Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 34



2.

Lâm Hướng Tự nói được làm được, mua vé máy bay đi Los Angeles, đưa Hồ Đào tới Disneyland. Disneyland ở Los Angeles là Disneyland đầu tiên trên thế giới, du khách nối liền không dứt, trên mặt mỗi người đều mang vẻ tươi cười. Tiếc rằng Hồ Đào thật sự không có hứng thú với công viên giải trí, cô không thích quá nhiều trẻ con như vậy.

“Có cần phải đi xa đến vậy không?” Hồ Đào hỏi.

“Có chứ,” Lâm Hướng Tự nói, “Tôi rất thích California, ở nơi này ngập nắng, khác hoàn toàn với thời tiết mưa dầm của Washington. Hơn nữa lần đầu tiên tôi đến Disneyland cũng là đến đây, thế nên rất muốn đưa cậu đi xem thử. Đùi gà tây nướng ở đây ăn ngon lắm.”

“Cậu không thích trẻ con sao?” Lâm Hướng Tự hỏi, “Không phải con gái đều rất thích à, đều nói rằng thích nhất là trẻ con nước ngoài, trông giống thiên thần nhỏ.”

“Tôi không thích đâu,” Hồ Đào lạnh lùng nói, “Trẻ con vừa ồn ào vừa nghịch ngợm, khác gì Hồ Lâm đâu.”

“À đấy, sao không đưa công chúa nhỏ nhà cậu đi cùng?”

“Hỏi rồi, nó bảo nó không rảnh. Dạo này nó còn học Kendo, cứ thấy tôi là muốn chém, thế nên tôi mới bảo phiền nhất là trẻ con.”

*Kendo, là một môn võ thuật đánh kiếm hiện đại của Nhật Bản.

“Thế sau này thì sao? Lúc kết hôn chẳng lẽ lại không cần con cái?”

Hồ Đào lắc đầu, giơ chiếc nhẫn đuôi cá của mình ra cho Lâm Hướng Tự xem: “Tôi theo chủ nghĩa độc thân.”

Lâm Hướng Tự không coi lời nói của cô là sự thật, chỉ hỏi đùa: “Mua từ khi nào vậy? Trông đẹp phết đấy.”

“Mua lâu lắm rồi,” Hồ Đào cười nhàn nhạt, “Chẳng nhớ rõ nữa.”

Hồ Đào đang nói dối, thật ra cô nhớ rất rõ. Bốn năm trước, cô đã tiễn Lâm Hướng Tự đi Mỹ ở sân bay Phố Đông. Sau đó, Hồ Đào ngồi tàu điện ngầm để quay về trường học, cô đi một mình trên con đường phủ đầy ánh hoàng hôn, nhìn thấy tủ nhẫn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi vào mua nó. Đến ngày hôm sau, cô mới tiếc nuối không thôi trong muộn màng, đó là thứ đắt tiền nhất cô từng mua từ trước đến nay.

Nhưng vậy thì sao chứ, trên đời này còn có một số thứ, mà cho dù dùng hết núi vàng núi bạc thì chúng ta vẫn không sao mua nổi.

Lâm Hướng Tự mua cho Hồ Đào một cái đùi gà tây nướng ở Disneyland. Hồ Đào cau mày, ngơ ngác nhìn cái đùi gà siêu to trước mắt, không biết phải cắn từ đâu.

Lâm Hướng Tự cười ha ha: “Cậu đừng sợ trôi son, ăn nhanh đi cho nóng.”

Hồ Đào lấy hết can đảm cắn một miếng thật to, dầu mỡ dính đầy lên mặt.

Lâm Hướng Tự giơ máy ảnh lên, vừa hay bắt được khoảnh khắc cô ngẩng đầu.

Chờ đến khi mặt trời lặn, bọn họ xếp hàng để lên đu quay lồng. Hồ Đào khom lưng bước vào, Lâm Hướng Tự vội đặt tay lên trên khung cửa để cô không bị đập đầu. Xưa nay anh luôn như vậy, ân cần săn sóc, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng đến chết người.

Lồng quay từ từ lên cao, toàn bộ khu Disneyland đều đắm chìm trong ánh hoàng hôn nhu hòa, trông thật giống như một lâu đài trong truyện cổ tích. Lâm Hướng Tự ngồi đối diện Hồ Đào, đeo tai nghe màu trắng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sống mũi anh cao thẳng, sườn mặt anh hoàn mỹ tuấn tú tựa như được điêu khắc. Đã nhiều năm như vậy rồi, Hồ Đào rầu rĩ tự hỏi, Lâm Hướng Tự, rốt cuộc cậu có ma lực gì, mà đã nhiều năm như vậy rồi, tôi đối với cậu vẫn không có nổi nửa phần sức chống cự như cũ.

