Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 40



2.

Hồ Đào nằm trong phòng ICU ba ngày, cuối cùng cũng vượt qua được thời kỳ nguy hiểm, được chuyển đến phòng bệnh bình thường để tiếp tục điều trị. Trong suốt khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, tình trạng thể chất rất tệ. Bác sĩ nói bệnh viện ở Vân Nam không đủ kinh nghiệm nhưng may mà cô nhanh chóng được đưa về thành phố C kịp thời, còn kịp để cứu chữa.

Hồ Lâm vẫn luôn ngồi trước cửa phòng bệnh, một phút không rời, nhất quyết không cho Lâm Hướng Tự bước vào nửa bước. Hai người cứ đôi co đến tận khuya, Hồ Lâm không còn sức nữa nên đành tựa người vào ghế, đầu dựa lên tường ngủ thiếp đi trong lo lắng.

Lâm Hướng Tự đứng cách Hồ Lâm khoảng năm, sáu mét. Ánh đèn dây tóc chói mắt khiến hốc mắt anh đỏ bừng.

Xa thêm vài bước, chính là phòng bệnh của Hồ Đào. Cô vẫn chưa rõ sống chết, người ngoài không cách nào biết được cô đã phải trải qua những cơn đau đớn ra sao.

Y tá trực đêm thấy Lâm Hướng Tự liền thở dài.

Cả bệnh viện đều thi nhau đồn đoán xem quan hệ của ba người họ rốt cục là gì, vì sao lại trở nên căng thẳng đến thế.

“Có gì khó đoán đâu,” y tá A lên tiếng, “Chắc là đằng trai bội bạc, đằng gái vì tình mà tự sát, em gái của đằng gái ở đây bênh vực kẻ yếu ấy mà.”

“Không phải, không phải đâu, nghe nói là tranh chấp tài sản, đằng gái còn để lại thư tuyệt mệnh cơ.”

Y tá trực đêm nghĩ đi nghĩ lại đến cả trăm lần cũng không ra, nhưng rồi vẫn đi đến cạnh Lâm Hướng Tự, khẽ nói: “Cô bé kia ngủ rồi, nếu anh muốn vào thăm thì tranh thủ đi, ít nhất cũng được nhìn người ta qua cửa kính.”

Lâm Hướng Tự hơi mấp máy môi, anh khẽ hé môi nói với giọng khản đặc: “Không cần đâu, để con bé ngủ cho ngon…”

Cô y tá trực đêm nọ ngạc nhiên: “Anh…”

Cô ta muốn hỏi hai người rốt cục có quan hệ thế nào, mà anh lại ân cần với Hồ Lâm như vậy. Hồ Lâm đối với Lâm Hướng Tự hết chửi rồi lại mắng, đêm đầu tiên cả bệnh viện đều bị dọa đến hoang mang, ban đầu người ta còn tưởng là mâu thuẫn giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân, nếu không sao có thể hận thù đối phương đến mức đó.

Lâm Hướng Tự đoán được cô ta muốn hỏi gì, cười nhàn nhạt nói: “Con bé là em gái của tôi.”

Cô y tá nọ đưa mắt nhìn Hồ Lâm, ánh mắt Lâm Hướng Tự lướt qua cô ta, dừng lại trước cửa phòng bệnh. Cuối hành lang có ánh đèn chói lọi rọi xuống, như đang vẫy vùng trên biển rộng mênh mông, mà hải đăng lại ở xa tít tắp, hy vọng dù mong manh, nhưng vẫn luôn ở đó.

Lâm Hướng Tự cũng ngủ thiếp đi trên ghế, anh vốn ngủ không yên, nửa đêm bị đánh thức bởi tiếng khóc thảm thiết. Lâm Hướng Tự nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra thì phát hiện Hồ Lâm đang khóc.

Anh vội bước qua ngồi xổm trước mặt cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Hồ Lâm, em không sao chứ?”

Hồ Lâm nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, cô ta ôm mặt muốn nín khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ giàn giụa trên khuôn mặt bơ phờ tái nhợt của cô ta. Lúc này, Hồ Lâm yếu ớt đến mức không chạm vào cũng vỡ. Bất chấp việc người trước mặt là Lâm Hướng Tự, cô ta bỗng giơ tay ra ôm lấy eo anh, rồi lớn tiếng khóc òa như đứa trẻ con ba tuổi.

“Tôi mơ thấy chị ấy ra đi,” Hồ Lâm khổ sở nói, “Tôi đến tiễn đưa chị ấy, chị ấy nằm bất động trên giường, không nói câu nào với tôi.”

