Ánh Tà Dương

Chương 23



Buổi chiều ngày kế, Hàn Hữu ngồi đối diện Chu Đông Dã ở Lan Đình.

“Muốn tán gẫu chuyện gì vậy?” Hàn Hữu uống một ngụm cà phê, hỏi: “Chuyện liên quan đến Hàn Lương ư?”

“Phải.” Chu Đông Dã gật đầu: “Tôi muốn biết về quá khứ của Hàn Lương, cả quan hệ của Đỗ Lộc và cô ấy.”

“À? Vậy kiểu quá khứ cùng quan hệ nào sẽ khiến anh không thể chấp nhận nhỉ?” Có vẻ Hàn Hữu đang cố tình hiểu sai lệch câu hỏi.

“Kiểu gì cũng có thể chấp nhận.” Chu Đông Dã nhìn Hàn Hữu, chân thành nói: “Chủ yếu là tôi muốn thông qua việc hiểu được quá khứ của cô ấy, cũng sẽ hiểu được bản thân cô ấy.”

“Anh thật sự định theo đuổi Hàn Lương, sau này sẽ kết hôn? Hay chỉ là yêu chơi thôi?”

Chu Đông Dã nở nụ cười, xem ra cách tư duy cũng theo dòng họ, ngay cả vấn đề đặt ra cũng không khác nhau là mấy. “Ha ha, lúc trước Hàn Lương cũng hỏi tôi câu này, cho tôi suy nghĩ cả kỳ nghỉ đông, cô yên tâm rồi chứ?”

Hàn Hữu vừa nghe liền kinh ngạc về mức độ quan hệ của Chu Đông Dã với Hàn Lương, cũng vui mừng vì rốt cuộc Hàn Lương đã có thể yêu. Cười cười, nói tiếp: “Được, tôi nói cho anh.”

Chu Đông Dã nghiêng đầu lắng nghe.

“Năm năm trước, nhà của Hàn Lương và Đỗ Lộc vẫn còn là hàng xóm, quan hệ của hai nhà tốt lắm, lúc ấy cha mẹ Hàn Lương chưa ly hôn, Hàn Lương rất hạnh phúc. Từ nhỏ chị ấy đã thích chơi với anh trai của Đỗ Lộc là Đỗ Nhạc, Đỗ Nhạc cũng thích chị ấy, đến chỗ nào cũng cho Hàn Lương đi theo. Tất cả mọi người đều nghĩ, tương lai của hai người bọn họ là kết hôn rồi sống bên nhau cả đời.”

Giọng nói của Hàn Hữu thực bình thản, ánh mắt hồi tưởng quá khứ có vẻ ngẩn ngơ, cô tiếp tục: “Đỗ Nhạc là một chàng trai… vô cùng quyến rũ, từ nhỏ đã thế. Tính cách cởi mở, cực kỳ lạc quan, cực kỳ rộng rãi, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, thích nói chuyện đùa, có rất nhiều cô gái thích anh ấy. Khi lớn lên, Đỗ Nhạc thích rock’n roll, ngày nào cũng mặc áo da, lái mô tô, vì thế càng nhiều người mê anh ấy. Thật ra lúc bé cũng có lúc tôi thích Đỗ Nhạc, cho nên, việc Hàn Lương say đắm anh ấy, anh ấy nói gì nghe nấy, tôi có thể hiểu được.”

“Vậy… bây giờ Đỗ Nhạc tiên sinh đang ở đâu?” Trong lòng Chu Đông Dã trào lên một cảm giác khó nói.

“Tiên sinh gì chứ?! Ha ha, nếu Đỗ Nhạc biết có người gọi mình là tiên sinh, chắc anh ấy cười chết mất.” Hàn Hữu nghe Chu Đông Dã nói xong liền cười to, đáp: “Anh không cần phải lo, Đỗ Nhạc đã chết, nhưng trước khi chết, cuộc đời của Hàn Lương đều xoay quanh Đỗ Nhạc, Đỗ Nhạc muốn gì, Hàn Lương đều làm cho anh ấy. Đỗ Nhạc đối xử với Hàn Lương rất tốt, cực kỳ tốt, đáng tiếc là không yêu chị ấy.”

“Khi Hàn Lương thi vào đại học, chỉ vì Đỗ Nhạc nói nữ sinh học vật lý thật phong độ, chị ấy liền đăng ký vào khoa vật lý. Có thể nói, tất cả sở thích của Hàn Lương đều xuất phát từ Đỗ Nhạc. Tôi đoán lần này việc đi du lịch châu Phi cũng thấp thoáng bóng dáng của Đỗ Nhạc, hồi trước Đỗ Nhạc thích nhất là xem các chương trình về động vật ở thảo nguyên lớn trên châu Phi.” Hàn Hữu nói tới đây liền thở dài.

Vẻ mặt Chu Đông Dã lạnh lùng, không lên tiếng. Chợt nghe Hàn Hữu tiếp tục.

“Năm nă trước, khi Hàn Lương vẫn đang là nghiên cứu sinh, cha của Hàn Lương sinh bệnh rồi nằm liệt giường, mẹ chị ấy ly hôn lấy chồng mới, tất cả trọng trách trong nhà đều đổ hết lên Hàn Lương. Lúc đó, Hàn Lương bán nhà cũ, rời đến chỗ ở hiện nay, coi như xa cách Đỗ Nhạc. Cho đến hai năm trước khi cha chị ấy mất, toàn là một mình chị ấy chăm sóc.”