“Sao thế?” Lâm Hướng Tự hỏi.

“Không có gì,” Hồ Đào vội vàng quay đầu đi chỗ khác, chỉ ra bên ngoài cửa sổ, “Hơi sợ độ cao.”

“Thôi đi,” Lâm Hướng Tự kéo dài giọng ra như khi anh còn ở thời niên thiếu: “Năm đó trên đỉnh núi Nga Mi cậu còn nghênh ngang không sợ trời không sợ đất cơ mà.”

Hồ Đào cười hai tiếng: “Khi đó trẻ người non dạ nên chưa mắc chứng sợ độ cao thì sao?”

Lâm Hướng Tự nhướng mày: “Cậu sợ thật à?”

“Lừa cậu thôi,” Hồ Đào lè lưỡi, “Cảnh hoàng hôn đẹp đến như vậy, cả đời chỉ được ngắm một lần mà thôi, sao tôi nỡ ngất đi được cơ chứ.”

Lâm Hướng Tự nghiêm túc nói: “Cuộc đời của cậu còn dài mà.”

“Nhưng không giống nhau.”

Không giống nhau thế nào?

Lần tiếp theo, rồi tiếp theo, rồi lại tiếp theo… Đều sẽ không có cậu như bây giờ.

Khi lồng quay lên đến đỉnh, cách bầu trời một khoảng gần nhất, Hồ Đào bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu ở nơi này, đã từng vui vẻ hay chưa?”

Lâm Hướng Tự bật cười, anh lười nhác dựa người vào ghế dựa phía sau, dang tay đặt lên thành ghế, nói: “Nếu một người không vui, thì cho dù đưa người đó đến chân trời góc biển hay đến bất kỳ nơi nào trên thế giới thì người đó vẫn sẽ không hề vui vẻ. Tôi ổn mà, cậu đừng lo.”

Sau khi trở về từ Disneyland, Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào đến đài quan sát Griffith. Xe men theo con đường núi quanh co, Hồ Đào vốn định đếm xem phải rẽ bao nhiêu lần nhưng đếm được một lát lại mất hứng bỏ cuộc. Sau khi Lâm Hướng Tự đỗ xe xong, lúc bước xuống xe họ nhìn thấy một đôi tình nhân dựa người vào xe, ôm nhau rất chặt, không coi ai ra gì mà hôn nhau đắm đuối.

Hồ Đào xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, quay đầu nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt cực kỳ gượng gạo.

Lâm Hướng Tự lại bình thản hơn nhiều, kéo nhẹ mũ áo của Hồ Đào, cười như có như không: “Đi bên này này, đồ ngốc.”

Chờ đến lúc đã đi xa, Hồ Đào mới thở dài một hơi, lí nhí cảm thán: “Người Mỹ cởi mở thật đấy.”

“Làm ơn đi,” Lâm Hướng Tự khoa trương nói, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, chưa từng ăn thịt heo mà cũng chưa từng thấy heo chạy sao…”

Nói đến đây, Lâm Hướng Tự bỗng nhiên dừng lại, sau đó ngạc nhiên mở to mắt: “Ơ! Hồ Đào… Tính ra, cậu đúng là chưa từng ăn ‘thịt heo’ nhỉ…”

Bị anh nói như vậy, Hồ Đào cũng tự thấy tiếc nuối cho mình, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.

Tôi đây là vì ai chứ, Hồ Đào chua xót nghĩ.

Cô định phản bác, nói rằng vậy cậu từng hôn môi ai? Hứa Nhiên Nhiên hay là Cố Sầm? Thế rồi cô lại nghĩ, nói ra những lời như vậy chỉ càng hại người hại mình mà thôi. Hơn nữa cô cũng chẳng có tư cách gì để dò hỏi chuyện riêng tư của anh như vậy.

Hồ Đào không có hứng thú với thiên văn học nên Lâm Hướng Tự cùng cô đứng trên sân thượng quan sát toàn bộ Los Angeles. Đèn đuốc sáng trưng, cả thành phố tựa như một ngọn lửa lan dần đến phương xa. Từ xa nhìn lại, cảnh sắc đó tạo nên cho người ta một loại ảo giác mơ hồ, cảm thấy mình đã trở thành một linh hồn đang lẳng lặng đứng nhìn những ồn ã phồn hoa từng có ở nửa đời trước.