Lâm Hướng Tự nắm chặt tay lại.

“Không sao đâu, Hồ Lâm,” anh khẽ an ủi cô ta, “Cậu ấy sẽ không sao đâu em.”

“Nếu tôi biết điều một chút, thông cảm cho chị ấy một chút, hiểu cho chị ấy một chút….” cả người Hồ Lâm run rẩy, “Câu cuối cùng tôi nói với chị ấy là tôi không muốn gặp lại chị ấy nữa….”

“Chị….” nước mắt Hồ Lâm rơi như mưa, “Em sai rồi, chị…..”

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Đông Viễn vừa thực hiện xong hai ca phẫu thuật liền vội vã chạy tới, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay. Hồ Lâm nhìn anh ấy với ánh mắt trông mong, hỏi: “Anh Đông Viễn, anh là bác sĩ, anh nói cho em biết đi, chị của em sẽ không sao cả, đúng không? Đúng không? Đúng không anh?”

Anh ấy an ủi Hồ Lâm: “Không sao đâu, anh cam đoan với em.”

Anh ấy có tật giật mình, sau khi nói xong thì quay sang nhìn Lâm Hướng Tự, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng day dứt trong lòng.

Bất chợt, Lâm Hướng Tự nghe thấy có người gọi tên anh: “Lâm Hướng Tự.”

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Trình Khả Hân đang ôm một bó hoa lớn đi tới.

Cô ấy bước đến trước mặt Lâm Hướng Tự, lúc này anh mới nhớ đến chuyện mình đã bỏ rơi cô ấy ở bờ sông, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi em nhiều.”

Trình Khả Hân cười ảo não, cô ấy cả đêm không ngủ, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm chưa kịp tẩy trang, cô ấy nói: “Không sao đâu, em gọi điện cho Đông Viễn mới biết Hồ Đào gặp chuyện.”

“Xin lỗi em,” anh nói, “Điện thoại anh hết pin.”

Trình Khả Hân nói: “Không sao mà, Hồ Đào là bạn chung của chúng ta, anh quan tâm đến cậu ấy vậy cũng đúng…. Còn chuyện khác, để sau rồi nói.”

“Không cần để sau,” Hồ Lâm đứng dậy, từ trước đến giờ cô ta luôn ghét Trình Khả Hân, lúc này cực kỳ lạnh lùng nói, “Bây giờ hai người biến khỏi bệnh viện luôn đi, chuyện của chị tôi mới đếch liên quan gì đến hai người.”

“Hồ Lâm!” Lâm Hướng Tự nhíu mày.

“Tôi nói sai à?” Từ lúc Trình Khả Hân xuất hiện, tất cả gai góc của Hồ Lâm đều dựng cả lên, cô ta không màng phải trái đúng sai, đem tất cả phẫn uất đổ lên người Trình Khả Hân và Lâm Hướng Tự, “Chị, dẹp ngay cái vẻ mặt thương cảm giả tạo đấy đi, cả anh nữa, dẫn theo vợ sắp cưới của anh, cút đi!”

Khi ba người sắp sửa cãi nhau, tiếng chuông báo trong phòng bệnh bỗng vang lên, cơ thể Hồ Đào đã bắt đầu có ý thức, các bác sĩ vội vàng chạy tới, tất bật làm một loạt các kiểm tra cho Hồ Đào.

Cuối cùng bọn họ mới thông báo cho phép người nhà vào thăm, nhưng chỉ được vào hai mươi phút nhằm đảm bảo cảm xúc của bệnh nhân được ổn định.

Hồ Lâm đứng lên, hung tợn trừng mắt lườm Trình Khả Hân một cái rồi theo sau bác sĩ vào phòng bệnh.

Qua hai, ba phút, Hồ Lâm bước ra khỏi phòng bệnh, cô ta đứng ở cửa, tay đóng chốt cửa lại, cúi đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng chọn đi đến trước mặt Lâm Hướng Tự, nói: “Chị ấy tỉnh rồi.”

“Ừm.” Lâm Hướng Tự khẽ đáp.

Hồ Lâm nhận ra ngón tay anh không kìm được mà run rẩy.

Cô ta ngập ngừng đứng trước mặt Lâm Hướng Tự một lát rồi mới nói: “Anh….. Vào thăm chị ấy đi.”

Lâm Hướng Tự đứng ngẩn người tại chỗ vài giây, sau đó mới giật mình lấy lại ý thức.

