nam sinh đang xỏ tay vào túi quần, đứng yên ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cô.
Hồ Đào nâng khóe môi cười thật rạng rỡ.
Như để khen thưởng, Lâm Hướng Tự mời Hồ Đào một bữa ở quán ăn vặt ven đường. Hồ Đào ăn hết hai bát mì khoai tây, rồi lại gọi thêm một phần mì nữa. Lâm Hướng Tự đeo sợi dây chuyền vàng to đùng, ngồi ở quầy hàng ven đường chật chội xấu xí trông rất lệch pha. Điều duy nhất phù hợp với anh cũng chỉ có Hồ Đào đang ngồi bên cạnh, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn như không vướng bụi trần.
“Thấy chưa, tôi học được rồi đấy!”
“Đừng vui mừng sớm quá,” Lâm Hướng Tự không quên tạt cho cô một bát nước lạnh, “Đường phố nhộn nhịp hoàn toàn khác với đường vắng, nguy hiểm lắm đấy.”
“Không sao, tập dần là được.”
Cả người Hồ Đào tràn đầy sức sống, Lâm Hướng Tự cười rộ lên, giơ tay ra, Hồ Đào còn chưa cắn đứt sợi mì, đặt nhanh đũa xuống, dùng sức đập tay với anh.
Ăn xong mì khoai tây, Hồ Đào cùng Lâm Hướng Tự đi đến nhà xe.
“Hồ Đào,” Lâm Hướng Tự bỗng lên tiếng gọi cô. Hồ Đào quay người lại, nhìn thấy nam sinh vẻ mặt đầy áy náy, chân thành nói: “Thật ra không phải tôi không muốn đỡ cậu, mà là tập đạp xe, phải ngã vài lần mới đi được.”
Trong màu xanh tím của bóng đêm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đuôi mày người thiếu niên khẽ hiện lên nét dịu dàng.
Rất nhiều năm sau, khi Hồ Đào nhớ lại một thời thiếu nữ của bản thân, nhớ tới khung cảnh này, mới thấy được rằng dù anh nói về chuyện học đạp xe, nhưng cũng như đang nói về cuộc sống.
Khi mới bước ra đường đời, người ta phải vấp ngã vài lần thật đau, mới có thể trở nên trưởng thành, học được cách chấp nhận rời bỏ, chấp nhận buông tay.
4.
Khi Hồ Đào từng ngày chờ mong cuộc sống mới của mình sẽ trở nên thật tốt đẹp thì lại có một chuyện xảy ra, đẩy cô vào địa ngục thêm lần nữa.
Cuộc sống luôn là như vậy.
Trường học vì muốn tăng cường an ninh nên đã thuê về một nhóm bảo vệ. Nhưng vì trường học cũng không bỏ nhiều chi phí cho khoản này nên chỉ có thể thuê về một đám người có chất lượng đáng lo ngại. Người trẻ thì chỉ khoảng chừng mười tám tuổi, gầy gò ốm yếu; người lớn tuổi thì suốt ngày ngồi hút thuốc đánh bài trong phòng bảo vệ, cả ngày mặc bộ đồng phục màu xanh dơ dáy, mở miệng ra liền khiến dạ dày người đối diện trào ngược lên, nói chuyện thì toàn dùng những từ ngữ thô thiển.
Nhưng khi đối mặt với đám học sinh, họ dường như lại bất giác cảm thấy tự ti, nên khi nhìn những người đeo cặp sách ra vào lớp học ánh mắt họ luôn lóe lên sự ngưỡng mộ, có lẽ đối với bọn họ, thì “tất cả đều là thấp kém, chỉ có học hành là cao sang”.
Có lẽ do lực lượng bảo vệ khá đông nên số những tên côn đồ thường lượn lờ xung quanh trường cũng giảm đi đáng kể.
Một ngày sau tiết học thể dục, một đám học sinh cùng lớp mặc đồng phục thể dục màu đỏ cùng nhau đi từ sân thể dục vào lớp, Hồ Đào đi phía sau bọn họ. Vừa lúc đó, một vài người bảo vệ đi tuần ngang qua.
Bỗng nhiên có một người bảo vệ dừng lại, đứng đối diện với đám học sinh. Mọi người đều đang cảm thấy khó hiểu, lại nghe thấy ông ta kinh ngạc nói: “Dương Đào?!”
Cả nhóm học sinh đều ngây người sửng sốt, đứng lại, quay mặt nhìn nhau.
Người đàn ông trung niên bước nhanh đến trước mặt Hồ Đào, trên mặt để lộ ra vẻ vui sướng, lại lớn tiếng hô một lần nữa: “Dương Đào!”
******
Editor: Lúc ngồi edit đến đoạn Hồ Đào biết đạp xe sau đó ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Hướng Tự, trong đầu mình tưởng tượng ra một khung cảnh cực kì lãng mạn dịu dàng luôn ý. Cậu thiếu niên tuấn tú mặc chiếc áo đồng phục trắng tinh, đứng ngược nắng, dưới màu ráng chiều ửng đỏ, tóc đen bị gió thổi rối bời, lẳng lặng ở phía sau lưng nhìn cô thiếu nữ. Tưởng tượng đến đây thì thật đẹp đúng không, nhưng mình bỗng nhớ ra là trên cổ Lâm Hướng Tự đeo một cái dây chuyền vàng siêu to khổng lồ
Mọi người thử nghĩ mà xem, thế có trẻ trâu không cơ chứ, may mà Hồ Đào vẫn thấy đẹp trai
Thôi thì, ai mà chả có một trời trẻ trâu
À, còn vài điều này mình muốn hỏi mọi người nữa. Một là: mọi người muốn mình ghi chú thích và để ảnh minh họa ở cuối chương hay chú thích và chèn ảnh ngay ở dưới như hai chương vừa rồi? Hai là: mình để nền màu hồng như thế này mọi người thấy màu ok chưa, mọi người có bị chói mắt không, nếu có thì mọi người nghĩ mình nên đổi sang màu gì? Mọi người có ý kiến gì thì comment bên dưới cho mình biết nhé, yêu mọi người
Đây là món Lâm Hướng Tự mời Hồ Đào ăn nè, ai đọc lúc đêm muộn thì ráng chịu nha:((