Giữa biển đèn bao la, đâu mới là nơi trái tim đó hướng về? Hồ Đào hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Hướng Tự đang đứng cạnh cô, anh đang toàn tâm toàn ý nhìn về phương xa, không biết giờ đây đang nghĩ gì.

Như đã nhận ra ánh mắt của Hồ Đào, Lâm Hướng Tự bỗng nhiên mở miệng nói: “Cảnh đêm lộng lẫy và quốc lộ không người là hai khung cảnh đẹp nhất của nước Mỹ trong lòng tôi.”

“Trung Quốc cũng có mà! Cảnh đêm của Thượng Hải và Hồng Kông, khu đất vắng người ở Tân Cương cũng đâu khác gì?” Hồ Đào nhỏ giọng cãi.

Lâm Hướng Tự mỉm cười nhìn Hồ Đào, tựa hồ như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ho khan một tiếng, nói: “Cậu yên tâm, tốt nghiệp xong tôi sẽ về nước ngay.”

“Tôi không có ý đó…”

Lâm Hướng Tự cười: “Ai cần biết cậu có ý gì.”

Sau khi ở Los Angeles ba ngày, bọn họ về lại Washington. Lâm Hướng Tự mở máy giặt ra đổ một rổ quần áo vào, máy giặt phát ra tiếng “Tít tít” rồi bắt đầu hoạt động.

Hồ Đào ngồi một chỗ, hỏi anh: “Tiếp theo đi đâu?”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Đâu cũng được sao?”

“Đâu cũng được.

Hồ Đào suy nghĩ một lát rồi nhìn Lâm Hướng Tự với vẻ mặt chờ mong: “Tôi muốn ngắm tuyết, tôi muốn đến Cực Bắc, ranh giới của Mỹ và Canada, ở đó có Ngũ Đại Hồ đúng không?”

“Không ngờ cậu còn nhớ rõ cả địa lý cấp hai đấy.”

“Xời, thành tích năm cấp hai của tôi hơi bị cao nhé, cậu đừng có mà coi thường.”

“Ai coi thường cậu?” Lâm Hướng Tự bật cười, “Vậy mau đứng lên chuẩn bị đồ đi.”

“Làm gì?” Hồ Đào nghi hoặc.

“Không phải cậu muốn đi ngắm tuyết sao, đâu thể mặc áo cộc đi ngắm tuyết được, cẩn thận lạnh cóng lỗ tai.”

Hai người nói đi là đi, ngay buổi tối Lâm Hướng Tự đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Hồ Đào tò mò bước vào phòng anh, nhìn thấy bên cạnh bàn học có một cái thùng trông rất quen: “Đây là cái gì?”

Lâm Hướng Tự lấy từ tủ ra quần áo thật dày, không quay đầu nhìn mà nói luôn: “Cậu tự xem đi.”

Hồ Đào mở chiếc hộp ra, ở bên trong đó hóa ra là những đĩa nhạc nhỏ mà cô từng tặng cho anh.

Hồ Đào cảm thấy rất bất ngờ, thò tay vào lấy đĩa ra: “Sao chúng lại ở đây?”

Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng quay đầu lại lườm Hồ Đào một cái: “Ơ, không phải cậu cho tôi sao, tôi bỏ vào va li mang sang chứ còn gì.”

“Cậu…” Hồ Đào cười khổ, “Mang thứ này sang làm gì?”

“Cũng không có gì để mang nên thích thì mang theo thôi.” Lâm Hướng Tự thản nhiên trả lời.

Hồ Đào không biết nên nói gì: “Bây giờ không mua được những thứ này nữa đâu.”

Lâm Hướng Tự nhướng mày, cười nhạo cô: “Không phải cậu nói có tiền mua tiên cũng được sao?”

Hồ Đào hung tợn trừng mắt lườm anh một cái.

3.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự làm cho Hồ Đào một bữa sáng. Hồ Đào nhìn những lát bánh mỳ nướng và bánh quế thơm phức, bên trên còn được Lâm Hướng Tự dùng mật ong vẽ mặt cười. Hồ Đào cầm dao dĩa lên nhưng không nỡ xuống tay cắt bánh.

“Sao thế?” Lâm Hướng Tự hỏi, “Cậu đừng nói với tôi là cậu muốn ăn Tiểu Long Bao, tôi đánh cho bây giờ đấy.”

Hồ Đào lắc đầu, khẽ nói: “Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ, đã rất nhiều năm rồi chúng ta không cùng nhau ăn sáng.”