Trình Khả Hân đứng phía sau gọi anh: “Hướng Tự.”

Lâm Hướng Tự quay đầu lại, mỉm cười với cô ấy, sau đó từ từ đi vào phòng bệnh.

Hồ Đào đang yếu ớt tựa vào đầu giường, dựa người vào gối, thấy Lâm Hướng Tự bước vào thì mắt sáng rực lên.

Lâm Hướng Tự đi đến trước mặt cô, nói với giọng khàn khàn: “Cậu thấy thế nào? Có khát không?”

Hồ Đào gật gật đầu, cũng không biết là muốn trả lời anh rằng mình vẫn ổn hay đang khát nước.

Lâm Hướng Tự đi đến bên máy lọc nước lấy cho cô một ly nước ấm, lại sợ cô không uống được nhiều nên dùng muỗng múc cho cô từng ngụm một.

Hồ Đào nói: “Cảm ơn cậu.”

Lâm Hướng Tự đứng trước mặt cô, cụp mắt, lặng im không nói một lời.

“Vừa nãy bọn họ gọi cậu là….. Ai da, ngại quá, tôi không nhớ được nữa, cậu tên là gì nhỉ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hướng Tự bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồ Đào, chiếc ly trong tay anh rơi xuống đất, nước chảy tràn ra sàn nhà, chảy qua cả đôi giày của anh.

Anh run rẩy nhìn Hồ Đào: “Cậu nói gì cơ?”

Hồ Đào chớp chớp mắt: “Cậu là ai?”

“Hồ Đào,” anh cứng đờ bất động, “Cậu đang nói đùa phải không?”

Hồ Đào bị phản ứng dữ dội của anh dọa sợ, cô rụt người lại, lắp bắp: “Bọn họ nói rằng, tôi bị ngã xuống từ trên vách đá, não bị chấn động, nên mất trí nhớ.”

Lâm Hướng Tự hít sâu một hơi, nhớ đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hồ Lâm trước cửa phòng bệnh.

Hồ Lâm biết! Vậy vì sao lại không nói với anh?

Thảo nào Hồ Lâm lại để cho anh vào thăm Hồ Đào, phải chăng là bởi cho rằng dù Hồ Đào có mất trí nhớ, thì nhất định vẫn nhớ rõ được Lâm Hướng Tự anh?

Lâm Hướng Tự nở nụ cười tự giễu, cho dù lúc này trong đầu anh đang trống rỗng, nhưng anh vẫn biết được rằng, trên đời này sẽ không tồn tại câu chuyện cổ tích mà trong đó Hồ Đào quên đi cả thế giới, chỉ nhớ duy nhất một người là anh.

Không, hoặc có thể nói rằng, đối với Hồ Đào mà nói, Lâm Hướng Tự anh mới là điều cô muốn quên đi nhất trên đời.

Những hồi ức về anh, cuối cùng cũng chỉ mang lại cho cô đau thương và cay đắng, không phải sao?

Trong mấy ngày cô hôn mê bất tỉnh, anh vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, rốt cục cô đã dùng tâm trạng thế nào để ở bên anh với tư cách bạn bè trong suốt mười lăm năm dài đằng đẵng?

Đối với cô mà nói, quên đi tất cả ký ức và đau thương từng có, mới thực sự là cách chữa trị cho cô.

“Tôi là Lâm Hướng Tự.” Giọng nói của anh run rẩy, “Hai chữ ‘Mộc’ ghép lại thành ‘Lâm’, ‘Hướng’ trong hướng Nam, Tự là hòn đảo.”

Sau đó anh định lấy điện thoại ra, muốn đánh máy cho cô xem, lại phát hiện điện thoại đã tự động sập nguồn vì hết pin. Thế nên anh cầm lấy giấy bút trên tủ đầu giường, nghiêm túc viết cho cô xem.

“Uầy,” cô nói, “Chữ cậu đẹp thật đấy.”

Lâm Hướng Tự mỉm cười, viết tên của Hồ Đào bên dưới: “Bọn họ đã nói cho cậu biết tên của cậu chưa?”

“Nói rồi,” Hồ Đào gật gật đầu, “Hai chữ ‘Cổ’ và ‘Nguyệt’ ghép lại thành ‘Hồ’, Đào là quả đào.”

