Ánh Tà Dương

Chương 8



Đảo mắt đã đến Trung Thu, thời tiết se lạnh.

Ngày Trung Thu, tuy trường học không cho nghỉ nhưng các giáo viên không có lớp đều về nhà sớm. Hàn Lương vốn hay hùa theo số đông, bất kể có bận hay không cũng lựa chọn giống mọi người, trời còn sớm đã tươi cười chào tạm biệt, như thể nhà có việc mà rời trường.

Quà của trường học không ít, mấy cái bánh Trung Thu, cả một thùng lựu và một thùng táo. May mà trường không xa nhà lắm, Hàn Lương hì hục vác về, mệt chết, đi đến dưới khu còn biếu bác bảo vệ mấy quả, cười cười nói nói một lúc, thuận tiện nghỉ chân.

Nghỉ xong rồi, được bác đó giúp đưa thùng hoa quả đến trước thang máy, để lại mình Hàn Lương đứng chờ để lên.

Quả là Chu Đông Dã rất bất hạnh. Vì là Trung Thu, anh cũng về sớm tắm rửa, ăn mặc gọn gàng chuẩn bị về nhà nghe cha ca cẩm. Nào ngờ thang máy vừa mở ra đã thấy Hàn Lương đứng trước cửa, làm bộ như không quen biết mình, chuẩn bị bê thùng hoa quả vào trong.

“Cần tôi giúp không?” Chu Đông Dã lễ phép hỏi một câu, không đợi cô trả lời đã nhấc thùng lên, chuyển vào. Chờ Hàn Lương đi vào, thang máy đóng cửa rồi anh cũng không ra ngoài. Hàn Lương nhìn anh khó hiểu, sau đó cúi đầu không lên tiếng, quả thực ánh mắt như nhìn một người xa lạ. Chu Đông Dã thấy vậy hơi khó chịu, nhưng cũng không biết làm sao.

Trong thang máy chỉ có Chu Đông Dã và Hàn Lương, một người vốn không muốn nói chuyện, một người không biết lấy tư cách gì để nói chuyện, bởi vậy không khí im lặng. Hàn Lương cúi đầu nhìn sàn, Chu Đông Dã cúi đầu nhìn hai cái xoáy tóc của Hàn Lương.

Đã lâu không thấy, Chu Đông Dã âm thầm chào hỏi hai xoáy tóc, lần trước nhìn thấy hai ngươi vẫn còn là mùa hè nhỉ. Thăm hỏi xong, Chu Đông Dã đột nhiên tỉnh táo lại, bật cười, anh đang làm gì thế? Chào hỏi hai cái xoáy tóc, chẳng lẽ bệnh biến thái cũng có thể lây?

Cô vẫn trắng như thế, kiểu trắng yếu ớt. Chu Đông Dã nhìn cái cổ thanh mảnh trắng trẻo của Hàn Lương, nghĩ đông nghĩ tây, cảm thấy im lặng như vậy rất kỳ quặc, muốn lên tiếng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

“À… Tối nay cô có dự định gì không?” Cuối cùng, Chu Đông Dã vẫn hỏi một câu hoàn toàn không nên dùng với người lạ.

Hàn Lương kinh ngạc ngẩng đâu, chớp chớp mắt nói: “Tiên sinh, có việc gì thế?”

Nhìn đi nhìn đi, cô nàng này dám dùng thái độ lạnh lùng như thế nói chuyện với một người đàn ông ngủ khỏa thân trong nhà mình mấy tháng cơ đấy. Chu Đông Dã hơi uất ức, ân hận mình ăn nói vô nghĩa, lúc trầm mặc còn có thể nhìn rõ xoáy tóc trên đầu, chứ bây giờ, trong thang máy chỉ toàn băng giá lạnh buốt, anh hé miệng: “Không có việc gì, thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Thang máy đến, Chu Đông Dã ôm thùng hoa quả đặt trước cửa nhà Hàn Lương, cũng không thèm nhìn thêm, xoay người bước đi, chỉ nghe thấy Hàn Lương ở phía sau nói vọng: “Cảm ơn tiên sinh.”

Tiên sinh, tiên sinh, anh đã bê thùng đến tận cửa nhà cô, chẳng lẽ cô còn không hiểu anh đã biết rõ tất cả sao? Chu Đông Dã không quay đầu, phất phất tay bực bội đi thang bộ về phòng mình, bê hai thùng nặng, quần áo lại ẩm mồ hôi nên phải đổi. Khi thay quần áo, Chu Đông Dã mới nhớ ra, Hàn Lương vốn không biết tên của anh, chẳng trách vẫn gọi anh là tiên sinh.

Nhà của cha mẹ Chu Đông Dã cũng cùng thành phố, có điều nhà Chu Đông Dã ở phía Bắc, cha mẹ anh ở phía Nam.

Chiều tối Trung Thu, mọi người ai cũng vội vàng về nhà, đường đông tắc nghẹt. Chu Đông Dã ngồi trong xe, mở radio, nghĩ tới cô nàng quái dị Hàn Lương, không biết Trung Thu của cô trôi qua thế nào.

Bình thường chỉ đi mất nửa giờ, bây giờ đi một giờ rồi mới được nửa đường, xe xếp thành hàng dài, có người không kiên nhẫn mở cửa sổ huýt sáo, có người tự nhốt mình trong không gian nhỏ suy ngẫm tâm sự, Chu Đông Dã là loại thứ hai.

