Trước màn hình là một gương mặt dữ tợn, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chặp vào giao diện trò chơi, hàm răng cắn chặt khiến xương gò má run rẩy.
Bàn phím và con chuột bị ấn mà nhảy bùm bụp, Trác Tử Kỳ ép tốc độ tay của mình đạt đến cực hạn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn vì cương cứng—–
Nhưng vẫn vô dụng.
Hắn chỉ có thể nhìn anh hùng mà mình điều khiến bị mất sạch không còn một giọt máu.
Sau đó ngã đùng xuống.
Màn hình chuyển trắng đen.
Mà ID 【Liar】 như một cơn ác mộng, ‘diệt’ sạch người của hắn không còn dư thừa.
Tựa như một loại trào phúng cực đỉnh trong im lặng.
Âm thanh bàn phím và con chuột vang lên thêm vài giây, vẫn uổng phí ngừng lại.
Trác Tử Kỳ hung hăng siết tay, gân xanh nổi đầy trán, hắn cắn răng tức chết: “Không thể nào! Tao chỉ sơ suất một chút……ván nữa!”
Hắn ta không quan tâm mà tạo một trận, cũng không hỏi ý kiến ai mà trực tiếp gửi lời mời.
Đối phương im lặng.
Trác Tử Kỳ nở một nụ cười vặn vẹo: “Mày chỉ may mắn mới thắng được tao thôi, đúng vậy, chỉ là may mắn thôi! Vậy nên mày mới không dám nhận—–”
Tiếng chưa dứt.
【Liar】 đã tiến vào trận đấu.
Biểu cảm trên gương mặt của Trác Tử Kỳ cứng đờ.
Hắn ta áp chế sự sợ hãi bộc phát trong lòng, bấy giờ đã có hơi điên điên khùng khùng, thấp giọng nói: “Không thể nào, đúng, không thể nào….tay nó bị thương, nó đã tàn phế rồi….Nó không thể nào thắng được mình….”
Nhưng ván này kết thúc còn nhanh hơn nữa.
Màn hình trước mặt Trác Tử Kỳ chỉ còn lại bụi bay.
“Không thể nào—–ván tiếp!”
……
Màn hình xám.
“Tay tao chỉ hơi run thôi! Lại ván nữa!”
……..
Màn hình xám.
“Lại, ván, nữa!!”
……
Vẫn là màn hình xám.
Một lần cuối cùng.
Trác Tử Kỳ há miệng thở phì phò, âm thanh gần như khàn đặc không thể nói thành tiếng.
Hắn ta đã không còn sức lực gửi lời mời, nổi sợ hãi tựa như bóng ma và cơn ác mộng ngày xưa cứ điên cuồng bám lấy hắn, khiến cho hắn hít thở không thông.
Bốn chữ kia như một cơn ảo giác vặn vẹo, bung rộng ra, hóa thành ma thành quỷ đuổi theo hắn.
Liar.
Người này từng là thần thoại bất bại ai cũng phải nể sợ, là thần của chiến đội ZXN, của khu vực thi đấu Trung Quốc, thậm chí là của cả LOL.
Cũng chính người đàn ông này đã chặt đứt con đường trong giới Esport của hắn, đuổi hắn khỏi ZXN. Biến hắn thành một con chó không nhà, không ai dám thu lưu.
Vì thế Trác Tử Kỳ ẩn nấp, giấu mình ở nơi u tối nhất. Hắn biết đối với người đàn ông này, trừ thi đấu ra đều lạnh lùng cao ngạo với tất thảy mọi thứ trên đời, biết đối phương khinh thường so đo với hắn.
Vậy nên hắn mới tùy ý cho bản thân phát tiết sự âm u và ác ý từ một góc trong con người mình, bố trí cho người đó vết nhơ…..
Hắn đã từng bị những cơn ác mộng đấy hành tỉnh vào nửa đêm, Trác Tử Kỳ đau hận siết chặt nắm tay, gương mặt dữ tợn vặn vẹo chờ mong vị thần cao cao tại thượng kia ngã xuống vết nhơ này như hắn vậy.
Ngày đó rốt cuộc cũng đến.
Miếu thần sụp đổ, dân chúng lưu ly.
Khi mọi người khóc thét, một mình Trác Tử Kỳ cười đến điên cuồng, cười mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Hắn nghĩ bản thân cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay, hắn nghĩ cuối cùng cũng đến phiên hắn giẫm nát cái miếu thần đó, biểu bày với thế giới rằng: hắn mới là cái người cuối cùng đứng ở đó!
Nhưng mà……
Tầm mắt Trác Tử Kỳ đầy sự run sợ, lần nữa nhìn xuống màn hình.