“Phải,” Lâm Hướng Tự cũng hơi cảm thán “Tôi còn nhớ ngày học cấp hai, mỗi ngày chúng ta đều đi sớm một chút để cùng nhau vào quán ăn sáng, cậu khi đó còn chẳng ăn hết hai cái quẩy. Vậy mà chớp mắt một cái, đã qua mười mấy năm rồi.”

Hồ Đào bỗng cảm thấy chua xót, không biết nên nói gì nữa, bèn cúi đầu cắt bánh.

Lâm Hướng Tự mỉm cười, đưa cho cô một ly sữa bò ấm. Anh luôn cẩn thận hâm nóng sữa cho Hồ Đào, dùng lửa nhỏ từ từ đun lên, thêm hai thìa đường trắng, ly sữa tỏa hương thơm nhàn nhạt.

Xe của Lâm Hướng Tự là xe thể thao, để tiện đi đường dài, anh thuê một chiếc xe việt dã, chiếc Hummer màu đen cứ thế tuýt còi chạy thẳng.

Khi xe chạy được hai ngày, Hồ Đào mới nhận ra có gì đó không đúng, cô hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Ơ, không phải cậu đã nói là muốn đi đến ranh giới giữa Mỹ và Canada sao, chúng ta đang đi đến Cực Bắc đây còn gì.”

“Ơ? Nhưng mà… nước Mỹ lớn đến vậy cơ à?”

“Thế mà cậu còn kêu mình giỏi địa lý?”

Hồ Đào hối hận không thôi: “Sao cậu không nói cho tôi biết, chúng ta ngồi máy bay đến đó có phải tốt hơn không.”

Lâm Hướng Tự an ủi cô: “Không sao đâu, hiếm lắm cậu mới qua đây được một lần, vả lại năm nay tốt nghiệp xong tôi cũng sẽ về nước, coi như là làm kỷ niệm đi.”

“Thật sao?” Hai mắt Hồ Đào sáng lấp lánh: “Tốt nghiệp xong cậu sẽ về sao?”

“Ừ, tôi đã quyết định từ lâu rồi.”

“Không học nữa à?”

“Không học nữa.”

“Cậu có dự định gì chưa?”

“Nói trước bước không qua,” Lâm Hướng Tự cười khẽ, “Bao giờ xong xuôi hết tôi sẽ nói cậu nghe.”

So với thời niên thiếu ngạo mạn ngông cuồng, anh thật sự ngày càng trở nên trưởng thành, trầm ổn.

Dần dần, phong cảnh hai bên đường đã xuất hiện nét riêng của miền Bắc, những cây bạch dương khoác trên mình vẽ cằn cỗi, tịch liêu. Tuyết trắng xóa không ngừng rơi xuống, khi không bật nhạc, ngồi trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Cảnh sắc như vậy nếu nhìn nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy đáy lòng tê dại, Hồ Đào không kiềm được mà hỏi: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”

“Tôi cũng không biết.” Lâm Hướng Tự dừng xe lại, cẩn thận nhìn kỹ bản đồ: “Đi đường này có lẽ không sai.”

Sau đó hai người lại đi tiếp, đi thêm ba mươi cây số nữa vẫn không nhìn thấy được thị trấn nhỏ nào chứ đừng nói gì đến khách sạn đã đặt trước trên mạng. Tuy vẫn còn sớm, nhưng sắc trời đã u ám đến lạ thường, tầm nhìn càng ngày càng thấp, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, giống như đang có bão tuyết hoặc mưa đá.

“Có muốn dừng lại xem một chút không?”

Hồ Đào còn chưa nói xong thì động cơ xe đột ngột tắt, chỉ nghe thấy được một tiếng nổ nhỏ.

Lâm Hướng Tự khẽ chửi thề một tiếng rồi mở cửa xe đi xuống, quả nhiên không ngoài dự tính, bánh xe bị lún vào lớp tuyết dày, không thể tiếp tục chạy được nữa. Anh vội vàng lấy điện thoại ra, thế nhưng người xui xẻo thì uống nước lọc cũng bị giắt răng, nơi này nằm ngoài vùng phủ sóng.

May mà Lâm Hướng Tự đã chuẩn bị đầy đủ hết, lấy một cái xẻng ra từ trong cốp xe. Anh dặn Hồ Đào ngoan ngoãn ngồi yên trong xe rồi tự mình cầm xẻng đi đào tuyết. Anh mặc áo phao dày màu đen, đầu đội mũ, vác chiếc xẻng trên vai, sau lưng là núi tuyết mênh mang, trông cực kỳ giống poster phim điện ảnh.