“… Đây, sự sống đang vui cười, những chuyện tầm thường xảy đến, khi trôi qua cũng dễ dàng bị quên lãng, lá cây rung rinh trong gió, nhưng chỉ là vờn đùa trong chốc lát…” Tiếng của nữ DJ nhiễm giọng mũi rất nặng, ẽo ợt đến kỳ dị, Chu Đông Dã bực mình với tay chuyển kênh. Tin tức, quảng cáo, bán thuốc, lại chuyển, a, tiếng nhạc như nước vang lên trong xe, chính là bài Try của Nelly Furtado mà anh đã nghe trong nhà Hàn Lương. Chu Đông Dã rút tay khỏi bàn điều khiển, thoải mái nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh ngoài xe.

Phong cảnh của thành phố đơn giản chỉ là người, người đến người đi. Đột nhiên Chu Đông Dã nhìn thấy dáng nghiêng của Hàn Lương, cô mặc một bộ âu phục màu đen khiến làn da càng thêm trắng bệch. Chu Đông Dã chưa từng thấy Hàn Lương như vậy, ăn mặc quá mức thùy mị, váy rất mềm mại, đồ trang sức trang nhã, tóc buộc cao bằng dây hoa. Cô đi qua lối đi bộ bên cạnh xe anh, bước chậm rãi. Chu Đông Dã nhìn thấy rõ ràng, cô không cười, vẻ mặt lạnh lùng, còn mang một chút ưu thương.

Chu Đông Dã rất kinh ngạc, anh từng thấy Hàn Lương thô bạo, thấy Hàn Lương lễ phép, thấy Hàn Lương thờ ơ, nhưng chưa từng thấy cô ưu thương, vì thế anh ngẩn người một lúc lâu. Cho đến khi cha mẹ gọi điện, anh mới hồi lại, báo cáo tắc đường linh tinh xong, ngắt điện thoại rồi, dãy xe cũng bắt đầu di chuyển.

Lúc Chu Đông Dã về nhà, bên trong đã ồn ào náo nhiệt, ngọn đèn ấm áp, tươi cười ấm áp, giọng nói ấm áp. Chu Đông Dã đè nén những lo lắng trong lòng, mỉm cười bước vào cửa.

Uống vài chén với cha, nghe ông hỏi han tình huống công tác, Chu Đông Dã trả lời đầy đủ. Ông đưa ra rất nhiều đề nghị, Chu Đông Dã cũng phân tích hết, trên bàn rượu chỉ nghe thấy tiếng hai người nhiệt liệt thảo luận.

“Được rồi được rồi, chẳng mấy khi con về nhà, ông cứ nói nhiều chuyện thế, không chịu để cho con ăn đấy à.” Mẹ gắp đồ cho hai người, nửa trách móc nửa trêu chọc.

“Phải, cũng chỉ là một cách nói chuyện giải trí thôi mà.” Cha kiêu ngạo nhìn Chu Đông Dã, con của ông rốt cuộc đã trưởng thành, nói với vợ: “Lúc trước anh nói một câu, nó cãi anh mười câu nhé, mà bây giờ thật hiếm thấy, anh nói được những hai câu, ha ha.”

Đúng vậy, trước kia mỗi khi cha đưa ra ý kiến, anh liền cảm thấy đó là cách nhìn cổ hủ, còn hiện tại, dường như tất cả trở thành một cách nhìn khác. Đề nghị của cha thoạt đầu tưởng như cổ hủ, nhưng nếu phân tích ra cũng sẽ thấy được hiệu quả của nó. Anh không còn ở lứa tuổi vừa nghe thấy cha nói chuyện đã thấy phiền nữa, có lẽ đây là một biểu hiện của tuổi già, Chu Đông Dã cười lớn, gắp đồ ăn.

“Đông Đông, con đã ba mấy tuổi rồi, công ty cũng thành lập, đã tới lúc nghĩ đến chuyện gia đình rồi đấy.” Mẹ vĩnh viễn là mẹ, từ khi anh hai sáu tuổi đến giờ vừa mở miệng liền không rời được mấy câu này. Chu Đông Dã coi như luyện lâu thành thép.

“Vâng, con đang suy nghĩ, đợi con xong đợt này đã, gần đây công ty nhiều chuyện lắm. Chờ khi nào ổn định rồi, con sẽ cân nhắc. Đây đây, mẹ, món cá mẹ thích nhất.” Chu Đông Dã đánh trống lảng, đối phó mới mẹ chỉ có thể kéo dài thời gian.

“Nhưng mà, lần trước mẹ gọi điện đến công ty con, nghe Ngọc Ninh nói con có hẹn với một cô gì đó tên là Phương Lam hả? Nghe đồn Phương tiểu thư vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, còn thích con lắm nữa à?” Mẹ vội vàng dán mắt vào anh.

Ngọc Ninh, Ngọc Ninh, đúng là đồ mỏng môi. Sau khi xử lý Lý Ngọc Ninh tám trăm lần trong đầu rồi, Chu Đông Dã cũng bó tay, ai bảo Lý Ngọc Ninh là cháu họ của anh chứ, bên ngoài là thư kí của anh, bên trong là gián điệp mẹ anh gài vào công ty, không thể làm gì được, không thể a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.