Giờ phút này hắn không hề giống một vị anh hùng sừng sững đứng đấy, mà là hai người đứng trong khe núi. Hắn té trên mặt đất, còn người đàn ông kia đứng yên một chỗ, trong tay là thanh kiếm dính đầy máu, người nọ từ đầu đến cuối không hề dao động, đôi mắt lạnh lùng ngạo ngễ cúi xuống nhìn hắn.
Tựa như đang quan sát một con kiến dơ bẩn đáng thương.
Điều này có thể xảy ra ư?
Miếu thần kia đã sụp đổ, vị thần anh minh đã ngã quỵ.
Sao lại còn có thể….có thể…..
Trác Tử Kỳ cứng đờ.
Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đấy, một loại bất bình thường như một kẻ điên hiển hiện trên nét mặt đỏ ửng của hắn, hắn cuộn chặt hai tay lại, khàn khàn nói: “Không đúng! Nhất định không phải là Liar—–là người khác! Là chiến đội ZXN dùng tài khoản của nó, là Dida, Fengqi, hoặc Youup…..còn có thể là, là Tiêu Nhất Dương nữa!”
Trác Tử Kỳ cứ như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giọng nói cũng phấn khởi hẳn lên: “Đúng vậy, nhất định là Tiêu Nhất Dương! Tay trái Liar bị thương muốn tàn rồi—-sao có thể thao tác được như vậy? Nhất định không phải nó!”
Trên làn đạn của Trác Tử Kỳ bình luận như nước chảy.
【Huhuhuhuhu, bà ơi, người có nhìn thấy không, thần đã quay lại!!】
【Tiết tấu lại quá tuyệt, như mơ vậy】
【Để cho ZXN mù mắt mà nhìn, đây là người mà bọn họ để cho giải nghệ đó! Buông một Liar thế này, năm nay đừng nghĩ tới chuyện ngồi được ngôi vương!】
【Thắp hương cho Trác Tử Kỳ thôi】
【Thắp hương? Low quá thua ngóc đầu không nổi cũng xứng được thắp?】
【Thần trước mặt sao thắng được】
【Thần L đến lấy cái mạng chó của mày, Jesus cũng không cứu được, tao nói đúng mà】
【Tuy rằng anh ta thua xong biến thành cái dạng ghê tởm thế này, nhưng tôi thấy anh ta nói cũng có lý mà. Tay trái của Liar bị thương rất nghiêm trọng, đây là chuyện ai cũng biết rồi, tình trạng trước khi giải nghệ cũng bất ổn, vậy nên cũng có khả năng không phải là Liar lắm】
【……..】
Trác Tử Kỳ bất chấp làn đạn đang chửi mắng hắn như thế nào, hắn mở trang chủ lên, ngón tay đè nặng bàn phím run rẩy bấm.
【Streamer XT-Trác Tử Kỳ】:
Nhất định là có người đó vào tài khoản của @Liar! Tay nó đã bị thương tàn phế rồi! @Lê Tử Lizi bọn mày liên kết lại chơi tao! Tao không thừa nhận kết quả này!
Vừa mới đăng lên, trên kênh livestream của Trác Tử Kỳ càng thêm náo nhiệt.
Cho đến khi một tin tức mới nhảy ra——
【Liar mở livestream!!!】
“………..!”
Đồng tử Trác Tử Kỳ co rụt lại.
Hắn ta cứng đờ mất mấy giây, run rẩy bấm vào màn trang chủ, sau đó chui vào kênh livestream của Liar.
Trên màn hình tối đen.
Mà ở trước màn ảnh, người đàn ông đó vẫn có vẻ ngoài lãnh cảm với cái khẩu trang đen như trước kia, bên tai trái là một chiếc khuyên tai đen đính đá chớp lóe.
Thu vào màn hình, là tốc độ bấm bàn phím cực nhanh có đuổi theo cũng không kịp, nhưng đặt trên người ấy lại có một loại cảm giác thong dong.
Tiếng cành cạch do thao tác chuột vang lên.
Trên màn hình của Trác Tử Kỳ, giao diện trò chơi nhảy ra một màn mời đấu mới nhất.
Là một ván solo.
Là cái ID tựa như cơn ác mộng kia—-
【Liar】.
Trác Tử Kỳ gần như chết lặng nhấn đồng .
3 phút sau, thắng bại đã rõ.
Trác Tử Kỳ xụi lơ ngồi trên ghế, ánh mắt mê mang nhìn màn hình.