Một lát sau, Lâm Hướng Tự đào xong tuyết, vào số xe rồi từ từ tăng tốc thử đi về phía trước. Bánh xe chậm rãi chuyển động tạo thành một vết hằn rất sâu trên nền tuyết, Hồ Đào vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng lại nghe thấy một tiếng nổ, động cơ xe lại tắt ngúm.

Lâm Hướng Tự nhíu mày, lại mở cửa xuống xe. Anh đi đến cách đó không xa, bẻ mấy cành cây rồi đem về lót dưới bánh xe.

“Cậu định nâng xe lên à?”

Lâm Hướng Tự liếc nhìn Hồ Đào một cái: “Cậu nghĩ được không, xe này nặng hai tấn.”

Hồ Đào kinh ngạc lè lưỡi.

Lâm Hướng Tự giải thích cho cô: “Tôi đang làm tăng ma sát, làm thế này sẽ tăng thêm độ bám của bánh xe với mặt đất.”

“Có tác dụng không?”

Lâm Hướng Tự lắc đầu, ý bảo không rõ, anh vào xe nổ máy, bánh xe bắt đầu chuyển động, lấy đà khá tốt. Thế nhưng giây tiếp theo lại vang lên một tiếng nổ, động cơ xe tiếp tục tắt ngúm.

Hồ Đào nhíu mày: “Hay là chúng ta tìm thêm cành cây để lót đi?”

Bây giờ cô đã bắt đầu thấy lạnh, cổ rụt vào, người run lẩy lẩy. Lâm Hướng Tự nhìn cô một cái, lắc đầu, đẩy Hồ Đào vào trong xe: “Đừng để bị cóng.”

“Bây giờ phải làm sao đây?” Sau khi vào lại xe, sắc môi thâm tím vì bị lạnh của hai người mới dần trở lại hồng hào, Hồ Đào mở miệng hỏi trước tiên.

“Cậu đừng lo, suốt quãng đường đi tôi đều giữ liên lạc với mấy người bạn, bọn họ không gọi được cho chúng ta thì sẽ ngay lập tức báo nguy. Hơn nữa nếu may mắn một chút, gặp được xe khác thì chúng ta có thể đi nhờ về.”

Lâm Hướng Tự miệng thì trấn an Hồ Đào, nhưng trong lòng anh lại không được bình tĩnh như vậy. Anh cố ra sức căng não để nghĩ cách khác.

Việc ngồi chờ chết như thế này quả thực khiến người ta quá sốt ruột, anh biết rất rõ rằng ở giữa thời tiết rét lạnh như vậy hai người bọn họ có lẽ không thể chờ đến khi đội cứu viện tới. Cả hai người chưa từng gặp phải chuyện này, ai biết được tiếp theo sẽ còn phát sinh thêm tình huống gì?

Lâm Hướng Tự sợ không đủ xăng nên không dám bật điều hòa trong xe quá cao. Cũng may trên đường đi bọn họ luôn dừng lại ở mỗi thành phố để mua đồ ăn, nên tạm thời không lo bị đói. Hai người ngồi trong xe mấy tiếng, rốt cuộc cũng thấy buồn ngủ lên ngả ghế xuống để nghỉ ngơi. 

Hồ Đào tỉnh giấc vì lạnh, cô mở to mắt, thấy Lâm Hướng Tự đang đan tay gác lên vô lăng, nhìn chằm chằm về phía trước.

“Sao thế?”

“Hết xăng rồi.” Anh nhoẻn miệng cười, vội cởi áo khoác trên người mình ra đắp thêm cho Hồ Đào.

“Có lạnh không?”

Hồ Đào vội vàng đưa áo lại cho Lâm Hướng Tự, hai người giằng co một hồi lâu thì Lâm Hướng Tự nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đừng làm loạn.”

Hồ Đào biết anh sẽ thật sự nổi giận nên không dám ngoan cố nữa mà mặc áo vào người.

Sau đó bọn họ định mở cửa xe thì mới phát hiện ra cửa xe đã bị lớp tuyết dày của trận tuyết suốt đêm qua chặn lại, ngoại trừ bò từ cửa sổ ra thì không còn cách nào để ra ngoài cả. Ngoài trời càng lúc càng lạnh, hai người cũng chẳng muốn ra ngoài nữa, bèn lấy đồ ăn ở sau xe ra ăn, đồ ăn cũng đã bị lạnh đến đông cứng cả lại, cực kỳ khó cắn.