Chu Đông Dã nghe đến đó, nghĩ đến ban đêm khi Hàn Lương tắm rửa cho chính mình, trong lòng hơi chua xót.

“Cha của chị ấy qua đời chưa lâu, Đỗ Nhạc cũng chết. Sau khi Đỗ Nhạc chết, hai bác nhà họ Đỗ cũng chuyển nhà đến thành phố X để ở cùng Đỗ Lộc. Những chuyện này xảy ra liên tiếp, tôi nghĩ, nhất định Hàn Lương đã đè nén đau đớn trong lòng mới có thể chống đỡ đến bây giờ. Aiz…”

“Đỗ Nhạc… chết như thế nào?” Chu Đông Dã do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi.

“Ung thư gan.” Hàn Hữu uống một ngụm, thở dài: “Trước khi cha Hàn Lương mất, bệnh tình nguy kịch nằm viện, Hàn Lương lúc nào cũng bận rộn, vừa đi làm vừa vào bệnh viện, tinh thần và thể xác đều quá mệt mỏi, sau mấy tháng đã gầy sọp hẳn đi. Đương nhiên trong khoảng thời gian này chị ấy cũng không liên hệ với bất cứ ai, kể cả Đỗ Nhạc. Về sau khi cha qua đời, tôi đưa chị ấy ra ngoài giải sầu, tình cờ gặp Đỗ Nhạc.”

“Tôi vẫn nhớ rõ, lúc ấy tôi rất hoảng hốt, chưa bao giờ tôi thấy Đỗ Nhạc gầy như vậy, dường như chỉ còn da bọc xương. Nhưng khi đó Đỗ Nhạc vẫn rất tươi tắn, điềm đạm chào hỏi chúng tôi. Hàn Lương kinh hoàng hỏi anh ấy bị làm sao, vì sao lại gầy thế. Đỗ Nhạc còn cười, bình thản đáp ‘Em không biết à? Anh sắp chết rồi.’.”

“Tôi nhớ rõ, Hàn Lương vừa nghe xong đã khóc, khóc mãi không ngừng, ngồi bệt xuống đất, vùi đầu vào gối mà gào lớn. Cuối cùng lại là Đỗ Nhạc an ủi chị ấy, anh bảo tôi đi trước, khi tôi đi chỉ loáng thoáng nghe được vài câu Đỗ Nhạc nói: ‘Nhớ đến tiễn anh là được.’ Lúc ấy tôi thật sự khó chịu, hận không thể khóc lớn một trận như Hàn Lương, sao có người sắp chết còn có thể cười vui vẻ đến thế kia chứ?”

“Nửa năm sau đó, Hàn Lương đều ở bên Đỗ Nhạc. Đỗ Nhạc biết mình nhất định phải chết, nên ngoài dùng thuốc giảm đau ra không chịu làm trị liệu gì cả. Tôi cảm tưởng anh ấy muốn khiến bản thân đau đớn chết luôn ấy, nhưng mà, nghe Hàn Lương nói, đến phút cuối anh ấy vẫn cười.”

“Trong vòng một năm phải chứng kiến hai người gần gũi nhất qua đời, từ sau đó Hàn Lương hoàn toàn thay đổi. Anh không biết, hồi đi học Hàn Lương là một người cởi mở, vui vẻ đến thế nào đâu. Vì Đỗ Nhạc, chị ấy cực thích ca hát, Đỗ Nhạc đưa chị ấy đi khắp nơi trong thành phố, chị ấy gần như đã đặt chân đến hát ở tất cả các quán bar, tôi rất hâm mộ chuyện đó. Nhưng bây giờ chị ấy trở thành như vậy rồi, u ám hệt một con quỷ hút máu.”

“Chu tổng!” Hàn Hữu giữ chặt tay áo của Chu Đông Dã, đang định cất lời, Chu Đông Dã liền cắt ngang: “Gọi tên của tôi đi, đừng tổng này tổng nọ.”

“Vâng, Chu Đông Dã, nếu anh yêu Hàn Lương, xin anh yêu chị ấy thật lòng. Với tình trạng hiện nay của chị ấy, quả thực không hợp với loại tình yêu thức ăn nhanh của người hiện đại, thích thì đến không thích thì đi. Nếu anh không muốn, mong anh hãy từ bỏ từ bây giờ.”

Chu Đông Dã hiểu rõ anh không có dự định chơi đùa Hàn Lương, anh cực kỳ thật lòng, nhưng nếu đề cập tới việc kết hôn lại cảm thấy hơi xa xôi.

Nhìn Chu Đông Dã trầm mặc, Hàn Hữu nói: “Tôi biết, anh là một chàng trai hơn ba mươi tuổi, không thể không có quá khứ. Tất nhiên bản thân anh có quan điểm riêng về tình cảm, tôi không thể xen vào, cũng không đòi hỏi điều gì to tát, chỉ mong anh đừng thương tổn Hàn Lương, cho dù là vô tình đi chăng nữa, tỷ như vì do dự chẳng hạn. Tôi hy vọng anh có thể dứt khoát, nếu suy nghĩ tường tận rồi mà nhận ra Hàn Lương không thích hợp làm vợ mình, thì đừng theo đuổi chị ấy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.