Liar mở livestream, cũng mở cấm bình luận cho phòng. Trên làn đạn của anh không có một lời bình nào, nhóm fan LOL chỉ có thể điên cuồng leo vào kênh livestream của Trác Tử Kỳ bùng nổ.
Đây là hồi cuồng hoan. Không một ai rảnh rỗi trào phúng Trác Tử Kỳ, thậm chỉ còn chẳng có tâm tư chú ý đến hắn, tất cả tiêu điểm của mọi người đều tập trung duy nhất ở một người—–
Thần, đã trở lại rồi.
Mãi đến khi trận đấu chấm dứt.
Trên kênh livestream của Liar, người ấy mới chịu nâng mặt lên nhìn về hướng màn hình.
“Đừng nói là bị thương, cho dù tay tôi có bị chặt đứt….”
Một tiếng cười lạnh khinh khỉnh phát ra sau lớp khẩu trang đen.
Âm thanh người ấy trầm thấp, từ tính, lại được ép đến mơ hồ—-
“Chấp cậu dùng hai tay vẫn thắng được đấy?”
Vài giây sau.
Màn hình chuyển đen.
【Kênh livestream của Liar, tắt.】
*
Đàm Lê kinh ngạc nhìn màn hình, mãi một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Dù cho kênh livestream của người ấy đã tối đen rồi, người ấy chợt đến rồi chợt đi, lặng yên không một tiếng động. Không chờ không hỏi cũng không cáo biệt.
Trước nay anh vẫn luôn thế, lạnh lùng không ai tiếp cận được.
Đàm Lê chầm chậm chớp mắt, đầu lưỡi run run, viên kẹo trong miệng đã tan chảy chỉ còn đọng lại chút ngọt ngào tê dại.
Cô cong cong khóe mắt.
Đôi mắt gợn sóng như ánh mùa xuân. Đàm Lê muốn nhịn lại nhưng không sao nhịn được, cô cười đến là diễm lệ và xinh đẹp, khiến người xem không rời mắt nổi.
“Anh ấy đã về rồi.”
Trong kênh livestream người còn lại không bao nhiêu.
Sau kết cục Liar và Trác Tử Kỳ solo, những ai là fan của Esport đều nghe ngóng được tin tức, ùa cả vào kênh livestream của hai người hóng chuyện.
Số người trong livestream của Đàm Lê chủ yếu là fan trung thành của cô.
【Sao mà cảm thấy chanh ở quanh mình vậy nè】
【Tui cũng chua xót quá, nhất thời không biết là nên xót cho Lê Tử, hay xót cho Liar nữa】
【Vào kênh livestream của vợ để xem vợ coi tên khốn livestream, này là cái cảm giác bị đội nón xanh à】
【Anh Lê anh đừng có cười ngây ngô thế, mau mau vào Liar có khi còn chưa offline đó, mau trả lời lại bài đăng mới nhất của ảnh đi! Anh ấy đã tag chị vào rồi! Tận dụng thời cơ đi!】
“Đừng náo, cáo trạng cái gì.”
Đàm Lê liếm phiến răng ngọt phát ngấy. Dù nói là thế nhưng cô vẫn thử vào trang chủ của Liar. Đàm Lê nhìn chăm chú động thái mới nhất của người ấy.
Bàn tay trắng nõn đặt trên bàn phím.
【Lê Tử Lizi】trả lời @Liar:
Cảm ơn anh vẫn luôn ở đấy.
Sau khi trả lời thì Đàm Lê chống má chờ đợi,
Ngón tay gõ xôn xao trên mặt bàn, gõ rồi gõ, gõ hết hai phút vẫn không chờ được cái hồi âm nào.
Đàm Lê cũng không bất ngờ.
Cô dựa vào ghế gaming cười, mười ngón tay trắng nõn duỗi ra: “Ầy, không lừa được rồi, tiếc thế.”
Nói xong cô đứng dậy.
【Tính lãnh cảm Liar đó, lại bất động rồi】
【Đúng vậy đó, Lê Tử chị từ bỏ đi, dưới lòng bàn chân của anh ấy phải có hơn nửa fan nữ của giới Esport như tre già măng mọc nguyện ‘chết’ vì ảnh đấy】
【Khoan khoan, Lê Tử chị mặc áo khoác làm gì vậy??】
“Hả,” Đàm Lê đỡ cạnh bàn, cong lưng, trước màn livestream là một gương mặt tươi cười rạng rỡ đến đáng giận, “Hôm nay vui quá đi, nên thôi tắt livestream đây.”
【????????】
Đàm Lê nói xong không hề do dự mà lưu loát tắt máy đi ra ngoài.
Bóng dáng nom thật tiêu soái như một gái hư.