“Đây là thứ ngon nhất tôi từng ăn trên đời này.” Hồ Đào mỉm cười nâng miếng bánh pizza nguội lạnh trong tay lên.

Lâm Hướng Tự bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười, vẫn có tâm trạng để nói giỡn: “Tại người nào đấy cứ sợ béo nên đây chẳng dám mua đồ ăn nhiều calo, bây giờ hối hận chưa?”

“Tôi đây không hối hận, có chết cũng phải chết trong sự thon thả.”

Sau khi ăn xong, hai người không biết làm gì, nhiệt độ càng lúc càng thấp nên họ cũng không dám ngủ, Hồ Đào vừa xoa tay vừa nói: “Tôi hát cho cậu nghe nhé.”

Lâm Hướng Tự dựa người vào ghế, cười nói: “Được đấy, lâu lắm rồi không được nghe cậu hát.”

Hồ Đào nhắm mắt lại, giai điệu quan thuộc hiện lên trong đầu, ngón trỏ gõ theo tiết tấu, cô khe khẽ cất giọng: “Đã lâu vậy rồi mà anh vẫn ở nơi đâu? Hay phải chăng anh đang đi lạc đường về? Từng nhịp đập trong tim anh vẫn còn vướng bận, trong lòng còn yêu đến thế nên anh sẽ chẳng đi xa. Thời gian không ngừng trôi, nhưng tình yêu vẫn luôn ở lại, con đường của em chính là con đường của anh. Lối thoát của vực tối tình yêu, em vì anh mà chấp nhận từ bỏ. Tình yêu của em là con đường của anh, nhà của anh chính là của em, cho dẫu đường về biết mấy xa xôi, em và anh vẫn sẽ cùng nhau về nhà…”*

*Lời bài hát “Đường về nhà” của Mạc Văn Úy.

Hát đến câu cuối cùng, Hồ Đào thầm thì như đang cầu nguyện: “Cho dẫu đường về biết mấy xa xôi, em và anh vẫn sẽ cùng nhau về nhà…”

Bầu không khí trong xe và gió tuyết ngoài trời cùng nhau lắng lại, đây là cảnh tuyết hùng vĩ bao la nhất mà Hồ Đào từng thấy trong đời, nhưng nó cũng đang từng phút từng giây cướp đoạt đi sinh mạng của bọn họ.

“Nếu có thể sống sót, tôi đập nồi bán sắt* cũng phải mua một chiếc Hummer để báo đáp ơn cứu mạng.” Hồ Đào nói đùa.

*Đập nồi bán sắt ý nói quyết tâm làm một việc gì đó, bất chấp tốn kém.

“Được thôi,” Lâm Hướng Tự nói, “Tôi mua cho cậu.”

“Cậu không muốn mua xe thể thao nữa sao?”

“Mua cả xe thể thao cả Hummer luôn.” Lâm Hướng Tự cười tươi.

Sau đó Lâm Hướng Tự bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh nhảy ra ngoài từ cửa sổ, mở cốp lấy ba lô của mình ra, Hồ Đào xuống xe theo anh, nhìn thấy anh lấy ra một chiếc máy ảnh SLR.*

*Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời… là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.(Nguồn)

“Hồ Đào, lại đây.”

Lâm Hướng Tự đeo dây máy ảnh lên cổ, nắm tay Hồ Đào đi đến trước xe, tinh tế dùng tay phủi sạch tuyết trên nắp xe rồi bế cô ngồi lên đó. Lâm Hướng Tự giơ máy ảnh lên, lui về phía sau vài bước, lấy nét rồi cúi người: “Một, hai, ba, cười lên nào.”

Hồ Đào cực kỳ phối hợp, nhe răng híp mắt cười rộ lên với ống kính.

Lâm Hướng Tự không ngừng ấn nút chụp, nghe thấy tiếng “Tanh tách” của máy ảnh, anh tự thề với mình, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải giữ lấy tính mạng cho cô.

Một lát sau, bão tuyết lại nổi lên, sắc trời âm u, mây đen dày đặc. Hai người vội vàng quay lại xe, Lâm Hướng Tự đưa máy ảnh cho Hồ Đào, cô cúi đầu xem từng bức ảnh.

“Hình như chúng ta chưa có ảnh chụp chung.” Hồ Đào suy nghĩ một lát rồi dựa đầu vào vai Lâm Hướng Tự, vươn tay giơ máy ảnh ra càng xa càng tốt, sau đó dùng khuỷu tay huých Lâm Hướng Tự: “Nhìn vào ống kính đi!”