“Không phải đâu,” Lâm Hướng Tự lắc đầu, “Là hoa đào. ‘Vũ thấp dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến đế phong"”

Anh nhẹ giọng nói, bất chợt nhớ về mười năm trước, vào một buổi chiều hoàng hôn bình thường đến không thể bình thường hơn, anh cùng cô đi ăn tối ở một nhà hàng bên ngoài trường học, cô ngồi đối diện anh, mái tóc dài buông xõa trên vai, ánh hoàng hôn dịu dàng ôm lấy cô tạo thành một quầng sáng, cô của khi đó nhìn thẳng vào đôi mắt anh, chậm rãi nói từng chữ một: “Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi quy mộng dữ quân đồng, kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.” (Từ sau khi ly biệt, nhớ lúc gặp nhau, mấy lần gặp nàng trong cơn mộng, đêm nay cầm cây đèn bạc soi cho rõ, vẫn còn sợ rằng gặp nhau đây là đang trong mộng.)

Hồ Đào đưa tay quơ quơ trước mặt Lâm Hướng Tự, lúc này anh mới lấy lại tinh thần, nhìn vào khuôn mặt của cô, anh cố nặn ra một nụ cười vui vẻ: “Tự nhiên tôi lại nhớ đến vài chuyện trước kia.”

Khoảnh khắc đó, Lâm Hướng Tự cảm thấy trái tim mình đau đến gần như chết lặng.

“Có liên quan đến tôi không?” Cô hỏi

“Có,” anh nói, “Rất nhiều năm trước, chúng ta là bạn cùng lớp, chúng ta thường cùng nhau ăn tối bên ngoài trường học, cậu thích nhất món mì thịt bò.”

Hồ Đào xấu hổ cười: “Tôi chẳng nhớ được gì hết.”

Lâm Hướng Tự chăm chú nhìn cô. Loại cảm giác này thật kỳ lạ, ngồi trước mặt anh bây giờ, là người thân thuộc với anh nhất, vậy mà lúc này đây, bọn họ lại trở nên xa lạ vô cùng, chẳng còn liên quan gì đến nhau.

Cô đã quên đi hết thảy, mà tất cả cũng là do anh tự làm tự chịu.

Lâm Hướng Tự nói: “Bác sĩ dặn cậu phải nghỉ ngơi đàng hoàng, không nên suy nghĩ lung tung đâu nhé.”

Hồ Đào gật gật đầu, thấy Lâm Hướng Tự xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng hỏi anh: “Ngày mai cậu có tới thăm tôi nữa không?”

Lâm Hướng Tự ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Cậu mong tôi sẽ tới sao?”

Hồ Đào ngập ngừng: “Cậu là bạn trai của tôi sao?”

“Không phải.”

“Vậy à,” cô tiếp tục hỏi, “Vậy tôi có bạn trai không?”

Lâm Hướng Tự lắc đầu.

Hồ Đào hơi thất vọng, không hỏi thêm nữa.

Lâm Hướng Tự an ủi cô: “Ngày mai tôi lại tới thăm cậu nhé.”

Hồ Đào nghi hoặc hỏi: “Vậy cậu có thích tôi không?”

Lâm Hướng Tự nhìn cô, lặng im không đáp lời.

“Quan hệ giữa chúng ta là gì thế?” Cô nghi hoặc hỏi.

“Bạn bè,” anh khổ sở mở miệng, tựa hồ như sắp rơi nước mắt, anh nói: “Chúng ta chỉ là….. Bạn bè, là hai người bạn đã quen biết nhau rất nhiều, rất nhiều năm.”

Lâm Hướng Tự đi ra khỏi phòng bệnh, Hồ Lâm đang đứng trước cửa, cố ý đợi anh.

“Não của chị ấy bị chấn động mạnh, trong não có máu tụ nên ảnh hưởng đến trí nhớ.” Hồ Lâm nói xong, dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp với sự vui vẻ đầy tàn nhẫn: “Lâm Hướng Tự, có lẽ đây, là cái kết của hai người.”

3.

Mấy ngày kế tiếp, hầu hết những khi Lâm Hướng Tự ghé thăm thì Hồ Đào đều đang ngủ. Cũng có khi cô sẽ tỉnh lại, nghiêng đầu vùi mặt vào gối, nháy mắt với Lâm Hướng Tự.

Chỉ có những khi Hồ Lâm đi vắng, Lâm Hướng Tự mới có thể ở lại lâu hơn một chút. Anh kéo ghế ngồi bên mép giường của Hồ Đào, cô vẫn còn rất yếu, khi khát nước cũng không thể uống nhiều, anh chỉ có thể lấy một thìa nước thấm ướt môi cô, rồi sau đó cô mới từ từ liếm hết.