*
Đàm Lê đẩy cửa một siêu thị nhỏ trong khuôn viên trường F, tay khác cầm điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Thịnh Nam: “Hãy tin tớ đi anh Lê, tớ thật sự cảm thấy nam thần của cậu vì cậu nên mới ra mặt đó!”
Đàm Lê cười cười đóng cửa lại, mái tóc dài tung bay theo thân người: “Cậu suy nghĩ peach thật.”
“Thật mà, tớ còn cố tình gọi cho anh trai tớ hỏi chuyện này.”
“Anh Sanh gọi cậu sao?”
“Đó, anh tớ cũng có cái nhìn giống y tớ lận đó.”
“Thì vì cậu lây bệnh cho anh Sanh. Buông tha cho 3W đi, năm nay bọn họ muốn đạt quán quân, không thể thiếu Thần hỗ trợ là anh trai cậu đâu.”
“Cút cút cút!”
Đàm Lê cười cười xách cái giỏ mua sắm lên đi vào bên trong khu kệ cô muốn mua. Lúc đi ngang qua các quầy, những ánh nhìn kinh ngạc đó cô cũng không thèm để ý, chỉ vui vẻ làm theo mình.
Thịnh Nam còn chưa từ bỏ: “Cậu chính là người đầu tiên mà anh ấy lấy tư cách cá nhân ra mặt đó. Cậu ngẫm lại xem đây là cái đãi ngộ gì!”
“Đơn phương @ vào thì đâu được xem là ra mặt.” Đàm Lê bỏ một hộp sữa và một bị bánh quy vào.
Thịnh Nam lại biện bạch: “Hơn nữa cậu nghĩ mà xem, người như Liar sẽ để kẻ tiểu nhân như Trác Tử Kỳ vào mắt sao? Chỉ sợ trong mắt Liar Trác Tử Kỳ còn không bằng một tiểu lâu la, trước kia Trác Tử Kỳ làm loạn trên QQ như thế nào, cậu thấy anh ấy đã để tâm bao giờ chưa?”
“…..”
Cánh tay duỗi ra lấy bánh quy của Đàm Lê khựng lại.
Qua vài giây cô mới rũ mắt cười rộ lên: “Này bạn Thịnh Nam, rốt cuộc là bạn muốn kéo tớ ra khỏi hố, hay muốn tớ hoàn toàn sa chân vào cái hố Liar này, rồi chôn tại chỗ?”
Thịnh Nam nghẹn họng, chột dạ nói: “Đúng nhỉ.”
“À.”
Thịnh Nam: “Ui cha không phải là vì tớ bất ngờ quá ư? Nếu không phải sáng sớm tớ bỏ cậu chạy lấy người thì chắc chắn là hoài nghi rồi đó.”
“Nghi gì cơ?”
“Đương nhiên là nghi ngờ có phải cậu lợi dụng mối quan hệ tìm ra được người, rồi bá vương ngạnh thượng cung không đó.”
“…..?”
Vòng qua quầy sữa chua, Đàm Lê tức giận đến mức phải bật cười: “Trong lòng cậu, tớ là cái hình tượng đó ư?”
“Không phải cậu, đây chỉ là chuyện thường ở phường thôi.”
“?”
“Tớ hỏi nhé, nếu bây giờ Liar ở trước mặt cậu, cậu có lên không?”
Đàm Lê bật cười, cô đóng giỏ mua sắm lại, ngón tay lấy từng hộp đồ ăn khác khẩu vị cho vào trong giỏ: “Nói cho rõ, lên cái nào?”
“Cậu nghĩ cái nào thì là cái đó, chỉ hỏi cậu, lên hay không lên?”
“Thì chắc là….”
Quăng môt hộp sữa chua vào giỏ, Đàm Lê vừa cười vừa nhếch mắt.
Rồi cô dừng lại.
Ở phía trước, giữa hai bên kệ có một hàng lối đi nhỏ, một thân hình mảnh khảnh cao gầy của một người con trai đang đứng đấy.
Góc mặt nghiêng, sườn mặt lãnh cảm.
Tần Ẩn.
Đang lúc nói chuyện bắt gặp được anh, đồng thời Tần Ẩn cũng nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Anh quay đầu lại.
Cô gái nhỏ đứng cách anh mấy met, tay cầm một cái điện thoại áp bên tai, đôi mắt cong cong nhìn anh.
Đôi con ngươi sáng lấp lánh, giảo hoạt động lòng người. Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng khe khẽ——
“Đương nhiên lên rồi.”
“Ai mà không có suy nghĩ….xúc phạm thần linh chứ?”