Hồ Đào vui vẻ thu tay lại: “Chụp cũng đẹp phết đấy nhỉ, có thể dùng làm di ảnh.”

Lâm Hướng Tự hận không thể tát cô một cái: “Phỉ phui cái mồm cậu.”

“Hướng Tự,” Cô ngập ngừng hỏi anh “Nếu tôi chết, thì cậu có vì tôi mà khóc không?” 

“Nói bậy nói bạ gì đó!” Lâm Hướng Tự lườm Hồ Đào một cái.

“Tôi hỏi thật.” Hồ Đào vô cùng nghiêm túc hỏi.

“…Không khóc.” Lâm Hướng Tự nói, “Tôi sẽ chết cùng cậu.”

Hồ Đào ngẩn ngơ nhìn anh, không nói thêm gì nữa.

“Hồ Đào, tôi nhất định sẽ để cậu sống sót.” Lâm Hướng Tự nhàn nhạt nói: “Lẽ ra tôi đã phải chết từ lâu, nhưng cậu thì không thể, tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn người khác chết ngay trước mắt mình thêm lần nữa.”

Trong xe càng lúc càng lạnh, hai người đều chật vật lắm mới có thể nói chuyện, chỉ có thể dùng đồ ăn để bổ sung năng lượng, thế nhưng ai cũng không muốn chạm vào đồ ăn, số lượng đồ ăn có hạn, bọn họ đều gắng gượng để có thể nhường có đối phương nhiều nhất có thể. Hồ Đào nhìn thoáng qua cửa sổ, sắc trời u ám, không còn phân biệt được ngày và đêm.

“Tình yêu của em là con đường của anh, nhà của anh chính là của em, cho dẫu đường về biết mấy xa xôi, em và anh vẫn sẽ cùng nhau về nhà…”

Những năm tháng hai người họ ở bên nhau dần dần hiện rõ lên trong tiếng hát trầm thấp của Hồ Đào, rõ ràng như khắc. Anh đã đi cùng cô suốt một chặng đường, anh vẫn luôn là động lực để cô sống sót, động lực duy nhất trong sinh mệnh của cô. Nếu anh chết đi rồi, sao cô có thể tạm bợ sống qua ngày nữa đây?”

Hồ Đào càng lúc càng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, sức lực toàn thân đều đã hao mòn, ở khoảnh khắc trước khi thiếp đi, Hồ Đào nghĩ, à, hóa ra đã qua một kiếp người.

Nếu có kiếp sau, Lâm Hướng Tự, có lẽ chúng ta không nên trùng phùng nữa.

Bởi vì, tất cả yêu thương, tất cả hồi ức, đời này kiếp này như vậy là đã quá đủ rồi, đã không còn sức lực để bắt đầu thêm lần nữa.

“Hồ Đào, Hồ Đào!”

Đợi Hồ Đào mở to mắt, Lâm Hướng Tự mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cánh tay vừa ôm Hồ Đào để sưởi ấm cho cô cũng theo đó mà buông lỏng: “Tôi nói với cậu rồi mà! Không cho ngủ!”

Hồ Đào yếu ớt gượng cười, cô vốn gầy, thể trạng cũng không được tốt lắm.

Cô cố hết sức để ngồi dậy, há miệng ăn đồ ăn nước uống mà Lâm Hướng Tự đưa qua: “Cậu nói xem, bọn họ có đến cứu chúng ta không?’

“Mạng người vô giá, tin tôi đi, bọn họ sẽ đến thôi.”

Hồ Đào gật gật đầu, hai người không nói thêm gì.

“Nói cho cậu ấy đi,” Ý nghĩ đó bất chợt lóe lên trong đầu Hồ Đào, “Đã đến lúc này rồi còn giấu diếm gì nữa?”

Thế rồi một giọng nói khác lại vang lên: “Không, không được, Hồ Đào, đã đến lúc này rồi mà mày vẫn muốn làm cậu ấy thêm phiền lòng sao?”

Đầu Hồ Đào đau như muốn nứt ra, nhưng cô lại không dám ngủ, chỉ có thể âm thầm cười nhạo chính mình.

Mà Lâm Hướng Tự ngồi bên cạnh Hồ Đào cũng không biết rằng trái tim cô đang rối loạn, anh hơi nghiêng đầu quan sát dáng vẻ của cô. Anh rất hiếm khi chăm chú đánh giá cô như vậy, có lẽ là bởi đã quen biết quá nhiều năm, mỗi khi có những người bạn mới kinh ngạc cảm thán về vẻ đẹp của Hồ Đào, anh đều chẳng mấy bận tâm.