“Cậu không phải đi làm sao?” Hồ Đào tò mò hỏi.

“Tôi có rất nhiều thời gian,” Lâm Hướng Tự khẽ nói, “…..Rất nhiều thời gian để ở bên cậu.”

“Tại sao cậu cứ không ngừng nói xin lỗi tôi vậy chứ?”

Lâm Hướng Tự muốn nói lại thôi.

“Vậy bộ dạng của tôi bây giờ, là do cậu gây ra sao?”

Lâm Hướng Tự nhìn vào mắt Hồ Đào.

Trả lời là “Phải” thì có vẻ như quá đề cao bản thân; mà trả lời là “Không phải” lại giống như đang trốn trách trách nhiệm.

Rất lâu sau, anh mới mở lời: “Bởi vì tôi khiến cậu không vui.”

Nỗi đau của cậu, bắt nguồn từ sự tàn nhẫn của tôi.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, một hồi lâu sau, Hồ Đào mới từ từ nói: “Tôi muốn lấy lại ký ức.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hướng Tự: “Cậu có thể giúp tôi không?”

Cậu có thể giúp tôi không?

“Không được!”

Hồ Đào là Lâm Hướng Tự cùng quay ra, thấy Hồ Lâm đang đứng cạnh cửa vòng, cô ta giữ chặt tay nắm cửa, kích động nói: “Không được!”

Sau đó cô ta phẫn uất nhìn chằm chằm Lâm Hướng Tự, nhìn mãi đến khi anh cảm thấy da đầu tê dại, cô ta mới nói: “Anh đi ra đây.”

Lâm Hướng Tự xoa xoa mũi, đứng dậy đi khỏi phòng bệnh. Anh đi theo Hồ Lâm, hai người đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Bên ngoài đỗ đầy xe ô tô, trước cửa bệnh viện lúc nào cũng đông đúc, dòng người qua lại không ngừng. Hồ Lâm đi đến dưới một cây ngô đồng, lấy ra bao thuốc lá và bật lửa rồi thành thạo châm thuốc.

Với mái tóc ngắn lộn xộn rối bời, cô ta dựa người vào thân cây, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc.

Cô bé tròn vo của năm đó, giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, trông có vẻ như coi trời bằng vung, hóa ra lại xa lạ đến thế.

Hồ Lâm quay sang đón lấy ánh mắt của Lâm Hướng Tự, tay búng búng điếu thuốc, khiêu khích hỏi: “Ngạc nhiên lắm à?”

Sau đó Lâm Hướng Tự nghe thấy cô ta thấp giọng cười: “Lâm Hướng Tự, còn nhiều chuyện anh không biết lắm.”

“Chị em mà thấy chắc chắn sẽ tẩn em nhừ tử.”

“Bây giờ thì không đâu.” Hồ Lâm nói.

Hai người cùng trở nên trầm mặc.

Hồ Lâm nói: “Mấy ngày này tôi vẫn luôn nghĩ, hay là cứ để vậy đi, đừng khiến chị ấy nhớ lại nữa. Để cho chị ấy làm lại từ đầu.”

“Không được,” Lâm Hướng Tự nói, “Không được, cậu ấy là Hồ Đào, vĩnh viễn là Hồ Đào.”

“Lâm Hướng Tự!” Hồ Lâm nổi điên, “Anh đếch có tư cách! Anh dựa vào đâu chứ? Dựa vào cái quái gì mà ép chị ấy nhớ lại thân phận của mình, ép chị ấy nhớ lại những chuyện đã qua? Nhớ về mẹ của chị ấy à? Nhớ đến cái nơi gọi là gia đình đó sao? Rồi nhớ lại anh? Nhớ lại tôi? Nhớ hết lại những tổn thương chúng ta từng gây ra cho chị ấy?”

“Anh không có tư cách, nhưng em cũng không. Người có quyền chọn lựa là cậu ấy.”

Hồ Lâm hút hết hai điếu thuốc. Khi cô ta và Lâm Hướng Tự trở lại phòng bệnh, hai người mới nhận ra họ có cãi nhau cũng chẳng có tác dụng gì. Đầu giường của Hồ Đào được nâng lên, trên giường bệnh đặt một chiếc bàn nhỏ, Hồ Đào khó khăn ngồi dậy nhìn chăm chú vào cuốn album ảnh trên bàn.

“Trong tay cậu ấy là gì vậy?” Lâm Hướng Tự hỏi.