Đối với anh mà nói, Hồ Đào chính là Hồ Đào, tốt đẹp hay xấu xí, béo hay gầy đều không liên quan đến cô, anh không tìm được bất kỳ từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả Hồ Đào trong lòng anh.

Lâm Hướng Tự thu lại ánh mắt, nhìn chuỗi tràng hạt bình an treo trên xe, bình an bình an, trong lòng cười khổ.

Trước đây Hồ Đào từng hỏi anh, ai cũng có thể, vậy cô thì sao?

Có một câu nói rằng “Theo tình tình chạy”, rất nhiều khi, bởi vì cô là Hồ Đào, cho nên anh không dám tưởng tượng.

Anh có tư cách này sao?

Làm cho Hồ Đào hạnh phúc?

Từ sau khi Hứa Nhiên Nhiên qua đời, anh thậm chí còn cảm thấy, loại người như anh đã không còn xứng được nói chuyện yêu đương.

Lâm Hướng Tự nhìn Hồ Đào, cuối cùng cũng mở miệng: “Hồ Đào, thật ra…”

Cùng lúc đó, Hồ Đào cũng mở miệng: “Lâm Hướng Tự, thật ra…”

Hai người nhìn nhau, cười rộ lên.

“Cậu nói trước đi.” Hồ Đào nói.

Cánh tay Lâm Hướng Tự lười nhác đặt lên vô lăng, làm động tác nhường cô nói trước.

Ban đầu Hồ Đào cũng chỉ do dự trong thoáng chốc, thế nhưng bây giờ nhìn vào đôi mắt của Lâm Hướng Tự, cô lại không thể nói ra chữ nào, đành phải cười nói: “Cũng không có gì….Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cậu đã từng hỏi tôi rằng trước khi chết con người ta sẽ nhìn thấy điều gì, thật ra tôi cũng khá tò mò, không biết rằng trước khi chết mình sẽ nhìn thấy gì.”

“Không được nói bậy nói bạ!” Lâm Hướng Tự nhíu mày, trừng mắt lườm cô một cái.

Nhưng cũng vì Hồ Đào nói như vậy, Lâm Hướng Tự lại chợt nhớ về bốn năm trước.

Hứa Nhiên Nhiên, ba chữ này lại đâm thẳng vào trái tim anh.

Năm đó Hồ Đào cũng từng hỏi anh, ở khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, anh nhìn thấy điều gì?

Ở khoảnh khắc Hứa Nhiên Nhiên dùng sinh mạng của mình để cứu lấy anh đó, anh nhìn thấy điều gì?

“Cậu thì sao?” Hồ Đào cười hì hì hỏi, “Cậu muốn nói gì với tôi thế?”

Lâm Hướng Tự trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Sau này rồi nói.”

Vì sao lại không thể là cô? Cô đã từng thuận miệng hỏi đùa anh như vậy.

Hồ Đào, Lâm Hướng Tự lấy tay che mắt, đau đớn nghĩ, bởi vì tôi thấy thẹn với lòng.

Mãi cho đến ban đêm, khi trận tuyết đã ngừng, hai người đang mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên bị ánh đèn chói mắt làm cho bừng tỉnh. Lâm Hướng Tự vội vàng mở cửa sổ xe ra, bảo Hồ Đào ngồi yên đợi anh. Lâm Hướng Tự vừa vẫy tay vừa lớn tiếng hô “Help”, thỉnh thoảng còn quay đầu lại để đảm bảo Hồ Đào vẫn ngồi trong xe. Hồ Đào ngồi nhìn bóng dáng của anh, chỉ cần nhìn một cái thôi, là nước mắt nóng nổi đã tuôn rơi không ngừng.

Tám, chín, mười tiếng đồng hồ cô độc và bất lực, cô và Lâm Hướng Tự suýt chút nữa đã bỏ mạng tại đây. Trong cơn rét lạnh kéo dài như vô tận, anh cùng cô tâm ý tương thông, sự ràng buộc giữa cô và anh từ lâu đã không thể nói hết với đôi ba lời kể. Những thứ cô đã cùng anh trải qua, là gió mưa, là bão tuyết, là nắng ấm, là giông tố ngập trời, là bốn mùa khác ngoài bốn mùa mà người ta thường nói.

Dùng cả sinh mệnh để yêu thương một người, đem tất cả trao hết cho người đó, cuộc gặp gỡ như thế sẽ không xảy ra lần thứ hai trong đời.

******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.