“Là ảnh tôi hồi bé.” Hồ Lâm vô cùng áy náy.

Hồ Đào nghiêm túc nhìn cuốn album ảnh trên bàn, cực kỳ cố gắng lật từng trang nhưng tay cô bị bó thạch cao rất dày nên lật mãi không được.

Thế nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, không ngừng vụng về lặp đi lặp lại hành động đó.

Qua một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nói: “Không nhớ được, tôi không nhớ ra được gì cả.”

Lúc này Lâm Hướng Tự mới phát hiện ra nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt cô. Anh cảm thấy trái tim mình co thắt lại, đau đớn như rơi vào hầm bằng lạnh giá. Anh vĩnh viễn không thấu được rằng cô từng khổ sở và đau đớn thế nào, từng hận bản thân mình vô dụng ra sao.

“Đừng nhớ lại nữa!” Lâm Hướng Tự bỗng lạnh giọng nói, “Đừng cố nhớ lại nữa!”

Anh bước đến trước mặt Hồ Đào, cầm lấy cuốn album ảnh trên tay cô ném mạnh xuống đất. Anh cúi thấp đầu, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, phác hoạ vóc dáng cao gầy của người đàn ông, bóng dáng của anh bị kéo ra rất dài, kéo dài tới tận giường của Hồ Đào.

Album ảnh lẳng lặng nằm trên mặt đất, trong một tấm ảnh, có một chàng trai mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, tay cầm giấy khen, tay cầm cúp, dùng cánh tay kẹp chặt cổ cô thiếu nữ bên cạnh, cô gái bị anh kẹp chặt đến không nói nên lời, thè lưỡi đưa tay lên véo anh.

“Tách” một tiếng, bức ảnh lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Năm đó, anh tham gia kỳ thi Olympic Toán học toàn quốc và giành giải nhất. Ở Bắc Kinh, anh viết tấm bưu thiếp đầu tiên cho Hồ Đào, thế nhưng mãi đến khi anh chiến thắng trở về thì cô mới nhận được tấm bưu thiếp ấy.

Đó là mùa hè đẹp đẽ cuối cùng trong ký ức của họ. Nóng nực, sôi nổi, nhiệt huyết, mọi vật tràn đầy sức sống, hoài bão và những lời ước hẹn vẫn ở bên tai. Trước sự xoay chuyển bất ngờ của số phận, tất cả những gì họ có, chỉ là một mùa hè rực rỡ cuối cùng mà thôi.

Trái tim Lâm Hướng Tự đau như dao cắt, huyệt Thái Dương không ngừng giật, anh cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung nhưng lại sợ sẽ dọa đến Hồ Đào nên liền hít sâu một hơi, ra sức điều chỉnh giọng nói của mình sao cho thật dịu dàng và bình tĩnh: “Thôi bỏ đi, đừng nhớ lại nữa.”

Hồ Đào sửng sốt: “Cậu nói sao?”

“Hãy quên đi.” Lâm Hướng Tự chết lặng lặp lại, “Những chuyện đã qua, nếu không cách nào nhớ lại được, vậy cậu hãy quên đi.”

Hãy quên đi những mộng mơ của một thuở thiếu thời đó, hãy để những giấc mộng phai phôi.

“Chúng ta là bạn thân sao?”

Lâm Hướng Tự dừng lại một chút rồi nói: “Là bạn thân nhất.”

“Bạn thân nhất à,” Hồ Đào cười cười, “Có phải vì chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu, rất lâu không?”

“Phải, rất lâu, thật sự rất lâu.”

“Bao nhiêu lâu vậy?”

“Hồ Đào, đừng hỏi nữa,” Lâm Hướng Tự run rẩy nói, “Cậu hỏi như vậy, quá tàn nhẫn với tôi.”

Thật sự, quá tàn nhẫn.

Hồ Đào, những tháng năm ắp đầy tiếng cười và cả nước mắt đó, cậu đã quên đi chẳng còn lưu giữ chút gì.

Chỉ còn lại mình anh, đứng ở bên bờ thời gian, quay đầu lại kiếm tìm nhưng đến cuối cùng vẫn không sao thấy được bóng hình anh thương nhớ.

Mà phía trước mắt anh, chỉ có độc một màu trắng xóa, thật sự quá đỗi tịch liêu.

Khoảng cách xa xôi không phải vì năm rộng tháng dài, mà là do một vài việc nhỏ không cách nào cứu vãn.

Thiên trường địa cửu, nào có tồn tại đâu.

******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.